"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 242
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Nàng thật sự thấy đau lòng mà.Tam Bảo bị đánh vào m.ô.n.g mà chẳng hề ảnh hưởng đến việc uống sữa, miệng vẫn mút sữa không ngừng, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình."Khà khà... Cha!"Cảm thấy trò chơi rất thú vị, Tam Bảo cuối cùng cũng rời núm v.ú bình sữa, cười ngốc nghếch nhìn cha, làm nũng dễ thương."Ôm một cái!" Tam Bảo giơ đôi tay mũm mĩm lên, cố gắng ôm lấy cha.Trái tim Mạnh Lâm Thanh như tan chảy, ba điểm tích lũy nào có là gì, cứ tiêu đi!Nàng không nhịn được mà nựng đôi má phúng phính của con bé, chậc chậc... Cảm giác này thật quá tuyệt, phải biết trân trọng khi còn có thể tự do nựng má các tiểu bảo bối.Đợi lớn lên rồi, không biết chúng có còn để nàng nựng như vậy nữa không."Cha!""Cha!"Tam Bảo ăn no, tinh thần hăng hái, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình thì vui mừng không thôi, không ngừng nghịch ngợm trong lòng Mạnh Lâm Thanh.Hôm nay trời khá đẹp, Mạnh Lâm Thanh liền bế con bé ra sân phơi nắng."Cha bế ngươi đi dạo nhé." Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh bế Tam Bảo đi đi lại lại trong sân.Tiểu bảo bối nhìn gì cũng thấy mới mẻ, đặc biệt là thuốc đang phơi đầy trên sân."Ừm... Ừm..." Tiểu bảo bối kêu lên, cố gắng đưa tay với lấy đám thảo dược trên mặt đất.Trông có vẻ rất thích thú.Mạnh Lâm Thanh nghĩ, chẳng lẽ con bé có hứng thú với thứ này sao? Biết đâu sau này có thể nối nghiệp nàng, vậy thì phát triển thử xem.Dù có hơi sớm, nhưng bắt đầu từ nhỏ cũng tốt."Muốn chơi à?" Mạnh Lâm Thanh tiện tay nhặt một cọng thảo dược, đưa cho Tam Bảo.Tiểu bảo bối lập tức cầm lấy, lật qua lật lại ngắm nghía.Mạnh Lâm Thanh phải để mắt đến nàng, sợ chỉ cần một chút sơ ý thì nó sẽ cho vào miệng, dù gì ở tuổi này cũng chưa hiểu gì, nghĩ rằng mọi thứ đều có thể ăn."Không được ăn đâu, chỉ được xem thôi." Mạnh Lâm Thanh dặn dò.Không biết Tam Bảo có hiểu lời cha không, nó xoay đầu chăm chú nhìn cây thuốc vô cùng tò mò, miệng còn thỉnh thoảng phát ra những âm thanh chỉ có mình hiểu.Dường như nhìn đã đủ, Mạnh Lâm Thanh còn tưởng rằng tiểu bảo sắp ném bỏ, không ngờ Tam Bảo bất ngờ bắt đầu mạnh tay xé nát nó.Chỉ trong chớp mắt, cây thuốc tốt đẹp đã bị tiểu bảo phá nát.Hành động đó thật thô bạo và tàn nhẫn, nhanh đến mức Mạnh Lâm Thanh muốn ngăn cản cũng không kịp."Ha!" Tam Bảo tỏ ra rất đắc ý, cầm chút tàn dư cuối cùng đưa cho cha, dường như còn đang mong được khen ngợi.Thế nào, nàng lợi hại chứ?Mạnh Lâm Thanh: "..."Tiểu kẻ phá hoại này thật sự là con nàng sao?Nàng còn tưởng con bé có tài năng về y học, tính để con kế nghiệp mình, đúng là nghĩ quá xa rồi."Phí phạm!" Mạnh Lâm Thanh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g Tam Bảo, trách yêu: "Sao lại lãng phí như vậy chứ?"Tam Bảo không hề cảm thấy cha đang trách mình, vẫn ê a gọi, chỉ vào đám thảo dược, hình như còn muốn thêm một cây.Con bé còn muốn biểu diễn một màn xé nát cây thuốc nữa cho cha xem!"Ngươi đừng hòng!" Mạnh Lâm Thanh từ chối ngay lập tức.Không lấy được cây thuốc Tam Bảo không cam lòng, không sợ bị ngã, nửa người lao ra khỏi vòng tay cha, cố chỉ vào đám thảo dược dưới đất."Ê!" Con bé vẫn muốn.Mạnh Lâm Thanh xoay người bế con bé, để nó không nhìn thấy đám thảo dược nữa."Không được, ngươi còn muốn phá phách nữa à?"“Đây không phải đồ chơi, đây là thảo dược có thể trị bệnh, không thể cho con xé ra chơi được.” Mạnh Lâm Thanh nói.Lúc này Tam Bảo cảm nhận được sự từ chối, không chịu nổi."Hu hu hu... Ứ!” Đưa ta thảo dược đây, ta muốn biểu diễn một màn xé thảo dược cho cha xem!
