"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 109
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Cái này mà nhiễm dịch bệnh, trước không nói lây cho người khác, đến lúc đó mạng mình cũng không còn trong tay mình nữa, sống c.h.ế.t do trời.“Chuyện này khó nói, thiếu gia có thể bảo vệ được chúng ta cũng chưa chắc đã bảo vệ được toàn bộ người trong kinh thành. Đến lúc đó có một người gặp nạn, tất cả mọi người đều không an toàn.” Tử Ngọc trong lòng cũng hiểu rõ.“Ôi, nói đúng lắm, quả thật là đạo lý này…” Hồng lão bản vẻ mặt sầu khổ nói.Mặc dù Mạnh Lâm Thanh không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng khi nghe thấy hai chữ dịch bệnh, trong lòng nàng vẫn vang lên hồi chuông cảnh báo.Đối với loại virus có tính lây lan cực mạnh này, tốt nhất là nên tin là có, sớm có dự tính phòng bị trước.Vẫn tốt hơn là đợi đến khi thật sự bùng phát rồi mới tìm cách cứu chữa, như vậy sẽ càng thêm khó khăn.“Chúng ta họp một chút.” Ăn cơm tối xong, Mạnh Lâm Thanh gọi Trương bà tử ba người tụ tập lại, sắc mặt rất nghiêm túc.Hiện tại ba người bọn họ đã quen với rất nhiều cách nói mới, ví dụ như thiếu gia nói họp hành, ý nghĩa chính là mọi người cùng nhau thương lượng một việc nào đó.Tuy Mạnh Lâm Thanh là thiếu gia, trên danh nghĩa là chủ nhân của cái nhà này nhưng nàng không làm theo kiểu chuyên quyền độc tài, trong nhà có việc gì đều là lấy thương lượng làm chủ.“Hôm nay muốn thương lượng chuyện gì?” Tử Ngọc bưng ghế đẩu tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.“Chuyện dịch bệnh, chúng ta phải sớm có tính toán.” Mạnh Lâm Thanh nói.“Hôm nay ta đi mua thức ăn cũng nghe nói, nhưng mà dịch bệnh này rốt cuộc là thật hay giả, có phải là lời đồn thổi hay không?” Trương bà tử hỏi.“Cho dù là thật hay giả, chúng ta đều phải nghĩ cách ứng phó trước.” Tùy Phong nói.“Đúng vậy, hơn nữa tin tức của Hồng lão bản thường thường đều không phải là giả, hôm nay hắn cố ý chạy tới nói, ta thấy mười phần thì có tám chín phần là thật.” Tử Ngọc nói.Đây cũng là suy nghĩ của Mạnh Lâm Thanh, chuẩn bị trước.Mà quan trọng nhất là Mạnh Lâm Thanh có vật tư phòng bị, đã có vậy tại sao không lấy ra sử dụng?Dự trữ ngàn ngày, dùng trong chốc lát.Từ sớm, khi xuyên qua các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ tích lũy điểm, Mạnh Lâm Thanh đã hình thành một thói quen.Bởi vì khi hoàn thành nhiệm vụ rời đi, tiền tệ mà nàng sở hữu ở thế giới đó về sau sẽ vô dụng, cho nên nàng sẽ tiêu hết toàn bộ tiền tài mua đủ loại đồ dự trữ trong không gian.Hệ thống không cho phép nàng trực tiếp để tiền tài vào không gian mang đi, nhưng dự trữ đồ vật lại không bị hạn chế.Mà vật tư dự trữ, cũng coi như là một hình thức của tài sản, Mạnh Lâm Thanh liền nắm lấy sơ hở này.Lúc này trong không gian của Mạnh Lâm Thanh, có mấy kho hàng đều chất đống đồ dùng khử trùng phòng hộ. Nàng chuẩn bị những thứ này, chính là vì ứng phó với virus quy mô lớn.Trước đây ở thế giới khác, Mạnh Lâm Thanh từng gặp qua dịch bệnh, biết rõ ở thế giới có điều kiện lạc hậu mà gặp phải dịch bệnh sẽ đáng sợ đến mức nào.“Thiếu gia, nô tỳ tán thành cách nói của người, nhưng chúng ta phải chuẩn bị như thế nào?” Tử Ngọc không hiểu, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt.“Mọi người yên tâm, đồ vật ta đã chuẩn bị xong rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói, trên bàn bày ra những thứ nàng muốn cho bọn họ xem.“Thứ này gọi là bình xịt khử trùng, ấn vào như thế này, nước thuốc bên trong sẽ phun ra, có thể xịt vào bất kỳ nơi nào cần khử trùng bao gồm cả quần áo của chúng ta cũng có thể xịt.” Mạnh Lâm Thanh vừa thao tác vừa giải thích.Bình xịt khử trùng phun ra chất lỏng dạng sương rất mịn, nhưng không phải là mắt thường không nhìn thấy được.
