Tác giả:

Ta tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành…

Chương 3

Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… Cảm nhận được phản ứng đó của hắn, ta lập tức tranh thủ thời cơ, há miệng thều thào nói một cách khó nhọc:"Bé con… nó còn nhỏ quá… nếu như để nó nhìn thấy… cảnh tượng đánh đấm, chém giết… sẽ… ảnh hưởng đến tâm lý của nó mất!"Ta vừa mới dứt lời, bé mèo đã nhanh nhẹn leo lên vai ta, rồi lại ngoan ngoãn dụi dụi đầu vào bàn tay của hắn.Nam nhân tỏ ra có chút bối rối, vội vàng buông tay ra, rồi thoắt một cái đã ôm bé mèo vào trong lòng, giọng điệu vừa lo lắng lại vừa có chút hoảng hốt:"Bé con ngoan, ngoan nào, bé cưng của ta không nhìn thấy gì hết, không hề nhìn thấy gì đâu nha~"Còn về phần ta, thì đang nằm bẹp dí dưới đất, thở d ốc không ra hơi như một con trâu vừa mới cày ruộng xong, gương mặt thì tái mét lại:"……"Nam nhân ôm mèo đi đi lại lại trong phòng, cử chỉ như đang ru nó vào giấc. Mèo có thật sự ngủ hay không thì ta chẳng rõ, ta chỉ biết mình suýt nữa thì bị hắn ta siết cho nghẹt thở.Ta nhắm nghiền mắt, khó nhọc thốt lên: "Chuyện kia…""Suỵt," nam nhân ngắt lời ta.Ta: "...."Vừa mới lén lút di chuyển được vài bước, sau lưng đã vang lên một tiếng "meo!" – Quay đầu nhìn lại, chẳng biết tự lúc nào mèo con đã lại chui vào lòng ta.Ngẩng đầu lên, thấy vòng tay nam nhân đã trống không, ánh mắt hắn nhìn ta… thật khó để diễn tả chính xác đó là loại cảm xúc gì.Ta có chút chột dạ, cúi đầu xoa xoa bộ lông mềm mại của tiểu miêu, bé mèo dường như chẳng hề để tâm đ ến chuyện vừa rồi, cứ thế rúc vào lòng ta dụi dụi mấy cái, chỉ vài giây sau đã lim dim nhắm mắt, rồi còn bắt đầu… ngáy khò khè nữa chứ.Nam nhân: "…"Ta thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, bèn nhỏ giọng giải thích: "Ngươi cũng biết rồi đấy… từ nhỏ nó đã phải xa mẹ rồi mà…"Nam nhân: "…"Hắn khẽ nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi bỗng dưng mỉm cười."Ngươi nói cũng có lý. Bé cưng của chúng ta đã phải xa mẹ từ khi còn bé xíu.""Bây giờ xem ra nó cũng khá là thích ngươi đấy."Ánh mắt hắn dõi theo mèo con đang nằm gọn trong lòng ta, rồi chậm rãi tiến lại gần hơn.Ngón tay hắn như có như không lướt nhẹ qua cổ ta, giọng nói vẫn giữ vẻ êm ái dịu dàng:"Hiện tại, ta sẽ cho ngươi một sự lựa chọn thứ ba.""Ngươi hãy ở lại đây, làm mẹ của bé mèo này cho đến khi nó trưởng thành.""Hoặc là—"Ngón tay hắn khẽ thu lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười tươi tắn:"Nhân lúc nó còn đang ngủ say, ta sẽ ra tay giết ngươi trước."Ta lập tức nắm chặt lấy bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng:"Ngươi đang nói năng lung tung gì thế hả, giết với chóc cái gì chứ! Gia đình chúng ta cứ bình an vui vẻ sống bên nhau mới là điều quan trọng nhất!"Nam nhân: "…"Nam nhân thu tay lại, tiện thể bế luôn bé mèo từ trong ngực ta về, rồi lại chậm rãi ngồi xuống giường một lần nữa.Hắn khẽ ngẩng cằm lên một chút, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt:"Nói đi, là ai đã phái ngươi đến đây?"Ta nhìn trời nhìn đất, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn bật cười một cách khinh miệt, rồi lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: "Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục giữ im lặng đi."Ta lập tức khai ra sạch sành sanh không dám thiếu một chữ: "Ta là đệ tử của Yến Tử Tông, nhận lệnh của Tông chủ đến đây để ám sát ngươi."Nghe đến đây, nam nhân khẽ nghiêng đầu áp má vào bé mèo đang ngủ say sưa, giọng điệu có chút nghi hoặc:

Cảm nhận được phản ứng đó của hắn, ta lập tức tranh thủ thời cơ, há miệng thều thào nói một cách khó nhọc:

"Bé con… nó còn nhỏ quá… nếu như để nó nhìn thấy… cảnh tượng đánh đấm, chém giết… sẽ… ảnh hưởng đến tâm lý của nó mất!"

