"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 272
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… "Chuyện này..." Sở Nam Phong ngượng ngùng chạm vào mũi, tránh ánh mắt của Thái hậu.Thái hậu ngẩn ra, bà đã rộng lượng đến mức không để ý Bạch Tử Ngọc là quả phụ, thế mà nhi tử lại còn do dự?Lẽ ra, chuyện này không có gì để bàn cãi thêm, chỉ cần đưa người vào cung là xong.Sở Nam Phong cũng rất đau đầu, hắn muốn đưa nàng vào cung, điểm này trùng khớp với mong muốn của Thái hậu. Nhưng vấn đề là người ta không muốn vào cung.Hắn có thể làm gì được chứ?"Ôi!" Sở Nam Phong thở dài, chỉ có thể thành thật thừa nhận."Thật ra... trẫm vẫn chưa theo đuổi được Bạch Tử Ngọc." Sở Nam Phong lúng túng nói.Lời này thật mất mặt, nhưng Thái hậu đã thúc giục hắn đưa người vào cung, hắn không nói thật thì cũng chẳng còn cách nào khác."Cái gì?!" Thái hậu sững sờ.Lúc này, bà sốc chẳng kém gì lúc nghe nói Bạch Tử Ngọc là nữ nhân, thậm chí còn hơn thế nữa.Người mà hoàng thượng để mắt tới không phải ai khác, mà chính là con trai bà - một vị hoàng đế, nam nhân cao quý nhất trên đời này. Lẽ nào lại có nữ nhân nào dám từ chối?Bạch Tử Ngọc đâu phải là một cô nương ngây thơ, Thái hậu thật sự không hiểu nổi."Hoàng nhi là nói... ngươi chưa theo đuổi được nàng?" Thái hậu cười khẩy, không thể hiểu nổi: "Nàng từ chối ngươi?""Bạch Tử Ngọc này chắc là điên rồi? Không nghe theo lệnh vua thì bị c.h.é.m đầu, nàng dám dựa vào việc hoàng nhi thích mình mà phóng túng như vậy sao?"Trong lòng Thái hậu rung lên hồi chuông cảnh báo, nếu Bạch Tử Ngọc thực sự ngang ngạnh như vậy, sau khi vào cung có lẽ sẽ là một nhân vật khó đối phó. Bà cần chuẩn bị tinh thần trước.Sở Nam Phong nghe những lời này liền không vui.Hắn nghiêm nghị nói: "Chuyện này không phải vấn đề về lệnh vua."Chuyện tình cảm nam nữ, sao có thể dùng thân phận mà ép buộc người khác?Nếu Bạch Tử Ngọc chỉ vì hắn là hoàng đế mà không từ chối, rồi vào cung, thì còn ý nghĩa gì nữa? Đó không phải là điều Sở Nam Phong muốn.Vì vậy, việc dùng thân phận để ép buộc, hắn chưa từng nghĩ đến."Mẫu hậu, tức phụ là phải tự mình theo đuổi." Sở Nam Phong nói.Ý nghĩ của Thái hậu hoàn toàn khác, bà không hiểu được: "Nhưng ngươi là hoàng đế!"Được hoàng thượng để mắt tới, chẳng phải là phúc lớn hay sao?Sở Nam Phong: "..."Nói không thông. Hai người họ không nói cùng một vấn đề, nên hắn quyết định dùng chính logic của Thái hậu để phản bác lại bà."Được thôi." Sở Nam Phong nhượng bộ: "Dù Bạch Tử Ngọc có kháng chỉ, trẫm cũng không thể thực sự g.i.ế.c nàng."Thái hậu thật không ngờ, nhi tử mình lại là kẻ si tình?Hoàng gia mà cũng có người như vậy sao?"Chưa nói đến việc trẫm thích nàng, chỉ riêng việc nàng có công lớn trong việc đẩy lùi dịch bệnh, công lao của nàng xứng đáng đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Với những gì nàng đã làm cho bá tánh, nàng là người có công lớn, trẫm làm sao có thể vì một lý do hoang đường như vậy mà g.i.ế.c một người có công?"Dù hắn là hoàng đế, dù hắn có quyền lực tối cao, dường như nắm giữ sinh mệnh của mọi người trong tay, nhưng Sở Nam Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc vì chuyện riêng của mình mà lấy đi sinh mạng của người khác.Cho dù người đó là Bạch Tử Ngọc, hay là bất kỳ bá tánh nào khác.Hai người nói chuyện hoàn toàn không cùng tần số, nên dù có nói thêm cũng vô ích. Thái hậu không thể hiểu nổi suy nghĩ của Sở Nam Phong.Trong lòng bà vừa tức vừa thương, bà không muốn nói thêm với Sở Nam Phong nữa.Bà không thể phản bác lại lời của hắn, Bạch Tử Ngọc đúng là người có công lớn, không thể giết. Nhưng bà cũng không thực sự muốn Sở Nam Phong g.i.ế.c Bạch Tử Ngọc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà còn muốn để bà dạy ư?
