"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 198
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Được, chúng ta mỗi người một nửa.” Nói xong Tiểu Bạch mở một bao tải ra, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn dược liệu, lại không lên tiếng nữa.Trải qua khoảng thời gian chung sống này, Tùy Phong đã phần nào hiểu được tính cách của Tiểu Bạch.Người này là người làm được việc thực sự, tuy rằng ít nói nhưng làm việc rất tốt, tính tình cũng không phù phiếm, cho người ta cảm giác có chút lạnh lùng.Giống như lúc này, hai người trước mặt mỗi người chất đống mấy bao tải dược liệu, đều đang lựa chọn lại không có ai chủ động tìm chuyện nói nhảm.Tùy Phong cũng là tính cách như vậy, hai người ở chung ngược lại rất hợp nhau.Mạnh Lâm Thanh đang âm thầm quan sát tên cẩu nam nhân kia, lại thấy hắn vốn nên rời đi, đột nhiên lại đi về phía mình.“Vừa rồi người nọ là ai?” Sở Nam Phong trực tiếp hỏi: "Hình như tên là Tiểu Bạch.”Hắn nhớ rõ mình nghe thấy Tử Ngọc gọi nam nhân kia như vậy.“Ngươi nói Tiểu Bạch? Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch, cái gì gọi là hắn là ai?” Mạnh Lâm Thanh chơi trò đố chữ với hắn.Sở Nam Phong lại không có tâm trạng chơi đùa, hắn tin tưởng cảm giác của mình.Mặc dù không nắm bắt được hình ảnh trong ký ức, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ có loại cảm giác quen thuộc này, cho nên hắn muốn làm rõ ràng.“Ta hỏi, Tiểu Bạch là ai?” Sở Nam Phong lại lặp lại một lần nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc.Mạnh Lâm Thanh thầm kêu lên một tiếng.Nàng biết tên cẩu nam nhân này nghiêm túc rồi, ánh mắt này chính là dấu hiệu hắn nghiêm túc.Thế nhưng về lai lịch của Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh thật sự không cách nào giải thích rõ ràng cho Sở Nam Phong nghe được.Không còn cách nào khác, chỉ có thể cố ý bóp méo ý của hắn, nhân tiện chọc giận hắn một chút.“Sao ngươi lại hỏi như vậy, chẳng lẽ…”Mạnh Lâm Thanh nhìn về hướng Tiểu Bạch rời đi, lúc quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức, thẳng thừng nói móc: “Ngươi đối với tạp dịch mới đến y quán chúng ta sinh ra hứng thú?”Thấy sắc mặt Sở Nam Phong thay đổi, Mạnh Lâm Thanh còn muốn thêm dầu vào lửa.“Người ta thế nhưng là một hài tử làm việc thành thật, một thanh niên tốt, khuynh hướng chưa chắc đã thích hợp với ngươi. Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng có ý định mang người ta về làm nam sủng đấy nhé!” Nhắc đến hai chữ Hoàng Thượng, Mạnh Lâm Thanh đè thấp giọng xuống.Mặc dù lúc này y quán không có nhiều người, nhưng vẫn không muốn để người khác nghe thấy, càng không muốn gây ra náo loạn.Nhưng lại phải vừa vặn để tên cẩu nam nhân kia nghe thấy.Quả nhiên, sự xuyên tạc cố ý của Mạnh Lâm Thanh khiến Sở Nam Phong tức chết, sắc mặt hắn lại thay đổi.Vừa nghĩ như vậy, Sở Nam Phong cũng không truy hỏi nữa.Dù sao từ miệng vị tiểu đại phu ranh mãnh này cũng khó mà moi được mấy câu thật lòng, cho dù hắn thật sự trả lời Sở Nam Phong cũng chưa chắc đã tin tưởng hoàn toàn.Chi bằng trực tiếp để Thanh Long đi điều tra, đỡ phải lãng phí nước bọt ở đây.Nhưng món nợ tiểu đại phu chọc giận hắn, vẫn phải tính toán cho rõ ràng.“Bạch đại phu lo lắng rất có lý, chỉ là… lo lắng sai hướng rồi.” Một câu nói, Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.Rõ ràng còn có câu tiếp theo, Mạnh Lâm Thanh chờ hắn nói hết.“Đối với loại tạp công thân cường thể tráng này, ta không có hứng thú.”Mạnh Lâm Thanh bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, nhưng ngọn lửa này là do chính nàng tự mình châm lên, căng da đầu cũng chỉ có thể nghe Sở Nam Phong nói hết.“Ta thật sự cảm thấy hứng thú, là loại hình nho nhã như Bạch đại phu ngươi đây, hiểu chưa?” Ánh mắt Sở Nam Phong trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, tràn đầy xâm lược, giống như một con sói đói.