Nàng thật sự thấy đau lòng mà.
Tam Bảo bị đánh vào m.ô.n.g mà chẳng hề ảnh hưởng đến việc uống sữa, miệng vẫn mút sữa không ngừng, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình.
"Khà khà... Cha!"
Cảm thấy trò chơi rất thú vị, Tam Bảo cuối cùng cũng rời núm v.ú bình sữa, cười ngốc nghếch nhìn cha, làm nũng dễ thương.
"Ôm một cái!" Tam Bảo giơ đôi tay mũm mĩm lên, cố gắng ôm lấy cha.
Trái tim Mạnh Lâm Thanh như tan chảy, ba điểm tích lũy nào có là gì, cứ tiêu đi!
Nàng không nhịn được mà nựng đôi má phúng phính của con bé, chậc chậc... Cảm giác này thật quá tuyệt, phải biết trân trọng khi còn có thể tự do nựng má các tiểu bảo bối.
Đợi lớn lên rồi, không biết chúng có còn để nàng nựng như vậy nữa không.
"Cha!"
"Cha!"
Tam Bảo ăn no, tinh thần hăng hái, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình thì vui mừng không thôi, không ngừng nghịch ngợm trong lòng Mạnh Lâm Thanh.
Hôm nay trời khá đẹp, Mạnh Lâm Thanh liền bế con bé ra sân phơi nắng.
"Cha bế ngươi đi dạo nhé." Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh bế Tam Bảo đi đi lại lại trong sân.
Tiểu bảo bối nhìn gì cũng thấy mới mẻ, đặc biệt là thuốc đang phơi đầy trên sân.
"Ừm... Ừm..." Tiểu bảo bối kêu lên, cố gắng đưa tay với lấy đám thảo dược trên mặt đất.
Trông có vẻ rất thích thú.
Mạnh Lâm Thanh nghĩ, chẳng lẽ con bé có hứng thú với thứ này sao? Biết đâu sau này có thể nối nghiệp nàng, vậy thì phát triển thử xem.
Dù có hơi sớm, nhưng bắt đầu từ nhỏ cũng tốt.
"Muốn chơi à?" Mạnh Lâm Thanh tiện tay nhặt một cọng thảo dược, đưa cho Tam Bảo.
Tiểu bảo bối lập tức cầm lấy, lật qua lật lại ngắm nghía.
Mạnh Lâm Thanh phải để mắt đến nàng, sợ chỉ cần một chút sơ ý thì nó sẽ cho vào miệng, dù gì ở tuổi này cũng chưa hiểu gì, nghĩ rằng mọi thứ đều có thể ăn.
"Không được ăn đâu, chỉ được xem thôi." Mạnh Lâm Thanh dặn dò.
Không biết Tam Bảo có hiểu lời cha không, nó xoay đầu chăm chú nhìn cây thuốc vô cùng tò mò, miệng còn thỉnh thoảng phát ra những âm thanh chỉ có mình hiểu.
Dường như nhìn đã đủ, Mạnh Lâm Thanh còn tưởng rằng tiểu bảo sắp ném bỏ, không ngờ Tam Bảo bất ngờ bắt đầu mạnh tay xé nát nó.
Chỉ trong chớp mắt, cây thuốc tốt đẹp đã bị tiểu bảo phá nát.
Hành động đó thật thô bạo và tàn nhẫn, nhanh đến mức Mạnh Lâm Thanh muốn ngăn cản cũng không kịp.
"Ha!" Tam Bảo tỏ ra rất đắc ý, cầm chút tàn dư cuối cùng đưa cho cha, dường như còn đang mong được khen ngợi.
Thế nào, nàng lợi hại chứ?
Mạnh Lâm Thanh: "..."
Tiểu kẻ phá hoại này thật sự là con nàng sao?
Nàng còn tưởng con bé có tài năng về y học, tính để con kế nghiệp mình, đúng là nghĩ quá xa rồi.
"Phí phạm!" Mạnh Lâm Thanh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g Tam Bảo, trách yêu: "Sao lại lãng phí như vậy chứ?"
Tam Bảo không hề cảm thấy cha đang trách mình, vẫn ê a gọi, chỉ vào đám thảo dược, hình như còn muốn thêm một cây.
Con bé còn muốn biểu diễn một màn xé nát cây thuốc nữa cho cha xem!
"Ngươi đừng hòng!" Mạnh Lâm Thanh từ chối ngay lập tức.
Không lấy được cây thuốc Tam Bảo không cam lòng, không sợ bị ngã, nửa người lao ra khỏi vòng tay cha, cố chỉ vào đám thảo dược dưới đất.
"Ê!" Con bé vẫn muốn.
Mạnh Lâm Thanh xoay người bế con bé, để nó không nhìn thấy đám thảo dược nữa.
"Không được, ngươi còn muốn phá phách nữa à?"
“Đây không phải đồ chơi, đây là thảo dược có thể trị bệnh, không thể cho con xé ra chơi được.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Lúc này Tam Bảo cảm nhận được sự từ chối, không chịu nổi.
"Hu hu hu... Ứ!” Đưa ta thảo dược đây, ta muốn biểu diễn một màn xé thảo dược cho cha xem!
