"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 140

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Quan sai bị cho ra rìa bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, căn bản không ai để ý tới hắn, chỉ thấy ba người nhanh chóng bận rộn trước quầy thuốc.Nhìn bộ dạng này, thật sự rất ra dáng.Vị Bạch đại phu này quả thực có chút bản lĩnh, bản thân gan dạ sáng suốt không nói, ngay cả người dưới trướng cũng được huấn luyện bài bản. Làm việc dứt khoát lưu loát, khiến người ta sinh lòng tin tưởng.Ba người bận rộn như con quay, chuyển động không ngừng.Với tốc độ nhanh nhất bốc thuốc xong, Tử Ngọc giao một đống lớn dược liệu đã được gói ghém cho quan sai.“Thiếu gia nhà chúng ta vẫn ổn chứ, khu cách ly chắc không hỗn loạn đâu nhỉ?” Tử Ngọc lo lắng vô cùng.Dẫu sao cũng phải đối mặt với một đám đông người bệnh, lại còn là bệnh dịch, nếu bọn họ mất kiểm soát Mạnh Lâm Thanh sẽ rất nguy hiểm.“Bạch đại phu vẫn ổn, xin nhị vị yên tâm, các người bệnh ở đó đều rất phối hợp.” Quan sai cảm tạ, rồi vội vàng mang dược liệu về phía cổng thành.“Bạch đại phu, dược liệu đã lấy đủ rồi!” Quan sai hô lớn.Đặt dược liệu ở cửa, quan sai mở cổng thành, sau đó nhanh chóng tránh sang một bên.Bên ngoài thành, Mạnh Lâm Thanh cùng với mấy người nam nhân còn khỏe mạnh, bắt đầu vận chuyển dược liệu một cách có trật tự.Đợi đến khi chuyển xong, bọn họ rời đi, quan sai mới lại gần đóng cổng thành.Nãy giờ đã chọn được một nhóm người, giao cho họ phụ trách sắc thuốc, ngay cả khu vực sắc thuốc bỏ hoang cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.Mọi người đều đang làm những việc Mạnh Lâm Thanh phân công, những người sức khỏe yếu cũng ngoan ngoãn nằm im, không gây thêm phiền phức.“Bạch đại phu, chén thuốc này là của người.” Điền Hoành là người đầu tiên bưng thuốc đến cho Mạnh Lâm Thanh.Mấy ngày nay không cần phải cho đám nhỏ b.ú sữa, lại ở khu cách ly đầy rẫy mầm bệnh, tuy Mạnh Lâm Thanh đã mặc đồ bảo hộ nhưng vẫn không khỏi lo lắng.Vì vậy, nàng cũng phải uống thuốc bổ, phòng ngừa bị lây nhiễm.Khu cách ly được xây dựng riêng một căn nhà nhỏ, ban đầu là chuẩn bị cho ngự y được phái đến.Đáng tiếc là chưa dùng được mấy ngày, ngự y và dược đồng đều ngã bệnh.Bây giờ căn nhà nhỏ thuộc về Mạnh Lâm Thanh.Chui vào trong, Mạnh Lâm Thanh mới tháo tấm chắn bảo hộ, gỡ khẩu trang xuống hít thở một hơi thật sâu.Uống thuốc xong trong tích tắc, Mạnh Lâm Thanh lại mặc đồ bảo hộ vào, không dám chậm trễ một khắc nào.Mọi việc hàng ngày đều lặp đi lặp lại, bắt mạch khám bệnh, uống thuốc, có lẽ là quá bận rộn nên chẳng ai cảm thấy buồn chán.Sau đó Mạnh Lâm Thanh lại phân chia kỹ lưỡng thêm vài lần, hiện tại trong mỗi khu vực lại có phân loại chi tiết hơn.Nhóm người đầu tiên có triệu chứng nhẹ nhất, theo dự đoán của Mạnh Lâm Thanh, họ sẽ là nhóm người khỏi bệnh nhanh nhất.“Hiện tại mọi người cảm thấy thế nào?” Mạnh Lâm Thanh đến hỏi thăm.Họ đã uống thuốc hai lần vào ngày đầu tiên, bây giờ đến tối, rất nhiều người cảm thấy tình trạng của mình ngày càng tốt hơn.“Sáng nay cổ họng ta còn hơi ngứa, nhưng bây giờ dường như không còn ngứa nữa!”“Ta cũng vậy, ngoài việc cổ họng không còn ngứa, người cũng không còn nóng như trước, ta cảm thấy… hình như mình đã khỏi rồi?”Nửa câu sau nói rất nhỏ, bởi vì chính bản thân người bệnh cũng không dám tin.Họ mới chỉ uống thuốc hai lần, ai dám tin là bệnh dịch đã được chữa khỏi?“Vẫn chưa đến mức khỏi hẳn.” Mạnh Lâm Thanh ngược lại còn thoải mái hơn họ, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước: "Nhưng quả thực là đang chuyển biến tốt đẹp.”Nghe nàng nói vậy, tất cả người bệnh trong nhóm đầu tiên đều kích động.Đang chuyển biến tốt đẹp, vậy nghĩa là không còn xa nữa là khỏi hẳn!

