"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 97
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Cứ theo quy cách mọi năm, các ngươi sắp xếp là được.” Sở Nam Phong thờ ơ nói.Sáng sớm hôm sau, hoàng tộc từ hoàng cung xuất phát.Đội nghi trượng đi đầu, vừa đi vừa gõ trống khua chiêng vô cùng náo nhiệt.Hai bên đường phố Kinh thành có rất nhiều bá tánh vây xem, một là cảm thấy như vậy coi như là gián tiếp tham gia lễ cầu phúc của hoàng tộc, hai là muốn được chiêm ngưỡng phong thái của bậc đế vương.“Người ngồi trong cỗ xe ngựa đi đầu tiên là hoàng thượng sao?”“Ngươi nói xem, nếu lát nữa hoàng thượng vén rèm lên nhìn thấy ta rồi phải lòng ta, muốn ta vào cung làm phi tần, vậy thì sau này...”“Tỉnh mộng đi, từ khi hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đến cả nạp phi cũng không có, ngươi nghĩ ngài ấy có thể để mắt đến ngươi sao?”“Nhỡ đâu? Vậy chẳng phải là chim sẻ hóa phượng hoàng sao?”Hai bên đường phố toàn là tiếng bàn tán xôn xao của bá tánh hiếu kỳ.Quả thật có không ít quý nhân ít khi ra khỏi cung, lúc này đều vén rèm lên ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa của kinh thành, tận hưởng cảm giác được người người vây quanh.Nhưng Sở Nam Phong ngồi trong xe ngựa vẫn nhắm mắt dưỡng thần, như thể mọi náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan gì đến hắn.Cả đoàn người hướng về phía ngoại ô kinh thành mà đi, khi đi ngang qua Bình An y quán, tiếng huyên náo đã truyền đến tai Mạnh Lâm Thanh.“Bạch đại phu, bên ngoài là đoàn người đi cầu phúc, hay là chúng ta cũng ra ngoài xem náo nhiệt một chút?”“Đúng đó, dù sao cũng không xem được bao lâu, chúng ta đi xem đi!”Không ít người bệnh đều tỏ vẻ muốn đi, nghĩ thầm dù Mạnh Lâm Thanh không đi xem thì cũng chưa đến lượt bọn họ khám bệnh, ra ngoài xem một chút chắc cũng không sao.Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn ngồi im như núi, chỉ nhìn người bệnh đang ngồi trước mặt.“Ngươi cũng muốn ra ngoài xem náo nhiệt?”Người bệnh này vốn rất muốn đi, kết quả nghe thấy giọng nói của Mạnh Lâm Thanh, không hiểu sao lại cảm thấy Bạch đại phu hôm nay hình như tâm trạng không tốt lắm…“Không, ta không muốn.” Người bệnh vội vàng nói, ngoan ngoãn ngồi chờ Bạch đại phu phân tích tình trạng cơ thể cho mình.Tiếng trống kèn rất ồn ào, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn chuyên tâm khám bệnh.Ngay khi đội nghi trượng vừa đi ngang qua Bình An y quán, trong đám người đột nhiên bùng lên một trận hỗn loạn.“Cẩn thận! Có thích khách!” Ngự lâm quân đi đầu hô lớn, bắt đầu bày trận xung quanh xe ngựa của Sở Nam Phong, tạo thành tư thế bảo vệ.“Mau bảo vệ Hoàng thượng!”Cùng lúc đó, ám vệ vẫn luôn mai phục xung quanh cũng hành động, lặng lẽ bao vây Sở Nam Phong.Để đề phòng thích khách có hành động quá khích, có thể bảo vệ Sở Nam Phong trong thời gian sớm nhất.“Trời ơi, sao lại có thích khách?”“A, chạy mau…”Xung quanh đều là bá tánh, biến động bất ngờ như vậy rất nhanh đã gây ra một trận hỗn loạn.Đây cũng là lý do thích khách chọn thời điểm này để tập kích, trong lúc hỗn loạn, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.“Đừng hoảng loạn! Mọi người bình tĩnh!”Có ngự lâm quân cố gắng duy trì trật tự, nhưng vào lúc này, trong đám đông hỗn loạn, tiếng hô của bọn họ trực tiếp bị nhấn chìm.“Giết c.h.ế.t cẩu hoàng đế!”Thích khách cũng có tổ chức, bọn chúng nhân lúc hỗn loạn, có kẻ đã tiếp cận được xe ngựa của Sở Nam Phong.“Cẩu hoàng đế lấy mạng ra đây!”Lần này thích khách võ công cao cường, đặc biệt là kẻ xông lên trước nhất, có bá tánh che chắn cộng thêm đồng bọn hỗ trợ, hắn dễ dàng tiếp cận Sở Nam Phong.Ngay khoảnh khắc ấy, hai mắt Sở Nam Phong đang nhắm chặt bỗng chốc mở ra, một tia sát ý lóe lên.
