"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 148
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Đương nhiên rồi! Trên đó còn có ngọc tỷ ấn chương, ngoại trừ hoàng thượng ban thưởng, còn có thể là ai tặng cho thiếu gia nhà chúng ta?” Tử Ngọc cũng vui mừng khôn xiết.Hám tiền như nàng, trong lòng đã tính toán sau này có thể kiếm được bao nhiêu bạc.“Vậy y quán của chúng ta bây giờ chẳng phải là y quán nổi tiếng nhất kinh thành sao?” Trương bà tử vui mừng khôn xiết.Bà ở kinh thành đã hơn nửa đời người, chưa từng nghe nói y quán nào khác có vinh dự như vậy, Bình An y quán tuyệt đối là độc nhất vô nhị.“Các ngươi xem những người này…” Ngay cả Tuỳ Phong trầm ổn nhất, cũng rõ ràng là rất vui mừng.Cửa Bình An y quán chen chúc rất nhiều người, bá tánh vây xem tán thưởng, nói đủ lời hay ý đẹp chúc phúc.Tử Ngọc ba người cũng là thật sự vui mừng, dù sao danh tiếng của chủ tử nhà bọn họ càng ngày càng lớn, danh tiếng của Bình An y quán cũng ngày càng vang xa.Trương Đức Thuận dẫn người thay biển hiệu, lại đem ngân phiếu đã đổi giao cho Bạch Tử Ngọc, bèn cáo từ.“Công công đi thong thả.” Mạnh Lâm Thanh cất kỹ ngân phiếu.Tử Ngọc lập tức áp sát lại, nàng ta mắt tinh lắm, vừa rồi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy đó là ngân phiếu, đoán được là ban thưởng của hoàng thượng.“Thiếu gia, hoàng thượng lần này thưởng cho ngài bao nhiêu bạc vậy?”Nhìn thấy bộ dạng này của Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, nha đầu này còn hám tiền hơn cả nàng.“Một vạn lượng, suỵt…” Mạnh Lâm Thanh nhỏ giọng nói.Tử Ngọc lập tức che miệng trợn to hai mắt, thật lợi hại, thiếu gia lần này quả nhiên là không uổng công, kiếm được rất nhiều nha!Bá tánh vây xem còn chưa giải tán, thấy người trong cung rời đi, đều chen chúc đến cửa.“Bạch đại phu, ngài có khám bệnh không? Ta muốn tìm ngài khám bệnh, ta xếp hàng đây!”“Ta cũng muốn xếp hàng!”Mọi người nhất thời tranh giành nhau.Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Tử Ngọc trực tiếp biểu diễn một màn thay đổi sắc mặt: "Thiếu gia nhà chúng ta mới từ khu cách ly trở về, y quán hôm nay nghỉ ngơi, không khám bệnh!”Mạnh Lâm Thanh muốn vỗ tay cho Tử Ngọc, lần này quá xuất sắc, quả nhiên là Bạch Y Nhu chọn người hầu cho nàng, rất có trình độ.“Đúng vậy, chúng ta hôm nay đóng cửa nghỉ ngơi.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh đi thẳng đến hậu viện, vào phòng của mình.Ban đầu Tử Ngọc còn có chút áp lực kiếm tiền, vừa rồi, nghe thiếu gia nói lần này được ban thưởng một vạn lượng bạc, mọi áp lực đều tan biến hết.Bá tánh cũng đều bày tỏ sự thông cảm, dù sao Bạch Tử Ngọc ở khu cách ly vất vả như thế nào, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.Mạnh Lâm Thanh mệt mỏi rã rời, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, căn nhà nhỏ đó điều kiện quá kém.Khoảng thời gian này vì tiện chăm sóc đám nhóc, Trương bà tử đã đưa đám nhóc đến phòng của bà, ngược lại tạo điều kiện cho Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.Nàng ngã người xuống giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.Tử Ngọc, Tuỳ Phong, Trương bà tử bọn họ ở bên ngoài cũng đều cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, không phát ra bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, Mạnh Lâm Thanh mới chậm rãi thu dọn giường chiếu, tắm rửa, thay y phục.“Lũ trẻ đâu rồi?” Mạnh Lâm Thanh vừa ra đã hỏi.“Ở trong phòng ta đây.” Trương bà tử đáp rồi gọi Tử Ngọc và Tuỳ Phong cùng bế ba đứa trẻ ra, tối nay chắc chắn phải để chúng ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh rồi.Lâu như vậy không gặp, trong lòng Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhớ nhớ thương thương lũ trẻ, định bụng sẽ ở bên cạnh chúng thật tốt.