Cái này mà nhiễm dịch bệnh, trước không nói lây cho người khác, đến lúc đó mạng mình cũng không còn trong tay mình nữa, sống c.h.ế.t do trời.
“Chuyện này khó nói, thiếu gia có thể bảo vệ được chúng ta cũng chưa chắc đã bảo vệ được toàn bộ người trong kinh thành. Đến lúc đó có một người gặp nạn, tất cả mọi người đều không an toàn.” Tử Ngọc trong lòng cũng hiểu rõ.
“Ôi, nói đúng lắm, quả thật là đạo lý này…” Hồng lão bản vẻ mặt sầu khổ nói.
Mặc dù Mạnh Lâm Thanh không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng khi nghe thấy hai chữ dịch bệnh, trong lòng nàng vẫn vang lên hồi chuông cảnh báo.
Đối với loại virus có tính lây lan cực mạnh này, tốt nhất là nên tin là có, sớm có dự tính phòng bị trước.
Vẫn tốt hơn là đợi đến khi thật sự bùng phát rồi mới tìm cách cứu chữa, như vậy sẽ càng thêm khó khăn.
“Chúng ta họp một chút.” Ăn cơm tối xong, Mạnh Lâm Thanh gọi Trương bà tử ba người tụ tập lại, sắc mặt rất nghiêm túc.
Hiện tại ba người bọn họ đã quen với rất nhiều cách nói mới, ví dụ như thiếu gia nói họp hành, ý nghĩa chính là mọi người cùng nhau thương lượng một việc nào đó.
Tuy Mạnh Lâm Thanh là thiếu gia, trên danh nghĩa là chủ nhân của cái nhà này nhưng nàng không làm theo kiểu chuyên quyền độc tài, trong nhà có việc gì đều là lấy thương lượng làm chủ.
“Hôm nay muốn thương lượng chuyện gì?” Tử Ngọc bưng ghế đẩu tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Chuyện dịch bệnh, chúng ta phải sớm có tính toán.” Mạnh Lâm Thanh nói.
“Hôm nay ta đi mua thức ăn cũng nghe nói, nhưng mà dịch bệnh này rốt cuộc là thật hay giả, có phải là lời đồn thổi hay không?” Trương bà tử hỏi.
“Cho dù là thật hay giả, chúng ta đều phải nghĩ cách ứng phó trước.” Tùy Phong nói.
“Đúng vậy, hơn nữa tin tức của Hồng lão bản thường thường đều không phải là giả, hôm nay hắn cố ý chạy tới nói, ta thấy mười phần thì có tám chín phần là thật.” Tử Ngọc nói.
Đây cũng là suy nghĩ của Mạnh Lâm Thanh, chuẩn bị trước.
Mà quan trọng nhất là Mạnh Lâm Thanh có vật tư phòng bị, đã có vậy tại sao không lấy ra sử dụng?
Dự trữ ngàn ngày, dùng trong chốc lát.
Từ sớm, khi xuyên qua các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ tích lũy điểm, Mạnh Lâm Thanh đã hình thành một thói quen.
Bởi vì khi hoàn thành nhiệm vụ rời đi, tiền tệ mà nàng sở hữu ở thế giới đó về sau sẽ vô dụng, cho nên nàng sẽ tiêu hết toàn bộ tiền tài mua đủ loại đồ dự trữ trong không gian.
Hệ thống không cho phép nàng trực tiếp để tiền tài vào không gian mang đi, nhưng dự trữ đồ vật lại không bị hạn chế.
Mà vật tư dự trữ, cũng coi như là một hình thức của tài sản, Mạnh Lâm Thanh liền nắm lấy sơ hở này.
Lúc này trong không gian của Mạnh Lâm Thanh, có mấy kho hàng đều chất đống đồ dùng khử trùng phòng hộ. Nàng chuẩn bị những thứ này, chính là vì ứng phó với virus quy mô lớn.
Trước đây ở thế giới khác, Mạnh Lâm Thanh từng gặp qua dịch bệnh, biết rõ ở thế giới có điều kiện lạc hậu mà gặp phải dịch bệnh sẽ đáng sợ đến mức nào.
“Thiếu gia, nô tỳ tán thành cách nói của người, nhưng chúng ta phải chuẩn bị như thế nào?” Tử Ngọc không hiểu, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt.
“Mọi người yên tâm, đồ vật ta đã chuẩn bị xong rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói, trên bàn bày ra những thứ nàng muốn cho bọn họ xem.
“Thứ này gọi là bình xịt khử trùng, ấn vào như thế này, nước thuốc bên trong sẽ phun ra, có thể xịt vào bất kỳ nơi nào cần khử trùng bao gồm cả quần áo của chúng ta cũng có thể xịt.” Mạnh Lâm Thanh vừa thao tác vừa giải thích.