"Chuyện này..." Sở Nam Phong ngượng ngùng chạm vào mũi, tránh ánh mắt của Thái hậu.
Thái hậu ngẩn ra, bà đã rộng lượng đến mức không để ý Bạch Tử Ngọc là quả phụ, thế mà nhi tử lại còn do dự?
Lẽ ra, chuyện này không có gì để bàn cãi thêm, chỉ cần đưa người vào cung là xong.
Sở Nam Phong cũng rất đau đầu, hắn muốn đưa nàng vào cung, điểm này trùng khớp với mong muốn của Thái hậu. Nhưng vấn đề là người ta không muốn vào cung.
Hắn có thể làm gì được chứ?
"Ôi!" Sở Nam Phong thở dài, chỉ có thể thành thật thừa nhận.
"Thật ra... trẫm vẫn chưa theo đuổi được Bạch Tử Ngọc." Sở Nam Phong lúng túng nói.
Lời này thật mất mặt, nhưng Thái hậu đã thúc giục hắn đưa người vào cung, hắn không nói thật thì cũng chẳng còn cách nào khác.
"Cái gì?!" Thái hậu sững sờ.
Lúc này, bà sốc chẳng kém gì lúc nghe nói Bạch Tử Ngọc là nữ nhân, thậm chí còn hơn thế nữa.
Người mà hoàng thượng để mắt tới không phải ai khác, mà chính là con trai bà - một vị hoàng đế, nam nhân cao quý nhất trên đời này. Lẽ nào lại có nữ nhân nào dám từ chối?
Bạch Tử Ngọc đâu phải là một cô nương ngây thơ, Thái hậu thật sự không hiểu nổi.
"Hoàng nhi là nói... ngươi chưa theo đuổi được nàng?" Thái hậu cười khẩy, không thể hiểu nổi: "Nàng từ chối ngươi?"
"Bạch Tử Ngọc này chắc là điên rồi? Không nghe theo lệnh vua thì bị c.h.é.m đầu, nàng dám dựa vào việc hoàng nhi thích mình mà phóng túng như vậy sao?"
Trong lòng Thái hậu rung lên hồi chuông cảnh báo, nếu Bạch Tử Ngọc thực sự ngang ngạnh như vậy, sau khi vào cung có lẽ sẽ là một nhân vật khó đối phó. Bà cần chuẩn bị tinh thần trước.
Sở Nam Phong nghe những lời này liền không vui.
Hắn nghiêm nghị nói: "Chuyện này không phải vấn đề về lệnh vua."
Chuyện tình cảm nam nữ, sao có thể dùng thân phận mà ép buộc người khác?
Nếu Bạch Tử Ngọc chỉ vì hắn là hoàng đế mà không từ chối, rồi vào cung, thì còn ý nghĩa gì nữa? Đó không phải là điều Sở Nam Phong muốn.
Vì vậy, việc dùng thân phận để ép buộc, hắn chưa từng nghĩ đến.
"Mẫu hậu, tức phụ là phải tự mình theo đuổi." Sở Nam Phong nói.
Ý nghĩ của Thái hậu hoàn toàn khác, bà không hiểu được: "Nhưng ngươi là hoàng đế!"
Được hoàng thượng để mắt tới, chẳng phải là phúc lớn hay sao?
Sở Nam Phong: "..."
Nói không thông. Hai người họ không nói cùng một vấn đề, nên hắn quyết định dùng chính logic của Thái hậu để phản bác lại bà.
"Được thôi." Sở Nam Phong nhượng bộ: "Dù Bạch Tử Ngọc có kháng chỉ, trẫm cũng không thể thực sự g.i.ế.c nàng."
Thái hậu thật không ngờ, nhi tử mình lại là kẻ si tình?
Hoàng gia mà cũng có người như vậy sao?
"Chưa nói đến việc trẫm thích nàng, chỉ riêng việc nàng có công lớn trong việc đẩy lùi dịch bệnh, công lao của nàng xứng đáng đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Với những gì nàng đã làm cho bá tánh, nàng là người có công lớn, trẫm làm sao có thể vì một lý do hoang đường như vậy mà g.i.ế.c một người có công?"
Dù hắn là hoàng đế, dù hắn có quyền lực tối cao, dường như nắm giữ sinh mệnh của mọi người trong tay, nhưng Sở Nam Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc vì chuyện riêng của mình mà lấy đi sinh mạng của người khác.
Cho dù người đó là Bạch Tử Ngọc, hay là bất kỳ bá tánh nào khác.
Hai người nói chuyện hoàn toàn không cùng tần số, nên dù có nói thêm cũng vô ích. Thái hậu không thể hiểu nổi suy nghĩ của Sở Nam Phong.
Trong lòng bà vừa tức vừa thương, bà không muốn nói thêm với Sở Nam Phong nữa.
Bà không thể phản bác lại lời của hắn, Bạch Tử Ngọc đúng là người có công lớn, không thể giết. Nhưng bà cũng không thực sự muốn Sở Nam Phong g.i.ế.c Bạch Tử Ngọc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà còn muốn để bà dạy ư?
