“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 26
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng nàng có thể xác định, bị Thái tử x.oa n.ắn và bị người chồng yêu thương hết lòng x.oa n.ắn, nhất định không phải là cùng một cảm giác.Hắn giống như một con sói bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận, đang vỗ về chuẩn bị đưa con mồi vào bụng. Bởi vì người căng thẳng quá mức, thịt sẽ bị dai.「Thị tẩm đúng là không phải việc người làm mà, Quỳ Quỳ sợ.」「Vậy còn định sờ đến bao giờ, rốt cuộc có ăn không hả! Thật sự không được, cũng không thể bắt một con mà vặt trụi lông chứ! Đại ca, ít nhất ngài hãy đổi chỗ đi chứ!」Trong lòng âm thầm oán thán, bàn tay kia vậy mà dừng lại thật.Một lát sau, đổi sang bên kia tiếp tục.Vân Quỳ: ……「Chắc ngài ấy không biết mình đang nghĩ gì đâu nhỉ?」「Chắc không đâu, chỉ là xoa mỏi rồi đổi tư thế thôi.」「Phải nói trong phương diện này, đàn ông đúng là có tài năng thiên bẩm mà. Mọi người nói Thái tử háo sắc, quả nhiên không sai, xoa giỏi như vậy chắc chắn không ít… Ui.」Mặt Thái tử đen lại, những năm gần đây tên tuổi của hắn đúng là bị bêu xấu, ngay cả háo sắc cũng bị bọn họ thêu dệt ra.「Xong rồi… xong rồi xong rồi xong rồi!」Đầu óc Vân Quỳ vốn còn mơ hồ không tìm được phương hướng, không hiểu sao, bỗng cảm thấy phía dưới khác thường, sợ hãi trợn to mắt.Thái tử nhíu chặt mày, giọng khàn khàn: “Lại sao nữa?”Vân Quỳ theo bản năng khép chặt hai chân, đầu rối như tơ vò: “Nô tỳ có lẽ, có lẽ muốn đi nhà xí một lát, cầu điện hạ ân chuẩn…”Thái tử buông tay khỏi cục tuyết kia, bực bội nhắm mắt: “Cút đi.”Vân Quỳ nhanh chóng liếc nhìn ga giường, thấy không có vết bẩn mới hơi yên tâm, vội vàng xuống giường mặc quần áo. Khi bước qua gi.ữa hai chân Thái tử còn không cẩn thận vấp phải, đầu gối đập vào ván sàn, đau đến mức hít sâu một hơi. Nhưng nàng cũng không để ý nhiều như vậy, cầm quần áo từ trên giá xuống vội vàng mặc vào, chạy về gian phòng phía sau phòng ngủ chính.Đừng nói bây giờ nàng chỉ là cung nữ, cho dù không phải, cũng không có tư cách dùng nhà xí của Thừa Quang Điện. Suốt đường đi, gió lạnh thấu xương, nàng chạy đến thở d.ốc, lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối nên không chạy quá nhanh.Tào Nguyên Lộc chưa từng thấy cung nữ thị tẩm nào mà bỏ đi giữa chừng. Thấy cử chỉ kỳ lạ của nàng, còn tưởng nàng trộm đồ trong điện, hoặc đắc tội điện hạ nên nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.Ông ấy không yên tâm, vội vàng vào điện xem xét.Nhìn thấy điện hạ nhà mình mặt mày âm trầm ngồi bên giường, Tào Nguyên Lộc cũng sợ hãi không nhẹ: “Điện hạ, vừa nãy Vân Quỳ…”Thái tử day day ngón tay, xúc cảm ấm nóng còn sót lại ở nơi đó dần biến mất, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh xuống.Tào Nguyên Lộc là thái giám, không nhìn ra hợp hoan tán đã giải hay chưa, chỉ cảm thấy sắc mặt chủ tử nhà mình rất khó coi, trong lòng nghĩ ngợi, hỏi: “Nha đầu kia hầu hạ không tốt ạ? Hay là nô tài đi mời mấy cung nữ thị tẩm khác đến?”Thái tử nâng mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng bị người ta mua chuộc rồi? Vội vàng đẩy những nữ nhân kia cho cô như vậy?”Mặt Tào Nguyên Lộc trắng bệch, vội vàng phủ nhận: “Nô tài đối với điện hạ một lòng trung thành, điện hạ nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ nô tài! Nô tài là suy nghĩ vì thân thể của ngài, hợp hoan tán kia… hại thân lắm ạ.”Vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vã.Vân Quỳ trở lại.Vừa nãy nàng chỉ cảm thấy gi.