“Được, chúng ta mỗi người một nửa.” Nói xong Tiểu Bạch mở một bao tải ra, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn dược liệu, lại không lên tiếng nữa.
Trải qua khoảng thời gian chung sống này, Tùy Phong đã phần nào hiểu được tính cách của Tiểu Bạch.
Người này là người làm được việc thực sự, tuy rằng ít nói nhưng làm việc rất tốt, tính tình cũng không phù phiếm, cho người ta cảm giác có chút lạnh lùng.
Giống như lúc này, hai người trước mặt mỗi người chất đống mấy bao tải dược liệu, đều đang lựa chọn lại không có ai chủ động tìm chuyện nói nhảm.
Tùy Phong cũng là tính cách như vậy, hai người ở chung ngược lại rất hợp nhau.
Mạnh Lâm Thanh đang âm thầm quan sát tên cẩu nam nhân kia, lại thấy hắn vốn nên rời đi, đột nhiên lại đi về phía mình.
“Vừa rồi người nọ là ai?” Sở Nam Phong trực tiếp hỏi: "Hình như tên là Tiểu Bạch.”
Hắn nhớ rõ mình nghe thấy Tử Ngọc gọi nam nhân kia như vậy.
“Ngươi nói Tiểu Bạch? Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch, cái gì gọi là hắn là ai?” Mạnh Lâm Thanh chơi trò đố chữ với hắn.
Sở Nam Phong lại không có tâm trạng chơi đùa, hắn tin tưởng cảm giác của mình.
Mặc dù không nắm bắt được hình ảnh trong ký ức, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ có loại cảm giác quen thuộc này, cho nên hắn muốn làm rõ ràng.
“Ta hỏi, Tiểu Bạch là ai?” Sở Nam Phong lại lặp lại một lần nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc.
Mạnh Lâm Thanh thầm kêu lên một tiếng.
Nàng biết tên cẩu nam nhân này nghiêm túc rồi, ánh mắt này chính là dấu hiệu hắn nghiêm túc.
Thế nhưng về lai lịch của Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh thật sự không cách nào giải thích rõ ràng cho Sở Nam Phong nghe được.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể cố ý bóp méo ý của hắn, nhân tiện chọc giận hắn một chút.
“Sao ngươi lại hỏi như vậy, chẳng lẽ…”
Mạnh Lâm Thanh nhìn về hướng Tiểu Bạch rời đi, lúc quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức, thẳng thừng nói móc: “Ngươi đối với tạp dịch mới đến y quán chúng ta sinh ra hứng thú?”
Thấy sắc mặt Sở Nam Phong thay đổi, Mạnh Lâm Thanh còn muốn thêm dầu vào lửa.
“Người ta thế nhưng là một hài tử làm việc thành thật, một thanh niên tốt, khuynh hướng chưa chắc đã thích hợp với ngươi. Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng có ý định mang người ta về làm nam sủng đấy nhé!” Nhắc đến hai chữ Hoàng Thượng, Mạnh Lâm Thanh đè thấp giọng xuống.
Mặc dù lúc này y quán không có nhiều người, nhưng vẫn không muốn để người khác nghe thấy, càng không muốn gây ra náo loạn.
Nhưng lại phải vừa vặn để tên cẩu nam nhân kia nghe thấy.
Quả nhiên, sự xuyên tạc cố ý của Mạnh Lâm Thanh khiến Sở Nam Phong tức chết, sắc mặt hắn lại thay đổi.
Vừa nghĩ như vậy, Sở Nam Phong cũng không truy hỏi nữa.
Dù sao từ miệng vị tiểu đại phu ranh mãnh này cũng khó mà moi được mấy câu thật lòng, cho dù hắn thật sự trả lời Sở Nam Phong cũng chưa chắc đã tin tưởng hoàn toàn.
Chi bằng trực tiếp để Thanh Long đi điều tra, đỡ phải lãng phí nước bọt ở đây.
Nhưng món nợ tiểu đại phu chọc giận hắn, vẫn phải tính toán cho rõ ràng.
“Bạch đại phu lo lắng rất có lý, chỉ là… lo lắng sai hướng rồi.” Một câu nói, Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng còn có câu tiếp theo, Mạnh Lâm Thanh chờ hắn nói hết.
“Đối với loại tạp công thân cường thể tráng này, ta không có hứng thú.”
Mạnh Lâm Thanh bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, nhưng ngọn lửa này là do chính nàng tự mình châm lên, căng da đầu cũng chỉ có thể nghe Sở Nam Phong nói hết.
