"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 279

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Điều này cũng quá trùng hợp rồi!Trong lòng Sở Nam Phong rối bời, cái gì cũng không muốn làm, nơi nào cũng không muốn đi, cứ đi tới đi lui trong tẩm cung dự định đợi Bạch Hổ trở về phục mệnh.“Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi.” Trương Đức Thuận nghe tiếng hoàng thượng đi tới đi lui trong phòng, trong lòng biết hắn có thể là tâm tình không tốt bèn cho cung nữ đốt hương an thần.Sở Nam Phong lúc này làm sao ngủ được?“Không cần vội.” Sau đó lại bổ sung: "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm không cần ai hầu hạ.”Hoàng thượng đã lên tiếng, Trương Đức Thuận dù lo lắng cũng chỉ đành lui xuống.Bạch Hổ biết chủ tử rất quan tâm đến chuyện này, mặc dù không biết nguyên nhân, hắn vẫn lập tức đi làm.Thúc ngựa đến hoàng lăng, nhìn vào đã thấy rất khác thường, sao lối vào hoàng lăng này trông như bị phá vậy?Tuy rằng có người canh giữ hoàng lăng nhưng cũng chỉ là canh giữ bên ngoài, bên trong bình thường rất ít khi có người vào. Cũng căn bản không ai nghĩ đến việc bên trong sẽ xảy ra chuyện, cho nên lối vào bị phá này đến nay vẫn chưa có ai phát hiện.Quả nhiên có chuyện!Bạch Hổ tiến lên xem xét, phát hiện lối vào bị phá này giống như bị thứ gì đó đánh nổ, đá lớn và mảnh vụn bay lung tung.Mà nhìn từ bên ngoài vào, lại không hề phát hiện ra điều gì.Hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, dựa theo vị trí đặt quan tài để kiểm tra. Ngoại trừ vị trí của Phế hậu, những vị trí khác cũng đều kiểm tra một lượt, tránh đến lúc chủ tử hỏi hắn không trả lời được.Dù sao chạy một chuyến này cũng không dễ dàng gì.Kiểm tra xong, Bạch Hổ lập tức quay về phục mệnh.“Chủ tử!”Nhìn thấy Bạch Hổ, Sở Nam Phong biết mình sắp biết được chân tướng sự việc.“Thế nào rồi?”“Như ngài dự đoán, hoàng lăng quả thực đã bị người ta động tay động chân.” Bạch Hổ đáp.Lòng Sở Nam Phong đột nhiên chùng xuống, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trước khi nghĩ kỹ cách xử lý toàn bộ sự việc, hắn không muốn để lộ sơ hở.“Nói rõ tình hình bên hoàng lăng cho trẫm nghe.” Sở Nam Phong kìm nén cảm xúc nói.“Nhìn từ bên ngoài, hoàng lăng không có gì bất thường, nhưng khi tiến vào thuộc hạ phát hiện lối vào đã bị phá hoại, cửa đá bị phong ấn bên trong cũng không biết là bị mở ra từ lúc nào, không có dấu vết bị phá hoại nhưng đích thực là đã bị mở.”“Đặc biệt là quan tài,” Bạch Hổ biết, đây mới là trọng điểm: "Thuộc hạ đã kiểm tra, trong quan tài của Phế hậu, không có thi thể.”Nghe đến đây, Sở Nam Phong gần như đã xác nhận.Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh.Nếu không phải vậy thì sao lại trùng hợp đến thế, tự dưng lại xuất hiện một Bạch Tử Ngọc, còn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh thì lại không cánh mà bay?Rốt cuộc là kẻ nào, lại to gan lớn mật dám động đến t.h.i t.h.ể của Phế hậu?Cho dù có kẻ muốn mượn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh để giở trò, nhưng thời gian lâu như vậy trôi qua lại không có động tĩnh gì, điều này hoàn toàn không hợp lý."Còn gì bất thường nữa không?" Sở Nam Phong hỏi.Bạch Hổ cẩn thận suy nghĩ, dường như không còn gì bất thường nữa. Hắn đã kiểm tra rồi, những vị trí khác đều rất bình thường, ngoại trừ vị trí của Phế hậu."Còn nữa! Những đồ tùy táng của Phế hậu đều không cánh mà bay." Bạch Hổ nói."Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?" Sở Nam Phong cau mày, phát hiện ra điểm bất thường.Theo như lời kể của Bạch Hổ, động tĩnh không hề nhỏ, sao có thể đến bây giờ vẫn chưa có ai phát giác ra điều bất thường, chẳng lẽ những kẻ canh giữ Hoàng lăng đều là lũ ngu ngốc?