“Cứ theo quy cách mọi năm, các ngươi sắp xếp là được.” Sở Nam Phong thờ ơ nói.
Sáng sớm hôm sau, hoàng tộc từ hoàng cung xuất phát.
Đội nghi trượng đi đầu, vừa đi vừa gõ trống khua chiêng vô cùng náo nhiệt.
Hai bên đường phố Kinh thành có rất nhiều bá tánh vây xem, một là cảm thấy như vậy coi như là gián tiếp tham gia lễ cầu phúc của hoàng tộc, hai là muốn được chiêm ngưỡng phong thái của bậc đế vương.
“Người ngồi trong cỗ xe ngựa đi đầu tiên là hoàng thượng sao?”
“Ngươi nói xem, nếu lát nữa hoàng thượng vén rèm lên nhìn thấy ta rồi phải lòng ta, muốn ta vào cung làm phi tần, vậy thì sau này...”
“Tỉnh mộng đi, từ khi hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đến cả nạp phi cũng không có, ngươi nghĩ ngài ấy có thể để mắt đến ngươi sao?”
“Nhỡ đâu? Vậy chẳng phải là chim sẻ hóa phượng hoàng sao?”
Hai bên đường phố toàn là tiếng bàn tán xôn xao của bá tánh hiếu kỳ.
Quả thật có không ít quý nhân ít khi ra khỏi cung, lúc này đều vén rèm lên ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa của kinh thành, tận hưởng cảm giác được người người vây quanh.
Nhưng Sở Nam Phong ngồi trong xe ngựa vẫn nhắm mắt dưỡng thần, như thể mọi náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan gì đến hắn.
Cả đoàn người hướng về phía ngoại ô kinh thành mà đi, khi đi ngang qua Bình An y quán, tiếng huyên náo đã truyền đến tai Mạnh Lâm Thanh.
“Bạch đại phu, bên ngoài là đoàn người đi cầu phúc, hay là chúng ta cũng ra ngoài xem náo nhiệt một chút?”
“Đúng đó, dù sao cũng không xem được bao lâu, chúng ta đi xem đi!”
Không ít người bệnh đều tỏ vẻ muốn đi, nghĩ thầm dù Mạnh Lâm Thanh không đi xem thì cũng chưa đến lượt bọn họ khám bệnh, ra ngoài xem một chút chắc cũng không sao.
Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn ngồi im như núi, chỉ nhìn người bệnh đang ngồi trước mặt.
“Ngươi cũng muốn ra ngoài xem náo nhiệt?”
Người bệnh này vốn rất muốn đi, kết quả nghe thấy giọng nói của Mạnh Lâm Thanh, không hiểu sao lại cảm thấy Bạch đại phu hôm nay hình như tâm trạng không tốt lắm…
“Không, ta không muốn.” Người bệnh vội vàng nói, ngoan ngoãn ngồi chờ Bạch đại phu phân tích tình trạng cơ thể cho mình.
Tiếng trống kèn rất ồn ào, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn chuyên tâm khám bệnh.
Ngay khi đội nghi trượng vừa đi ngang qua Bình An y quán, trong đám người đột nhiên bùng lên một trận hỗn loạn.
“Cẩn thận! Có thích khách!” Ngự lâm quân đi đầu hô lớn, bắt đầu bày trận xung quanh xe ngựa của Sở Nam Phong, tạo thành tư thế bảo vệ.
“Mau bảo vệ Hoàng thượng!”
Cùng lúc đó, ám vệ vẫn luôn mai phục xung quanh cũng hành động, lặng lẽ bao vây Sở Nam Phong.
Để đề phòng thích khách có hành động quá khích, có thể bảo vệ Sở Nam Phong trong thời gian sớm nhất.
“Trời ơi, sao lại có thích khách?”
“A, chạy mau…”
Xung quanh đều là bá tánh, biến động bất ngờ như vậy rất nhanh đã gây ra một trận hỗn loạn.
Đây cũng là lý do thích khách chọn thời điểm này để tập kích, trong lúc hỗn loạn, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
“Đừng hoảng loạn! Mọi người bình tĩnh!”
Có ngự lâm quân cố gắng duy trì trật tự, nhưng vào lúc này, trong đám đông hỗn loạn, tiếng hô của bọn họ trực tiếp bị nhấn chìm.
“Giết c.h.ế.t cẩu hoàng đế!”
Thích khách cũng có tổ chức, bọn chúng nhân lúc hỗn loạn, có kẻ đã tiếp cận được xe ngựa của Sở Nam Phong.
“Cẩu hoàng đế lấy mạng ra đây!”
Lần này thích khách võ công cao cường, đặc biệt là kẻ xông lên trước nhất, có bá tánh che chắn cộng thêm đồng bọn hỗ trợ, hắn dễ dàng tiếp cận Sở Nam Phong.