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… "Chuyện này..." Sở Nam Phong ngượng ngùng chạm vào mũi, tránh ánh mắt của Thái hậu.Thái hậu ngẩn ra, bà đã rộng lượng đến mức không để ý Bạch Tử Ngọc là quả phụ, thế mà nhi tử lại còn do dự?Lẽ ra, chuyện này không có gì để bàn cãi thêm, chỉ cần đưa người vào cung là xong.Sở Nam Phong cũng rất đau đầu, hắn muốn đưa nàng vào cung, điểm này trùng khớp với mong muốn của Thái hậu. Nhưng vấn đề là người ta không muốn vào cung.Hắn có thể làm gì được chứ?"Ôi!" Sở Nam Phong thở dài, chỉ có thể thành thật thừa nhận."Thật ra... trẫm vẫn chưa theo đuổi được Bạch Tử Ngọc." Sở Nam Phong lúng túng nói.Lời này thật mất mặt, nhưng Thái hậu đã thúc giục hắn đưa người vào cung, hắn không nói thật thì cũng chẳng còn cách nào khác."Cái gì?!" Thái hậu sững sờ.Lúc này, bà sốc chẳng kém gì lúc nghe nói Bạch Tử Ngọc là nữ nhân, thậm chí còn hơn thế nữa.Người mà hoàng thượng để mắt tới không phải ai khác, mà chính là con trai bà - một vị hoàng đế, nam nhân cao quý nhất trên đời này. Lẽ nào lại có nữ nhân nào dám từ chối?Bạch Tử Ngọc đâu phải là một cô nương ngây thơ, Thái hậu thật sự không hiểu nổi."Hoàng nhi là nói... ngươi chưa theo đuổi được nàng?" Thái hậu cười khẩy, không thể hiểu nổi: "Nàng từ chối ngươi?""Bạch Tử Ngọc này chắc là điên rồi? Không nghe theo lệnh vua thì bị c.h.é.m đầu, nàng dám dựa vào việc hoàng nhi thích mình mà phóng túng như vậy sao?"Trong lòng Thái hậu rung lên hồi chuông cảnh báo, nếu Bạch Tử Ngọc thực sự ngang ngạnh như vậy, sau khi vào cung có lẽ sẽ là một nhân vật khó đối phó. Bà cần chuẩn bị tinh thần trước.Sở Nam Phong nghe những lời này liền không vui.Hắn nghiêm nghị nói: "Chuyện này không phải vấn đề về lệnh vua."Chuyện tình cảm nam nữ, sao có thể dùng thân phận mà ép buộc người khác?Nếu Bạch Tử Ngọc chỉ vì hắn là hoàng đế mà không từ chối, rồi vào cung, thì còn ý nghĩa gì nữa? Đó không phải là điều Sở Nam Phong muốn.Vì vậy, việc dùng thân phận để ép buộc, hắn chưa từng nghĩ đến."Mẫu hậu, tức phụ là phải tự mình theo đuổi." Sở Nam Phong nói.Ý nghĩ của Thái hậu hoàn toàn khác, bà không hiểu được: "Nhưng ngươi là hoàng đế!"Được hoàng thượng để mắt tới, chẳng phải là phúc lớn hay sao?Sở Nam Phong: "..."Nói không thông. Hai người họ không nói cùng một vấn đề, nên hắn quyết định dùng chính logic của Thái hậu để phản bác lại bà."Được thôi." Sở Nam Phong nhượng bộ: "Dù Bạch Tử Ngọc có kháng chỉ, trẫm cũng không thể thực sự g.i.ế.c nàng."Thái hậu thật không ngờ, nhi tử mình lại là kẻ si tình?Hoàng gia mà cũng có người như vậy sao?"Chưa nói đến việc trẫm thích nàng, chỉ riêng việc nàng có công lớn trong việc đẩy lùi dịch bệnh, công lao của nàng xứng đáng đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Với những gì nàng đã làm cho bá tánh, nàng là người có công lớn, trẫm làm sao có thể vì một lý do hoang đường như vậy mà g.i.ế.c một người có công?"Dù hắn là hoàng đế, dù hắn có quyền lực tối cao, dường như nắm giữ sinh mệnh của mọi người trong tay, nhưng Sở Nam Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc vì chuyện riêng của mình mà lấy đi sinh mạng của người khác.Cho dù người đó là Bạch Tử Ngọc, hay là bất kỳ bá tánh nào khác.Hai người nói chuyện hoàn toàn không cùng tần số, nên dù có nói thêm cũng vô ích. Thái hậu không thể hiểu nổi suy nghĩ của Sở Nam Phong.Trong lòng bà vừa tức vừa thương, bà không muốn nói thêm với Sở Nam Phong nữa.Bà không thể phản bác lại lời của hắn, Bạch Tử Ngọc đúng là người có công lớn, không thể giết. Nhưng bà cũng không thực sự muốn Sở Nam Phong g.i.ế.c Bạch Tử Ngọc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà còn muốn để bà dạy ư?