"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 214
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Chủ tử bớt giận, Chu Tước nàng ấy chỉ mải nhìn chằm chằm Bạch Hổ thôi, không chú ý lắm…” Thanh Long càng nói càng mất tự tin.Sở Nam Phong ghét bỏ muốn chết, nhưng chuyện này Chu Tước quả thật không làm sai. Vốn dĩ không phải là đi giám sát Bạch Hổ sao, liên quan gì đến Bình An y quán?“Cút!” Sở Nam Phong phất tay, bảo hắn lập tức cút đi, khỏi phải ở trước mặt hắn làm chướng mắt.Thanh Long vui mừng ra mặt, chạy biến đi.Về phía Mạnh Lâm Thanh, cũng vì sự giám sát của Chu Tước mà vô cùng đau đầu.Nàng biết rất rõ, mục tiêu của đại mỹ nhân là Tiểu Bạch, hẳn là không có hứng thú với những người như bọn họ.Nhưng dù là vậy, bị người ta giám sát rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ai lại muốn ngày ngày có một đôi mắt nhìn chằm chằm trên mái nhà chứ? Thật bất tiện.Nhất là buổi tối, Mạnh Lâm Thanh cũng không dám lơ là chút nào.Nhỡ đâu đại mỹ nhân nổi hứng, vạch ngói trên mái nhà nhìn trộm, vừa hay phát hiện ra nàng là nữ nhân…Chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai cẩu nam nhân, nghĩ đến hậu quả, Mạnh Lâm Thanh liền cảm thấy muốn phát điên.Thế là khoảng thời gian này, ngay cả lúc ngủ vào ban đêm Mạnh Lâm Thanh cũng phải đề cao cảnh giác, duy trì trạng thái nam nhi.Nàng rõ ràng cảm thấy bản thân tiều tụy đi rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng kém đi không ít.Tại sao chứ?Tại sao chỉ vì một mệnh lệnh của cẩu nam nhân, mà nàng phải chịu khổ chịu tội như vậy?Không được, vẫn phải nghĩ cách đưa Tiểu Bạch đi mới có thể giải quyết triệt để vấn đề bị giám sát, giành lại cuộc sống tươi đẹp.Nhưng mà mời thần dễ, tiễn thần khó, muốn đưa Tiểu Bạch đi phải giải quyết được khối m.á.u tụ trong đầu hắn.Trước khi bàn bạc với Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh đã nhờ 138 giúp một việc.[Ngươi có thể giúp ta tăng cường thêm một lớp bảo vệ cho phòng phẫu thuật không?]Phòng phẫu thuật chính là phòng khám của Mạnh Lâm Thanh, rất nhiều ca khám của nàng đều được tiến hành ở trong đó. Khi cần phẫu thuật, sẽ trực tiếp gây mê cho bệnh nhân, sau đó đưa vào không gian để phẫu thuật.Chỉ có như vậy, mới có thể đáp ứng tối đa mức độ sạch sẽ cần thiết cho ca phẫu thuật.Khám chữa bệnh hay phẫu thuật cho bệnh nhân bình thường, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không lo lắng, phỏng chừng người giám sát cũng không có hứng thú.Nhưng nếu đổi bệnh nhân này thành Tiểu Bạch, nàng tin chắc, người giám sát nhất định sẽ đến nằm trên mái nhà.Mà phương pháp trị liệu của nàng tuyệt đối không thể bị bại lộ.[Ý là không bị người khác nhìn trộm?]138 lĩnh hội nhu cầu của ký chủ một cách vô cùng chính xác.Việc này đối với người khác có lẽ là muôn vàn khó khăn, nhưng đối với hệ thống mà nói thì đơn giản không thể đơn giản hơn, chỉ cần một thiết lập nhỏ là có thể hoàn thành.[Đúng vậy, để người ta không thể bóc mái nhà.][Không thành vấn đề.]138 nể mặt nồi lẩu, suy cho cùng từ khi đông đến bọn họ đã ăn lẩu vài lần rồi, nên không mặc cả với Mạnh Lâm Thanh.[Cần thời gian, một ngày là được.][Được.]Có lời hứa của 138, Mạnh Lâm Thanh lập tức đi tìm Bạch Hổ để nói chuyện này.“Trước đây ta đã nói với ngươi về tình trạng cơ thể của ngươi, ngày mai ta sẽ kiểm tra cho ngươi một lần. Nếu như trạng thái cơ thể đáp ứng điều kiện, sẽ bắt đầu trị liệu cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.Bạch Hổ nghe vậy, tâm trạng kích động hẳn lên.“Đa tạ Bạch đại phu!”Qua khoảng thời gian ở chung với Bạch Tử Ngọc, hắn biết rõ bản lĩnh thần y của đối phương.Đã là thần y, vậy thì chứng mất trí nhớ của hắn có lẽ có thể giải quyết triệt để.Ai mà muốn ngay cả bản thân là ai cũng không biết, Bạch Hổ đương nhiên khao khát có thể tìm lại ký ức, tìm lại chính mình.