Bình xịt khử trùng phun ra chất lỏng dạng sương rất mịn, nhưng không phải là mắt thường không nhìn thấy được.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Cái này mà nhiễm dịch bệnh, trước không nói lây cho người khác, đến lúc đó mạng mình cũng không còn trong tay mình nữa, sống c.h.ế.t do trời.“Chuyện này khó nói, thiếu gia có thể bảo vệ được chúng ta cũng chưa chắc đã bảo vệ được toàn bộ người trong kinh thành. Đến lúc đó có một người gặp nạn, tất cả mọi người đều không an toàn.” Tử Ngọc trong lòng cũng hiểu rõ.“Ôi, nói đúng lắm, quả thật là đạo lý này…” Hồng lão bản vẻ mặt sầu khổ nói.Mặc dù Mạnh Lâm Thanh không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng khi nghe thấy hai chữ dịch bệnh, trong lòng nàng vẫn vang lên hồi chuông cảnh báo.Đối với loại virus có tính lây lan cực mạnh này, tốt nhất là nên tin là có, sớm có dự tính phòng bị trước.Vẫn tốt hơn là đợi đến khi thật sự bùng phát rồi mới tìm cách cứu chữa, như vậy sẽ càng thêm khó khăn.“Chúng ta họp một chút.” Ăn cơm tối xong, Mạnh Lâm Thanh gọi Trương bà tử ba người tụ tập lại, sắc mặt rất nghiêm túc.Hiện tại ba người bọn họ đã quen với rất nhiều cách nói mới, ví dụ như thiếu gia nói họp hành, ý nghĩa chính là mọi người cùng nhau thương lượng một việc nào đó.Tuy Mạnh Lâm Thanh là thiếu gia, trên danh nghĩa là chủ nhân của cái nhà này nhưng nàng không làm theo kiểu chuyên quyền độc tài, trong nhà có việc gì đều là lấy thương lượng làm chủ.“Hôm nay muốn thương lượng chuyện gì?” Tử Ngọc bưng ghế đẩu tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.“Chuyện dịch bệnh, chúng ta phải sớm có tính toán.” Mạnh Lâm Thanh nói.“Hôm nay ta đi mua thức ăn cũng nghe nói, nhưng mà dịch bệnh này rốt cuộc là thật hay giả, có phải là lời đồn thổi hay không?” Trương bà tử hỏi.“Cho dù là thật hay giả, chúng ta đều phải nghĩ cách ứng phó trước.” Tùy Phong nói.“Đúng vậy, hơn nữa tin tức của Hồng lão bản thường thường đều không phải là giả, hôm nay hắn cố ý chạy tới nói, ta thấy mười phần thì có tám chín phần là thật.” Tử Ngọc nói.Đây cũng là suy nghĩ của Mạnh Lâm Thanh, chuẩn bị trước.Mà quan trọng nhất là Mạnh Lâm Thanh có vật tư phòng bị, đã có vậy tại sao không lấy ra sử dụng?Dự trữ ngàn ngày, dùng trong chốc lát.Từ sớm, khi xuyên qua các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ tích lũy điểm, Mạnh Lâm Thanh đã hình thành một thói quen.Bởi vì khi hoàn thành nhiệm vụ rời đi, tiền tệ mà nàng sở hữu ở thế giới đó về sau sẽ vô dụng, cho nên nàng sẽ tiêu hết toàn bộ tiền tài mua đủ loại đồ dự trữ trong không gian.Hệ thống không cho phép nàng trực tiếp để tiền tài vào không gian mang đi, nhưng dự trữ đồ vật lại không bị hạn chế.Mà vật tư dự trữ, cũng coi như là một hình thức của tài sản, Mạnh Lâm Thanh liền nắm lấy sơ hở này.Lúc này trong không gian của Mạnh Lâm Thanh, có mấy kho hàng đều chất đống đồ dùng khử trùng phòng hộ. Nàng chuẩn bị những thứ này, chính là vì ứng phó với virus quy mô lớn.Trước đây ở thế giới khác, Mạnh Lâm Thanh từng gặp qua dịch bệnh, biết rõ ở thế giới có điều kiện lạc hậu mà gặp phải dịch bệnh sẽ đáng sợ đến mức nào.“Thiếu gia, nô tỳ tán thành cách nói của người, nhưng chúng ta phải chuẩn bị như thế nào?” Tử Ngọc không hiểu, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt.“Mọi người yên tâm, đồ vật ta đã chuẩn bị xong rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói, trên bàn bày ra những thứ nàng muốn cho bọn họ xem.“Thứ này gọi là bình xịt khử trùng, ấn vào như thế này, nước thuốc bên trong sẽ phun ra, có thể xịt vào bất kỳ nơi nào cần khử trùng bao gồm cả quần áo của chúng ta cũng có thể xịt.” Mạnh Lâm Thanh vừa thao tác vừa giải thích.Bình xịt khử trùng phun ra chất lỏng dạng sương rất mịn, nhưng không phải là mắt thường không nhìn thấy được.