Quan sai bị cho ra rìa bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, căn bản không ai để ý tới hắn, chỉ thấy ba người nhanh chóng bận rộn trước quầy thuốc.

Nhìn bộ dạng này, thật sự rất ra dáng.

Vị Bạch đại phu này quả thực có chút bản lĩnh, bản thân gan dạ sáng suốt không nói, ngay cả người dưới trướng cũng được huấn luyện bài bản. Làm việc dứt khoát lưu loát, khiến người ta sinh lòng tin tưởng.

Ba người bận rộn như con quay, chuyển động không ngừng.

Với tốc độ nhanh nhất bốc thuốc xong, Tử Ngọc giao một đống lớn dược liệu đã được gói ghém cho quan sai.

“Thiếu gia nhà chúng ta vẫn ổn chứ, khu cách ly chắc không hỗn loạn đâu nhỉ?” Tử Ngọc lo lắng vô cùng.

Dẫu sao cũng phải đối mặt với một đám đông người bệnh, lại còn là bệnh dịch, nếu bọn họ mất kiểm soát Mạnh Lâm Thanh sẽ rất nguy hiểm.

“Bạch đại phu vẫn ổn, xin nhị vị yên tâm, các người bệnh ở đó đều rất phối hợp.” Quan sai cảm tạ, rồi vội vàng mang dược liệu về phía cổng thành.

“Bạch đại phu, dược liệu đã lấy đủ rồi!” Quan sai hô lớn.

Đặt dược liệu ở cửa, quan sai mở cổng thành, sau đó nhanh chóng tránh sang một bên.

Bên ngoài thành, Mạnh Lâm Thanh cùng với mấy người nam nhân còn khỏe mạnh, bắt đầu vận chuyển dược liệu một cách có trật tự.

Đợi đến khi chuyển xong, bọn họ rời đi, quan sai mới lại gần đóng cổng thành.

Nãy giờ đã chọn được một nhóm người, giao cho họ phụ trách sắc thuốc, ngay cả khu vực sắc thuốc bỏ hoang cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Mọi người đều đang làm những việc Mạnh Lâm Thanh phân công, những người sức khỏe yếu cũng ngoan ngoãn nằm im, không gây thêm phiền phức.

“Bạch đại phu, chén thuốc này là của người.” Điền Hoành là người đầu tiên bưng thuốc đến cho Mạnh Lâm Thanh.

Mấy ngày nay không cần phải cho đám nhỏ b.ú sữa, lại ở khu cách ly đầy rẫy mầm bệnh, tuy Mạnh Lâm Thanh đã mặc đồ bảo hộ nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Vì vậy, nàng cũng phải uống thuốc bổ, phòng ngừa bị lây nhiễm.

