"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 235

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Trong hoàng lăng không ít người được chôn cất, chẳng lẽ ai cũng là người hắn yêu quý?"Mẫu hậu, phế hậu cũng là hậu, dù gì nàng cũng là thê tử kết tóc của nhi thần. Người đã c.h.ế.t rồi, cần gì phải tính toán nữa? Cho nàng được chôn trong hoàng lăng là điều nên làm." Sở Nam Phong giải thích.Hắn nói hoàn toàn là sự thật, còn thái hậu có tin hay không thì hắn không thể quản được.Nói đến đây Sở Nam Phong mới nhận ra rằng, nữ nhân đó đã c.h.ế.t gần một năm rồi, hắn đúng là chưa từng nghĩ đến nàng.Nếu không phải thái hậu hôm nay nhắc đến, hắn đã quên mất người này.Trong chốc lát, tâm trạng của Sở Nam Phong có phần phức tạp.Nhìn thấy biểu cảm của con trai, thái hậu lại hiểu lầm. Bà tự cho rằng dáng vẻ lơ đễnh của Sở Nam Phong là đang nhớ nhung phế hậu.Thảo nào hắn không muốn tuyển tú, thì ra vấn đề nằm ở đây.Hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ rồi, việc giải quyết sẽ đơn giản hơn nhiều, thái hậu lập tức có ý tưởng."Hoàng nhi nghỉ ngơi sớm đi, người đã mất rồi, đừng nghĩ tới nữa." Thái hậu nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.Sở Nam Phong: "..."Hắn không có nghĩ tới mà.Rời khỏi tẩm cung của hoàng đế, thái hậu liền hỏi cung nữ bên cạnh."Thu Thiền, trong cung còn bức họa của phế hậu không?"Lúc Mạnh Lâm Thanh qua đời, mọi thứ liên quan đến nàng đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, giờ muốn tìm một bức họa của nàng cũng chưa chắc đã tìm được."Nương nương, cần phải đến chỗ họa sư tìm, có lẽ vẫn còn." Thu Thiền trả lời.Thái hậu có ý nghĩ rất đơn giản.Nếu Sở Nam Phong còn vương vấn phế hậu không chịu tuyển tú, vậy thì bà sẽ tìm những cô nương có dung mạo giống phế hậu. Biết đâu khi nhìn thấy, Sở Nam Phong sẽ nhìn người nhớ người đồng ý tuyển tú."Ngươi mau đi tìm bức họa, nếu họa sư không có thì nghĩ cách khác, nhất định phải tìm được." Thái hậu dặn dò."Vâng, nương nương."Thu Thiền không dám chậm trễ, lập tức đến chỗ họa sư.Quả nhiên, mọi thứ liên quan đến Mạnh Lâm Thanh ở đây đều đã bị dọn dẹp. Thu Thiền sốt ruột, thậm chí định nhờ họa sư vẽ lại dựa trên trí nhớ."Hình như đồ đệ của ta vẫn còn giữ một bức?" Họa sư nhớ lại.Những gì ở chỗ hắn đã bị dọn sạch, nhưng ở chỗ đồ đệ của hắn có lẽ vẫn còn."Vậy mau đi lấy đi!"Khi lấy được bức họa, Thu Thiền mới có thể báo cáo cho thái hậu."Ngươi cầm bức họa này, âm thầm đi tìm những cô nương có dung mạo giống nàng, tìm nhiều một chút sau đó sắp xếp ổn thỏa cho họ, những chuyện tiếp theo... bản cung sẽ tính tiếp." Thái hậu nói.Thu Thiền đã ở bên thái hậu nhiều năm, chỉ vài câu nàng đã đoán được chủ tử muốn làm gì."Nương nương, có cần tìm những cô nương có vết bớt trên mặt không?" Thu Thiền hỏi, vì đó là đặc điểm dễ nhận biết nhất của phế hậu.Trầm ngâm một lúc, thái hậu nói rằng có hay không cũng được: "Chủ yếu là ngũ quan giống, thần thái phù hợp.""Nương nương yên tâm, Thu Thiền sẽ lập tức ra ngoài cung làm việc.""Ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không để người khác biết chuyện này, việc này phải được tiến hành lặng lẽ." Thái hậu lo lắng dặn dò."Thu Thiền hiểu."Có thể ngồi ổn vị trí cung nữ bên cạnh thái hậu, Thu Thiền chắc chắn là người có tài năng.Nàng đích thân cầm bức họa, ra ngoài cung tìm kiếm những cô nương có dung mạo giống phế hậu.Chuyện này được tiến hành vô cùng bí ẩn.Sở Nam Phong không biết, các đại thần cũng không hay.Còn Mạnh Lâm Thanh thì càng không hay biết gì, cho đến ngày hôm đó Bạch Y Nhu vội vàng đến thăm.

