Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 18

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Hỗn xược.”Từ lúc thay thuốc, Thái tử đã khôi phục một chút ý thức, đợi đến khi cảm giác đau rát do nước muối thấm vào vết thương truyền đến, thần trí của hắn cũng dần tỉnh táo lại.Ban đầu không mở mắt, là vì động tác của nàng còn coi như tỉ mỉ, tốt hơn đám thái giám vụng về kia nhiều. Nghe được tiếng lòng của nàng, tạm thời không có uy h.i.ế.p gì đến hắn, nên hắn cứ mặc kệ nàng làm.Nhưng không ngờ đầu nhà đầu lại đầy lời lẽ dơ bẩn, còn dám đối với hắn…Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhớ ra ngày tỉnh lại nàng đã nói trong lòng là — cơ ngực.— Muốn nhìn cơ ngực, cho nhìn không?Tâm trạng Thái tử hiếm khi có chút phức tạp.Hắn đã sống hơn hai mươi năm, chỉ có đám người già hầu hạ bên cạnh nói hắn có đôi mắt và dáng mày giống Huệ Cung Hoàng hậu, chưa từng có ai nghị luận về những thứ khác.Từ khi có thể nghe được tiếng lòng, cũng nhìn rõ sự giả dối và lòng lang dạ sói của rất nhiều người. Nhưng dù như vậy, cũng không có cung nữ nào dám vọng nghị về ngoại hình của hắn trong lòng.Không phải vì tướng mạo hắn không tuấn mỹ, mà là danh bạo ngược của hắn vang xa. Lần đầu tiên  nhìn thấy hắn, người khác đều bị khí thế hung ác của hắn đè ép, tuyệt đối không dám nhìn lần thứ hai.Ngay cả Thuần Minh Đế và Hoàng hậu ở đây, trước khi đối diện với ánh mắt của hắn, cũng phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng.Nha đầu nhỏ này là người đầu tiên, dám xấc xược đánh giá hắn.Không chỉ vậy, nàng thậm chí còn sinh ra những ý nghĩ thân mật không nên có đối với hắn, quả thực là gan trời!Đối diện với ánh mắt hắn, m.á.u toàn thân Vân Quỳ lập tức đông cứng lại.Bàn tay bị hắn nắm chặt run lên dữ dội, bình sứ trong tay không cầm chắc, “cạch” một tiếng rơi xuống cơ bụng Thái tử, rồi theo đường rãnh rõ ràng kia lăn xuống, cho đến khi bị cản lại gi.ữa hai chân Thái tử…Ánh mắt hai người hiếm khi nhất trí theo dõi quỹ đạo lăn của bình sứ, dừng lại ở một vị trí vô cùng xấu hổ.Khi căng thẳng sợ hãi, tay chân thường hay luống cuống. Đầu óc Vân Quỳ nóng lên, không biết dây thần kinh nào bị chập, vội vàng đưa tay lấy bình sứ trên người Thái tử xuống.Đương nhiên cũng không thể tránh khỏi việc chạm vào vị trí không nên chạm.Cảm giác ấm nóng lướt qua mu bàn tay, Vân Quỳ chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân dồn thẳng lên đến đỉnh đầu.「Cứu mạng, ta sờ vào cái gì vậy!」Nàng theo bản năng liếc nhìn chỗ đó, khi phát hiện không đúng vội vàng rụt mắt lại, rồi ngẩng đầu nhìn Thái tử, lập tức thấy mắt Thái tử lạnh như băng, giữa mày lộ rõ vẻ hung ác.Trong lòng hoảng loạn, vừa định quỳ xuống thình tội thì phát hiện bàn tay vẫn còn bị người đàn ông giam cầm, không thể động đậy.Lần trước có thể thoát khỏi tay Thái tử, một là vì nàng đã dùng hết sức lực, lại thừa lúc Thái tử bị che mắt, tầm nhìn bị cản trở mà bất ngờ ra tay nên mới may mắn thoát được.Nhưng hôm nay không may mắn như vậy.Tim Vân Quỳ đập như trống dồn, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi trắng bệch, lắp bắp giải thích: “Nô… nô tỳ đang thay thuốc cho Thái tử điện hạ, mạo phạm điện hạ, điện hạ thứ tội…”Ngụy cô cô đứng ở xa, không nhìn rõ cái bình sứ vừa rơi xuống, chỉ biết Thái tử tỉnh lại khi đang thay thuốc, dường như lại đang nổi giận.Vân Quỳ dù là do bà ta tự tay đẩy ra, nhưng dù sao cũng đã tận tình dạy dỗ mấy ngày, lại là người của Hoàng hậu, bị Thái tử xử tử cũng đáng tiếc. Bà ta thử tiến lên nói đỡ vài câu: “Điện hạ, ngài tỉnh rồi ạ? Nha đầu này đúng là đến để thay thuốc, lau người cho ngài, nếu có chỗ nào hầu hạ không chu đáo, nô tỳ sẽ trách phạt.”Thái tử day day chiếc nhẫn, giọng điệu không chút gợn sóng: “Xem ra cô rời đi lâu quá, Đông Cung bây giờ là do Nguỵ cô cô làm chủ?”Mặt Ngụy cô cô trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó!”Đám cung nhân phía sau cũng lũ lượt quỳ xuống đất.Thái tử nhắm mắt lại, rõ ràng đã hết kiên nhẫn: “Cút hết ra ngoài.”Mọi người không dám chậm trễ một khắc, vội vàng quỳ gối lui ra. Đám thái y vì giữ mạng nhỏ, cũng theo nhau bỏ chạy khỏi hiện trường bão táp.Khó xử nhất chính là Vân Quỳ, bị Thái tử kìm kẹp tiến thoái lưỡng nan, lúc nào cũng lo lắng lưỡi đao trên đầu rơi xuống cổ mình.Môi mỏng của Thái tử mím chặt, im lặng nhìn nàng một lúc rồi mới buông tay.Vân Quỳ thoát khỏi sự khống chế, sợ hãi vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Hỗn xược.”

