"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 125
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Vậy Nhất Nhất sao ngươi không mặc?” Có người bệnh nghi hoặc.138 lộ ra biểu tình đắc ý, tuy rằng bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa.“Bởi vì bản cô nương là thể chất bách độc bất xâm, đừng nói ôn dịch gì đó, cho dù là bệnh đáng sợ hơn nữa cũng sẽ không lây nhiễm cho ta đâu!”Ôi hóa ra nói chuyện kiểu này lại sướng đến thế sao?138 Sướng quá đi!“Nhất Nhất cô nương thật lợi hại!”“Nhất Nhất cô nương thật là giỏi!”138 bề ngoài khiêm tốn cười cười, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, nàng như vậy hạ thấp mình xuống, có phải là có chút ý tứ “không biết xấu hổ” rồi không?Người bệnh lúc đầu chỉ cảm thấy mới lạ, sau đó mới phản ứng lại lời Nhất Nhất vừa nói.Bạch đại phu cảm thấy nhiều người bệnh như vậy ở trong tình huống rất nguy hiểm, cho nên mới phải phòng hộ, vậy còn bọn họ thì sao!Bọn họ cũng ở trong gian phòng lớn này, nhưng bọn họ không có phòng hộ, cũng không có khả năng trăm độc bất xâm như Nhất Nhất, vậy chẳng phải bọn họ còn nguy hiểm hơn sao?“Nhất Nhất, bộ đồ bảo hộ này có bán không? Ta cũng muốn mua một bộ!”“Đúng, ta cũng muốn mua!”Nếu mọi người đều có thể có bộ đồ bảo hộ, vậy chẳng phải sẽ không bị lây bệnh dịch sao?“Cái này… ta không rõ lắm, ta phải đi hỏi Bạch đại phu.”Nhất Nhất chạy nhỏ đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, đem lời của người bệnh thuật lại cho nàng, chờ nàng quyết định.“Không thể bán.” Mạnh Lâm Thanh kiên quyết.Số lượng bộ đồ bảo hộ không nhiều bằng khẩu trang, hơn nữa mặc vào cũng bất tiện. Cho dù bán cho bá tánh, không sử dụng đúng cách, cũng không có ý nghĩa.Huống chi thứ này giá thành cao, Mạnh Lâm Thanh không có khả năng bán rẻ, cho nên bá tánh bình thường chưa chắc đã có thể chi trả.Bộ đồ bảo hộ đều là dùng một lần, muốn mặc thì phải kiên trì mặc, mặc một ngày hai ngày chi bằng không mặc.Mạnh Lâm Thanh đem lý do giải thích cho người bệnh nghe, nhất là khi biết thứ này nàng cũng không có nhiều liền không cưỡng cầu nữa.“Nhưng mà Bạch đại phu, chúng ta như vậy ngày ngày chen chen chúc chúc trong y quán, rất nguy hiểm a!”“Hơn nữa bên ngoài không biết có bao nhiêu người bị lây nhiễm, nhỡ đâu không cẩn thận lướt qua vai ai đó cũng không biết mình có bị lây nhiễm hay không. Đến lúc đó lại lây cho người nhà, vậy thì phiền phức rồi!”Nỗi lo lắng của bá tánh, không phải là không có lý.Mạnh Lâm Thanh dừng lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cái loa phóng thanh mà mình bỏ công sức làm tối qua đã đến lúc phải ra sân rồi.“Như vậy đi, khẩu trang có thể bán, xem các ngươi có nguyện ý mua hay không.” Mạnh Lâm Thanh ra hiệu cho Tử Ngọc.Mọi người nghĩ có còn hơn không, hơn nữa ngay cả Bạch đại phu cũng dùng để phòng hộ, không cần nghĩ, đó nhất định là đồ tốt.Bọn họ phải nhanh chóng học theo thôi!“Tuỳ Phong, ngươi đi ra sau mang một ít khẩu trang đến đây, bán cho mọi người.” Mạnh Lâm Thanh phân phó.“Mọi người đừng chen lấn, lúc lấy thuốc thì tiện thể mua khẩu trang, ta sẽ dạy mọi người cách dùng thứ này, đều không được ồn ào chen lấn!”Bá tánh đều biết, Bạch đại phu nói được làm được.Đã nói là nguyện ý bán cho bọn họ vậy nhất định mọi người đều có phần, cho nên đều rất phối hợp, không xuất hiện hỗn loạn.“Giống như vậy đeo lên mặt, các ngươi cũng đã thấy chúng ta đeo rồi, rất dễ học.”“Còn nữa, khẩu trang này là dùng một lần, chỉ có thể sử dụng một lần thôi, sử dụng lặp lại sẽ không còn tác dụng nữa.”Khẩu trang có rất nhiều, Mạnh Lâm Thanh lấy ra bán cũng không ít, hơn nữa đưa ra mức giá rất rẻ.Bá tánh suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể tiếp nhận mức giá này, hơn nữa cũng tiếp thu rất nhiều kiến nghị của Bạch đại phu.
