"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 307
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… "Nương nương, hoàng tử, công chúa cứ giao cho nô tỳ là được, không làm chậm trễ người và hoàng thượng dùng thiện." Các nhũ mẫu rất hiểu chuyện, định ôm Đại Bảo bọn nhỏ đi.Mạnh Lâm Thanh nháy mắt với Trương bà tử, bảo bà nhìn chằm chằm, như vậy nàng mới có thể yên tâm.Thức ăn dặm tinh xảo, sắc hương vị đều đủ, vừa bưng lên đã thu hút sự chú ý của Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo."Ăn…" Nhị Bảo duỗi cánh tay mũm mĩm ra, chỉ vào bát canh cá nhỏ.Nhũ mẫu lập tức bón cho Nhị Bảo.Ba tiểu tử mỗi người một sở thích, lại ăn rất khỏe, một lát lại muốn ăn cái này, một lát lại muốn ăn cái kia.Cũng may là có nhiều nhũ mẫu, mặc kệ ba đứa nháo nhào thế nào, chung quy cũng có người chăm sóc.Mà Trương bà tử chỉ cần ở bên cạnh trông chừng là được, đây là Mạnh Lâm Thanh đã dặn dò bà, phải học cách buông tay thích hợp nhìn người khác làm việc, bà chỉ cần giám sát là được.Tam bào thai ăn uống rất vui vẻ, điều duy nhất cần lo lắng chính là sợ bọn chúng ăn ngon miệng quá mà không biết kiềm chế, ăn quá nhiều.Trương bà tử vẫn luôn nghiêm túc tính toán lượng thức ăn, thấy ba đứa ăn gần hết rồi liền bảo các nhũ mẫu mau chóng dừng lại, không thể tiếp tục cho ăn nữa.Mà bên kia, Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong cùng ngồi một bàn.Bữa cơm của Trương bà tử, Tử Ngọc, Tùy Phong, Nhất Nhất đều được tách riêng, không ăn cùng Sở Nam Phong.Đây là lựa chọn tốt nhất, đỡ phải bọn họ ăn uống không được tự nhiên."Oa, ẩm thực trong cung đúng là ngon thật, cá chép om chua ngọt này, chỉ riêng công thôi đã tuyệt rồi..." Nhất Nhất hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực, giống như chuột sa hũ gạo, hạnh phúc đến mức sắp ngất xỉu.Tùy Phong tuy không nói gì, nhưng tốc độ gắp thức ăn rõ ràng nhanh hơn hẳn ngày thường.Trương bà tử phải trông chừng các nhũ mẫu, không thể qua đây ăn cùng bọn họ, Tử Ngọc bèn gắp ra một phần để riêng cho bà."Đừng động vào, phải gắp phần của Trương bà tử ra để riêng." Tử Ngọc nói.Tùy Phong và Nhất Nhất liền ngoan ngoãn chờ đợi.Mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, chỉ có điều bầu không khí bên phía Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong - phải nói thế nào nhỉ, không thể coi là kỳ lạ nhưng lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có phần khác thường.Mạnh Lâm Thanh cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, coi như Sở Nam Phong bên cạnh không tồn tại, nàng vẫn luôn thực hiện chính sách "ba không": không tương tác, không giao tiếp, không nhìn thẳng, tuyệt đối không chủ động.
"Nương nương, hoàng tử, công chúa cứ giao cho nô tỳ là được, không làm chậm trễ người và hoàng thượng dùng thiện." Các nhũ mẫu rất hiểu chuyện, định ôm Đại Bảo bọn nhỏ đi.
Mạnh Lâm Thanh nháy mắt với Trương bà tử, bảo bà nhìn chằm chằm, như vậy nàng mới có thể yên tâm.
Thức ăn dặm tinh xảo, sắc hương vị đều đủ, vừa bưng lên đã thu hút sự chú ý của Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo.
"Ăn…" Nhị Bảo duỗi cánh tay mũm mĩm ra, chỉ vào bát canh cá nhỏ.
Nhũ mẫu lập tức bón cho Nhị Bảo.
Ba tiểu tử mỗi người một sở thích, lại ăn rất khỏe, một lát lại muốn ăn cái này, một lát lại muốn ăn cái kia.
Cũng may là có nhiều nhũ mẫu, mặc kệ ba đứa nháo nhào thế nào, chung quy cũng có người chăm sóc.
Mà Trương bà tử chỉ cần ở bên cạnh trông chừng là được, đây là Mạnh Lâm Thanh đã dặn dò bà, phải học cách buông tay thích hợp nhìn người khác làm việc, bà chỉ cần giám sát là được.
Tam bào thai ăn uống rất vui vẻ, điều duy nhất cần lo lắng chính là sợ bọn chúng ăn ngon miệng quá mà không biết kiềm chế, ăn quá nhiều.
Trương bà tử vẫn luôn nghiêm túc tính toán lượng thức ăn, thấy ba đứa ăn gần hết rồi liền bảo các nhũ mẫu mau chóng dừng lại, không thể tiếp tục cho ăn nữa.
