"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 157

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Trong không gian cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, nhìn qua có vẻ rất cao cấp, tích phân thu vào cũng không rẻ, hẳn là có khả năng này chứ?Ý niệm vừa động.【138, cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, có thể làm vắc-xin dạng uống không?】【Có thể.】Mạnh Lâm Thanh lúc này mới yên tâm, chi tiết cụ thể đợi tối nay nàng vào không gian từ từ nghiên cứu.Lúc này, cửa y quán vang lên tiếng gõ cửa.Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Tử Ngọc đã nói hôm nay không khám bệnh, cửa chắc chắn cũng đã treo bảng, sao lại còn có người tìm đến?“Ai vậy? Y quán hôm nay không khám bệnh…” Mạnh Lâm Thanh vừa nói, vừa mở cửa, phát hiện người tới lại là Trương Đức Thuận.Hắn ta tới đây làm gì?“Bạch đại phu, lão nô không phải tới mời ngài khám bệnh, là hy vọng ngài có thể vào cung một chuyến.” Trương Đức Thuận cung kính nói.“Vào cung?” Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái: "Trương công công hẳn là đã nhận được phong thư kia rồi, nếu Hoàng thượng đã xem qua phong thư kia hẳn là không cần ta vào cung nữa.”“Thư đã đưa đến tay Hoàng thượng, cũng đã giao cho Thái y viện bên kia, chỉ là Thái y xem qua còn có rất nhiều chỗ không hiểu, hy vọng Bạch đại phu có thể vào cung tự mình giảng giải một hai.”Mạnh Lâm Thanh: “…”Phong thư kia của nàng gần như là hoàn mỹ, viết rất dễ hiểu. Đừng nói là Thái y của Thái y viện, e là đại phu bình thường cũng có thể xem hiểu, còn cần phải đặc biệt mời nàng đi giảng giải?Nếu chút trình độ này cũng không có, còn làm Thái y gì nữa.E rằng, đây chỉ là cớ của Sở Nam Phong mà thôi.Mạnh Lâm Thanh quả thực nhìn thấu, nhưng Trương Đức Thuận người cũng đã tới, lời cũng nói rất khách khí, bề ngoài không bắt bẻ được chút nào. Nàng nếu như lại kiên quyết từ chối, dường như không ổn lắm.Được, vậy nàng vào cung một chuyến.Không phải chỉ là giảng giải cho Thái y thôi sao, chẳng lẽ Sở Nam Phong còn thật sự muốn cưỡng ép giữ nàng lại trong cung.“Làm phiền Trương công công chờ một lát, ta dặn dò người nhà một chút liền theo ngươi vào cung.” Mạnh Lâm Thanh nói.“Mời Bạch đại phu.” Trương Đức Thuận thở phào nhẹ nhõm, hắn ta còn sợ mình mời không được người, đến lúc đó còn không biết ăn nói với Hoàng thượng thế nào.Mạnh Lâm Thanh nói với Tử Ngọc bọn họ mình đi rồi về.Tuỳ Phong trong nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn nhìn ra thiếu gia không muốn đi, lúc trước bảo hắn làm chân chạy cũng là ý này, không ngờ người trong cung lại tìm tới.“Thiếu gia, sẽ không có chuyện gì chứ?” Tuỳ Phong lo lắng.“Không sao.”Mạnh Lâm Thanh lúc này ngược lại bình tĩnh hơn không ít, chỉ cần tên cẩu nam nhân kia còn chưa nhận ra thân phận của nàng, coi như là chưa đến mức thật sự nguy hiểm.Về phần chuyện Sở Nam Phong thích nam sắc, nàng cũng chưa từng thừa nhận mình biết người bệnh tìm nàng xem khuynh hướng và Hoàng thượng là cùng một người, cho nên hiện tại nàng hoàn toàn có thể giả ngu ứng phó.Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, Mạnh Lâm Thanh không tin mình diễn không lại Sở Nam Phong!“Mọi người không cần lo lắng, ta đi rồi về.” Mạnh Lâm Thanh cho mọi người một ánh mắt trấn an.Trên đường đi theo Trương Đức Thuận vào cung, Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.Kỳ thật nàng chỉ là dùng cách này để từ chối giao tiếp với Trương Đức Thuận.Đến cửa cung, Mạnh Lâm Thanh mở mắt ra.Nàng cảm thấy Trương Đức Thuận muốn mở miệng nói chuyện, liền giành nói trước hắn ta.“Trương công công, thật ngại quá để các vị Thái y đợi lâu, còn có nhiều người bệnh dịch bệnh như vậy đang chờ thuốc, còn phải làm phiền công công mau chóng đưa ta đến Thái y viện.” Mạnh Lâm Thanh lời này nói thật khéo léo, nhất quyết không cho Trương Đức Thuận cơ hội.