ữa hai chân trào ra một dòng nước ấm áp kỳ lạ, cứ tưởng là kinh nguyệt đến, sợ làm bẩn giường Thái tử nên nàng gần như vừa bò vừa chạy đến nhà xí.Quả thật qu.ần lót ướt một mảng nhỏ, nhưng không phải là kinh nguyệt.Trong mơ, nàng cũng từng thấy ga giường bị ướt, kỳ lạ là, nàng và Thái tử rõ ràng còn chưa quan hệ, vì sao lại có…Không có thời gian suy nghĩ nhiều, sợ Thái tử đợi lâu, nàng chỉ dùng giấy mềm lau sạch, vội vàng quay về tiếp tục làm việc.Hazz, cũng không biết làm gián đoạn hứng thú của Thái tử, hậu quả sẽ như thế nào.Vân Quỳ kéo vạt áo, cẩn thận bước vào điện, nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc giường chạm khắc, miệng lưỡi khô khốc hỏi: “Điện hạ thứ tội, ngài… còn muốn tiếp tục không?”Thái tử mất hứng, mặt mày khó chịu: “Cút.”
Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng nàng có thể xác định, bị Thái tử x.oa n.ắn và bị người chồng yêu thương hết lòng x.oa n.ắn, nhất định không phải là cùng một cảm giác.
Hắn giống như một con sói bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận, đang vỗ về chuẩn bị đưa con mồi vào bụng. Bởi vì người căng thẳng quá mức, thịt sẽ bị dai.
「Thị tẩm đúng là không phải việc người làm mà, Quỳ Quỳ sợ.」
「Vậy còn định sờ đến bao giờ, rốt cuộc có ăn không hả! Thật sự không được, cũng không thể bắt một con mà vặt trụi lông chứ! Đại ca, ít nhất ngài hãy đổi chỗ đi chứ!」
Trong lòng âm thầm oán thán, bàn tay kia vậy mà dừng lại thật.
Một lát sau, đổi sang bên kia tiếp tục.
Vân Quỳ: ……
「Chắc ngài ấy không biết mình đang nghĩ gì đâu nhỉ?」
「Chắc không đâu, chỉ là xoa mỏi rồi đổi tư thế thôi.」
「Phải nói trong phương diện này, đàn ông đúng là có tài năng thiên bẩm mà. Mọi người nói Thái tử háo sắc, quả nhiên không sai, xoa giỏi như vậy chắc chắn không ít… Ui.」
Mặt Thái tử đen lại, những năm gần đây tên tuổi của hắn đúng là bị bêu xấu, ngay cả háo sắc cũng bị bọn họ thêu dệt ra.
「Xong rồi… xong rồi xong rồi xong rồi!」
Đầu óc Vân Quỳ vốn còn mơ hồ không tìm được phương hướng, không hiểu sao, bỗng cảm thấy phía dưới khác thường, sợ hãi trợn to mắt.
Thái tử nhíu chặt mày, giọng khàn khàn: “Lại sao nữa?”
Vân Quỳ theo bản năng khép chặt hai chân, đầu rối như tơ vò: “Nô tỳ có lẽ, có lẽ muốn đi nhà xí một lát, cầu điện hạ ân chuẩn…”
Thái tử buông tay khỏi cục tuyết kia, bực bội nhắm mắt: “Cút đi.”
Vân Quỳ nhanh chóng liếc nhìn ga giường, thấy không có vết bẩn mới hơi yên tâm, vội vàng xuống giường mặc quần áo. Khi bước qua gi.ữa hai chân Thái tử còn không cẩn thận vấp phải, đầu gối đập vào ván sàn, đau đến mức hít sâu một hơi. Nhưng nàng cũng không để ý nhiều như vậy, cầm quần áo từ trên giá xuống vội vàng mặc vào, chạy về gian phòng phía sau phòng ngủ chính.
