"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 230

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Thuốc bổ thận tráng dương này là hàng thật, chỉ là dược tính ôn hòa chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.Không, dược tính ôn hòa phải là ưu điểm mới đúng.Không có cảm giác gì cũng thôi, Sở Nam Phong vẫn tiếp tục công việc thường ngày.Đến tối, cung nhân như thường lệ đến hầu hạ Sở Nam Phong tắm."Hay là nước hôm nay quá nóng?" Lúc này Sở Nam Phong bắt đầu cảm thấy gì đó, hắn cảm thấy nóng.Nhưng không rõ là nước quá nóng hay do nhiệt trong cơ thể.Khó mà nói.Tắm xong, thay đồ nằm trên long sàng hắn vẫn thấy nóng, lúc này mới tin rằng thuốc đã có tác dụng.Phải làm sao đây, hình như không ngủ được?Sở Nam Phong cũng không định lúc này sai Trương Đức Thuận mang người vào, hắn nhắm mắt, cố gắng tự thôi miên mình ngủ.Tuy nhiên thời gian trôi qua, chẳng có tác dụng gì, hắn vẫn không ngủ được!Tức giận ngồi dậy từ giường, Sở Nam Phong nửa đêm gọi Bạch Hổ vào cung."Chủ tử, có gì phân phó?" Bạch Hổ thấy kỳ lạ.Nếu có nhiệm vụ, chắc chắn Thanh Long cũng phải có mặt, nhưng lần này chủ tử chỉ gọi một mình hắn.Có gì đó không ổn."Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong nói như buông xuôi.Bây giờ hắn chỉ nghĩ ra được cách này."Gì cơ?" Bạch Hổ tưởng mình nghe nhầm.Hoặc có thể hắn nghe rõ rồi, nhưng không dám tin.Chủ tử đang yên lành, tại sao lại bảo hắn điểm huyệt ngủ?"Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong lặp lại với giọng không vui, không phải vì Bạch Hổ, mà chính hắn cũng không rõ mình đang tức gì.Chỉ là thấy bực mình."Ồ." Bạch Hổ ngây ngẩn tiến lên, điểm huyệt ngủ cho chủ tử.Trước khi điểm huyệt, Sở Nam Phong đã dặn dò kỹ, bảo Bạch Hổ điểm huyệt xong thì tự mình rời đi.Bạch Hổ đầu óc hơi mơ hồ, sau khi điểm huyệt, nhìn chủ tử một lát, chẳng biết nên nhận xét gì, rồi mới rời đi.Còn Sở Nam Phong, dựa vào việc điểm huyệt ngủ để ép mình ngủ, giấc ngủ cũng không ngon lành. Hắn mơ màng mất đi ý thức, sau đó cảm giác như mình trôi đến một nơi nào đó.Hắn không rõ nơi đó là đâu, nhưng dường như Bạch Tử Ngọc cũng ở đó."Ngươi đến đây làm gì, không phải ngươi nói ngươi không có sở thích long dương sao?" Sở Nam Phong nghe thấy giọng mình."Bệ hạ, thảo dân lừa ngài đấy, ngài không truy tội khi quân của thảo dân chứ."Bạch Tử Ngọc ở đây không hiểu sao lại trông hấp dẫn hơn thường ngày, lời nói và giọng điệu của hắn ta cũng khiến Sở Nam Phong thích thú."Không được, ngươi đã lừa trẫm, trẫm phải trừng phạt ngươi." Sở Nam Phong nói."Bệ hạ muốn trừng phạt thảo dân thế nào?" Bạch Tử Ngọc hỏi, vừa nói vừa tiến lại gần Sở Nam Phong.Khi người đã đến gần, Sở Nam Phong liền túm lấy hắn, kéo ngã xuống, cả hai cùng rơi lên long sàng.Lúc này, Sở Nam Phong mới nhìn rõ môi trường xung quanh, hóa ra là tẩm cung của hắn!Tên tiểu đại phu này mặc gì thế này, chẳng ra thể thống gì!Sở Nam Phong đang định mở miệng trách mắng, nhưng tay đã nhanh hơn, túm lấy cổ áo của hắn và kéo tung chiếc áo mỏng đó…Trong cơ thể như có con mãnh thú đang gào thét, nhảy nhót, cách duy nhất để xả giận là người bên dưới.Sở Nam Phong cười mang ba phần tà khí, nhìn chằm chằm người bên dưới, giọng nói như lời nguyền trước khi ác quỷ săn mồi."Bạch Tử Ngọc, lần này ngươi tự dâng mình lên."Bên kia, Bạch Hổ trở về nhà mình, không có gì làm, liền sớm đi nghỉ.Không hiểu sao, hắn cảm thấy cơ thể có chút gì đó không ổn.Nói chính xác hơn là thời gian này hắn luôn thấy không ổn, cơ thể hắn luôn cảm thấy nóng, đặc biệt là vào buổi tối.