“Chủ tử bớt giận, Chu Tước nàng ấy chỉ mải nhìn chằm chằm Bạch Hổ thôi, không chú ý lắm…” Thanh Long càng nói càng mất tự tin.
Sở Nam Phong ghét bỏ muốn chết, nhưng chuyện này Chu Tước quả thật không làm sai. Vốn dĩ không phải là đi giám sát Bạch Hổ sao, liên quan gì đến Bình An y quán?
“Cút!” Sở Nam Phong phất tay, bảo hắn lập tức cút đi, khỏi phải ở trước mặt hắn làm chướng mắt.
Thanh Long vui mừng ra mặt, chạy biến đi.
Về phía Mạnh Lâm Thanh, cũng vì sự giám sát của Chu Tước mà vô cùng đau đầu.
Nàng biết rất rõ, mục tiêu của đại mỹ nhân là Tiểu Bạch, hẳn là không có hứng thú với những người như bọn họ.
Nhưng dù là vậy, bị người ta giám sát rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ai lại muốn ngày ngày có một đôi mắt nhìn chằm chằm trên mái nhà chứ? Thật bất tiện.
Nhất là buổi tối, Mạnh Lâm Thanh cũng không dám lơ là chút nào.
Nhỡ đâu đại mỹ nhân nổi hứng, vạch ngói trên mái nhà nhìn trộm, vừa hay phát hiện ra nàng là nữ nhân…
Chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai cẩu nam nhân, nghĩ đến hậu quả, Mạnh Lâm Thanh liền cảm thấy muốn phát điên.
Thế là khoảng thời gian này, ngay cả lúc ngủ vào ban đêm Mạnh Lâm Thanh cũng phải đề cao cảnh giác, duy trì trạng thái nam nhi.
Nàng rõ ràng cảm thấy bản thân tiều tụy đi rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng kém đi không ít.
Tại sao chứ?
Tại sao chỉ vì một mệnh lệnh của cẩu nam nhân, mà nàng phải chịu khổ chịu tội như vậy?
Không được, vẫn phải nghĩ cách đưa Tiểu Bạch đi mới có thể giải quyết triệt để vấn đề bị giám sát, giành lại cuộc sống tươi đẹp.
Nhưng mà mời thần dễ, tiễn thần khó, muốn đưa Tiểu Bạch đi phải giải quyết được khối m.á.u tụ trong đầu hắn.
Trước khi bàn bạc với Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh đã nhờ 138 giúp một việc.
[Ngươi có thể giúp ta tăng cường thêm một lớp bảo vệ cho phòng phẫu thuật không?]
Phòng phẫu thuật chính là phòng khám của Mạnh Lâm Thanh, rất nhiều ca khám của nàng đều được tiến hành ở trong đó. Khi cần phẫu thuật, sẽ trực tiếp gây mê cho bệnh nhân, sau đó đưa vào không gian để phẫu thuật.
Chỉ có như vậy, mới có thể đáp ứng tối đa mức độ sạch sẽ cần thiết cho ca phẫu thuật.
Khám chữa bệnh hay phẫu thuật cho bệnh nhân bình thường, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không lo lắng, phỏng chừng người giám sát cũng không có hứng thú.
Nhưng nếu đổi bệnh nhân này thành Tiểu Bạch, nàng tin chắc, người giám sát nhất định sẽ đến nằm trên mái nhà.
Mà phương pháp trị liệu của nàng tuyệt đối không thể bị bại lộ.
[Ý là không bị người khác nhìn trộm?]
138 lĩnh hội nhu cầu của ký chủ một cách vô cùng chính xác.
Việc này đối với người khác có lẽ là muôn vàn khó khăn, nhưng đối với hệ thống mà nói thì đơn giản không thể đơn giản hơn, chỉ cần một thiết lập nhỏ là có thể hoàn thành.
[Đúng vậy, để người ta không thể bóc mái nhà.]
[Không thành vấn đề.]
138 nể mặt nồi lẩu, suy cho cùng từ khi đông đến bọn họ đã ăn lẩu vài lần rồi, nên không mặc cả với Mạnh Lâm Thanh.
[Cần thời gian, một ngày là được.]
[Được.]
Có lời hứa của 138, Mạnh Lâm Thanh lập tức đi tìm Bạch Hổ để nói chuyện này.
“Trước đây ta đã nói với ngươi về tình trạng cơ thể của ngươi, ngày mai ta sẽ kiểm tra cho ngươi một lần. Nếu như trạng thái cơ thể đáp ứng điều kiện, sẽ bắt đầu trị liệu cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Bạch Hổ nghe vậy, tâm trạng kích động hẳn lên.
“Đa tạ Bạch đại phu!”
Qua khoảng thời gian ở chung với Bạch Tử Ngọc, hắn biết rõ bản lĩnh thần y của đối phương.
Đã là thần y, vậy thì chứng mất trí nhớ của hắn có lẽ có thể giải quyết triệt để.
