"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 153

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Nàng tùy ý cầm lấy một quyển y thư, bắt đầu lật xem, giả vờ đang đọc sách.Chỉ là, Mạnh Lâm Thanh một chữ cũng không nhìn vào.Bất luận kẻ nào cũng không thể nào trong tình huống biết rõ bị rình mò, còn có tâm trạng nhàn nhã đọc sách được!Nhất là kẻ rình mò ngươi lại còn là kẻ thù không đội trời chung, để hắn phát hiện ra thân phận của ngươi thì sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn ấy.Mạnh Lâm Thanh cảm thấy bản thân có thể giữ bình tĩnh, diễn xuất đến mức độ này, đã là rất giỏi rồi.【Cẩu nam nhân kia đi chưa?】Mạnh Lâm Thanh dùng ý niệm hỏi.138 rất bất ngờ, nó đương nhiên biết ký chủ sẽ không có chút hảo cảm nào với tên cựu phu quân thất đức này, nhưng lại là lần đầu tiên biết được ở chỗ ký chủ, xưng hô của hoàng đế cựu phu quân là cẩu nam nhân.Quả nhiên... rất là thích hợp.Những chuyện tốt đẹp mà Sở Nam Phong làm với nguyên chủ, 138 cũng giống như Mạnh Lâm Thanh đều rõ ràng.【Chưa.】138 đáp.Mạnh Lâm Thanh không còn gì để nói, không biết tên cẩu nam nhân kia rốt cuộc muốn làm gì, đã rình mò bao lâu rồi thế mà còn chưa nhìn đủ sao?Hay là nói, Sở Nam Phong đã phát giác ra điều gì đó không đúng, đây là cố ý giám sát nàng?Không đúng, nếu thật sự là giám sát thì phái người khác đến là được rồi, cần gì phải đường đường chính chính hoàng đế tự mình ra mặt?Ánh mắt Sở Nam Phong vẫn luôn dõi theo Bạch Tử Ngọc, thấy y đắp chăn cho lũ trẻ, ngồi xuống trước bàn sách bắt đầu đọc sách, thầm nghĩ quả nhiên là thần y.Tinh thần yêu thích học tập này không phải người thường có thể có được.Chờ đã... Sở Nam Phong tập trung tinh thần nhìn kỹ, phát hiện Bạch Tử Ngọc này hình như cầm ngược sách rồi?Quả nhiên là thần y mà!Thế mà cũng có thể cầm ngược sách y để xem, chẳng theo đường lối bình thường nào, thảo nào hắn là thần y, đầu óc quả nhiên hơn người thường.Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Nam Phong lại thêm phần thưởng thức Bạch Tử Ngọc.Tréo ngoe thay, một người thì chẳng hề phát hiện ra mình cầm ngược sách, một người thì thấy cầm ngược cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn cho rằng người ta rất tài giỏi.Điều này há chẳng phải là một sự kết hợp hoàn hảo sao?Mạnh Lâm Thanh tiếp tục cầm ngược sách y một lúc.【Đi rồi?】【Chưa.】Mạnh Lâm Thanh tức giận đến mức muốn ném sách.Chẳng lẽ, Sở Nam Phong đây là nghiện trộm nhìn, vẫn chưa đủ sao?Không thể cứ để hắn ta nhìn mãi như vậy được, nếu không Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không thể làm việc của mình, thật quá giày vò.Đã Sở Nam Phong không tự mình rời đi, vậy thì nàng phải nghĩ cách, để hắn ta tự động cút xéo.Thực sự không thể nhịn được nữa, Mạnh Lâm Thanh quyết định ra tay.“Trương bà tử?”Nghe tiếng gọi, Trương bà tử vội vàng chạy đến.“Thiếu gia, có việc gì sao?”May mà ngày thường nàng “dạy dỗ đến nơi đến chốn”, luôn để ba người Tử Ngọc gọi nàng là thiếu gia, đề phòng chính là lúc này.Nếu không Trương bà tử mà thốt ra một câu “Tiểu thư”, mọi nỗ lực của Mạnh Lâm Thanh sẽ đổ sông đổ bể.“Ta muốn đến y quán viết một ít thứ, người xong việc thì ở lại phòng ta, chăm sóc mấy đứa nhỏ.” Mạnh Lâm Thanh nói.Mấy đứa nhỏ ngủ không yên phận, chỉ sợ chúng lăn qua lăn lại vô ý, đến lúc đó ngã xuống đất bị thương.Có người trông chừng vẫn an toàn hơn.“Thiếu gia, hay là người nghỉ ngơi thêm một chút đi, ngày mai viết cũng không sao mà?” Trương bà tử đau lòng nhìn thiếu gia nhà mình.“Không được, là phương thuốc trị bệnh dịch, phải tranh thủ thời gian viết ra.” Mạnh Lâm Thanh nói.Lời này cũng không phải là giả, về việc ngăn chặn triệt để bệnh dịch nàng còn rất nhiều việc phải làm tiếp theo, quả thực là phải tranh thủ thời gian.

