"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 291
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Rất nóng, nóng bức dị thường.Cho dù chưa từng trải qua loại chuyện đó, nhưng Sở Nam Phong là nam nhân lại từng là Thái tử, những thứ nên hiểu hắn sao có thể không hiểu.Lập tức đoán được mình trúng xuân dược.Bất đắc dĩ, tuy rằng còn lý trí nhưng đã sớm mất đi khống chế.Dưới tác dụng của thuốc, Sở Nam Phong lần đầu tiên cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ.Mà đi nhà xí xong trở về, Chu Linh Nhi lại muốn vào lại bị Trương Đức Thuận ngăn ở cửa.“Linh Nhi cô nương, Hoàng thượng cùng nương nương đang ở bên trong thương lượng sự tình, người không tiện đi vào.” Trương Đức Thuận ngăn cản.Chu Linh Nhi trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.Nếu thật sự là thương lượng sự tình, nàng ta có gì không thể đi vào? Rõ ràng, thương lượng sự tình này, không phải là thương lượng sự tình kia.Chắc là làm chút chuyện mới đúng.Chu Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng ta tuy không có mặt tại hiện trường, nhưng lại là người hiểu rõ tình huống nhất.Chắc chắn là Sở Nam Phong đã uống chén trà kia, mà Mạnh Lâm Thanh lại vừa lúc đến…Tại sao?Tại sao lại để tiện nhân kia giành trước!Nàng ta trăm phương ngàn kế nghĩ ra biện pháp cuối cùng, vậy mà lại tiện nghi cho Mạnh Lâm Thanh, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?Không dám xông vào, tất cả đều đã muộn, Chu Linh Nhi chỉ có thể thất hồn lạc phách rời khỏi hoàng cung.Vì xuân dược, Sở Nam Phong cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ, nhưng khi dược hiệu kết thúc, Sở Nam Phong diễn tả một cách hoàn hảo cái gì gọi là trở mặt không nhận người.“Người đâu, đưa nàng ta xuống cho trẫm.” Sở Nam Phong lạnh lùng nói.Nằm trên long sàng, Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt ngơ ngác.Tình huống gì đây, ngủ xong rồi thì không nhận người sao?“Hoàng thượng, người đây là có ý gì?” Mạnh Lâm Thanh khó hiểu, cũng không phải nàng chủ động, sao lại trách nàng.“Mạnh Lâm Thanh, nàng đã làm gì, trong lòng nàng tự biết rõ.” Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.Hắn hận không phải là việc phát sinh quan hệ với Mạnh Lâm Thanh, mà là ghét cảm giác bị đùa bỡn, vậy mà dám hạ dược hắn!Mạnh Lâm Thanh còn muốn giải thích, nhưng đã bị người ta trực tiếp đưa đi.Ngay sau đó, tin tức Hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung truyền khắp kinh thành.Những người khác đều không biết đã xảy ra chuyện gì, Sở Nam Phong cũng không hề ầm ĩ, bởi vì hắn cảm thấy rất mất mặt.Nhưng quyết định của Hoàng thượng, kẻ nào có thể ngăn cản được.Duy chỉ có Chu Linh Nhi, nàng ta đã đoán được ngọn ngành câu chuyện.Sau đó, Hoàng thượng cho người điều tra, thuốc độc được bỏ trong trà, không liên quan gì đến điểm tâm nên hắn hoàn toàn không nghi ngờ đến Chu Linh Nhi, chỉ một mực điều tra trong số cung nhân.Nhưng vốn dĩ không phải cung nhân nào làm, điều tra thế nào cũng không thể tìm ra manh mối.Cuối cùng, Hoàng thượng chỉ cho rằng Mạnh Lâm Thanh rất được lòng người, không để lộ sơ hở. Mà Mạnh Lâm Thanh là kẻ hưởng lợi từ chuyện này, nếu không phải nàng ta làm, thì còn có thể là ai?Cứ như vậy, chuyện nàng phải ở lại lãnh cung coi như là đã định.Sau khi đã sợ hãi một phen, Chu Linh Nhi cũng hoàn toàn hiểu rõ Hoàng thượng rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.Nếu thật sự là nàng ta ra tay, chẳng lẽ nàng ta có thể có kết cục khác với Mạnh Lâm Thanh sao? Chưa chắc đâu.Nhưng cớ gì Mạnh Lâm Thanh lại có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu?Chu Linh Nhi nghĩ thế nào cũng không thông, thế nào cũng không thể chấp nhận chuyện này.Cho đến sau này, nàng ta không lay chuyển được ý của người nhà, đành phải gả cho con trai của Phó Thái y.