Khu cách ly được xây dựng riêng một căn nhà nhỏ, ban đầu là chuẩn bị cho ngự y được phái đến.

Đáng tiếc là chưa dùng được mấy ngày, ngự y và dược đồng đều ngã bệnh.

Bây giờ căn nhà nhỏ thuộc về Mạnh Lâm Thanh.

Chui vào trong, Mạnh Lâm Thanh mới tháo tấm chắn bảo hộ, gỡ khẩu trang xuống hít thở một hơi thật sâu.

Uống thuốc xong trong tích tắc, Mạnh Lâm Thanh lại mặc đồ bảo hộ vào, không dám chậm trễ một khắc nào.

Mọi việc hàng ngày đều lặp đi lặp lại, bắt mạch khám bệnh, uống thuốc, có lẽ là quá bận rộn nên chẳng ai cảm thấy buồn chán.

Sau đó Mạnh Lâm Thanh lại phân chia kỹ lưỡng thêm vài lần, hiện tại trong mỗi khu vực lại có phân loại chi tiết hơn.

Nhóm người đầu tiên có triệu chứng nhẹ nhất, theo dự đoán của Mạnh Lâm Thanh, họ sẽ là nhóm người khỏi bệnh nhanh nhất.

“Hiện tại mọi người cảm thấy thế nào?” Mạnh Lâm Thanh đến hỏi thăm.

Họ đã uống thuốc hai lần vào ngày đầu tiên, bây giờ đến tối, rất nhiều người cảm thấy tình trạng của mình ngày càng tốt hơn.

“Sáng nay cổ họng ta còn hơi ngứa, nhưng bây giờ dường như không còn ngứa nữa!”

“Ta cũng vậy, ngoài việc cổ họng không còn ngứa, người cũng không còn nóng như trước, ta cảm thấy… hình như mình đã khỏi rồi?”

Nửa câu sau nói rất nhỏ, bởi vì chính bản thân người bệnh cũng không dám tin.

Họ mới chỉ uống thuốc hai lần, ai dám tin là bệnh dịch đã được chữa khỏi?

“Vẫn chưa đến mức khỏi hẳn.” Mạnh Lâm Thanh ngược lại còn thoải mái hơn họ, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước: "Nhưng quả thực là đang chuyển biến tốt đẹp.”

Nghe nàng nói vậy, tất cả người bệnh trong nhóm đầu tiên đều kích động.