Ai mà muốn ngay cả bản thân là ai cũng không biết, Bạch Hổ đương nhiên khao khát có thể tìm lại ký ức, tìm lại chính mình.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Chủ tử bớt giận, Chu Tước nàng ấy chỉ mải nhìn chằm chằm Bạch Hổ thôi, không chú ý lắm…” Thanh Long càng nói càng mất tự tin.Sở Nam Phong ghét bỏ muốn chết, nhưng chuyện này Chu Tước quả thật không làm sai. Vốn dĩ không phải là đi giám sát Bạch Hổ sao, liên quan gì đến Bình An y quán?“Cút!” Sở Nam Phong phất tay, bảo hắn lập tức cút đi, khỏi phải ở trước mặt hắn làm chướng mắt.Thanh Long vui mừng ra mặt, chạy biến đi.Về phía Mạnh Lâm Thanh, cũng vì sự giám sát của Chu Tước mà vô cùng đau đầu.Nàng biết rất rõ, mục tiêu của đại mỹ nhân là Tiểu Bạch, hẳn là không có hứng thú với những người như bọn họ.Nhưng dù là vậy, bị người ta giám sát rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ai lại muốn ngày ngày có một đôi mắt nhìn chằm chằm trên mái nhà chứ? Thật bất tiện.Nhất là buổi tối, Mạnh Lâm Thanh cũng không dám lơ là chút nào.Nhỡ đâu đại mỹ nhân nổi hứng, vạch ngói trên mái nhà nhìn trộm, vừa hay phát hiện ra nàng là nữ nhân…Chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai cẩu nam nhân, nghĩ đến hậu quả, Mạnh Lâm Thanh liền cảm thấy muốn phát điên.Thế là khoảng thời gian này, ngay cả lúc ngủ vào ban đêm Mạnh Lâm Thanh cũng phải đề cao cảnh giác, duy trì trạng thái nam nhi.Nàng rõ ràng cảm thấy bản thân tiều tụy đi rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng kém đi không ít.Tại sao chứ?Tại sao chỉ vì một mệnh lệnh của cẩu nam nhân, mà nàng phải chịu khổ chịu tội như vậy?Không được, vẫn phải nghĩ cách đưa Tiểu Bạch đi mới có thể giải quyết triệt để vấn đề bị giám sát, giành lại cuộc sống tươi đẹp.Nhưng mà mời thần dễ, tiễn thần khó, muốn đưa Tiểu Bạch đi phải giải quyết được khối m.á.u tụ trong đầu hắn.Trước khi bàn bạc với Tiểu Bạch, Mạnh Lâm Thanh đã nhờ 138 giúp một việc.[Ngươi có thể giúp ta tăng cường thêm một lớp bảo vệ cho phòng phẫu thuật không?]Phòng phẫu thuật chính là phòng khám của Mạnh Lâm Thanh, rất nhiều ca khám của nàng đều được tiến hành ở trong đó. Khi cần phẫu thuật, sẽ trực tiếp gây mê cho bệnh nhân, sau đó đưa vào không gian để phẫu thuật.Chỉ có như vậy, mới có thể đáp ứng tối đa mức độ sạch sẽ cần thiết cho ca phẫu thuật.Khám chữa bệnh hay phẫu thuật cho bệnh nhân bình thường, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không lo lắng, phỏng chừng người giám sát cũng không có hứng thú.Nhưng nếu đổi bệnh nhân này thành Tiểu Bạch, nàng tin chắc, người giám sát nhất định sẽ đến nằm trên mái nhà.Mà phương pháp trị liệu của nàng tuyệt đối không thể bị bại lộ.[Ý là không bị người khác nhìn trộm?]138 lĩnh hội nhu cầu của ký chủ một cách vô cùng chính xác.Việc này đối với người khác có lẽ là muôn vàn khó khăn, nhưng đối với hệ thống mà nói thì đơn giản không thể đơn giản hơn, chỉ cần một thiết lập nhỏ là có thể hoàn thành.[Đúng vậy, để người ta không thể bóc mái nhà.][Không thành vấn đề.]138 nể mặt nồi lẩu, suy cho cùng từ khi đông đến bọn họ đã ăn lẩu vài lần rồi, nên không mặc cả với Mạnh Lâm Thanh.[Cần thời gian, một ngày là được.][Được.]Có lời hứa của 138, Mạnh Lâm Thanh lập tức đi tìm Bạch Hổ để nói chuyện này.“Trước đây ta đã nói với ngươi về tình trạng cơ thể của ngươi, ngày mai ta sẽ kiểm tra cho ngươi một lần. Nếu như trạng thái cơ thể đáp ứng điều kiện, sẽ bắt đầu trị liệu cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.Bạch Hổ nghe vậy, tâm trạng kích động hẳn lên.“Đa tạ Bạch đại phu!”Qua khoảng thời gian ở chung với Bạch Tử Ngọc, hắn biết rõ bản lĩnh thần y của đối phương.Đã là thần y, vậy thì chứng mất trí nhớ của hắn có lẽ có thể giải quyết triệt để.Ai mà muốn ngay cả bản thân là ai cũng không biết, Bạch Hổ đương nhiên khao khát có thể tìm lại ký ức, tìm lại chính mình.