Rất nóng, nóng bức dị thường.
Cho dù chưa từng trải qua loại chuyện đó, nhưng Sở Nam Phong là nam nhân lại từng là Thái tử, những thứ nên hiểu hắn sao có thể không hiểu.
Lập tức đoán được mình trúng xuân dược.
Bất đắc dĩ, tuy rằng còn lý trí nhưng đã sớm mất đi khống chế.
Dưới tác dụng của thuốc, Sở Nam Phong lần đầu tiên cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ.
Mà đi nhà xí xong trở về, Chu Linh Nhi lại muốn vào lại bị Trương Đức Thuận ngăn ở cửa.
“Linh Nhi cô nương, Hoàng thượng cùng nương nương đang ở bên trong thương lượng sự tình, người không tiện đi vào.” Trương Đức Thuận ngăn cản.
Chu Linh Nhi trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Nếu thật sự là thương lượng sự tình, nàng ta có gì không thể đi vào? Rõ ràng, thương lượng sự tình này, không phải là thương lượng sự tình kia.
Chắc là làm chút chuyện mới đúng.
Chu Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng ta tuy không có mặt tại hiện trường, nhưng lại là người hiểu rõ tình huống nhất.
Chắc chắn là Sở Nam Phong đã uống chén trà kia, mà Mạnh Lâm Thanh lại vừa lúc đến…
Tại sao?
Tại sao lại để tiện nhân kia giành trước!
Nàng ta trăm phương ngàn kế nghĩ ra biện pháp cuối cùng, vậy mà lại tiện nghi cho Mạnh Lâm Thanh, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?
Không dám xông vào, tất cả đều đã muộn, Chu Linh Nhi chỉ có thể thất hồn lạc phách rời khỏi hoàng cung.
Vì xuân dược, Sở Nam Phong cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ, nhưng khi dược hiệu kết thúc, Sở Nam Phong diễn tả một cách hoàn hảo cái gì gọi là trở mặt không nhận người.
“Người đâu, đưa nàng ta xuống cho trẫm.” Sở Nam Phong lạnh lùng nói.
Nằm trên long sàng, Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt ngơ ngác.
Tình huống gì đây, ngủ xong rồi thì không nhận người sao?
“Hoàng thượng, người đây là có ý gì?” Mạnh Lâm Thanh khó hiểu, cũng không phải nàng chủ động, sao lại trách nàng.
“Mạnh Lâm Thanh, nàng đã làm gì, trong lòng nàng tự biết rõ.” Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hận không phải là việc phát sinh quan hệ với Mạnh Lâm Thanh, mà là ghét cảm giác bị đùa bỡn, vậy mà dám hạ dược hắn!
Mạnh Lâm Thanh còn muốn giải thích, nhưng đã bị người ta trực tiếp đưa đi.
Ngay sau đó, tin tức Hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung truyền khắp kinh thành.
Những người khác đều không biết đã xảy ra chuyện gì, Sở Nam Phong cũng không hề ầm ĩ, bởi vì hắn cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng quyết định của Hoàng thượng, kẻ nào có thể ngăn cản được.
Duy chỉ có Chu Linh Nhi, nàng ta đã đoán được ngọn ngành câu chuyện.
Sau đó, Hoàng thượng cho người điều tra, thuốc độc được bỏ trong trà, không liên quan gì đến điểm tâm nên hắn hoàn toàn không nghi ngờ đến Chu Linh Nhi, chỉ một mực điều tra trong số cung nhân.
Nhưng vốn dĩ không phải cung nhân nào làm, điều tra thế nào cũng không thể tìm ra manh mối.
Cuối cùng, Hoàng thượng chỉ cho rằng Mạnh Lâm Thanh rất được lòng người, không để lộ sơ hở. Mà Mạnh Lâm Thanh là kẻ hưởng lợi từ chuyện này, nếu không phải nàng ta làm, thì còn có thể là ai?
Cứ như vậy, chuyện nàng phải ở lại lãnh cung coi như là đã định.
Sau khi đã sợ hãi một phen, Chu Linh Nhi cũng hoàn toàn hiểu rõ Hoàng thượng rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.
Nếu thật sự là nàng ta ra tay, chẳng lẽ nàng ta có thể có kết cục khác với Mạnh Lâm Thanh sao? Chưa chắc đâu.
Nhưng cớ gì Mạnh Lâm Thanh lại có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu?
Chu Linh Nhi nghĩ thế nào cũng không thông, thế nào cũng không thể chấp nhận chuyện này.