Ta vừa mới dứt lời, bé mèo đã nhanh nhẹn leo lên vai ta, rồi lại ngoan ngoãn dụi dụi đầu vào bàn tay của hắn.

Nam nhân tỏ ra có chút bối rối, vội vàng buông tay ra, rồi thoắt một cái đã ôm bé mèo vào trong lòng, giọng điệu vừa lo lắng lại vừa có chút hoảng hốt:

"Bé con ngoan, ngoan nào, bé cưng của ta không nhìn thấy gì hết, không hề nhìn thấy gì đâu nha~"

Còn về phần ta, thì đang nằm bẹp dí dưới đất, thở d ốc không ra hơi như một con trâu vừa mới cày ruộng xong, gương mặt thì tái mét lại:

"……"

Nam nhân ôm mèo đi đi lại lại trong phòng, cử chỉ như đang ru nó vào giấc. Mèo có thật sự ngủ hay không thì ta chẳng rõ, ta chỉ biết mình suýt nữa thì bị hắn ta siết cho nghẹt thở.

Ta nhắm nghiền mắt, khó nhọc thốt lên: "Chuyện kia…"

"Suỵt," nam nhân ngắt lời ta.

Ta: "...."

Vừa mới lén lút di chuyển được vài bước, sau lưng đã vang lên một tiếng "meo!" – Quay đầu nhìn lại, chẳng biết tự lúc nào mèo con đã lại chui vào lòng ta.

Ngẩng đầu lên, thấy vòng tay nam nhân đã trống không, ánh mắt hắn nhìn ta… thật khó để diễn tả chính xác đó là loại cảm xúc gì.

Ta có chút chột dạ, cúi đầu xoa xoa bộ lông mềm mại của tiểu miêu, bé mèo dường như chẳng hề để tâm đ ến chuyện vừa rồi, cứ thế rúc vào lòng ta dụi dụi mấy cái, chỉ vài giây sau đã lim dim nhắm mắt, rồi còn bắt đầu… ngáy khò khè nữa chứ.

Nam nhân: "…"

Ta thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, bèn nhỏ giọng giải thích: "Ngươi cũng biết rồi đấy… từ nhỏ nó đã phải xa mẹ rồi mà…"

Nam nhân: "…"

Hắn khẽ nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi bỗng dưng mỉm cười.

"Ngươi nói cũng có lý. Bé cưng của chúng ta đã phải xa mẹ từ khi còn bé xíu."

"Bây giờ xem ra nó cũng khá là thích ngươi đấy."

Ánh mắt hắn dõi theo mèo con đang nằm gọn trong lòng ta, rồi chậm rãi tiến lại gần hơn.

Ngón tay hắn như có như không lướt nhẹ qua cổ ta, giọng nói vẫn giữ vẻ êm ái dịu dàng:

"Hiện tại, ta sẽ cho ngươi một sự lựa chọn thứ ba."

"Ngươi hãy ở lại đây, làm mẹ của bé mèo này cho đến khi nó trưởng thành."

"Hoặc là—"

Ngón tay hắn khẽ thu lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười tươi tắn:

"Nhân lúc nó còn đang ngủ say, ta sẽ ra tay giết ngươi trước."

Ta lập tức nắm chặt lấy bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng:

"Ngươi đang nói năng lung tung gì thế hả, giết với chóc cái gì chứ! Gia đình chúng ta cứ bình an vui vẻ sống bên nhau mới là điều quan trọng nhất!"

Nam nhân: "…"

Nam nhân thu tay lại, tiện thể bế luôn bé mèo từ trong ngực ta về, rồi lại chậm rãi ngồi xuống giường một lần nữa.

Hắn khẽ ngẩng cằm lên một chút, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt:

"Nói đi, là ai đã phái ngươi đến đây?"

Ta nhìn trời nhìn đất, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn bật cười một cách khinh miệt, rồi lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: "Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục giữ im lặng đi."

Ta lập tức khai ra sạch sành sanh không dám thiếu một chữ: "Ta là đệ tử của Yến Tử Tông, nhận lệnh của Tông chủ đến đây để ám sát ngươi."