Trong không gian cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, nhìn qua có vẻ rất cao cấp, tích phân thu vào cũng không rẻ, hẳn là có khả năng này chứ?

Ý niệm vừa động.

【138, cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, có thể làm vắc-xin dạng uống không?】

【Có thể.】

Mạnh Lâm Thanh lúc này mới yên tâm, chi tiết cụ thể đợi tối nay nàng vào không gian từ từ nghiên cứu.

Lúc này, cửa y quán vang lên tiếng gõ cửa.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Tử Ngọc đã nói hôm nay không khám bệnh, cửa chắc chắn cũng đã treo bảng, sao lại còn có người tìm đến?

“Ai vậy? Y quán hôm nay không khám bệnh…” Mạnh Lâm Thanh vừa nói, vừa mở cửa, phát hiện người tới lại là Trương Đức Thuận.

Hắn ta tới đây làm gì?

“Bạch đại phu, lão nô không phải tới mời ngài khám bệnh, là hy vọng ngài có thể vào cung một chuyến.” Trương Đức Thuận cung kính nói.

“Vào cung?” Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái: "Trương công công hẳn là đã nhận được phong thư kia rồi, nếu Hoàng thượng đã xem qua phong thư kia hẳn là không cần ta vào cung nữa.”

“Thư đã đưa đến tay Hoàng thượng, cũng đã giao cho Thái y viện bên kia, chỉ là Thái y xem qua còn có rất nhiều chỗ không hiểu, hy vọng Bạch đại phu có thể vào cung tự mình giảng giải một hai.”

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Phong thư kia của nàng gần như là hoàn mỹ, viết rất dễ hiểu. Đừng nói là Thái y của Thái y viện, e là đại phu bình thường cũng có thể xem hiểu, còn cần phải đặc biệt mời nàng đi giảng giải?

Nếu chút trình độ này cũng không có, còn làm Thái y gì nữa.

E rằng, đây chỉ là cớ của Sở Nam Phong mà thôi.

Mạnh Lâm Thanh quả thực nhìn thấu, nhưng Trương Đức Thuận người cũng đã tới, lời cũng nói rất khách khí, bề ngoài không bắt bẻ được chút nào. Nàng nếu như lại kiên quyết từ chối, dường như không ổn lắm.

Được, vậy nàng vào cung một chuyến.

Không phải chỉ là giảng giải cho Thái y thôi sao, chẳng lẽ Sở Nam Phong còn thật sự muốn cưỡng ép giữ nàng lại trong cung.

“Làm phiền Trương công công chờ một lát, ta dặn dò người nhà một chút liền theo ngươi vào cung.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Mời Bạch đại phu.” Trương Đức Thuận thở phào nhẹ nhõm, hắn ta còn sợ mình mời không được người, đến lúc đó còn không biết ăn nói với Hoàng thượng thế nào.

Mạnh Lâm Thanh nói với Tử Ngọc bọn họ mình đi rồi về.

Tuỳ Phong trong nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn nhìn ra thiếu gia không muốn đi, lúc trước bảo hắn làm chân chạy cũng là ý này, không ngờ người trong cung lại tìm tới.

“Thiếu gia, sẽ không có chuyện gì chứ?” Tuỳ Phong lo lắng.

“Không sao.”

Mạnh Lâm Thanh lúc này ngược lại bình tĩnh hơn không ít, chỉ cần tên cẩu nam nhân kia còn chưa nhận ra thân phận của nàng, coi như là chưa đến mức thật sự nguy hiểm.

Về phần chuyện Sở Nam Phong thích nam sắc, nàng cũng chưa từng thừa nhận mình biết người bệnh tìm nàng xem khuynh hướng và Hoàng thượng là cùng một người, cho nên hiện tại nàng hoàn toàn có thể giả ngu ứng phó.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, Mạnh Lâm Thanh không tin mình diễn không lại Sở Nam Phong!

“Mọi người không cần lo lắng, ta đi rồi về.” Mạnh Lâm Thanh cho mọi người một ánh mắt trấn an.

Trên đường đi theo Trương Đức Thuận vào cung, Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Kỳ thật nàng chỉ là dùng cách này để từ chối giao tiếp với Trương Đức Thuận.

Đến cửa cung, Mạnh Lâm Thanh mở mắt ra.

Nàng cảm thấy Trương Đức Thuận muốn mở miệng nói chuyện, liền giành nói trước hắn ta.

“Trương công công, thật ngại quá để các vị Thái y đợi lâu, còn có nhiều người bệnh dịch bệnh như vậy đang chờ thuốc, còn phải làm phiền công công mau chóng đưa ta đến Thái y viện.” Mạnh Lâm Thanh lời này nói thật khéo léo, nhất quyết không cho Trương Đức Thuận cơ hội.