Nàng tùy ý cầm lấy một quyển y thư, bắt đầu lật xem, giả vờ đang đọc sách.

Chỉ là, Mạnh Lâm Thanh một chữ cũng không nhìn vào.

Bất luận kẻ nào cũng không thể nào trong tình huống biết rõ bị rình mò, còn có tâm trạng nhàn nhã đọc sách được!

Nhất là kẻ rình mò ngươi lại còn là kẻ thù không đội trời chung, để hắn phát hiện ra thân phận của ngươi thì sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn ấy.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy bản thân có thể giữ bình tĩnh, diễn xuất đến mức độ này, đã là rất giỏi rồi.

【Cẩu nam nhân kia đi chưa?】

Mạnh Lâm Thanh dùng ý niệm hỏi.

138 rất bất ngờ, nó đương nhiên biết ký chủ sẽ không có chút hảo cảm nào với tên cựu phu quân thất đức này, nhưng lại là lần đầu tiên biết được ở chỗ ký chủ, xưng hô của hoàng đế cựu phu quân là cẩu nam nhân.

Quả nhiên... rất là thích hợp.

Những chuyện tốt đẹp mà Sở Nam Phong làm với nguyên chủ, 138 cũng giống như Mạnh Lâm Thanh đều rõ ràng.

【Chưa.】

138 đáp.

Mạnh Lâm Thanh không còn gì để nói, không biết tên cẩu nam nhân kia rốt cuộc muốn làm gì, đã rình mò bao lâu rồi thế mà còn chưa nhìn đủ sao?

Hay là nói, Sở Nam Phong đã phát giác ra điều gì đó không đúng, đây là cố ý giám sát nàng?

Không đúng, nếu thật sự là giám sát thì phái người khác đến là được rồi, cần gì phải đường đường chính chính hoàng đế tự mình ra mặt?

Ánh mắt Sở Nam Phong vẫn luôn dõi theo Bạch Tử Ngọc, thấy y đắp chăn cho lũ trẻ, ngồi xuống trước bàn sách bắt đầu đọc sách, thầm nghĩ quả nhiên là thần y.

Tinh thần yêu thích học tập này không phải người thường có thể có được.

Chờ đã... Sở Nam Phong tập trung tinh thần nhìn kỹ, phát hiện Bạch Tử Ngọc này hình như cầm ngược sách rồi?

Quả nhiên là thần y mà!

Thế mà cũng có thể cầm ngược sách y để xem, chẳng theo đường lối bình thường nào, thảo nào hắn là thần y, đầu óc quả nhiên hơn người thường.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Nam Phong lại thêm phần thưởng thức Bạch Tử Ngọc.

Tréo ngoe thay, một người thì chẳng hề phát hiện ra mình cầm ngược sách, một người thì thấy cầm ngược cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn cho rằng người ta rất tài giỏi.

Điều này há chẳng phải là một sự kết hợp hoàn hảo sao?

Mạnh Lâm Thanh tiếp tục cầm ngược sách y một lúc.

【Đi rồi?】

【Chưa.】

Mạnh Lâm Thanh tức giận đến mức muốn ném sách.

Chẳng lẽ, Sở Nam Phong đây là nghiện trộm nhìn, vẫn chưa đủ sao?

Không thể cứ để hắn ta nhìn mãi như vậy được, nếu không Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không thể làm việc của mình, thật quá giày vò.

Đã Sở Nam Phong không tự mình rời đi, vậy thì nàng phải nghĩ cách, để hắn ta tự động cút xéo.

Thực sự không thể nhịn được nữa, Mạnh Lâm Thanh quyết định ra tay.

“Trương bà tử?”

Nghe tiếng gọi, Trương bà tử vội vàng chạy đến.

“Thiếu gia, có việc gì sao?”

May mà ngày thường nàng “dạy dỗ đến nơi đến chốn”, luôn để ba người Tử Ngọc gọi nàng là thiếu gia, đề phòng chính là lúc này.

Nếu không Trương bà tử mà thốt ra một câu “Tiểu thư”, mọi nỗ lực của Mạnh Lâm Thanh sẽ đổ sông đổ bể.

“Ta muốn đến y quán viết một ít thứ, người xong việc thì ở lại phòng ta, chăm sóc mấy đứa nhỏ.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Mấy đứa nhỏ ngủ không yên phận, chỉ sợ chúng lăn qua lăn lại vô ý, đến lúc đó ngã xuống đất bị thương.

Có người trông chừng vẫn an toàn hơn.

“Thiếu gia, hay là người nghỉ ngơi thêm một chút đi, ngày mai viết cũng không sao mà?” Trương bà tử đau lòng nhìn thiếu gia nhà mình.

“Không được, là phương thuốc trị bệnh dịch, phải tranh thủ thời gian viết ra.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Lời này cũng không phải là giả, về việc ngăn chặn triệt để bệnh dịch nàng còn rất nhiều việc phải làm tiếp theo, quả thực là phải tranh thủ thời gian.