Đang chuyển biến tốt đẹp, vậy nghĩa là không còn xa nữa là khỏi hẳn!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Quan sai bị cho ra rìa bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, căn bản không ai để ý tới hắn, chỉ thấy ba người nhanh chóng bận rộn trước quầy thuốc.Nhìn bộ dạng này, thật sự rất ra dáng.Vị Bạch đại phu này quả thực có chút bản lĩnh, bản thân gan dạ sáng suốt không nói, ngay cả người dưới trướng cũng được huấn luyện bài bản. Làm việc dứt khoát lưu loát, khiến người ta sinh lòng tin tưởng.Ba người bận rộn như con quay, chuyển động không ngừng.Với tốc độ nhanh nhất bốc thuốc xong, Tử Ngọc giao một đống lớn dược liệu đã được gói ghém cho quan sai.“Thiếu gia nhà chúng ta vẫn ổn chứ, khu cách ly chắc không hỗn loạn đâu nhỉ?” Tử Ngọc lo lắng vô cùng.Dẫu sao cũng phải đối mặt với một đám đông người bệnh, lại còn là bệnh dịch, nếu bọn họ mất kiểm soát Mạnh Lâm Thanh sẽ rất nguy hiểm.“Bạch đại phu vẫn ổn, xin nhị vị yên tâm, các người bệnh ở đó đều rất phối hợp.” Quan sai cảm tạ, rồi vội vàng mang dược liệu về phía cổng thành.“Bạch đại phu, dược liệu đã lấy đủ rồi!” Quan sai hô lớn.Đặt dược liệu ở cửa, quan sai mở cổng thành, sau đó nhanh chóng tránh sang một bên.Bên ngoài thành, Mạnh Lâm Thanh cùng với mấy người nam nhân còn khỏe mạnh, bắt đầu vận chuyển dược liệu một cách có trật tự.Đợi đến khi chuyển xong, bọn họ rời đi, quan sai mới lại gần đóng cổng thành.Nãy giờ đã chọn được một nhóm người, giao cho họ phụ trách sắc thuốc, ngay cả khu vực sắc thuốc bỏ hoang cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.Mọi người đều đang làm những việc Mạnh Lâm Thanh phân công, những người sức khỏe yếu cũng ngoan ngoãn nằm im, không gây thêm phiền phức.“Bạch đại phu, chén thuốc này là của người.” Điền Hoành là người đầu tiên bưng thuốc đến cho Mạnh Lâm Thanh.Mấy ngày nay không cần phải cho đám nhỏ b.ú sữa, lại ở khu cách ly đầy rẫy mầm bệnh, tuy Mạnh Lâm Thanh đã mặc đồ bảo hộ nhưng vẫn không khỏi lo lắng.Vì vậy, nàng cũng phải uống thuốc bổ, phòng ngừa bị lây nhiễm.Khu cách ly được xây dựng riêng một căn nhà nhỏ, ban đầu là chuẩn bị cho ngự y được phái đến.Đáng tiếc là chưa dùng được mấy ngày, ngự y và dược đồng đều ngã bệnh.Bây giờ căn nhà nhỏ thuộc về Mạnh Lâm Thanh.Chui vào trong, Mạnh Lâm Thanh mới tháo tấm chắn bảo hộ, gỡ khẩu trang xuống hít thở một hơi thật sâu.Uống thuốc xong trong tích tắc, Mạnh Lâm Thanh lại mặc đồ bảo hộ vào, không dám chậm trễ một khắc nào.Mọi việc hàng ngày đều lặp đi lặp lại, bắt mạch khám bệnh, uống thuốc, có lẽ là quá bận rộn nên chẳng ai cảm thấy buồn chán.Sau đó Mạnh Lâm Thanh lại phân chia kỹ lưỡng thêm vài lần, hiện tại trong mỗi khu vực lại có phân loại chi tiết hơn.Nhóm người đầu tiên có triệu chứng nhẹ nhất, theo dự đoán của Mạnh Lâm Thanh, họ sẽ là nhóm người khỏi bệnh nhanh nhất.“Hiện tại mọi người cảm thấy thế nào?” Mạnh Lâm Thanh đến hỏi thăm.Họ đã uống thuốc hai lần vào ngày đầu tiên, bây giờ đến tối, rất nhiều người cảm thấy tình trạng của mình ngày càng tốt hơn.“Sáng nay cổ họng ta còn hơi ngứa, nhưng bây giờ dường như không còn ngứa nữa!”“Ta cũng vậy, ngoài việc cổ họng không còn ngứa, người cũng không còn nóng như trước, ta cảm thấy… hình như mình đã khỏi rồi?”Nửa câu sau nói rất nhỏ, bởi vì chính bản thân người bệnh cũng không dám tin.Họ mới chỉ uống thuốc hai lần, ai dám tin là bệnh dịch đã được chữa khỏi?“Vẫn chưa đến mức khỏi hẳn.” Mạnh Lâm Thanh ngược lại còn thoải mái hơn họ, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước: "Nhưng quả thực là đang chuyển biến tốt đẹp.”Nghe nàng nói vậy, tất cả người bệnh trong nhóm đầu tiên đều kích động.Đang chuyển biến tốt đẹp, vậy nghĩa là không còn xa nữa là khỏi hẳn!

Chương 140