Thuốc bổ thận tráng dương này là hàng thật, chỉ là dược tính ôn hòa chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Không, dược tính ôn hòa phải là ưu điểm mới đúng.

Không có cảm giác gì cũng thôi, Sở Nam Phong vẫn tiếp tục công việc thường ngày.

Đến tối, cung nhân như thường lệ đến hầu hạ Sở Nam Phong tắm.

"Hay là nước hôm nay quá nóng?" Lúc này Sở Nam Phong bắt đầu cảm thấy gì đó, hắn cảm thấy nóng.

Nhưng không rõ là nước quá nóng hay do nhiệt trong cơ thể.

Khó mà nói.

Tắm xong, thay đồ nằm trên long sàng hắn vẫn thấy nóng, lúc này mới tin rằng thuốc đã có tác dụng.

Phải làm sao đây, hình như không ngủ được?

Sở Nam Phong cũng không định lúc này sai Trương Đức Thuận mang người vào, hắn nhắm mắt, cố gắng tự thôi miên mình ngủ.

Tuy nhiên thời gian trôi qua, chẳng có tác dụng gì, hắn vẫn không ngủ được!

Tức giận ngồi dậy từ giường, Sở Nam Phong nửa đêm gọi Bạch Hổ vào cung.

"Chủ tử, có gì phân phó?" Bạch Hổ thấy kỳ lạ.

Nếu có nhiệm vụ, chắc chắn Thanh Long cũng phải có mặt, nhưng lần này chủ tử chỉ gọi một mình hắn.

Có gì đó không ổn.

"Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong nói như buông xuôi.

Bây giờ hắn chỉ nghĩ ra được cách này.

"Gì cơ?" Bạch Hổ tưởng mình nghe nhầm.

Hoặc có thể hắn nghe rõ rồi, nhưng không dám tin.

Chủ tử đang yên lành, tại sao lại bảo hắn điểm huyệt ngủ?

"Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong lặp lại với giọng không vui, không phải vì Bạch Hổ, mà chính hắn cũng không rõ mình đang tức gì.

Chỉ là thấy bực mình.

"Ồ." Bạch Hổ ngây ngẩn tiến lên, điểm huyệt ngủ cho chủ tử.

Trước khi điểm huyệt, Sở Nam Phong đã dặn dò kỹ, bảo Bạch Hổ điểm huyệt xong thì tự mình rời đi.

Bạch Hổ đầu óc hơi mơ hồ, sau khi điểm huyệt, nhìn chủ tử một lát, chẳng biết nên nhận xét gì, rồi mới rời đi.

Còn Sở Nam Phong, dựa vào việc điểm huyệt ngủ để ép mình ngủ, giấc ngủ cũng không ngon lành. Hắn mơ màng mất đi ý thức, sau đó cảm giác như mình trôi đến một nơi nào đó.

Hắn không rõ nơi đó là đâu, nhưng dường như Bạch Tử Ngọc cũng ở đó.

"Ngươi đến đây làm gì, không phải ngươi nói ngươi không có sở thích long dương sao?" Sở Nam Phong nghe thấy giọng mình.

"Bệ hạ, thảo dân lừa ngài đấy, ngài không truy tội khi quân của thảo dân chứ."

Bạch Tử Ngọc ở đây không hiểu sao lại trông hấp dẫn hơn thường ngày, lời nói và giọng điệu của hắn ta cũng khiến Sở Nam Phong thích thú.

"Không được, ngươi đã lừa trẫm, trẫm phải trừng phạt ngươi." Sở Nam Phong nói.

"Bệ hạ muốn trừng phạt thảo dân thế nào?" Bạch Tử Ngọc hỏi, vừa nói vừa tiến lại gần Sở Nam Phong.

Khi người đã đến gần, Sở Nam Phong liền túm lấy hắn, kéo ngã xuống, cả hai cùng rơi lên long sàng.

Lúc này, Sở Nam Phong mới nhìn rõ môi trường xung quanh, hóa ra là tẩm cung của hắn!

Tên tiểu đại phu này mặc gì thế này, chẳng ra thể thống gì!

Sở Nam Phong đang định mở miệng trách mắng, nhưng tay đã nhanh hơn, túm lấy cổ áo của hắn và kéo tung chiếc áo mỏng đó…

Trong cơ thể như có con mãnh thú đang gào thét, nhảy nhót, cách duy nhất để xả giận là người bên dưới.

Sở Nam Phong cười mang ba phần tà khí, nhìn chằm chằm người bên dưới, giọng nói như lời nguyền trước khi ác quỷ săn mồi.

"Bạch Tử Ngọc, lần này ngươi tự dâng mình lên."

Bên kia, Bạch Hổ trở về nhà mình, không có gì làm, liền sớm đi nghỉ.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy cơ thể có chút gì đó không ổn.

Nói chính xác hơn là thời gian này hắn luôn thấy không ổn, cơ thể hắn luôn cảm thấy nóng, đặc biệt là vào buổi tối.