Từ lúc thay thuốc, Thái tử đã khôi phục một chút ý thức, đợi đến khi cảm giác đau rát do nước muối thấm vào vết thương truyền đến, thần trí của hắn cũng dần tỉnh táo lại.

Ban đầu không mở mắt, là vì động tác của nàng còn coi như tỉ mỉ, tốt hơn đám thái giám vụng về kia nhiều. Nghe được tiếng lòng của nàng, tạm thời không có uy h.i.ế.p gì đến hắn, nên hắn cứ mặc kệ nàng làm.

Nhưng không ngờ đầu nhà đầu lại đầy lời lẽ dơ bẩn, còn dám đối với hắn…

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhớ ra ngày tỉnh lại nàng đã nói trong lòng là — cơ ngực.

— Muốn nhìn cơ ngực, cho nhìn không?

Tâm trạng Thái tử hiếm khi có chút phức tạp.

Hắn đã sống hơn hai mươi năm, chỉ có đám người già hầu hạ bên cạnh nói hắn có đôi mắt và dáng mày giống Huệ Cung Hoàng hậu, chưa từng có ai nghị luận về những thứ khác.

Từ khi có thể nghe được tiếng lòng, cũng nhìn rõ sự giả dối và lòng lang dạ sói của rất nhiều người. Nhưng dù như vậy, cũng không có cung nữ nào dám vọng nghị về ngoại hình của hắn trong lòng.

Không phải vì tướng mạo hắn không tuấn mỹ, mà là danh bạo ngược của hắn vang xa. Lần đầu tiên  nhìn thấy hắn, người khác đều bị khí thế hung ác của hắn đè ép, tuyệt đối không dám nhìn lần thứ hai.

Ngay cả Thuần Minh Đế và Hoàng hậu ở đây, trước khi đối diện với ánh mắt của hắn, cũng phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng.

Nha đầu nhỏ này là người đầu tiên, dám xấc xược đánh giá hắn.

Không chỉ vậy, nàng thậm chí còn sinh ra những ý nghĩ thân mật không nên có đối với hắn, quả thực là gan trời!

Đối diện với ánh mắt hắn, m.á.u toàn thân Vân Quỳ lập tức đông cứng lại.

Bàn tay bị hắn nắm chặt run lên dữ dội, bình sứ trong tay không cầm chắc, “cạch” một tiếng rơi xuống cơ bụng Thái tử, rồi theo đường rãnh rõ ràng kia lăn xuống, cho đến khi bị cản lại gi.ữa hai chân Thái tử…

Ánh mắt hai người hiếm khi nhất trí theo dõi quỹ đạo lăn của bình sứ, dừng lại ở một vị trí vô cùng xấu hổ.

Khi căng thẳng sợ hãi, tay chân thường hay luống cuống. Đầu óc Vân Quỳ nóng lên, không biết dây thần kinh nào bị chập, vội vàng đưa tay lấy bình sứ trên người Thái tử xuống.

Đương nhiên cũng không thể tránh khỏi việc chạm vào vị trí không nên chạm.