Đừng nói bây giờ nàng chỉ là cung nữ, cho dù không phải, cũng không có tư cách dùng nhà xí của Thừa Quang Điện. Suốt đường đi, gió lạnh thấu xương, nàng chạy đến thở d.ốc, lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối nên không chạy quá nhanh.
Tào Nguyên Lộc chưa từng thấy cung nữ thị tẩm nào mà bỏ đi giữa chừng. Thấy cử chỉ kỳ lạ của nàng, còn tưởng nàng trộm đồ trong điện, hoặc đắc tội điện hạ nên nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Ông ấy không yên tâm, vội vàng vào điện xem xét.
Nhìn thấy điện hạ nhà mình mặt mày âm trầm ngồi bên giường, Tào Nguyên Lộc cũng sợ hãi không nhẹ: “Điện hạ, vừa nãy Vân Quỳ…”
Thái tử day day ngón tay, xúc cảm ấm nóng còn sót lại ở nơi đó dần biến mất, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh xuống.
Tào Nguyên Lộc là thái giám, không nhìn ra hợp hoan tán đã giải hay chưa, chỉ cảm thấy sắc mặt chủ tử nhà mình rất khó coi, trong lòng nghĩ ngợi, hỏi: “Nha đầu kia hầu hạ không tốt ạ? Hay là nô tài đi mời mấy cung nữ thị tẩm khác đến?”
Thái tử nâng mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng bị người ta mua chuộc rồi? Vội vàng đẩy những nữ nhân kia cho cô như vậy?”
Mặt Tào Nguyên Lộc trắng bệch, vội vàng phủ nhận: “Nô tài đối với điện hạ một lòng trung thành, điện hạ nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ nô tài! Nô tài là suy nghĩ vì thân thể của ngài, hợp hoan tán kia… hại thân lắm ạ.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vã.
Vân Quỳ trở lại.
Vừa nãy nàng chỉ cảm thấy gi.ữa hai chân trào ra một dòng nước ấm áp kỳ lạ, cứ tưởng là kinh nguyệt đến, sợ làm bẩn giường Thái tử nên nàng gần như vừa bò vừa chạy đến nhà xí.
Quả thật qu.ần lót ướt một mảng nhỏ, nhưng không phải là kinh nguyệt.
Trong mơ, nàng cũng từng thấy ga giường bị ướt, kỳ lạ là, nàng và Thái tử rõ ràng còn chưa quan hệ, vì sao lại có…
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, sợ Thái tử đợi lâu, nàng chỉ dùng giấy mềm lau sạch, vội vàng quay về tiếp tục làm việc.
Hazz, cũng không biết làm gián đoạn hứng thú của Thái tử, hậu quả sẽ như thế nào.
Vân Quỳ kéo vạt áo, cẩn thận bước vào điện, nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc giường chạm khắc, miệng lưỡi khô khốc hỏi: “Điện hạ thứ tội, ngài… còn muốn tiếp tục không?”
Thái tử mất hứng, mặt mày khó chịu: “Cút.”
