"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 113

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Cái này...” Tử Ngọc kinh ngạc.Nếu không phải Mạnh Lâm Thanh từ trong phòng của mình đi ra, ai có thể nhận ra đây là nàng?“Thiếu, thiếu gia, người hôm nay cả ngày đều phải như vậy để khám bệnh cho người bệnh sao?” Tử Ngọc nghi ngờ hỏi.“Không chỉ hôm nay, mà là mỗi ngày.” Mạnh Lâm Thanh trả lời.Ngay lúc Tử Ngọc há to miệng tỏ vẻ kinh ngạc, Tuỳ Phong hiểu chuyện đã bê quạt đến y quán.So sánh với vị trí khám bệnh thường ngày của Mạnh Lâm Thanh, đặt hai chiếc quạt đối diện nhau thổi, còn những chiếc quạt còn lại thì đều được bày ra sân phơi nắng.“Đeo khẩu trang vào, mở cửa thôi.” Tuỳ Phong vỗ vỗ đầu Tử Ngọc.“Không được phép vỗ đầu ta!” Tử Ngọc đi theo sau Tuỳ Phong, toan vỗ đầu hắn.Y quán mở cửa, rất nhanh đã có người bệnh đến.“Bạch đại phu đâu, Bạch đại phu đâu?” Người bệnh này đi đến chỗ khám bệnh, ngồi đối diện Mạnh Lâm Thanh, còn đang xoay cổ tìm kiếm.“Khụ khụ…” Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ mặt bàn, bất đắc dĩ nói: "Ta ở đây.”“A? Ngươi là Bạch đại phu?”Nhìn người che chắn kín mít, người bệnh căn bản không dám tin hắn chính là Bạch Tử Ngọc, không ngừng nghiêng đầu đánh giá hắn.“Có thật không vậy, đừng nói là có người mạo danh Bạch đại phu đấy chứ?”“Đúng vậy, chúng ta tìm chính là Bạch đại phu, đừng có mèo mả gà đồng gì cũng ra lừa người!”Mạnh Lâm Thanh: “...”Vẫn là Tử Ngọc ra mặt, chứng minh hắn thật sự là Bạch Tử Ngọc, người bệnh mới thôi.Thế nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.“Bạch đại phu, vậy sao hôm nay người lại ăn mặc như vậy?”Không thể nói là sợ bị bọn họ lây bệnh dịch được, Mạnh Lâm Thanh từ chối trả lời, Tử Ngọc nhanh chóng lĩnh hội được ý tứ của thiếu gia nhà mình.Chống nạnh, Tử Ngọc dạy dỗ tên người bệnh nhiều chuyện.“Ngươi rốt cuộc là tới xem bệnh hay là làm gì, rảnh rỗi lắm sao? Nhưng mà thiếu gia nhà ta rất bận, ngươi không xem thì đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian của những người bệnh khác!”Tên người bệnh lập tức bị phản bác đến mức không nói nên lời, ngoan ngoãn đưa tay ra.Ngoại trừ bộ đồ bảo hộ của Mạnh Lâm Thanh, hai chiếc quạt điện được đặt ở đó cũng nhận được sự chú ý của các người bệnh.Mọi người không dám đi làm phiền Bạch đại phu nữa, chỉ có thể bám lấy Tử Ngọc cùng Tuỳ Phong hỏi han không ngừng.Tuỳ Phong thì đã quen với việc “giả câm giả điếc”, trực tiếp không để ý tới những câu hỏi ồn ào của những người này, nhưng Tử Ngọc thực sự là phiền không chịu nổi chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho mọi người.“Là quạt, ngươi không cảm nhận được sao? Nó có thể thổi ra gió, tuy là gió nóng nhưng cũng tốt hơn là không có gió, ngươi không cảm thấy y quán mát mẻ hơn bên ngoài một chút sao?”Giới thiệu đến đây Tử Ngọc rất đắc ý, dù sao thứ đồ chơi mới mẻ này nàng dám chắc chắn, chỉ có nhà bọn họ mới có.“Đúng là mát thật, các ngươi mua ở đâu vậy?” Tên người bệnh hỏi.“Không phải mua.” Khi được hỏi câu này, Tuỳ Phong lại giành trả lời: "Là thân thích ở ngoại bang tặng.”Kệ đi, trước tiên cứ bịa đại một cái đã.Ban đầu, Tử Ngọc không hiểu vì sao Tuỳ Phong lại nói dối, nhưng một lát sau nàng đã hiểu ra và cũng phụ họa theo.“Đúng vậy, thân thích ở ngoại bang tặng, chúng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, rất mới lạ…”“Vậy thì cái quạt này chắc là rất quý nhỉ?” Tên người bệnh lại hỏi, còn muốn để thân thích ngoại bang của bọn họ cũng mang về cho nhà hắn một cái.“Giá cả thì không rõ lắm.” Tử Ngọc trả lời qua loa.Đoạn đối thoại này lọt vào tai Mạnh Lâm Thanh, nàng ngược lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.Nói thật, trong không gian còn có mấy cái quạt điện khác nhưng đều là loại cắm điện, lấy ra cũng không dùng được, còn phải kiếm thêm một cái máy phát điện.

