"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 218
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Khi thuốc mê hết tác dụng, Bạch Hổ dần tỉnh.Cảm giác đầu tiên là sau đầu hơi đau.Bạch Hổ đưa tay ra sau sờ thử, phát hiện đầu mình đang được quấn băng... Khoan đã...Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, rồi lại sờ mạnh lên đầu.Tóc mất sạch?Đúng vậy, đúng là không có, đầu trọc lốc!Bạch Hổ kinh ngạc, nhưng sau đó nhớ lại lời Bạch Tử Ngọc nói trước phẫu thuật, cần mở một vết nhỏ trên đầu.Lúc đó hắn còn định hỏi thêm, nhưng thuốc mê có tác dụng nhanh quá, chưa kịp hỏi đã mê man.Chắc là vì mở vết thương nên cạo tóc, nhưng nghĩ lại cũng thấy rùng mình, đầu bị mở mà vẫn tỉnh lại được an toàn.Bạch Tử Ngọc quả không hổ danh thần y!Cảm giác thứ hai là đầu óc có chút mơ màng, nhiều hình ảnh thoáng qua, như thể hắn đã nhớ ra mình là ai."Sao rồi?" Sau khi nghỉ ngơi, Mạnh Lâm Thanh đoán thuốc mê đã hết, Tiểu Bạch hẳn đã tỉnh, liền đến thăm."Cảm tạ Bạch đại phu." Bạch Hổ nói, định đứng dậy hành lễ.Dù sao người ta lại cứu mạng hắn lần nữa.Đại ân này, khó lòng báo đáp."Đừng vội động, ngươi vẫn cần nghỉ ngơi thêm." Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở, đặt tay lên vai, không cho hắn đứng dậy.Trong không gian phẫu thuật, Mạnh Lâm Thanh dùng toàn đồ tốt nhất, thậm chí cả thuốc bôi cho Tiểu Bạch cũng là loại quý hiếm, mục đích là để y hồi phục nhanh chóng.Lúc này, mọi người đã tụ lại."Tiểu Bạch, ngươi nhớ ra mình là ai chưa?" Tử Ngọc hỏi, giọng ríu rít.Mạnh Lâm Thanh nhíu mày nhắc: "Nhỏ giọng chút, hắn không chịu nổi tiếng ồn đâu."Tử Ngọc lập tức hạ giọng, nhưng vẫn tò mò nhìn Tiểu Bạch.Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Bạch Hổ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã nhớ lại mình là ai.Cũng biết nữ nhân đến y quán hôm đó là Chu Tước, biết chủ tử của mình là ai."Tuy nhiên, còn nhiều chi tiết cần thêm thời gian để nhớ và làm quen lại." Bạch Hổ nói."Đúng vậy, vẫn cần có một quá trình." Mạnh Lâm Thanh nói, đồng thời yêu cầu mọi người đừng quấy rầy Tiểu Bạch, cho hắn chút thời gian."Bạch đại phu, cảm tạ ngài!" Bạch Hổ lại một lần nữa nói.Hắn không nhớ mình đã cảm tạ Bạch Tử Ngọc bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào nghiêm túc như lần này.Không hổ danh là người được chủ tử coi trọng, ngoài việc là nam tử không thể nối dõi, quả thực không có điểm nào để chê.Thật xuất sắc, tài chữa bệnh này nói là thần tiên chuyển thế cũng không ngoa chút nào."Được rồi, quan trọng là kết quả phẫu thuật tốt." Mạnh Lâm Thanh nói.Nàng hành y cứu người vốn không để nhận cảm tạ.Tất nhiên người biết ơn tự khắc sẽ ghi lòng, còn người không biết, nói gì cũng vô ích.Bạch Hổ gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời Bạch Tử Ngọc, dưỡng bệnh cho tốt.