“Đương nhiên rồi! Trên đó còn có ngọc tỷ ấn chương, ngoại trừ hoàng thượng ban thưởng, còn có thể là ai tặng cho thiếu gia nhà chúng ta?” Tử Ngọc cũng vui mừng khôn xiết.
Hám tiền như nàng, trong lòng đã tính toán sau này có thể kiếm được bao nhiêu bạc.
“Vậy y quán của chúng ta bây giờ chẳng phải là y quán nổi tiếng nhất kinh thành sao?” Trương bà tử vui mừng khôn xiết.
Bà ở kinh thành đã hơn nửa đời người, chưa từng nghe nói y quán nào khác có vinh dự như vậy, Bình An y quán tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
“Các ngươi xem những người này…” Ngay cả Tuỳ Phong trầm ổn nhất, cũng rõ ràng là rất vui mừng.
Cửa Bình An y quán chen chúc rất nhiều người, bá tánh vây xem tán thưởng, nói đủ lời hay ý đẹp chúc phúc.
Tử Ngọc ba người cũng là thật sự vui mừng, dù sao danh tiếng của chủ tử nhà bọn họ càng ngày càng lớn, danh tiếng của Bình An y quán cũng ngày càng vang xa.
Trương Đức Thuận dẫn người thay biển hiệu, lại đem ngân phiếu đã đổi giao cho Bạch Tử Ngọc, bèn cáo từ.
“Công công đi thong thả.” Mạnh Lâm Thanh cất kỹ ngân phiếu.
Tử Ngọc lập tức áp sát lại, nàng ta mắt tinh lắm, vừa rồi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy đó là ngân phiếu, đoán được là ban thưởng của hoàng thượng.
“Thiếu gia, hoàng thượng lần này thưởng cho ngài bao nhiêu bạc vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, nha đầu này còn hám tiền hơn cả nàng.
“Một vạn lượng, suỵt…” Mạnh Lâm Thanh nhỏ giọng nói.
Tử Ngọc lập tức che miệng trợn to hai mắt, thật lợi hại, thiếu gia lần này quả nhiên là không uổng công, kiếm được rất nhiều nha!
Bá tánh vây xem còn chưa giải tán, thấy người trong cung rời đi, đều chen chúc đến cửa.
“Bạch đại phu, ngài có khám bệnh không? Ta muốn tìm ngài khám bệnh, ta xếp hàng đây!”
“Ta cũng muốn xếp hàng!”
Mọi người nhất thời tranh giành nhau.
Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Tử Ngọc trực tiếp biểu diễn một màn thay đổi sắc mặt: "Thiếu gia nhà chúng ta mới từ khu cách ly trở về, y quán hôm nay nghỉ ngơi, không khám bệnh!”
Mạnh Lâm Thanh muốn vỗ tay cho Tử Ngọc, lần này quá xuất sắc, quả nhiên là Bạch Y Nhu chọn người hầu cho nàng, rất có trình độ.
“Đúng vậy, chúng ta hôm nay đóng cửa nghỉ ngơi.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh đi thẳng đến hậu viện, vào phòng của mình.
Ban đầu Tử Ngọc còn có chút áp lực kiếm tiền, vừa rồi, nghe thiếu gia nói lần này được ban thưởng một vạn lượng bạc, mọi áp lực đều tan biến hết.
Bá tánh cũng đều bày tỏ sự thông cảm, dù sao Bạch Tử Ngọc ở khu cách ly vất vả như thế nào, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.
Mạnh Lâm Thanh mệt mỏi rã rời, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, căn nhà nhỏ đó điều kiện quá kém.
Khoảng thời gian này vì tiện chăm sóc đám nhóc, Trương bà tử đã đưa đám nhóc đến phòng của bà, ngược lại tạo điều kiện cho Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.
Nàng ngã người xuống giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Tử Ngọc, Tuỳ Phong, Trương bà tử bọn họ ở bên ngoài cũng đều cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, không phát ra bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.
Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, Mạnh Lâm Thanh mới chậm rãi thu dọn giường chiếu, tắm rửa, thay y phục.
“Lũ trẻ đâu rồi?” Mạnh Lâm Thanh vừa ra đã hỏi.
“Ở trong phòng ta đây.” Trương bà tử đáp rồi gọi Tử Ngọc và Tuỳ Phong cùng bế ba đứa trẻ ra, tối nay chắc chắn phải để chúng ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh rồi.