“Vậy Nhất Nhất sao ngươi không mặc?” Có người bệnh nghi hoặc.
138 lộ ra biểu tình đắc ý, tuy rằng bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa.
“Bởi vì bản cô nương là thể chất bách độc bất xâm, đừng nói ôn dịch gì đó, cho dù là bệnh đáng sợ hơn nữa cũng sẽ không lây nhiễm cho ta đâu!”
Ôi hóa ra nói chuyện kiểu này lại sướng đến thế sao?
138 Sướng quá đi!
“Nhất Nhất cô nương thật lợi hại!”
“Nhất Nhất cô nương thật là giỏi!”
138 bề ngoài khiêm tốn cười cười, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, nàng như vậy hạ thấp mình xuống, có phải là có chút ý tứ “không biết xấu hổ” rồi không?
Người bệnh lúc đầu chỉ cảm thấy mới lạ, sau đó mới phản ứng lại lời Nhất Nhất vừa nói.
Bạch đại phu cảm thấy nhiều người bệnh như vậy ở trong tình huống rất nguy hiểm, cho nên mới phải phòng hộ, vậy còn bọn họ thì sao!
Bọn họ cũng ở trong gian phòng lớn này, nhưng bọn họ không có phòng hộ, cũng không có khả năng trăm độc bất xâm như Nhất Nhất, vậy chẳng phải bọn họ còn nguy hiểm hơn sao?
“Nhất Nhất, bộ đồ bảo hộ này có bán không? Ta cũng muốn mua một bộ!”
“Đúng, ta cũng muốn mua!”
Nếu mọi người đều có thể có bộ đồ bảo hộ, vậy chẳng phải sẽ không bị lây bệnh dịch sao?
“Cái này… ta không rõ lắm, ta phải đi hỏi Bạch đại phu.”
Nhất Nhất chạy nhỏ đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, đem lời của người bệnh thuật lại cho nàng, chờ nàng quyết định.
“Không thể bán.” Mạnh Lâm Thanh kiên quyết.
Số lượng bộ đồ bảo hộ không nhiều bằng khẩu trang, hơn nữa mặc vào cũng bất tiện. Cho dù bán cho bá tánh, không sử dụng đúng cách, cũng không có ý nghĩa.
Huống chi thứ này giá thành cao, Mạnh Lâm Thanh không có khả năng bán rẻ, cho nên bá tánh bình thường chưa chắc đã có thể chi trả.
Bộ đồ bảo hộ đều là dùng một lần, muốn mặc thì phải kiên trì mặc, mặc một ngày hai ngày chi bằng không mặc.
Mạnh Lâm Thanh đem lý do giải thích cho người bệnh nghe, nhất là khi biết thứ này nàng cũng không có nhiều liền không cưỡng cầu nữa.
“Nhưng mà Bạch đại phu, chúng ta như vậy ngày ngày chen chen chúc chúc trong y quán, rất nguy hiểm a!”
“Hơn nữa bên ngoài không biết có bao nhiêu người bị lây nhiễm, nhỡ đâu không cẩn thận lướt qua vai ai đó cũng không biết mình có bị lây nhiễm hay không. Đến lúc đó lại lây cho người nhà, vậy thì phiền phức rồi!”
Nỗi lo lắng của bá tánh, không phải là không có lý.
Mạnh Lâm Thanh dừng lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cái loa phóng thanh mà mình bỏ công sức làm tối qua đã đến lúc phải ra sân rồi.
“Như vậy đi, khẩu trang có thể bán, xem các ngươi có nguyện ý mua hay không.” Mạnh Lâm Thanh ra hiệu cho Tử Ngọc.
Mọi người nghĩ có còn hơn không, hơn nữa ngay cả Bạch đại phu cũng dùng để phòng hộ, không cần nghĩ, đó nhất định là đồ tốt.
Bọn họ phải nhanh chóng học theo thôi!
“Tuỳ Phong, ngươi đi ra sau mang một ít khẩu trang đến đây, bán cho mọi người.” Mạnh Lâm Thanh phân phó.
“Mọi người đừng chen lấn, lúc lấy thuốc thì tiện thể mua khẩu trang, ta sẽ dạy mọi người cách dùng thứ này, đều không được ồn ào chen lấn!”
Bá tánh đều biết, Bạch đại phu nói được làm được.
Đã nói là nguyện ý bán cho bọn họ vậy nhất định mọi người đều có phần, cho nên đều rất phối hợp, không xuất hiện hỗn loạn.
“Giống như vậy đeo lên mặt, các ngươi cũng đã thấy chúng ta đeo rồi, rất dễ học.”
“Còn nữa, khẩu trang này là dùng một lần, chỉ có thể sử dụng một lần thôi, sử dụng lặp lại sẽ không còn tác dụng nữa.”
Khẩu trang có rất nhiều, Mạnh Lâm Thanh lấy ra bán cũng không ít, hơn nữa đưa ra mức giá rất rẻ.