Đồng thời hắn cũng cần thời gian để sắp xếp lại những ký ức vừa trở lại trong đầu.Chỉ trong vài ngày, hắn như thể đã sống lại cuộc đời một lần nữa, dần lấy lại quyền kiểm soát."Kiểm tra định kỳ." Một câu nói, Bạch Hổ theo Mạnh Lâm Thanh vào phòng kiểm tra.Vì đây là phẫu thuật não, nên thời gian theo dõi sau đó rất quan trọng.Dù sao có nhiều biến chứng không xuất hiện ngay khi phẫu thuật nhưng nếu phát tác thì cũng cực kỳ nguy hiểm.Có lẽ nhờ thể chất tốt, trong lúc kiểm tra, Mạnh Lâm Thanh không phát hiện vấn đề gì.Tuy vậy, nàng vẫn không lơ là, mỗi lần kiểm tra đều hết sức cẩn trọng."Được rồi." Mạnh Lâm Thanh vỗ tay, cho Tiểu Bạch xuống giường. "Hồi phục khá tốt, đơn thuốc cần điều chỉnh một chút, lát nữa tới lấy đơn thuốc mới.""Được." Bạch Hổ gật đầu, rồi thu dọn giường.Bây giờ hắn có thể làm gì thì làm, để bày tỏ lòng biết ơn với Bạch Tử Ngọc.
Khi thuốc mê hết tác dụng, Bạch Hổ dần tỉnh.
Cảm giác đầu tiên là sau đầu hơi đau.
Bạch Hổ đưa tay ra sau sờ thử, phát hiện đầu mình đang được quấn băng... Khoan đã...
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, rồi lại sờ mạnh lên đầu.
Tóc mất sạch?
Đúng vậy, đúng là không có, đầu trọc lốc!
Bạch Hổ kinh ngạc, nhưng sau đó nhớ lại lời Bạch Tử Ngọc nói trước phẫu thuật, cần mở một vết nhỏ trên đầu.
Lúc đó hắn còn định hỏi thêm, nhưng thuốc mê có tác dụng nhanh quá, chưa kịp hỏi đã mê man.
Chắc là vì mở vết thương nên cạo tóc, nhưng nghĩ lại cũng thấy rùng mình, đầu bị mở mà vẫn tỉnh lại được an toàn.
Bạch Tử Ngọc quả không hổ danh thần y!
Cảm giác thứ hai là đầu óc có chút mơ màng, nhiều hình ảnh thoáng qua, như thể hắn đã nhớ ra mình là ai.
"Sao rồi?" Sau khi nghỉ ngơi, Mạnh Lâm Thanh đoán thuốc mê đã hết, Tiểu Bạch hẳn đã tỉnh, liền đến thăm.
"Cảm tạ Bạch đại phu." Bạch Hổ nói, định đứng dậy hành lễ.
Dù sao người ta lại cứu mạng hắn lần nữa.
Đại ân này, khó lòng báo đáp.
"Đừng vội động, ngươi vẫn cần nghỉ ngơi thêm." Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở, đặt tay lên vai, không cho hắn đứng dậy.
Trong không gian phẫu thuật, Mạnh Lâm Thanh dùng toàn đồ tốt nhất, thậm chí cả thuốc bôi cho Tiểu Bạch cũng là loại quý hiếm, mục đích là để y hồi phục nhanh chóng.
Lúc này, mọi người đã tụ lại.
"Tiểu Bạch, ngươi nhớ ra mình là ai chưa?" Tử Ngọc hỏi, giọng ríu rít.
Mạnh Lâm Thanh nhíu mày nhắc: "Nhỏ giọng chút, hắn không chịu nổi tiếng ồn đâu."
Tử Ngọc lập tức hạ giọng, nhưng vẫn tò mò nhìn Tiểu Bạch.
Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Bạch Hổ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã nhớ lại mình là ai.
Cũng biết nữ nhân đến y quán hôm đó là Chu Tước, biết chủ tử của mình là ai.