“Cái này...” Tử Ngọc kinh ngạc.

Nếu không phải Mạnh Lâm Thanh từ trong phòng của mình đi ra, ai có thể nhận ra đây là nàng?

“Thiếu, thiếu gia, người hôm nay cả ngày đều phải như vậy để khám bệnh cho người bệnh sao?” Tử Ngọc nghi ngờ hỏi.

“Không chỉ hôm nay, mà là mỗi ngày.” Mạnh Lâm Thanh trả lời.

Ngay lúc Tử Ngọc há to miệng tỏ vẻ kinh ngạc, Tuỳ Phong hiểu chuyện đã bê quạt đến y quán.

So sánh với vị trí khám bệnh thường ngày của Mạnh Lâm Thanh, đặt hai chiếc quạt đối diện nhau thổi, còn những chiếc quạt còn lại thì đều được bày ra sân phơi nắng.

“Đeo khẩu trang vào, mở cửa thôi.” Tuỳ Phong vỗ vỗ đầu Tử Ngọc.

“Không được phép vỗ đầu ta!” Tử Ngọc đi theo sau Tuỳ Phong, toan vỗ đầu hắn.

Y quán mở cửa, rất nhanh đã có người bệnh đến.

“Bạch đại phu đâu, Bạch đại phu đâu?” Người bệnh này đi đến chỗ khám bệnh, ngồi đối diện Mạnh Lâm Thanh, còn đang xoay cổ tìm kiếm.

“Khụ khụ…” Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ mặt bàn, bất đắc dĩ nói: "Ta ở đây.”

“A? Ngươi là Bạch đại phu?”

Nhìn người che chắn kín mít, người bệnh căn bản không dám tin hắn chính là Bạch Tử Ngọc, không ngừng nghiêng đầu đánh giá hắn.

“Có thật không vậy, đừng nói là có người mạo danh Bạch đại phu đấy chứ?”

“Đúng vậy, chúng ta tìm chính là Bạch đại phu, đừng có mèo mả gà đồng gì cũng ra lừa người!”

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Vẫn là Tử Ngọc ra mặt, chứng minh hắn thật sự là Bạch Tử Ngọc, người bệnh mới thôi.

Thế nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.

“Bạch đại phu, vậy sao hôm nay người lại ăn mặc như vậy?”

Không thể nói là sợ bị bọn họ lây bệnh dịch được, Mạnh Lâm Thanh từ chối trả lời, Tử Ngọc nhanh chóng lĩnh hội được ý tứ của thiếu gia nhà mình.

Chống nạnh, Tử Ngọc dạy dỗ tên người bệnh nhiều chuyện.