Bá tánh suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể tiếp nhận mức giá này, hơn nữa cũng tiếp thu rất nhiều kiến nghị của Bạch đại phu.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Vậy Nhất Nhất sao ngươi không mặc?” Có người bệnh nghi hoặc.138 lộ ra biểu tình đắc ý, tuy rằng bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa.“Bởi vì bản cô nương là thể chất bách độc bất xâm, đừng nói ôn dịch gì đó, cho dù là bệnh đáng sợ hơn nữa cũng sẽ không lây nhiễm cho ta đâu!”Ôi hóa ra nói chuyện kiểu này lại sướng đến thế sao?138 Sướng quá đi!“Nhất Nhất cô nương thật lợi hại!”“Nhất Nhất cô nương thật là giỏi!”138 bề ngoài khiêm tốn cười cười, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, nàng như vậy hạ thấp mình xuống, có phải là có chút ý tứ “không biết xấu hổ” rồi không?Người bệnh lúc đầu chỉ cảm thấy mới lạ, sau đó mới phản ứng lại lời Nhất Nhất vừa nói.Bạch đại phu cảm thấy nhiều người bệnh như vậy ở trong tình huống rất nguy hiểm, cho nên mới phải phòng hộ, vậy còn bọn họ thì sao!Bọn họ cũng ở trong gian phòng lớn này, nhưng bọn họ không có phòng hộ, cũng không có khả năng trăm độc bất xâm như Nhất Nhất, vậy chẳng phải bọn họ còn nguy hiểm hơn sao?“Nhất Nhất, bộ đồ bảo hộ này có bán không? Ta cũng muốn mua một bộ!”“Đúng, ta cũng muốn mua!”Nếu mọi người đều có thể có bộ đồ bảo hộ, vậy chẳng phải sẽ không bị lây bệnh dịch sao?“Cái này… ta không rõ lắm, ta phải đi hỏi Bạch đại phu.”Nhất Nhất chạy nhỏ đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, đem lời của người bệnh thuật lại cho nàng, chờ nàng quyết định.“Không thể bán.” Mạnh Lâm Thanh kiên quyết.Số lượng bộ đồ bảo hộ không nhiều bằng khẩu trang, hơn nữa mặc vào cũng bất tiện. Cho dù bán cho bá tánh, không sử dụng đúng cách, cũng không có ý nghĩa.Huống chi thứ này giá thành cao, Mạnh Lâm Thanh không có khả năng bán rẻ, cho nên bá tánh bình thường chưa chắc đã có thể chi trả.Bộ đồ bảo hộ đều là dùng một lần, muốn mặc thì phải kiên trì mặc, mặc một ngày hai ngày chi bằng không mặc.Mạnh Lâm Thanh đem lý do giải thích cho người bệnh nghe, nhất là khi biết thứ này nàng cũng không có nhiều liền không cưỡng cầu nữa.“Nhưng mà Bạch đại phu, chúng ta như vậy ngày ngày chen chen chúc chúc trong y quán, rất nguy hiểm a!”“Hơn nữa bên ngoài không biết có bao nhiêu người bị lây nhiễm, nhỡ đâu không cẩn thận lướt qua vai ai đó cũng không biết mình có bị lây nhiễm hay không. Đến lúc đó lại lây cho người nhà, vậy thì phiền phức rồi!”Nỗi lo lắng của bá tánh, không phải là không có lý.Mạnh Lâm Thanh dừng lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cái loa phóng thanh mà mình bỏ công sức làm tối qua đã đến lúc phải ra sân rồi.“Như vậy đi, khẩu trang có thể bán, xem các ngươi có nguyện ý mua hay không.” Mạnh Lâm Thanh ra hiệu cho Tử Ngọc.Mọi người nghĩ có còn hơn không, hơn nữa ngay cả Bạch đại phu cũng dùng để phòng hộ, không cần nghĩ, đó nhất định là đồ tốt.Bọn họ phải nhanh chóng học theo thôi!“Tuỳ Phong, ngươi đi ra sau mang một ít khẩu trang đến đây, bán cho mọi người.” Mạnh Lâm Thanh phân phó.“Mọi người đừng chen lấn, lúc lấy thuốc thì tiện thể mua khẩu trang, ta sẽ dạy mọi người cách dùng thứ này, đều không được ồn ào chen lấn!”Bá tánh đều biết, Bạch đại phu nói được làm được.Đã nói là nguyện ý bán cho bọn họ vậy nhất định mọi người đều có phần, cho nên đều rất phối hợp, không xuất hiện hỗn loạn.“Giống như vậy đeo lên mặt, các ngươi cũng đã thấy chúng ta đeo rồi, rất dễ học.”“Còn nữa, khẩu trang này là dùng một lần, chỉ có thể sử dụng một lần thôi, sử dụng lặp lại sẽ không còn tác dụng nữa.”Khẩu trang có rất nhiều, Mạnh Lâm Thanh lấy ra bán cũng không ít, hơn nữa đưa ra mức giá rất rẻ.Bá tánh suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể tiếp nhận mức giá này, hơn nữa cũng tiếp thu rất nhiều kiến nghị của Bạch đại phu.