"Tuy nhiên, còn nhiều chi tiết cần thêm thời gian để nhớ và làm quen lại." Bạch Hổ nói.
"Đúng vậy, vẫn cần có một quá trình." Mạnh Lâm Thanh nói, đồng thời yêu cầu mọi người đừng quấy rầy Tiểu Bạch, cho hắn chút thời gian.
"Bạch đại phu, cảm tạ ngài!" Bạch Hổ lại một lần nữa nói.
Hắn không nhớ mình đã cảm tạ Bạch Tử Ngọc bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào nghiêm túc như lần này.
Không hổ danh là người được chủ tử coi trọng, ngoài việc là nam tử không thể nối dõi, quả thực không có điểm nào để chê.
Thật xuất sắc, tài chữa bệnh này nói là thần tiên chuyển thế cũng không ngoa chút nào.
"Được rồi, quan trọng là kết quả phẫu thuật tốt." Mạnh Lâm Thanh nói.
Nàng hành y cứu người vốn không để nhận cảm tạ.
Tất nhiên người biết ơn tự khắc sẽ ghi lòng, còn người không biết, nói gì cũng vô ích.
Bạch Hổ gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời Bạch Tử Ngọc, dưỡng bệnh cho tốt.
Đồng thời hắn cũng cần thời gian để sắp xếp lại những ký ức vừa trở lại trong đầu.
Chỉ trong vài ngày, hắn như thể đã sống lại cuộc đời một lần nữa, dần lấy lại quyền kiểm soát.
"Kiểm tra định kỳ." Một câu nói, Bạch Hổ theo Mạnh Lâm Thanh vào phòng kiểm tra.
Vì đây là phẫu thuật não, nên thời gian theo dõi sau đó rất quan trọng.
Dù sao có nhiều biến chứng không xuất hiện ngay khi phẫu thuật nhưng nếu phát tác thì cũng cực kỳ nguy hiểm.
Có lẽ nhờ thể chất tốt, trong lúc kiểm tra, Mạnh Lâm Thanh không phát hiện vấn đề gì.
Tuy vậy, nàng vẫn không lơ là, mỗi lần kiểm tra đều hết sức cẩn trọng.
"Được rồi." Mạnh Lâm Thanh vỗ tay, cho Tiểu Bạch xuống giường. "Hồi phục khá tốt, đơn thuốc cần điều chỉnh một chút, lát nữa tới lấy đơn thuốc mới."
"Được." Bạch Hổ gật đầu, rồi thu dọn giường.
Bây giờ hắn có thể làm gì thì làm, để bày tỏ lòng biết ơn với Bạch Tử Ngọc.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Khi thuốc mê hết tác dụng, Bạch Hổ dần tỉnh.Cảm giác đầu tiên là sau đầu hơi đau.Bạch Hổ đưa tay ra sau sờ thử, phát hiện đầu mình đang được quấn băng... Khoan đã...Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, rồi lại sờ mạnh lên đầu.Tóc mất sạch?Đúng vậy, đúng là không có, đầu trọc lốc!Bạch Hổ kinh ngạc, nhưng sau đó nhớ lại lời Bạch Tử Ngọc nói trước phẫu thuật, cần mở một vết nhỏ trên đầu.Lúc đó hắn còn định hỏi thêm, nhưng thuốc mê có tác dụng nhanh quá, chưa kịp hỏi đã mê man.Chắc là vì mở vết thương nên cạo tóc, nhưng nghĩ lại cũng thấy rùng mình, đầu bị mở mà vẫn tỉnh lại được an toàn.Bạch Tử Ngọc quả không hổ danh thần y!Cảm giác thứ hai là đầu óc có chút mơ màng, nhiều hình ảnh thoáng qua, như thể hắn đã nhớ ra mình là ai."Sao rồi?" Sau khi nghỉ ngơi, Mạnh Lâm Thanh đoán thuốc mê đã hết, Tiểu Bạch hẳn đã tỉnh, liền đến thăm."Cảm tạ Bạch đại phu." Bạch Hổ nói, định đứng dậy hành lễ.Dù sao người ta lại cứu mạng hắn lần nữa.