Điều này cũng quá trùng hợp rồi!

Trong lòng Sở Nam Phong rối bời, cái gì cũng không muốn làm, nơi nào cũng không muốn đi, cứ đi tới đi lui trong tẩm cung dự định đợi Bạch Hổ trở về phục mệnh.

“Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi.” Trương Đức Thuận nghe tiếng hoàng thượng đi tới đi lui trong phòng, trong lòng biết hắn có thể là tâm tình không tốt bèn cho cung nữ đốt hương an thần.

Sở Nam Phong lúc này làm sao ngủ được?

“Không cần vội.” Sau đó lại bổ sung: "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm không cần ai hầu hạ.”

Hoàng thượng đã lên tiếng, Trương Đức Thuận dù lo lắng cũng chỉ đành lui xuống.

Bạch Hổ biết chủ tử rất quan tâm đến chuyện này, mặc dù không biết nguyên nhân, hắn vẫn lập tức đi làm.

Thúc ngựa đến hoàng lăng, nhìn vào đã thấy rất khác thường, sao lối vào hoàng lăng này trông như bị phá vậy?

Tuy rằng có người canh giữ hoàng lăng nhưng cũng chỉ là canh giữ bên ngoài, bên trong bình thường rất ít khi có người vào. Cũng căn bản không ai nghĩ đến việc bên trong sẽ xảy ra chuyện, cho nên lối vào bị phá này đến nay vẫn chưa có ai phát hiện.

Quả nhiên có chuyện!

Bạch Hổ tiến lên xem xét, phát hiện lối vào bị phá này giống như bị thứ gì đó đánh nổ, đá lớn và mảnh vụn bay lung tung.

Mà nhìn từ bên ngoài vào, lại không hề phát hiện ra điều gì.

Hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, dựa theo vị trí đặt quan tài để kiểm tra. Ngoại trừ vị trí của Phế hậu, những vị trí khác cũng đều kiểm tra một lượt, tránh đến lúc chủ tử hỏi hắn không trả lời được.

Dù sao chạy một chuyến này cũng không dễ dàng gì.

Kiểm tra xong, Bạch Hổ lập tức quay về phục mệnh.

“Chủ tử!”

Nhìn thấy Bạch Hổ, Sở Nam Phong biết mình sắp biết được chân tướng sự việc.

“Thế nào rồi?”

“Như ngài dự đoán, hoàng lăng quả thực đã bị người ta động tay động chân.” Bạch Hổ đáp.

Lòng Sở Nam Phong đột nhiên chùng xuống, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trước khi nghĩ kỹ cách xử lý toàn bộ sự việc, hắn không muốn để lộ sơ hở.

“Nói rõ tình hình bên hoàng lăng cho trẫm nghe.” Sở Nam Phong kìm nén cảm xúc nói.

“Nhìn từ bên ngoài, hoàng lăng không có gì bất thường, nhưng khi tiến vào thuộc hạ phát hiện lối vào đã bị phá hoại, cửa đá bị phong ấn bên trong cũng không biết là bị mở ra từ lúc nào, không có dấu vết bị phá hoại nhưng đích thực là đã bị mở.”

“Đặc biệt là quan tài,” Bạch Hổ biết, đây mới là trọng điểm: "Thuộc hạ đã kiểm tra, trong quan tài của Phế hậu, không có thi thể.”

Nghe đến đây, Sở Nam Phong gần như đã xác nhận.

Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh.

Nếu không phải vậy thì sao lại trùng hợp đến thế, tự dưng lại xuất hiện một Bạch Tử Ngọc, còn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh thì lại không cánh mà bay?

Rốt cuộc là kẻ nào, lại to gan lớn mật dám động đến t.h.i t.h.ể của Phế hậu?

Cho dù có kẻ muốn mượn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh để giở trò, nhưng thời gian lâu như vậy trôi qua lại không có động tĩnh gì, điều này hoàn toàn không hợp lý.

"Còn gì bất thường nữa không?" Sở Nam Phong hỏi.

Bạch Hổ cẩn thận suy nghĩ, dường như không còn gì bất thường nữa. Hắn đã kiểm tra rồi, những vị trí khác đều rất bình thường, ngoại trừ vị trí của Phế hậu.

"Còn nữa! Những đồ tùy táng của Phế hậu đều không cánh mà bay." Bạch Hổ nói.

"Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?" Sở Nam Phong cau mày, phát hiện ra điểm bất thường.

Theo như lời kể của Bạch Hổ, động tĩnh không hề nhỏ, sao có thể đến bây giờ vẫn chưa có ai phát giác ra điều bất thường, chẳng lẽ những kẻ canh giữ Hoàng lăng đều là lũ ngu ngốc?