Lâu như vậy không gặp, trong lòng Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhớ nhớ thương thương lũ trẻ, định bụng sẽ ở bên cạnh chúng thật tốt.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Đương nhiên rồi! Trên đó còn có ngọc tỷ ấn chương, ngoại trừ hoàng thượng ban thưởng, còn có thể là ai tặng cho thiếu gia nhà chúng ta?” Tử Ngọc cũng vui mừng khôn xiết.Hám tiền như nàng, trong lòng đã tính toán sau này có thể kiếm được bao nhiêu bạc.“Vậy y quán của chúng ta bây giờ chẳng phải là y quán nổi tiếng nhất kinh thành sao?” Trương bà tử vui mừng khôn xiết.Bà ở kinh thành đã hơn nửa đời người, chưa từng nghe nói y quán nào khác có vinh dự như vậy, Bình An y quán tuyệt đối là độc nhất vô nhị.“Các ngươi xem những người này…” Ngay cả Tuỳ Phong trầm ổn nhất, cũng rõ ràng là rất vui mừng.Cửa Bình An y quán chen chúc rất nhiều người, bá tánh vây xem tán thưởng, nói đủ lời hay ý đẹp chúc phúc.Tử Ngọc ba người cũng là thật sự vui mừng, dù sao danh tiếng của chủ tử nhà bọn họ càng ngày càng lớn, danh tiếng của Bình An y quán cũng ngày càng vang xa.Trương Đức Thuận dẫn người thay biển hiệu, lại đem ngân phiếu đã đổi giao cho Bạch Tử Ngọc, bèn cáo từ.“Công công đi thong thả.” Mạnh Lâm Thanh cất kỹ ngân phiếu.Tử Ngọc lập tức áp sát lại, nàng ta mắt tinh lắm, vừa rồi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy đó là ngân phiếu, đoán được là ban thưởng của hoàng thượng.“Thiếu gia, hoàng thượng lần này thưởng cho ngài bao nhiêu bạc vậy?”Nhìn thấy bộ dạng này của Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, nha đầu này còn hám tiền hơn cả nàng.“Một vạn lượng, suỵt…” Mạnh Lâm Thanh nhỏ giọng nói.Tử Ngọc lập tức che miệng trợn to hai mắt, thật lợi hại, thiếu gia lần này quả nhiên là không uổng công, kiếm được rất nhiều nha!Bá tánh vây xem còn chưa giải tán, thấy người trong cung rời đi, đều chen chúc đến cửa.“Bạch đại phu, ngài có khám bệnh không? Ta muốn tìm ngài khám bệnh, ta xếp hàng đây!”“Ta cũng muốn xếp hàng!”Mọi người nhất thời tranh giành nhau.Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Tử Ngọc trực tiếp biểu diễn một màn thay đổi sắc mặt: "Thiếu gia nhà chúng ta mới từ khu cách ly trở về, y quán hôm nay nghỉ ngơi, không khám bệnh!”Mạnh Lâm Thanh muốn vỗ tay cho Tử Ngọc, lần này quá xuất sắc, quả nhiên là Bạch Y Nhu chọn người hầu cho nàng, rất có trình độ.“Đúng vậy, chúng ta hôm nay đóng cửa nghỉ ngơi.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh đi thẳng đến hậu viện, vào phòng của mình.Ban đầu Tử Ngọc còn có chút áp lực kiếm tiền, vừa rồi, nghe thiếu gia nói lần này được ban thưởng một vạn lượng bạc, mọi áp lực đều tan biến hết.Bá tánh cũng đều bày tỏ sự thông cảm, dù sao Bạch Tử Ngọc ở khu cách ly vất vả như thế nào, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.Mạnh Lâm Thanh mệt mỏi rã rời, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, căn nhà nhỏ đó điều kiện quá kém.Khoảng thời gian này vì tiện chăm sóc đám nhóc, Trương bà tử đã đưa đám nhóc đến phòng của bà, ngược lại tạo điều kiện cho Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.Nàng ngã người xuống giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.Tử Ngọc, Tuỳ Phong, Trương bà tử bọn họ ở bên ngoài cũng đều cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, không phát ra bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, Mạnh Lâm Thanh mới chậm rãi thu dọn giường chiếu, tắm rửa, thay y phục.“Lũ trẻ đâu rồi?” Mạnh Lâm Thanh vừa ra đã hỏi.“Ở trong phòng ta đây.” Trương bà tử đáp rồi gọi Tử Ngọc và Tuỳ Phong cùng bế ba đứa trẻ ra, tối nay chắc chắn phải để chúng ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh rồi.Lâu như vậy không gặp, trong lòng Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhớ nhớ thương thương lũ trẻ, định bụng sẽ ở bên cạnh chúng thật tốt.