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Nàng tùy ý cầm lấy một quyển y thư, bắt đầu lật xem, giả vờ đang đọc sách.Chỉ là, Mạnh Lâm Thanh một chữ cũng không nhìn vào.Bất luận kẻ nào cũng không thể nào trong tình huống biết rõ bị rình mò, còn có tâm trạng nhàn nhã đọc sách được!Nhất là kẻ rình mò ngươi lại còn là kẻ thù không đội trời chung, để hắn phát hiện ra thân phận của ngươi thì sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn ấy.Mạnh Lâm Thanh cảm thấy bản thân có thể giữ bình tĩnh, diễn xuất đến mức độ này, đã là rất giỏi rồi.【Cẩu nam nhân kia đi chưa?】Mạnh Lâm Thanh dùng ý niệm hỏi.138 rất bất ngờ, nó đương nhiên biết ký chủ sẽ không có chút hảo cảm nào với tên cựu phu quân thất đức này, nhưng lại là lần đầu tiên biết được ở chỗ ký chủ, xưng hô của hoàng đế cựu phu quân là cẩu nam nhân.Quả nhiên... rất là thích hợp.Những chuyện tốt đẹp mà Sở Nam Phong làm với nguyên chủ, 138 cũng giống như Mạnh Lâm Thanh đều rõ ràng.【Chưa.】138 đáp.Mạnh Lâm Thanh không còn gì để nói, không biết tên cẩu nam nhân kia rốt cuộc muốn làm gì, đã rình mò bao lâu rồi thế mà còn chưa nhìn đủ sao?Hay là nói, Sở Nam Phong đã phát giác ra điều gì đó không đúng, đây là cố ý giám sát nàng?Không đúng, nếu thật sự là giám sát thì phái người khác đến là được rồi, cần gì phải đường đường chính chính hoàng đế tự mình ra mặt?Ánh mắt Sở Nam Phong vẫn luôn dõi theo Bạch Tử Ngọc, thấy y đắp chăn cho lũ trẻ, ngồi xuống trước bàn sách bắt đầu đọc sách, thầm nghĩ quả nhiên là thần y.Tinh thần yêu thích học tập này không phải người thường có thể có được.Chờ đã... Sở Nam Phong tập trung tinh thần nhìn kỹ, phát hiện Bạch Tử Ngọc này hình như cầm ngược sách rồi?Quả nhiên là thần y mà!Thế mà cũng có thể cầm ngược sách y để xem, chẳng theo đường lối bình thường nào, thảo nào hắn là thần y, đầu óc quả nhiên hơn người thường.Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Nam Phong lại thêm phần thưởng thức Bạch Tử Ngọc.Tréo ngoe thay, một người thì chẳng hề phát hiện ra mình cầm ngược sách, một người thì thấy cầm ngược cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn cho rằng người ta rất tài giỏi.Điều này há chẳng phải là một sự kết hợp hoàn hảo sao?Mạnh Lâm Thanh tiếp tục cầm ngược sách y một lúc.【Đi rồi?】【Chưa.】Mạnh Lâm Thanh tức giận đến mức muốn ném sách.Chẳng lẽ, Sở Nam Phong đây là nghiện trộm nhìn, vẫn chưa đủ sao?Không thể cứ để hắn ta nhìn mãi như vậy được, nếu không Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không thể làm việc của mình, thật quá giày vò.Đã Sở Nam Phong không tự mình rời đi, vậy thì nàng phải nghĩ cách, để hắn ta tự động cút xéo.Thực sự không thể nhịn được nữa, Mạnh Lâm Thanh quyết định ra tay.“Trương bà tử?”Nghe tiếng gọi, Trương bà tử vội vàng chạy đến.“Thiếu gia, có việc gì sao?”May mà ngày thường nàng “dạy dỗ đến nơi đến chốn”, luôn để ba người Tử Ngọc gọi nàng là thiếu gia, đề phòng chính là lúc này.Nếu không Trương bà tử mà thốt ra một câu “Tiểu thư”, mọi nỗ lực của Mạnh Lâm Thanh sẽ đổ sông đổ bể.“Ta muốn đến y quán viết một ít thứ, người xong việc thì ở lại phòng ta, chăm sóc mấy đứa nhỏ.” Mạnh Lâm Thanh nói.Mấy đứa nhỏ ngủ không yên phận, chỉ sợ chúng lăn qua lăn lại vô ý, đến lúc đó ngã xuống đất bị thương.Có người trông chừng vẫn an toàn hơn.“Thiếu gia, hay là người nghỉ ngơi thêm một chút đi, ngày mai viết cũng không sao mà?” Trương bà tử đau lòng nhìn thiếu gia nhà mình.“Không được, là phương thuốc trị bệnh dịch, phải tranh thủ thời gian viết ra.” Mạnh Lâm Thanh nói.Lời này cũng không phải là giả, về việc ngăn chặn triệt để bệnh dịch nàng còn rất nhiều việc phải làm tiếp theo, quả thực là phải tranh thủ thời gian.

Chương 153