“Ngươi rốt cuộc là tới xem bệnh hay là làm gì, rảnh rỗi lắm sao? Nhưng mà thiếu gia nhà ta rất bận, ngươi không xem thì đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian của những người bệnh khác!”

Tên người bệnh lập tức bị phản bác đến mức không nói nên lời, ngoan ngoãn đưa tay ra.

Ngoại trừ bộ đồ bảo hộ của Mạnh Lâm Thanh, hai chiếc quạt điện được đặt ở đó cũng nhận được sự chú ý của các người bệnh.

Mọi người không dám đi làm phiền Bạch đại phu nữa, chỉ có thể bám lấy Tử Ngọc cùng Tuỳ Phong hỏi han không ngừng.

Tuỳ Phong thì đã quen với việc “giả câm giả điếc”, trực tiếp không để ý tới những câu hỏi ồn ào của những người này, nhưng Tử Ngọc thực sự là phiền không chịu nổi chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho mọi người.

“Là quạt, ngươi không cảm nhận được sao? Nó có thể thổi ra gió, tuy là gió nóng nhưng cũng tốt hơn là không có gió, ngươi không cảm thấy y quán mát mẻ hơn bên ngoài một chút sao?”

Giới thiệu đến đây Tử Ngọc rất đắc ý, dù sao thứ đồ chơi mới mẻ này nàng dám chắc chắn, chỉ có nhà bọn họ mới có.

“Đúng là mát thật, các ngươi mua ở đâu vậy?” Tên người bệnh hỏi.

“Không phải mua.” Khi được hỏi câu này, Tuỳ Phong lại giành trả lời: "Là thân thích ở ngoại bang tặng.”

Kệ đi, trước tiên cứ bịa đại một cái đã.

Ban đầu, Tử Ngọc không hiểu vì sao Tuỳ Phong lại nói dối, nhưng một lát sau nàng đã hiểu ra và cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy, thân thích ở ngoại bang tặng, chúng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, rất mới lạ…”

“Vậy thì cái quạt này chắc là rất quý nhỉ?” Tên người bệnh lại hỏi, còn muốn để thân thích ngoại bang của bọn họ cũng mang về cho nhà hắn một cái.

“Giá cả thì không rõ lắm.” Tử Ngọc trả lời qua loa.

Đoạn đối thoại này lọt vào tai Mạnh Lâm Thanh, nàng ngược lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Nói thật, trong không gian còn có mấy cái quạt điện khác nhưng đều là loại cắm điện, lấy ra cũng không dùng được, còn phải kiếm thêm một cái máy phát điện.