Trong hoàng lăng không ít người được chôn cất, chẳng lẽ ai cũng là người hắn yêu quý?

"Mẫu hậu, phế hậu cũng là hậu, dù gì nàng cũng là thê tử kết tóc của nhi thần. Người đã c.h.ế.t rồi, cần gì phải tính toán nữa? Cho nàng được chôn trong hoàng lăng là điều nên làm." Sở Nam Phong giải thích.

Hắn nói hoàn toàn là sự thật, còn thái hậu có tin hay không thì hắn không thể quản được.

Nói đến đây Sở Nam Phong mới nhận ra rằng, nữ nhân đó đã c.h.ế.t gần một năm rồi, hắn đúng là chưa từng nghĩ đến nàng.

Nếu không phải thái hậu hôm nay nhắc đến, hắn đã quên mất người này.

Trong chốc lát, tâm trạng của Sở Nam Phong có phần phức tạp.

Nhìn thấy biểu cảm của con trai, thái hậu lại hiểu lầm. Bà tự cho rằng dáng vẻ lơ đễnh của Sở Nam Phong là đang nhớ nhung phế hậu.

Thảo nào hắn không muốn tuyển tú, thì ra vấn đề nằm ở đây.

Hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ rồi, việc giải quyết sẽ đơn giản hơn nhiều, thái hậu lập tức có ý tưởng.

"Hoàng nhi nghỉ ngơi sớm đi, người đã mất rồi, đừng nghĩ tới nữa." Thái hậu nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sở Nam Phong: "..."

Hắn không có nghĩ tới mà.

Rời khỏi tẩm cung của hoàng đế, thái hậu liền hỏi cung nữ bên cạnh.

"Thu Thiền, trong cung còn bức họa của phế hậu không?"

Lúc Mạnh Lâm Thanh qua đời, mọi thứ liên quan đến nàng đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, giờ muốn tìm một bức họa của nàng cũng chưa chắc đã tìm được.

"Nương nương, cần phải đến chỗ họa sư tìm, có lẽ vẫn còn." Thu Thiền trả lời.

Thái hậu có ý nghĩ rất đơn giản.

Nếu Sở Nam Phong còn vương vấn phế hậu không chịu tuyển tú, vậy thì bà sẽ tìm những cô nương có dung mạo giống phế hậu. Biết đâu khi nhìn thấy, Sở Nam Phong sẽ nhìn người nhớ người đồng ý tuyển tú.

"Ngươi mau đi tìm bức họa, nếu họa sư không có thì nghĩ cách khác, nhất định phải tìm được." Thái hậu dặn dò.

"Vâng, nương nương."

Thu Thiền không dám chậm trễ, lập tức đến chỗ họa sư.

Quả nhiên, mọi thứ liên quan đến Mạnh Lâm Thanh ở đây đều đã bị dọn dẹp. Thu Thiền sốt ruột, thậm chí định nhờ họa sư vẽ lại dựa trên trí nhớ.

"Hình như đồ đệ của ta vẫn còn giữ một bức?" Họa sư nhớ lại.

Những gì ở chỗ hắn đã bị dọn sạch, nhưng ở chỗ đồ đệ của hắn có lẽ vẫn còn.

"Vậy mau đi lấy đi!"

Khi lấy được bức họa, Thu Thiền mới có thể báo cáo cho thái hậu.

"Ngươi cầm bức họa này, âm thầm đi tìm những cô nương có dung mạo giống nàng, tìm nhiều một chút sau đó sắp xếp ổn thỏa cho họ, những chuyện tiếp theo... bản cung sẽ tính tiếp." Thái hậu nói.

Thu Thiền đã ở bên thái hậu nhiều năm, chỉ vài câu nàng đã đoán được chủ tử muốn làm gì.

"Nương nương, có cần tìm những cô nương có vết bớt trên mặt không?" Thu Thiền hỏi, vì đó là đặc điểm dễ nhận biết nhất của phế hậu.

Trầm ngâm một lúc, thái hậu nói rằng có hay không cũng được: "Chủ yếu là ngũ quan giống, thần thái phù hợp."

"Nương nương yên tâm, Thu Thiền sẽ lập tức ra ngoài cung làm việc."

"Ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không để người khác biết chuyện này, việc này phải được tiến hành lặng lẽ." Thái hậu lo lắng dặn dò.

"Thu Thiền hiểu."

Có thể ngồi ổn vị trí cung nữ bên cạnh thái hậu, Thu Thiền chắc chắn là người có tài năng.

Nàng đích thân cầm bức họa, ra ngoài cung tìm kiếm những cô nương có dung mạo giống phế hậu.

Chuyện này được tiến hành vô cùng bí ẩn.

Sở Nam Phong không biết, các đại thần cũng không hay.

Còn Mạnh Lâm Thanh thì càng không hay biết gì, cho đến ngày hôm đó Bạch Y Nhu vội vàng đến thăm.