“Ta thật sự cảm thấy hứng thú, là loại hình nho nhã như Bạch đại phu ngươi đây, hiểu chưa?” Ánh mắt Sở Nam Phong trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, tràn đầy xâm lược, giống như một con sói đói.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Được, chúng ta mỗi người một nửa.” Nói xong Tiểu Bạch mở một bao tải ra, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn dược liệu, lại không lên tiếng nữa.Trải qua khoảng thời gian chung sống này, Tùy Phong đã phần nào hiểu được tính cách của Tiểu Bạch.Người này là người làm được việc thực sự, tuy rằng ít nói nhưng làm việc rất tốt, tính tình cũng không phù phiếm, cho người ta cảm giác có chút lạnh lùng.Giống như lúc này, hai người trước mặt mỗi người chất đống mấy bao tải dược liệu, đều đang lựa chọn lại không có ai chủ động tìm chuyện nói nhảm.Tùy Phong cũng là tính cách như vậy, hai người ở chung ngược lại rất hợp nhau.Mạnh Lâm Thanh đang âm thầm quan sát tên cẩu nam nhân kia, lại thấy hắn vốn nên rời đi, đột nhiên lại đi về phía mình.“Vừa rồi người nọ là ai?” Sở Nam Phong trực tiếp hỏi: "Hình như tên là Tiểu Bạch.”Hắn nhớ rõ mình nghe thấy Tử Ngọc gọi nam nhân kia như vậy.“Ngươi nói Tiểu Bạch? Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch, cái gì gọi là hắn là ai?” Mạnh Lâm Thanh chơi trò đố chữ với hắn.Sở Nam Phong lại không có tâm trạng chơi đùa, hắn tin tưởng cảm giác của mình.Mặc dù không nắm bắt được hình ảnh trong ký ức, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ có loại cảm giác quen thuộc này, cho nên hắn muốn làm rõ ràng.“Ta hỏi, Tiểu Bạch là ai?” Sở Nam Phong lại lặp lại một lần nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc.Mạnh Lâm Thanh thầm kêu lên một tiếng.Nàng biết tên cẩu nam nhân này nghiêm túc rồi, ánh mắt này chính là dấu hiệu hắn nghiêm túc.Thế nhưng về lai lịch của Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh thật sự không cách nào giải thích rõ ràng cho Sở Nam Phong nghe được.Không còn cách nào khác, chỉ có thể cố ý bóp méo ý của hắn, nhân tiện chọc giận hắn một chút.“Sao ngươi lại hỏi như vậy, chẳng lẽ…”Mạnh Lâm Thanh nhìn về hướng Tiểu Bạch rời đi, lúc quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức, thẳng thừng nói móc: “Ngươi đối với tạp dịch mới đến y quán chúng ta sinh ra hứng thú?”Thấy sắc mặt Sở Nam Phong thay đổi, Mạnh Lâm Thanh còn muốn thêm dầu vào lửa.“Người ta thế nhưng là một hài tử làm việc thành thật, một thanh niên tốt, khuynh hướng chưa chắc đã thích hợp với ngươi. Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng có ý định mang người ta về làm nam sủng đấy nhé!” Nhắc đến hai chữ Hoàng Thượng, Mạnh Lâm Thanh đè thấp giọng xuống.Mặc dù lúc này y quán không có nhiều người, nhưng vẫn không muốn để người khác nghe thấy, càng không muốn gây ra náo loạn.Nhưng lại phải vừa vặn để tên cẩu nam nhân kia nghe thấy.Quả nhiên, sự xuyên tạc cố ý của Mạnh Lâm Thanh khiến Sở Nam Phong tức chết, sắc mặt hắn lại thay đổi.Vừa nghĩ như vậy, Sở Nam Phong cũng không truy hỏi nữa.Dù sao từ miệng vị tiểu đại phu ranh mãnh này cũng khó mà moi được mấy câu thật lòng, cho dù hắn thật sự trả lời Sở Nam Phong cũng chưa chắc đã tin tưởng hoàn toàn.Chi bằng trực tiếp để Thanh Long đi điều tra, đỡ phải lãng phí nước bọt ở đây.Nhưng món nợ tiểu đại phu chọc giận hắn, vẫn phải tính toán cho rõ ràng.“Bạch đại phu lo lắng rất có lý, chỉ là… lo lắng sai hướng rồi.” Một câu nói, Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.Rõ ràng còn có câu tiếp theo, Mạnh Lâm Thanh chờ hắn nói hết.“Đối với loại tạp công thân cường thể tráng này, ta không có hứng thú.”Mạnh Lâm Thanh bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, nhưng ngọn lửa này là do chính nàng tự mình châm lên, căng da đầu cũng chỉ có thể nghe Sở Nam Phong nói hết.“Ta thật sự cảm thấy hứng thú, là loại hình nho nhã như Bạch đại phu ngươi đây, hiểu chưa?” Ánh mắt Sở Nam Phong trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, tràn đầy xâm lược, giống như một con sói đói.