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Thuốc bổ thận tráng dương này là hàng thật, chỉ là dược tính ôn hòa chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.Không, dược tính ôn hòa phải là ưu điểm mới đúng.Không có cảm giác gì cũng thôi, Sở Nam Phong vẫn tiếp tục công việc thường ngày.Đến tối, cung nhân như thường lệ đến hầu hạ Sở Nam Phong tắm."Hay là nước hôm nay quá nóng?" Lúc này Sở Nam Phong bắt đầu cảm thấy gì đó, hắn cảm thấy nóng.Nhưng không rõ là nước quá nóng hay do nhiệt trong cơ thể.Khó mà nói.Tắm xong, thay đồ nằm trên long sàng hắn vẫn thấy nóng, lúc này mới tin rằng thuốc đã có tác dụng.Phải làm sao đây, hình như không ngủ được?Sở Nam Phong cũng không định lúc này sai Trương Đức Thuận mang người vào, hắn nhắm mắt, cố gắng tự thôi miên mình ngủ.Tuy nhiên thời gian trôi qua, chẳng có tác dụng gì, hắn vẫn không ngủ được!Tức giận ngồi dậy từ giường, Sở Nam Phong nửa đêm gọi Bạch Hổ vào cung."Chủ tử, có gì phân phó?" Bạch Hổ thấy kỳ lạ.Nếu có nhiệm vụ, chắc chắn Thanh Long cũng phải có mặt, nhưng lần này chủ tử chỉ gọi một mình hắn.Có gì đó không ổn."Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong nói như buông xuôi.Bây giờ hắn chỉ nghĩ ra được cách này."Gì cơ?" Bạch Hổ tưởng mình nghe nhầm.Hoặc có thể hắn nghe rõ rồi, nhưng không dám tin.Chủ tử đang yên lành, tại sao lại bảo hắn điểm huyệt ngủ?"Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong lặp lại với giọng không vui, không phải vì Bạch Hổ, mà chính hắn cũng không rõ mình đang tức gì.Chỉ là thấy bực mình."Ồ." Bạch Hổ ngây ngẩn tiến lên, điểm huyệt ngủ cho chủ tử.Trước khi điểm huyệt, Sở Nam Phong đã dặn dò kỹ, bảo Bạch Hổ điểm huyệt xong thì tự mình rời đi.Bạch Hổ đầu óc hơi mơ hồ, sau khi điểm huyệt, nhìn chủ tử một lát, chẳng biết nên nhận xét gì, rồi mới rời đi.Còn Sở Nam Phong, dựa vào việc điểm huyệt ngủ để ép mình ngủ, giấc ngủ cũng không ngon lành. Hắn mơ màng mất đi ý thức, sau đó cảm giác như mình trôi đến một nơi nào đó.Hắn không rõ nơi đó là đâu, nhưng dường như Bạch Tử Ngọc cũng ở đó."Ngươi đến đây làm gì, không phải ngươi nói ngươi không có sở thích long dương sao?" Sở Nam Phong nghe thấy giọng mình."Bệ hạ, thảo dân lừa ngài đấy, ngài không truy tội khi quân của thảo dân chứ."Bạch Tử Ngọc ở đây không hiểu sao lại trông hấp dẫn hơn thường ngày, lời nói và giọng điệu của hắn ta cũng khiến Sở Nam Phong thích thú."Không được, ngươi đã lừa trẫm, trẫm phải trừng phạt ngươi." Sở Nam Phong nói."Bệ hạ muốn trừng phạt thảo dân thế nào?" Bạch Tử Ngọc hỏi, vừa nói vừa tiến lại gần Sở Nam Phong.Khi người đã đến gần, Sở Nam Phong liền túm lấy hắn, kéo ngã xuống, cả hai cùng rơi lên long sàng.Lúc này, Sở Nam Phong mới nhìn rõ môi trường xung quanh, hóa ra là tẩm cung của hắn!Tên tiểu đại phu này mặc gì thế này, chẳng ra thể thống gì!Sở Nam Phong đang định mở miệng trách mắng, nhưng tay đã nhanh hơn, túm lấy cổ áo của hắn và kéo tung chiếc áo mỏng đó…Trong cơ thể như có con mãnh thú đang gào thét, nhảy nhót, cách duy nhất để xả giận là người bên dưới.Sở Nam Phong cười mang ba phần tà khí, nhìn chằm chằm người bên dưới, giọng nói như lời nguyền trước khi ác quỷ săn mồi."Bạch Tử Ngọc, lần này ngươi tự dâng mình lên."Bên kia, Bạch Hổ trở về nhà mình, không có gì làm, liền sớm đi nghỉ.Không hiểu sao, hắn cảm thấy cơ thể có chút gì đó không ổn.Nói chính xác hơn là thời gian này hắn luôn thấy không ổn, cơ thể hắn luôn cảm thấy nóng, đặc biệt là vào buổi tối.

Chương 230