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Trong hoàng lăng không ít người được chôn cất, chẳng lẽ ai cũng là người hắn yêu quý?"Mẫu hậu, phế hậu cũng là hậu, dù gì nàng cũng là thê tử kết tóc của nhi thần. Người đã c.h.ế.t rồi, cần gì phải tính toán nữa? Cho nàng được chôn trong hoàng lăng là điều nên làm." Sở Nam Phong giải thích.Hắn nói hoàn toàn là sự thật, còn thái hậu có tin hay không thì hắn không thể quản được.Nói đến đây Sở Nam Phong mới nhận ra rằng, nữ nhân đó đã c.h.ế.t gần một năm rồi, hắn đúng là chưa từng nghĩ đến nàng.Nếu không phải thái hậu hôm nay nhắc đến, hắn đã quên mất người này.Trong chốc lát, tâm trạng của Sở Nam Phong có phần phức tạp.Nhìn thấy biểu cảm của con trai, thái hậu lại hiểu lầm. Bà tự cho rằng dáng vẻ lơ đễnh của Sở Nam Phong là đang nhớ nhung phế hậu.Thảo nào hắn không muốn tuyển tú, thì ra vấn đề nằm ở đây.Hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ rồi, việc giải quyết sẽ đơn giản hơn nhiều, thái hậu lập tức có ý tưởng."Hoàng nhi nghỉ ngơi sớm đi, người đã mất rồi, đừng nghĩ tới nữa." Thái hậu nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.Sở Nam Phong: "..."Hắn không có nghĩ tới mà.Rời khỏi tẩm cung của hoàng đế, thái hậu liền hỏi cung nữ bên cạnh."Thu Thiền, trong cung còn bức họa của phế hậu không?"Lúc Mạnh Lâm Thanh qua đời, mọi thứ liên quan đến nàng đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, giờ muốn tìm một bức họa của nàng cũng chưa chắc đã tìm được."Nương nương, cần phải đến chỗ họa sư tìm, có lẽ vẫn còn." Thu Thiền trả lời.Thái hậu có ý nghĩ rất đơn giản.Nếu Sở Nam Phong còn vương vấn phế hậu không chịu tuyển tú, vậy thì bà sẽ tìm những cô nương có dung mạo giống phế hậu. Biết đâu khi nhìn thấy, Sở Nam Phong sẽ nhìn người nhớ người đồng ý tuyển tú."Ngươi mau đi tìm bức họa, nếu họa sư không có thì nghĩ cách khác, nhất định phải tìm được." Thái hậu dặn dò."Vâng, nương nương."Thu Thiền không dám chậm trễ, lập tức đến chỗ họa sư.Quả nhiên, mọi thứ liên quan đến Mạnh Lâm Thanh ở đây đều đã bị dọn dẹp. Thu Thiền sốt ruột, thậm chí định nhờ họa sư vẽ lại dựa trên trí nhớ."Hình như đồ đệ của ta vẫn còn giữ một bức?" Họa sư nhớ lại.Những gì ở chỗ hắn đã bị dọn sạch, nhưng ở chỗ đồ đệ của hắn có lẽ vẫn còn."Vậy mau đi lấy đi!"Khi lấy được bức họa, Thu Thiền mới có thể báo cáo cho thái hậu."Ngươi cầm bức họa này, âm thầm đi tìm những cô nương có dung mạo giống nàng, tìm nhiều một chút sau đó sắp xếp ổn thỏa cho họ, những chuyện tiếp theo... bản cung sẽ tính tiếp." Thái hậu nói.Thu Thiền đã ở bên thái hậu nhiều năm, chỉ vài câu nàng đã đoán được chủ tử muốn làm gì."Nương nương, có cần tìm những cô nương có vết bớt trên mặt không?" Thu Thiền hỏi, vì đó là đặc điểm dễ nhận biết nhất của phế hậu.Trầm ngâm một lúc, thái hậu nói rằng có hay không cũng được: "Chủ yếu là ngũ quan giống, thần thái phù hợp.""Nương nương yên tâm, Thu Thiền sẽ lập tức ra ngoài cung làm việc.""Ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không để người khác biết chuyện này, việc này phải được tiến hành lặng lẽ." Thái hậu lo lắng dặn dò."Thu Thiền hiểu."Có thể ngồi ổn vị trí cung nữ bên cạnh thái hậu, Thu Thiền chắc chắn là người có tài năng.Nàng đích thân cầm bức họa, ra ngoài cung tìm kiếm những cô nương có dung mạo giống phế hậu.Chuyện này được tiến hành vô cùng bí ẩn.Sở Nam Phong không biết, các đại thần cũng không hay.Còn Mạnh Lâm Thanh thì càng không hay biết gì, cho đến ngày hôm đó Bạch Y Nhu vội vàng đến thăm.

Chương 235