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Trong không gian cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, nhìn qua có vẻ rất cao cấp, tích phân thu vào cũng không rẻ, hẳn là có khả năng này chứ?Ý niệm vừa động.【138, cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, có thể làm vắc-xin dạng uống không?】【Có thể.】Mạnh Lâm Thanh lúc này mới yên tâm, chi tiết cụ thể đợi tối nay nàng vào không gian từ từ nghiên cứu.Lúc này, cửa y quán vang lên tiếng gõ cửa.Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Tử Ngọc đã nói hôm nay không khám bệnh, cửa chắc chắn cũng đã treo bảng, sao lại còn có người tìm đến?“Ai vậy? Y quán hôm nay không khám bệnh…” Mạnh Lâm Thanh vừa nói, vừa mở cửa, phát hiện người tới lại là Trương Đức Thuận.Hắn ta tới đây làm gì?“Bạch đại phu, lão nô không phải tới mời ngài khám bệnh, là hy vọng ngài có thể vào cung một chuyến.” Trương Đức Thuận cung kính nói.“Vào cung?” Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái: "Trương công công hẳn là đã nhận được phong thư kia rồi, nếu Hoàng thượng đã xem qua phong thư kia hẳn là không cần ta vào cung nữa.”“Thư đã đưa đến tay Hoàng thượng, cũng đã giao cho Thái y viện bên kia, chỉ là Thái y xem qua còn có rất nhiều chỗ không hiểu, hy vọng Bạch đại phu có thể vào cung tự mình giảng giải một hai.”Mạnh Lâm Thanh: “…”Phong thư kia của nàng gần như là hoàn mỹ, viết rất dễ hiểu. Đừng nói là Thái y của Thái y viện, e là đại phu bình thường cũng có thể xem hiểu, còn cần phải đặc biệt mời nàng đi giảng giải?Nếu chút trình độ này cũng không có, còn làm Thái y gì nữa.E rằng, đây chỉ là cớ của Sở Nam Phong mà thôi.Mạnh Lâm Thanh quả thực nhìn thấu, nhưng Trương Đức Thuận người cũng đã tới, lời cũng nói rất khách khí, bề ngoài không bắt bẻ được chút nào. Nàng nếu như lại kiên quyết từ chối, dường như không ổn lắm.Được, vậy nàng vào cung một chuyến.Không phải chỉ là giảng giải cho Thái y thôi sao, chẳng lẽ Sở Nam Phong còn thật sự muốn cưỡng ép giữ nàng lại trong cung.“Làm phiền Trương công công chờ một lát, ta dặn dò người nhà một chút liền theo ngươi vào cung.” Mạnh Lâm Thanh nói.“Mời Bạch đại phu.” Trương Đức Thuận thở phào nhẹ nhõm, hắn ta còn sợ mình mời không được người, đến lúc đó còn không biết ăn nói với Hoàng thượng thế nào.Mạnh Lâm Thanh nói với Tử Ngọc bọn họ mình đi rồi về.Tuỳ Phong trong nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn nhìn ra thiếu gia không muốn đi, lúc trước bảo hắn làm chân chạy cũng là ý này, không ngờ người trong cung lại tìm tới.“Thiếu gia, sẽ không có chuyện gì chứ?” Tuỳ Phong lo lắng.“Không sao.”Mạnh Lâm Thanh lúc này ngược lại bình tĩnh hơn không ít, chỉ cần tên cẩu nam nhân kia còn chưa nhận ra thân phận của nàng, coi như là chưa đến mức thật sự nguy hiểm.Về phần chuyện Sở Nam Phong thích nam sắc, nàng cũng chưa từng thừa nhận mình biết người bệnh tìm nàng xem khuynh hướng và Hoàng thượng là cùng một người, cho nên hiện tại nàng hoàn toàn có thể giả ngu ứng phó.Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, Mạnh Lâm Thanh không tin mình diễn không lại Sở Nam Phong!“Mọi người không cần lo lắng, ta đi rồi về.” Mạnh Lâm Thanh cho mọi người một ánh mắt trấn an.Trên đường đi theo Trương Đức Thuận vào cung, Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.Kỳ thật nàng chỉ là dùng cách này để từ chối giao tiếp với Trương Đức Thuận.Đến cửa cung, Mạnh Lâm Thanh mở mắt ra.Nàng cảm thấy Trương Đức Thuận muốn mở miệng nói chuyện, liền giành nói trước hắn ta.“Trương công công, thật ngại quá để các vị Thái y đợi lâu, còn có nhiều người bệnh dịch bệnh như vậy đang chờ thuốc, còn phải làm phiền công công mau chóng đưa ta đến Thái y viện.” Mạnh Lâm Thanh lời này nói thật khéo léo, nhất quyết không cho Trương Đức Thuận cơ hội.

Chương 157