Nghe đến đây, nam nhân khẽ nghiêng đầu áp má vào bé mèo đang ngủ say sưa, giọng điệu có chút nghi hoặc:

Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn MạngTác giả: Khuyết DanhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn TìnhTa tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm. Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động. Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng. Bất thình lình... “Ngaooo~” Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta. Sau đó... chân ta như mọc rễ. Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!! Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!” Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn. Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành… Cảm nhận được phản ứng đó của hắn, ta lập tức tranh thủ thời cơ, há miệng thều thào nói một cách khó nhọc:"Bé con… nó còn nhỏ quá… nếu như để nó nhìn thấy… cảnh tượng đánh đấm, chém giết… sẽ… ảnh hưởng đến tâm lý của nó mất!"Ta vừa mới dứt lời, bé mèo đã nhanh nhẹn leo lên vai ta, rồi lại ngoan ngoãn dụi dụi đầu vào bàn tay của hắn.Nam nhân tỏ ra có chút bối rối, vội vàng buông tay ra, rồi thoắt một cái đã ôm bé mèo vào trong lòng, giọng điệu vừa lo lắng lại vừa có chút hoảng hốt:"Bé con ngoan, ngoan nào, bé cưng của ta không nhìn thấy gì hết, không hề nhìn thấy gì đâu nha~"Còn về phần ta, thì đang nằm bẹp dí dưới đất, thở d ốc không ra hơi như một con trâu vừa mới cày ruộng xong, gương mặt thì tái mét lại:"……"Nam nhân ôm mèo đi đi lại lại trong phòng, cử chỉ như đang ru nó vào giấc. Mèo có thật sự ngủ hay không thì ta chẳng rõ, ta chỉ biết mình suýt nữa thì bị hắn ta siết cho nghẹt thở.Ta nhắm nghiền mắt, khó nhọc thốt lên: "Chuyện kia…""Suỵt," nam nhân ngắt lời ta.Ta: "...."Vừa mới lén lút di chuyển được vài bước, sau lưng đã vang lên một tiếng "meo!" – Quay đầu nhìn lại, chẳng biết tự lúc nào mèo con đã lại chui vào lòng ta.Ngẩng đầu lên, thấy vòng tay nam nhân đã trống không, ánh mắt hắn nhìn ta… thật khó để diễn tả chính xác đó là loại cảm xúc gì.Ta có chút chột dạ, cúi đầu xoa xoa bộ lông mềm mại của tiểu miêu, bé mèo dường như chẳng hề để tâm đ ến chuyện vừa rồi, cứ thế rúc vào lòng ta dụi dụi mấy cái, chỉ vài giây sau đã lim dim nhắm mắt, rồi còn bắt đầu… ngáy khò khè nữa chứ.Nam nhân: "…"Ta thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, bèn nhỏ giọng giải thích: "Ngươi cũng biết rồi đấy… từ nhỏ nó đã phải xa mẹ rồi mà…"Nam nhân: "…"Hắn khẽ nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi bỗng dưng mỉm cười."Ngươi nói cũng có lý. Bé cưng của chúng ta đã phải xa mẹ từ khi còn bé xíu.""Bây giờ xem ra nó cũng khá là thích ngươi đấy."Ánh mắt hắn dõi theo mèo con đang nằm gọn trong lòng ta, rồi chậm rãi tiến lại gần hơn.Ngón tay hắn như có như không lướt nhẹ qua cổ ta, giọng nói vẫn giữ vẻ êm ái dịu dàng:"Hiện tại, ta sẽ cho ngươi một sự lựa chọn thứ ba.""Ngươi hãy ở lại đây, làm mẹ của bé mèo này cho đến khi nó trưởng thành.""Hoặc là—"Ngón tay hắn khẽ thu lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười tươi tắn:"Nhân lúc nó còn đang ngủ say, ta sẽ ra tay giết ngươi trước."Ta lập tức nắm chặt lấy bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng:"Ngươi đang nói năng lung tung gì thế hả, giết với chóc cái gì chứ! Gia đình chúng ta cứ bình an vui vẻ sống bên nhau mới là điều quan trọng nhất!"Nam nhân: "…"Nam nhân thu tay lại, tiện thể bế luôn bé mèo từ trong ngực ta về, rồi lại chậm rãi ngồi xuống giường một lần nữa.Hắn khẽ ngẩng cằm lên một chút, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt:"Nói đi, là ai đã phái ngươi đến đây?"Ta nhìn trời nhìn đất, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn bật cười một cách khinh miệt, rồi lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: "Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục giữ im lặng đi."Ta lập tức khai ra sạch sành sanh không dám thiếu một chữ: "Ta là đệ tử của Yến Tử Tông, nhận lệnh của Tông chủ đến đây để ám sát ngươi."Nghe đến đây, nam nhân khẽ nghiêng đầu áp má vào bé mèo đang ngủ say sưa, giọng điệu có chút nghi hoặc:

Chương 3