Ngay khoảnh khắc ấy, hai mắt Sở Nam Phong đang nhắm chặt bỗng chốc mở ra, một tia sát ý lóe lên.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Cứ theo quy cách mọi năm, các ngươi sắp xếp là được.” Sở Nam Phong thờ ơ nói.Sáng sớm hôm sau, hoàng tộc từ hoàng cung xuất phát.Đội nghi trượng đi đầu, vừa đi vừa gõ trống khua chiêng vô cùng náo nhiệt.Hai bên đường phố Kinh thành có rất nhiều bá tánh vây xem, một là cảm thấy như vậy coi như là gián tiếp tham gia lễ cầu phúc của hoàng tộc, hai là muốn được chiêm ngưỡng phong thái của bậc đế vương.“Người ngồi trong cỗ xe ngựa đi đầu tiên là hoàng thượng sao?”“Ngươi nói xem, nếu lát nữa hoàng thượng vén rèm lên nhìn thấy ta rồi phải lòng ta, muốn ta vào cung làm phi tần, vậy thì sau này...”“Tỉnh mộng đi, từ khi hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đến cả nạp phi cũng không có, ngươi nghĩ ngài ấy có thể để mắt đến ngươi sao?”“Nhỡ đâu? Vậy chẳng phải là chim sẻ hóa phượng hoàng sao?”Hai bên đường phố toàn là tiếng bàn tán xôn xao của bá tánh hiếu kỳ.Quả thật có không ít quý nhân ít khi ra khỏi cung, lúc này đều vén rèm lên ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa của kinh thành, tận hưởng cảm giác được người người vây quanh.Nhưng Sở Nam Phong ngồi trong xe ngựa vẫn nhắm mắt dưỡng thần, như thể mọi náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan gì đến hắn.Cả đoàn người hướng về phía ngoại ô kinh thành mà đi, khi đi ngang qua Bình An y quán, tiếng huyên náo đã truyền đến tai Mạnh Lâm Thanh.“Bạch đại phu, bên ngoài là đoàn người đi cầu phúc, hay là chúng ta cũng ra ngoài xem náo nhiệt một chút?”“Đúng đó, dù sao cũng không xem được bao lâu, chúng ta đi xem đi!”Không ít người bệnh đều tỏ vẻ muốn đi, nghĩ thầm dù Mạnh Lâm Thanh không đi xem thì cũng chưa đến lượt bọn họ khám bệnh, ra ngoài xem một chút chắc cũng không sao.Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn ngồi im như núi, chỉ nhìn người bệnh đang ngồi trước mặt.“Ngươi cũng muốn ra ngoài xem náo nhiệt?”Người bệnh này vốn rất muốn đi, kết quả nghe thấy giọng nói của Mạnh Lâm Thanh, không hiểu sao lại cảm thấy Bạch đại phu hôm nay hình như tâm trạng không tốt lắm…“Không, ta không muốn.” Người bệnh vội vàng nói, ngoan ngoãn ngồi chờ Bạch đại phu phân tích tình trạng cơ thể cho mình.Tiếng trống kèn rất ồn ào, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn chuyên tâm khám bệnh.Ngay khi đội nghi trượng vừa đi ngang qua Bình An y quán, trong đám người đột nhiên bùng lên một trận hỗn loạn.“Cẩn thận! Có thích khách!” Ngự lâm quân đi đầu hô lớn, bắt đầu bày trận xung quanh xe ngựa của Sở Nam Phong, tạo thành tư thế bảo vệ.“Mau bảo vệ Hoàng thượng!”Cùng lúc đó, ám vệ vẫn luôn mai phục xung quanh cũng hành động, lặng lẽ bao vây Sở Nam Phong.Để đề phòng thích khách có hành động quá khích, có thể bảo vệ Sở Nam Phong trong thời gian sớm nhất.“Trời ơi, sao lại có thích khách?”“A, chạy mau…”Xung quanh đều là bá tánh, biến động bất ngờ như vậy rất nhanh đã gây ra một trận hỗn loạn.Đây cũng là lý do thích khách chọn thời điểm này để tập kích, trong lúc hỗn loạn, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.“Đừng hoảng loạn! Mọi người bình tĩnh!”Có ngự lâm quân cố gắng duy trì trật tự, nhưng vào lúc này, trong đám đông hỗn loạn, tiếng hô của bọn họ trực tiếp bị nhấn chìm.“Giết c.h.ế.t cẩu hoàng đế!”Thích khách cũng có tổ chức, bọn chúng nhân lúc hỗn loạn, có kẻ đã tiếp cận được xe ngựa của Sở Nam Phong.“Cẩu hoàng đế lấy mạng ra đây!”Lần này thích khách võ công cao cường, đặc biệt là kẻ xông lên trước nhất, có bá tánh che chắn cộng thêm đồng bọn hỗ trợ, hắn dễ dàng tiếp cận Sở Nam Phong.Ngay khoảnh khắc ấy, hai mắt Sở Nam Phong đang nhắm chặt bỗng chốc mở ra, một tia sát ý lóe lên.