Cảm giác ấm nóng lướt qua mu bàn tay, Vân Quỳ chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân dồn thẳng lên đến đỉnh đầu.

「Cứu mạng, ta sờ vào cái gì vậy!」

Nàng theo bản năng liếc nhìn chỗ đó, khi phát hiện không đúng vội vàng rụt mắt lại, rồi ngẩng đầu nhìn Thái tử, lập tức thấy mắt Thái tử lạnh như băng, giữa mày lộ rõ vẻ hung ác.

Trong lòng hoảng loạn, vừa định quỳ xuống thình tội thì phát hiện bàn tay vẫn còn bị người đàn ông giam cầm, không thể động đậy.

Lần trước có thể thoát khỏi tay Thái tử, một là vì nàng đã dùng hết sức lực, lại thừa lúc Thái tử bị che mắt, tầm nhìn bị cản trở mà bất ngờ ra tay nên mới may mắn thoát được.

Nhưng hôm nay không may mắn như vậy.

Tim Vân Quỳ đập như trống dồn, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi trắng bệch, lắp bắp giải thích: “Nô… nô tỳ đang thay thuốc cho Thái tử điện hạ, mạo phạm điện hạ, điện hạ thứ tội…”

Ngụy cô cô đứng ở xa, không nhìn rõ cái bình sứ vừa rơi xuống, chỉ biết Thái tử tỉnh lại khi đang thay thuốc, dường như lại đang nổi giận.

Vân Quỳ dù là do bà ta tự tay đẩy ra, nhưng dù sao cũng đã tận tình dạy dỗ mấy ngày, lại là người của Hoàng hậu, bị Thái tử xử tử cũng đáng tiếc. Bà ta thử tiến lên nói đỡ vài câu: “Điện hạ, ngài tỉnh rồi ạ? Nha đầu này đúng là đến để thay thuốc, lau người cho ngài, nếu có chỗ nào hầu hạ không chu đáo, nô tỳ sẽ trách phạt.”

Thái tử day day chiếc nhẫn, giọng điệu không chút gợn sóng: “Xem ra cô rời đi lâu quá, Đông Cung bây giờ là do Nguỵ cô cô làm chủ?”

Mặt Ngụy cô cô trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó!”

Đám cung nhân phía sau cũng lũ lượt quỳ xuống đất.

Thái tử nhắm mắt lại, rõ ràng đã hết kiên nhẫn: “Cút hết ra ngoài.”

Mọi người không dám chậm trễ một khắc, vội vàng quỳ gối lui ra. Đám thái y vì giữ mạng nhỏ, cũng theo nhau bỏ chạy khỏi hiện trường bão táp.

Khó xử nhất chính là Vân Quỳ, bị Thái tử kìm kẹp tiến thoái lưỡng nan, lúc nào cũng lo lắng lưỡi đao trên đầu rơi xuống cổ mình.

Môi mỏng của Thái tử mím chặt, im lặng nhìn nàng một lúc rồi mới buông tay.