Cho đến sau này, nàng ta không lay chuyển được ý của người nhà, đành phải gả cho con trai của Phó Thái y.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Rất nóng, nóng bức dị thường.Cho dù chưa từng trải qua loại chuyện đó, nhưng Sở Nam Phong là nam nhân lại từng là Thái tử, những thứ nên hiểu hắn sao có thể không hiểu.Lập tức đoán được mình trúng xuân dược.Bất đắc dĩ, tuy rằng còn lý trí nhưng đã sớm mất đi khống chế.Dưới tác dụng của thuốc, Sở Nam Phong lần đầu tiên cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ.Mà đi nhà xí xong trở về, Chu Linh Nhi lại muốn vào lại bị Trương Đức Thuận ngăn ở cửa.“Linh Nhi cô nương, Hoàng thượng cùng nương nương đang ở bên trong thương lượng sự tình, người không tiện đi vào.” Trương Đức Thuận ngăn cản.Chu Linh Nhi trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.Nếu thật sự là thương lượng sự tình, nàng ta có gì không thể đi vào? Rõ ràng, thương lượng sự tình này, không phải là thương lượng sự tình kia.Chắc là làm chút chuyện mới đúng.Chu Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng ta tuy không có mặt tại hiện trường, nhưng lại là người hiểu rõ tình huống nhất.Chắc chắn là Sở Nam Phong đã uống chén trà kia, mà Mạnh Lâm Thanh lại vừa lúc đến…Tại sao?Tại sao lại để tiện nhân kia giành trước!Nàng ta trăm phương ngàn kế nghĩ ra biện pháp cuối cùng, vậy mà lại tiện nghi cho Mạnh Lâm Thanh, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?Không dám xông vào, tất cả đều đã muộn, Chu Linh Nhi chỉ có thể thất hồn lạc phách rời khỏi hoàng cung.Vì xuân dược, Sở Nam Phong cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ, nhưng khi dược hiệu kết thúc, Sở Nam Phong diễn tả một cách hoàn hảo cái gì gọi là trở mặt không nhận người.“Người đâu, đưa nàng ta xuống cho trẫm.” Sở Nam Phong lạnh lùng nói.Nằm trên long sàng, Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt ngơ ngác.Tình huống gì đây, ngủ xong rồi thì không nhận người sao?“Hoàng thượng, người đây là có ý gì?” Mạnh Lâm Thanh khó hiểu, cũng không phải nàng chủ động, sao lại trách nàng.“Mạnh Lâm Thanh, nàng đã làm gì, trong lòng nàng tự biết rõ.” Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.Hắn hận không phải là việc phát sinh quan hệ với Mạnh Lâm Thanh, mà là ghét cảm giác bị đùa bỡn, vậy mà dám hạ dược hắn!Mạnh Lâm Thanh còn muốn giải thích, nhưng đã bị người ta trực tiếp đưa đi.Ngay sau đó, tin tức Hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung truyền khắp kinh thành.Những người khác đều không biết đã xảy ra chuyện gì, Sở Nam Phong cũng không hề ầm ĩ, bởi vì hắn cảm thấy rất mất mặt.Nhưng quyết định của Hoàng thượng, kẻ nào có thể ngăn cản được.Duy chỉ có Chu Linh Nhi, nàng ta đã đoán được ngọn ngành câu chuyện.Sau đó, Hoàng thượng cho người điều tra, thuốc độc được bỏ trong trà, không liên quan gì đến điểm tâm nên hắn hoàn toàn không nghi ngờ đến Chu Linh Nhi, chỉ một mực điều tra trong số cung nhân.Nhưng vốn dĩ không phải cung nhân nào làm, điều tra thế nào cũng không thể tìm ra manh mối.Cuối cùng, Hoàng thượng chỉ cho rằng Mạnh Lâm Thanh rất được lòng người, không để lộ sơ hở. Mà Mạnh Lâm Thanh là kẻ hưởng lợi từ chuyện này, nếu không phải nàng ta làm, thì còn có thể là ai?Cứ như vậy, chuyện nàng phải ở lại lãnh cung coi như là đã định.Sau khi đã sợ hãi một phen, Chu Linh Nhi cũng hoàn toàn hiểu rõ Hoàng thượng rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.Nếu thật sự là nàng ta ra tay, chẳng lẽ nàng ta có thể có kết cục khác với Mạnh Lâm Thanh sao? Chưa chắc đâu.Nhưng cớ gì Mạnh Lâm Thanh lại có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu?Chu Linh Nhi nghĩ thế nào cũng không thông, thế nào cũng không thể chấp nhận chuyện này.Cho đến sau này, nàng ta không lay chuyển được ý của người nhà, đành phải gả cho con trai của Phó Thái y.