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Nàng thật sự thấy đau lòng mà.Tam Bảo bị đánh vào m.ô.n.g mà chẳng hề ảnh hưởng đến việc uống sữa, miệng vẫn mút sữa không ngừng, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình."Khà khà... Cha!"Cảm thấy trò chơi rất thú vị, Tam Bảo cuối cùng cũng rời núm v.ú bình sữa, cười ngốc nghếch nhìn cha, làm nũng dễ thương."Ôm một cái!" Tam Bảo giơ đôi tay mũm mĩm lên, cố gắng ôm lấy cha.Trái tim Mạnh Lâm Thanh như tan chảy, ba điểm tích lũy nào có là gì, cứ tiêu đi!Nàng không nhịn được mà nựng đôi má phúng phính của con bé, chậc chậc... Cảm giác này thật quá tuyệt, phải biết trân trọng khi còn có thể tự do nựng má các tiểu bảo bối.Đợi lớn lên rồi, không biết chúng có còn để nàng nựng như vậy nữa không."Cha!""Cha!"Tam Bảo ăn no, tinh thần hăng hái, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình thì vui mừng không thôi, không ngừng nghịch ngợm trong lòng Mạnh Lâm Thanh.Hôm nay trời khá đẹp, Mạnh Lâm Thanh liền bế con bé ra sân phơi nắng."Cha bế ngươi đi dạo nhé." Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh bế Tam Bảo đi đi lại lại trong sân.Tiểu bảo bối nhìn gì cũng thấy mới mẻ, đặc biệt là thuốc đang phơi đầy trên sân."Ừm... Ừm..." Tiểu bảo bối kêu lên, cố gắng đưa tay với lấy đám thảo dược trên mặt đất.Trông có vẻ rất thích thú.Mạnh Lâm Thanh nghĩ, chẳng lẽ con bé có hứng thú với thứ này sao? Biết đâu sau này có thể nối nghiệp nàng, vậy thì phát triển thử xem.Dù có hơi sớm, nhưng bắt đầu từ nhỏ cũng tốt."Muốn chơi à?" Mạnh Lâm Thanh tiện tay nhặt một cọng thảo dược, đưa cho Tam Bảo.Tiểu bảo bối lập tức cầm lấy, lật qua lật lại ngắm nghía.Mạnh Lâm Thanh phải để mắt đến nàng, sợ chỉ cần một chút sơ ý thì nó sẽ cho vào miệng, dù gì ở tuổi này cũng chưa hiểu gì, nghĩ rằng mọi thứ đều có thể ăn."Không được ăn đâu, chỉ được xem thôi." Mạnh Lâm Thanh dặn dò.Không biết Tam Bảo có hiểu lời cha không, nó xoay đầu chăm chú nhìn cây thuốc vô cùng tò mò, miệng còn thỉnh thoảng phát ra những âm thanh chỉ có mình hiểu.Dường như nhìn đã đủ, Mạnh Lâm Thanh còn tưởng rằng tiểu bảo sắp ném bỏ, không ngờ Tam Bảo bất ngờ bắt đầu mạnh tay xé nát nó.Chỉ trong chớp mắt, cây thuốc tốt đẹp đã bị tiểu bảo phá nát.Hành động đó thật thô bạo và tàn nhẫn, nhanh đến mức Mạnh Lâm Thanh muốn ngăn cản cũng không kịp."Ha!" Tam Bảo tỏ ra rất đắc ý, cầm chút tàn dư cuối cùng đưa cho cha, dường như còn đang mong được khen ngợi.Thế nào, nàng lợi hại chứ?Mạnh Lâm Thanh: "..."Tiểu kẻ phá hoại này thật sự là con nàng sao?Nàng còn tưởng con bé có tài năng về y học, tính để con kế nghiệp mình, đúng là nghĩ quá xa rồi."Phí phạm!" Mạnh Lâm Thanh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g Tam Bảo, trách yêu: "Sao lại lãng phí như vậy chứ?"Tam Bảo không hề cảm thấy cha đang trách mình, vẫn ê a gọi, chỉ vào đám thảo dược, hình như còn muốn thêm một cây.Con bé còn muốn biểu diễn một màn xé nát cây thuốc nữa cho cha xem!"Ngươi đừng hòng!" Mạnh Lâm Thanh từ chối ngay lập tức.Không lấy được cây thuốc Tam Bảo không cam lòng, không sợ bị ngã, nửa người lao ra khỏi vòng tay cha, cố chỉ vào đám thảo dược dưới đất."Ê!" Con bé vẫn muốn.Mạnh Lâm Thanh xoay người bế con bé, để nó không nhìn thấy đám thảo dược nữa."Không được, ngươi còn muốn phá phách nữa à?"“Đây không phải đồ chơi, đây là thảo dược có thể trị bệnh, không thể cho con xé ra chơi được.” Mạnh Lâm Thanh nói.Lúc này Tam Bảo cảm nhận được sự từ chối, không chịu nổi."Hu hu hu... Ứ!” Đưa ta thảo dược đây, ta muốn biểu diễn một màn xé thảo dược cho cha xem!