Vân Quỳ thoát khỏi sự khống chế, sợ hãi vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Hỗn xược.”Từ lúc thay thuốc, Thái tử đã khôi phục một chút ý thức, đợi đến khi cảm giác đau rát do nước muối thấm vào vết thương truyền đến, thần trí của hắn cũng dần tỉnh táo lại.Ban đầu không mở mắt, là vì động tác của nàng còn coi như tỉ mỉ, tốt hơn đám thái giám vụng về kia nhiều. Nghe được tiếng lòng của nàng, tạm thời không có uy h.i.ế.p gì đến hắn, nên hắn cứ mặc kệ nàng làm.Nhưng không ngờ đầu nhà đầu lại đầy lời lẽ dơ bẩn, còn dám đối với hắn…Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhớ ra ngày tỉnh lại nàng đã nói trong lòng là — cơ ngực.— Muốn nhìn cơ ngực, cho nhìn không?Tâm trạng Thái tử hiếm khi có chút phức tạp.Hắn đã sống hơn hai mươi năm, chỉ có đám người già hầu hạ bên cạnh nói hắn có đôi mắt và dáng mày giống Huệ Cung Hoàng hậu, chưa từng có ai nghị luận về những thứ khác.Từ khi có thể nghe được tiếng lòng, cũng nhìn rõ sự giả dối và lòng lang dạ sói của rất nhiều người. Nhưng dù như vậy, cũng không có cung nữ nào dám vọng nghị về ngoại hình của hắn trong lòng.Không phải vì tướng mạo hắn không tuấn mỹ, mà là danh bạo ngược của hắn vang xa. Lần đầu tiên  nhìn thấy hắn, người khác đều bị khí thế hung ác của hắn đè ép, tuyệt đối không dám nhìn lần thứ hai.Ngay cả Thuần Minh Đế và Hoàng hậu ở đây, trước khi đối diện với ánh mắt của hắn, cũng phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng.Nha đầu nhỏ này là người đầu tiên, dám xấc xược đánh giá hắn.Không chỉ vậy, nàng thậm chí còn sinh ra những ý nghĩ thân mật không nên có đối với hắn, quả thực là gan trời!Đối diện với ánh mắt hắn, m.á.u toàn thân Vân Quỳ lập tức đông cứng lại.Bàn tay bị hắn nắm chặt run lên dữ dội, bình sứ trong tay không cầm chắc, “cạch” một tiếng rơi xuống cơ bụng Thái tử, rồi theo đường rãnh rõ ràng kia lăn xuống, cho đến khi bị cản lại gi.ữa hai chân Thái tử…Ánh mắt hai người hiếm khi nhất trí theo dõi quỹ đạo lăn của bình sứ, dừng lại ở một vị trí vô cùng xấu hổ.Khi căng thẳng sợ hãi, tay chân thường hay luống cuống. Đầu óc Vân Quỳ nóng lên, không biết dây thần kinh nào bị chập, vội vàng đưa tay lấy bình sứ trên người Thái tử xuống.Đương nhiên cũng không thể tránh khỏi việc chạm vào vị trí không nên chạm.Cảm giác ấm nóng lướt qua mu bàn tay, Vân Quỳ chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân dồn thẳng lên đến đỉnh đầu.「Cứu mạng, ta sờ vào cái gì vậy!」Nàng theo bản năng liếc nhìn chỗ đó, khi phát hiện không đúng vội vàng rụt mắt lại, rồi ngẩng đầu nhìn Thái tử, lập tức thấy mắt Thái tử lạnh như băng, giữa mày lộ rõ vẻ hung ác.Trong lòng hoảng loạn, vừa định quỳ xuống thình tội thì phát hiện bàn tay vẫn còn bị người đàn ông giam cầm, không thể động đậy.Lần trước có thể thoát khỏi tay Thái tử, một là vì nàng đã dùng hết sức lực, lại thừa lúc Thái tử bị che mắt, tầm nhìn bị cản trở mà bất ngờ ra tay nên mới may mắn thoát được.Nhưng hôm nay không may mắn như vậy.Tim Vân Quỳ đập như trống dồn, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi trắng bệch, lắp bắp giải thích: “Nô… nô tỳ đang thay thuốc cho Thái tử điện hạ, mạo phạm điện hạ, điện hạ thứ tội…”Ngụy cô cô đứng ở xa, không nhìn rõ cái bình sứ vừa rơi xuống, chỉ biết Thái tử tỉnh lại khi đang thay thuốc, dường như lại đang nổi giận.Vân Quỳ dù là do bà ta tự tay đẩy ra, nhưng dù sao cũng đã tận tình dạy dỗ mấy ngày, lại là người của Hoàng hậu, bị Thái tử xử tử cũng đáng tiếc. Bà ta thử tiến lên nói đỡ vài câu: “Điện hạ, ngài tỉnh rồi ạ? Nha đầu này đúng là đến để thay thuốc, lau người cho ngài, nếu có chỗ nào hầu hạ không chu đáo, nô tỳ sẽ trách phạt.”Thái tử day day chiếc nhẫn, giọng điệu không chút gợn sóng: “Xem ra cô rời đi lâu quá, Đông Cung bây giờ là do Nguỵ cô cô làm chủ?”Mặt Ngụy cô cô trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó!”Đám cung nhân phía sau cũng lũ lượt quỳ xuống đất.Thái tử nhắm mắt lại, rõ ràng đã hết kiên nhẫn: “Cút hết ra ngoài.”Mọi người không dám chậm trễ một khắc, vội vàng quỳ gối lui ra. Đám thái y vì giữ mạng nhỏ, cũng theo nhau bỏ chạy khỏi hiện trường bão táp.Khó xử nhất chính là Vân Quỳ, bị Thái tử kìm kẹp tiến thoái lưỡng nan, lúc nào cũng lo lắng lưỡi đao trên đầu rơi xuống cổ mình.Môi mỏng của Thái tử mím chặt, im lặng nhìn nàng một lúc rồi mới buông tay.Vân Quỳ thoát khỏi sự khống chế, sợ hãi vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Chương 18