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Điều này cũng quá trùng hợp rồi!Trong lòng Sở Nam Phong rối bời, cái gì cũng không muốn làm, nơi nào cũng không muốn đi, cứ đi tới đi lui trong tẩm cung dự định đợi Bạch Hổ trở về phục mệnh.“Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi.” Trương Đức Thuận nghe tiếng hoàng thượng đi tới đi lui trong phòng, trong lòng biết hắn có thể là tâm tình không tốt bèn cho cung nữ đốt hương an thần.Sở Nam Phong lúc này làm sao ngủ được?“Không cần vội.” Sau đó lại bổ sung: "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm không cần ai hầu hạ.”Hoàng thượng đã lên tiếng, Trương Đức Thuận dù lo lắng cũng chỉ đành lui xuống.Bạch Hổ biết chủ tử rất quan tâm đến chuyện này, mặc dù không biết nguyên nhân, hắn vẫn lập tức đi làm.Thúc ngựa đến hoàng lăng, nhìn vào đã thấy rất khác thường, sao lối vào hoàng lăng này trông như bị phá vậy?Tuy rằng có người canh giữ hoàng lăng nhưng cũng chỉ là canh giữ bên ngoài, bên trong bình thường rất ít khi có người vào. Cũng căn bản không ai nghĩ đến việc bên trong sẽ xảy ra chuyện, cho nên lối vào bị phá này đến nay vẫn chưa có ai phát hiện.Quả nhiên có chuyện!Bạch Hổ tiến lên xem xét, phát hiện lối vào bị phá này giống như bị thứ gì đó đánh nổ, đá lớn và mảnh vụn bay lung tung.Mà nhìn từ bên ngoài vào, lại không hề phát hiện ra điều gì.Hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, dựa theo vị trí đặt quan tài để kiểm tra. Ngoại trừ vị trí của Phế hậu, những vị trí khác cũng đều kiểm tra một lượt, tránh đến lúc chủ tử hỏi hắn không trả lời được.Dù sao chạy một chuyến này cũng không dễ dàng gì.Kiểm tra xong, Bạch Hổ lập tức quay về phục mệnh.“Chủ tử!”Nhìn thấy Bạch Hổ, Sở Nam Phong biết mình sắp biết được chân tướng sự việc.“Thế nào rồi?”“Như ngài dự đoán, hoàng lăng quả thực đã bị người ta động tay động chân.” Bạch Hổ đáp.Lòng Sở Nam Phong đột nhiên chùng xuống, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trước khi nghĩ kỹ cách xử lý toàn bộ sự việc, hắn không muốn để lộ sơ hở.“Nói rõ tình hình bên hoàng lăng cho trẫm nghe.” Sở Nam Phong kìm nén cảm xúc nói.“Nhìn từ bên ngoài, hoàng lăng không có gì bất thường, nhưng khi tiến vào thuộc hạ phát hiện lối vào đã bị phá hoại, cửa đá bị phong ấn bên trong cũng không biết là bị mở ra từ lúc nào, không có dấu vết bị phá hoại nhưng đích thực là đã bị mở.”“Đặc biệt là quan tài,” Bạch Hổ biết, đây mới là trọng điểm: "Thuộc hạ đã kiểm tra, trong quan tài của Phế hậu, không có thi thể.”Nghe đến đây, Sở Nam Phong gần như đã xác nhận.Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh.Nếu không phải vậy thì sao lại trùng hợp đến thế, tự dưng lại xuất hiện một Bạch Tử Ngọc, còn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh thì lại không cánh mà bay?Rốt cuộc là kẻ nào, lại to gan lớn mật dám động đến t.h.i t.h.ể của Phế hậu?Cho dù có kẻ muốn mượn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh để giở trò, nhưng thời gian lâu như vậy trôi qua lại không có động tĩnh gì, điều này hoàn toàn không hợp lý."Còn gì bất thường nữa không?" Sở Nam Phong hỏi.Bạch Hổ cẩn thận suy nghĩ, dường như không còn gì bất thường nữa. Hắn đã kiểm tra rồi, những vị trí khác đều rất bình thường, ngoại trừ vị trí của Phế hậu."Còn nữa! Những đồ tùy táng của Phế hậu đều không cánh mà bay." Bạch Hổ nói."Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?" Sở Nam Phong cau mày, phát hiện ra điểm bất thường.Theo như lời kể của Bạch Hổ, động tĩnh không hề nhỏ, sao có thể đến bây giờ vẫn chưa có ai phát giác ra điều bất thường, chẳng lẽ những kẻ canh giữ Hoàng lăng đều là lũ ngu ngốc?

Chương 279