Đại ân này, khó lòng báo đáp."Đừng vội động, ngươi vẫn cần nghỉ ngơi thêm." Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở, đặt tay lên vai, không cho hắn đứng dậy.Trong không gian phẫu thuật, Mạnh Lâm Thanh dùng toàn đồ tốt nhất, thậm chí cả thuốc bôi cho Tiểu Bạch cũng là loại quý hiếm, mục đích là để y hồi phục nhanh chóng.Lúc này, mọi người đã tụ lại."Tiểu Bạch, ngươi nhớ ra mình là ai chưa?" Tử Ngọc hỏi, giọng ríu rít.Mạnh Lâm Thanh nhíu mày nhắc: "Nhỏ giọng chút, hắn không chịu nổi tiếng ồn đâu."Tử Ngọc lập tức hạ giọng, nhưng vẫn tò mò nhìn Tiểu Bạch.Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Bạch Hổ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã nhớ lại mình là ai.Cũng biết nữ nhân đến y quán hôm đó là Chu Tước, biết chủ tử của mình là ai."Tuy nhiên, còn nhiều chi tiết cần thêm thời gian để nhớ và làm quen lại." Bạch Hổ nói."Đúng vậy, vẫn cần có một quá trình." Mạnh Lâm Thanh nói, đồng thời yêu cầu mọi người đừng quấy rầy Tiểu Bạch, cho hắn chút thời gian."Bạch đại phu, cảm tạ ngài!" Bạch Hổ lại một lần nữa nói.Hắn không nhớ mình đã cảm tạ Bạch Tử Ngọc bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào nghiêm túc như lần này.Không hổ danh là người được chủ tử coi trọng, ngoài việc là nam tử không thể nối dõi, quả thực không có điểm nào để chê.Thật xuất sắc, tài chữa bệnh này nói là thần tiên chuyển thế cũng không ngoa chút nào."Được rồi, quan trọng là kết quả phẫu thuật tốt." Mạnh Lâm Thanh nói.Nàng hành y cứu người vốn không để nhận cảm tạ.Tất nhiên người biết ơn tự khắc sẽ ghi lòng, còn người không biết, nói gì cũng vô ích.Bạch Hổ gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời Bạch Tử Ngọc, dưỡng bệnh cho tốt.Đồng thời hắn cũng cần thời gian để sắp xếp lại những ký ức vừa trở lại trong đầu.Chỉ trong vài ngày, hắn như thể đã sống lại cuộc đời một lần nữa, dần lấy lại quyền kiểm soát."Kiểm tra định kỳ." Một câu nói, Bạch Hổ theo Mạnh Lâm Thanh vào phòng kiểm tra.Vì đây là phẫu thuật não, nên thời gian theo dõi sau đó rất quan trọng.Dù sao có nhiều biến chứng không xuất hiện ngay khi phẫu thuật nhưng nếu phát tác thì cũng cực kỳ nguy hiểm.Có lẽ nhờ thể chất tốt, trong lúc kiểm tra, Mạnh Lâm Thanh không phát hiện vấn đề gì.Tuy vậy, nàng vẫn không lơ là, mỗi lần kiểm tra đều hết sức cẩn trọng."Được rồi." Mạnh Lâm Thanh vỗ tay, cho Tiểu Bạch xuống giường. "Hồi phục khá tốt, đơn thuốc cần điều chỉnh một chút, lát nữa tới lấy đơn thuốc mới.""Được." Bạch Hổ gật đầu, rồi thu dọn giường.Bây giờ hắn có thể làm gì thì làm, để bày tỏ lòng biết ơn với Bạch Tử Ngọc.