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Cái này...” Tử Ngọc kinh ngạc.Nếu không phải Mạnh Lâm Thanh từ trong phòng của mình đi ra, ai có thể nhận ra đây là nàng?“Thiếu, thiếu gia, người hôm nay cả ngày đều phải như vậy để khám bệnh cho người bệnh sao?” Tử Ngọc nghi ngờ hỏi.“Không chỉ hôm nay, mà là mỗi ngày.” Mạnh Lâm Thanh trả lời.Ngay lúc Tử Ngọc há to miệng tỏ vẻ kinh ngạc, Tuỳ Phong hiểu chuyện đã bê quạt đến y quán.So sánh với vị trí khám bệnh thường ngày của Mạnh Lâm Thanh, đặt hai chiếc quạt đối diện nhau thổi, còn những chiếc quạt còn lại thì đều được bày ra sân phơi nắng.“Đeo khẩu trang vào, mở cửa thôi.” Tuỳ Phong vỗ vỗ đầu Tử Ngọc.“Không được phép vỗ đầu ta!” Tử Ngọc đi theo sau Tuỳ Phong, toan vỗ đầu hắn.Y quán mở cửa, rất nhanh đã có người bệnh đến.“Bạch đại phu đâu, Bạch đại phu đâu?” Người bệnh này đi đến chỗ khám bệnh, ngồi đối diện Mạnh Lâm Thanh, còn đang xoay cổ tìm kiếm.“Khụ khụ…” Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ mặt bàn, bất đắc dĩ nói: "Ta ở đây.”“A? Ngươi là Bạch đại phu?”Nhìn người che chắn kín mít, người bệnh căn bản không dám tin hắn chính là Bạch Tử Ngọc, không ngừng nghiêng đầu đánh giá hắn.“Có thật không vậy, đừng nói là có người mạo danh Bạch đại phu đấy chứ?”“Đúng vậy, chúng ta tìm chính là Bạch đại phu, đừng có mèo mả gà đồng gì cũng ra lừa người!”Mạnh Lâm Thanh: “...”Vẫn là Tử Ngọc ra mặt, chứng minh hắn thật sự là Bạch Tử Ngọc, người bệnh mới thôi.Thế nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.“Bạch đại phu, vậy sao hôm nay người lại ăn mặc như vậy?”Không thể nói là sợ bị bọn họ lây bệnh dịch được, Mạnh Lâm Thanh từ chối trả lời, Tử Ngọc nhanh chóng lĩnh hội được ý tứ của thiếu gia nhà mình.Chống nạnh, Tử Ngọc dạy dỗ tên người bệnh nhiều chuyện.“Ngươi rốt cuộc là tới xem bệnh hay là làm gì, rảnh rỗi lắm sao? Nhưng mà thiếu gia nhà ta rất bận, ngươi không xem thì đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian của những người bệnh khác!”Tên người bệnh lập tức bị phản bác đến mức không nói nên lời, ngoan ngoãn đưa tay ra.Ngoại trừ bộ đồ bảo hộ của Mạnh Lâm Thanh, hai chiếc quạt điện được đặt ở đó cũng nhận được sự chú ý của các người bệnh.Mọi người không dám đi làm phiền Bạch đại phu nữa, chỉ có thể bám lấy Tử Ngọc cùng Tuỳ Phong hỏi han không ngừng.Tuỳ Phong thì đã quen với việc “giả câm giả điếc”, trực tiếp không để ý tới những câu hỏi ồn ào của những người này, nhưng Tử Ngọc thực sự là phiền không chịu nổi chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho mọi người.“Là quạt, ngươi không cảm nhận được sao? Nó có thể thổi ra gió, tuy là gió nóng nhưng cũng tốt hơn là không có gió, ngươi không cảm thấy y quán mát mẻ hơn bên ngoài một chút sao?”Giới thiệu đến đây Tử Ngọc rất đắc ý, dù sao thứ đồ chơi mới mẻ này nàng dám chắc chắn, chỉ có nhà bọn họ mới có.“Đúng là mát thật, các ngươi mua ở đâu vậy?” Tên người bệnh hỏi.“Không phải mua.” Khi được hỏi câu này, Tuỳ Phong lại giành trả lời: "Là thân thích ở ngoại bang tặng.”Kệ đi, trước tiên cứ bịa đại một cái đã.Ban đầu, Tử Ngọc không hiểu vì sao Tuỳ Phong lại nói dối, nhưng một lát sau nàng đã hiểu ra và cũng phụ họa theo.“Đúng vậy, thân thích ở ngoại bang tặng, chúng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, rất mới lạ…”“Vậy thì cái quạt này chắc là rất quý nhỉ?” Tên người bệnh lại hỏi, còn muốn để thân thích ngoại bang của bọn họ cũng mang về cho nhà hắn một cái.“Giá cả thì không rõ lắm.” Tử Ngọc trả lời qua loa.Đoạn đối thoại này lọt vào tai Mạnh Lâm Thanh, nàng ngược lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.Nói thật, trong không gian còn có mấy cái quạt điện khác nhưng đều là loại cắm điện, lấy ra cũng không dùng được, còn phải kiếm thêm một cái máy phát điện.

Chương 113