Mà bên kia, Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong cùng ngồi một bàn.
Bữa cơm của Trương bà tử, Tử Ngọc, Tùy Phong, Nhất Nhất đều được tách riêng, không ăn cùng Sở Nam Phong.
Đây là lựa chọn tốt nhất, đỡ phải bọn họ ăn uống không được tự nhiên.
"Oa, ẩm thực trong cung đúng là ngon thật, cá chép om chua ngọt này, chỉ riêng công thôi đã tuyệt rồi..." Nhất Nhất hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực, giống như chuột sa hũ gạo, hạnh phúc đến mức sắp ngất xỉu.
Tùy Phong tuy không nói gì, nhưng tốc độ gắp thức ăn rõ ràng nhanh hơn hẳn ngày thường.
Trương bà tử phải trông chừng các nhũ mẫu, không thể qua đây ăn cùng bọn họ, Tử Ngọc bèn gắp ra một phần để riêng cho bà.
"Đừng động vào, phải gắp phần của Trương bà tử ra để riêng." Tử Ngọc nói.
Tùy Phong và Nhất Nhất liền ngoan ngoãn chờ đợi.
Mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, chỉ có điều bầu không khí bên phía Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong - phải nói thế nào nhỉ, không thể coi là kỳ lạ nhưng lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có phần khác thường.
Mạnh Lâm Thanh cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, coi như Sở Nam Phong bên cạnh không tồn tại, nàng vẫn luôn thực hiện chính sách "ba không": không tương tác, không giao tiếp, không nhìn thẳng, tuyệt đối không chủ động.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… "Nương nương, hoàng tử, công chúa cứ giao cho nô tỳ là được, không làm chậm trễ người và hoàng thượng dùng thiện." Các nhũ mẫu rất hiểu chuyện, định ôm Đại Bảo bọn nhỏ đi.Mạnh Lâm Thanh nháy mắt với Trương bà tử, bảo bà nhìn chằm chằm, như vậy nàng mới có thể yên tâm.Thức ăn dặm tinh xảo, sắc hương vị đều đủ, vừa bưng lên đã thu hút sự chú ý của Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo."Ăn…" Nhị Bảo duỗi cánh tay mũm mĩm ra, chỉ vào bát canh cá nhỏ.Nhũ mẫu lập tức bón cho Nhị Bảo.Ba tiểu tử mỗi người một sở thích, lại ăn rất khỏe, một lát lại muốn ăn cái này, một lát lại muốn ăn cái kia.Cũng may là có nhiều nhũ mẫu, mặc kệ ba đứa nháo nhào thế nào, chung quy cũng có người chăm sóc.Mà Trương bà tử chỉ cần ở bên cạnh trông chừng là được, đây là Mạnh Lâm Thanh đã dặn dò bà, phải học cách buông tay thích hợp nhìn người khác làm việc, bà chỉ cần giám sát là được.Tam bào thai ăn uống rất vui vẻ, điều duy nhất cần lo lắng chính là sợ bọn chúng ăn ngon miệng quá mà không biết kiềm chế, ăn quá nhiều.Trương bà tử vẫn luôn nghiêm túc tính toán lượng thức ăn, thấy ba đứa ăn gần hết rồi liền bảo các nhũ mẫu mau chóng dừng lại, không thể tiếp tục cho ăn nữa.Mà bên kia, Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong cùng ngồi một bàn.Bữa cơm của Trương bà tử, Tử Ngọc, Tùy Phong, Nhất Nhất đều được tách riêng, không ăn cùng Sở Nam Phong.Đây là lựa chọn tốt nhất, đỡ phải bọn họ ăn uống không được tự nhiên."Oa, ẩm thực trong cung đúng là ngon thật, cá chép om chua ngọt này, chỉ riêng công thôi đã tuyệt rồi..." Nhất Nhất hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực, giống như chuột sa hũ gạo, hạnh phúc đến mức sắp ngất xỉu.Tùy Phong tuy không nói gì, nhưng tốc độ gắp thức ăn rõ ràng nhanh hơn hẳn ngày thường.Trương bà tử phải trông chừng các nhũ mẫu, không thể qua đây ăn cùng bọn họ, Tử Ngọc bèn gắp ra một phần để riêng cho bà."Đừng động vào, phải gắp phần của Trương bà tử ra để riêng." Tử Ngọc nói.Tùy Phong và Nhất Nhất liền ngoan ngoãn chờ đợi.Mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, chỉ có điều bầu không khí bên phía Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong - phải nói thế nào nhỉ, không thể coi là kỳ lạ nhưng lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có phần khác thường.Mạnh Lâm Thanh cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, coi như Sở Nam Phong bên cạnh không tồn tại, nàng vẫn luôn thực hiện chính sách "ba không": không tương tác, không giao tiếp, không nhìn thẳng, tuyệt đối không chủ động.