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng nàng có thể xác định, bị Thái tử x.oa n.ắn và bị người chồng yêu thương hết lòng x.oa n.ắn, nhất định không phải là cùng một cảm giác.Hắn giống như một con sói bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận, đang vỗ về chuẩn bị đưa con mồi vào bụng. Bởi vì người căng thẳng quá mức, thịt sẽ bị dai.「Thị tẩm đúng là không phải việc người làm mà, Quỳ Quỳ sợ.」「Vậy còn định sờ đến bao giờ, rốt cuộc có ăn không hả! Thật sự không được, cũng không thể bắt một con mà vặt trụi lông chứ! Đại ca, ít nhất ngài hãy đổi chỗ đi chứ!」Trong lòng âm thầm oán thán, bàn tay kia vậy mà dừng lại thật.Một lát sau, đổi sang bên kia tiếp tục.Vân Quỳ: ……「Chắc ngài ấy không biết mình đang nghĩ gì đâu nhỉ?」「Chắc không đâu, chỉ là xoa mỏi rồi đổi tư thế thôi.」「Phải nói trong phương diện này, đàn ông đúng là có tài năng thiên bẩm mà. Mọi người nói Thái tử háo sắc, quả nhiên không sai, xoa giỏi như vậy chắc chắn không ít… Ui.」Mặt Thái tử đen lại, những năm gần đây tên tuổi của hắn đúng là bị bêu xấu, ngay cả háo sắc cũng bị bọn họ thêu dệt ra.「Xong rồi… xong rồi xong rồi xong rồi!」Đầu óc Vân Quỳ vốn còn mơ hồ không tìm được phương hướng, không hiểu sao, bỗng cảm thấy phía dưới khác thường, sợ hãi trợn to mắt.Thái tử nhíu chặt mày, giọng khàn khàn: “Lại sao nữa?”Vân Quỳ theo bản năng khép chặt hai chân, đầu rối như tơ vò: “Nô tỳ có lẽ, có lẽ muốn đi nhà xí một lát, cầu điện hạ ân chuẩn…”Thái tử buông tay khỏi cục tuyết kia, bực bội nhắm mắt: “Cút đi.”Vân Quỳ nhanh chóng liếc nhìn ga giường, thấy không có vết bẩn mới hơi yên tâm, vội vàng xuống giường mặc quần áo. Khi bước qua gi.ữa hai chân Thái tử còn không cẩn thận vấp phải, đầu gối đập vào ván sàn, đau đến mức hít sâu một hơi. Nhưng nàng cũng không để ý nhiều như vậy, cầm quần áo từ trên giá xuống vội vàng mặc vào, chạy về gian phòng phía sau phòng ngủ chính.Đừng nói bây giờ nàng chỉ là cung nữ, cho dù không phải, cũng không có tư cách dùng nhà xí của Thừa Quang Điện. Suốt đường đi, gió lạnh thấu xương, nàng chạy đến thở d.ốc, lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối nên không chạy quá nhanh.Tào Nguyên Lộc chưa từng thấy cung nữ thị tẩm nào mà bỏ đi giữa chừng. Thấy cử chỉ kỳ lạ của nàng, còn tưởng nàng trộm đồ trong điện, hoặc đắc tội điện hạ nên nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.Ông ấy không yên tâm, vội vàng vào điện xem xét.Nhìn thấy điện hạ nhà mình mặt mày âm trầm ngồi bên giường, Tào Nguyên Lộc cũng sợ hãi không nhẹ: “Điện hạ, vừa nãy Vân Quỳ…”Thái tử day day ngón tay, xúc cảm ấm nóng còn sót lại ở nơi đó dần biến mất, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh xuống.Tào Nguyên Lộc là thái giám, không nhìn ra hợp hoan tán đã giải hay chưa, chỉ cảm thấy sắc mặt chủ tử nhà mình rất khó coi, trong lòng nghĩ ngợi, hỏi: “Nha đầu kia hầu hạ không tốt ạ? Hay là nô tài đi mời mấy cung nữ thị tẩm khác đến?”Thái tử nâng mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng bị người ta mua chuộc rồi? Vội vàng đẩy những nữ nhân kia cho cô như vậy?”Mặt Tào Nguyên Lộc trắng bệch, vội vàng phủ nhận: “Nô tài đối với điện hạ một lòng trung thành, điện hạ nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ nô tài! Nô tài là suy nghĩ vì thân thể của ngài, hợp hoan tán kia… hại thân lắm ạ.”Vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vã.Vân Quỳ trở lại.Vừa nãy nàng chỉ cảm thấy gi.ữa hai chân trào ra một dòng nước ấm áp kỳ lạ, cứ tưởng là kinh nguyệt đến, sợ làm bẩn giường Thái tử nên nàng gần như vừa bò vừa chạy đến nhà xí.Quả thật qu.ần lót ướt một mảng nhỏ, nhưng không phải là kinh nguyệt.Trong mơ, nàng cũng từng thấy ga giường bị ướt, kỳ lạ là, nàng và Thái tử rõ ràng còn chưa quan hệ, vì sao lại có…Không có thời gian suy nghĩ nhiều, sợ Thái tử đợi lâu, nàng chỉ dùng giấy mềm lau sạch, vội vàng quay về tiếp tục làm việc.Hazz, cũng không biết làm gián đoạn hứng thú của Thái tử, hậu quả sẽ như thế nào.Vân Quỳ kéo vạt áo, cẩn thận bước vào điện, nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc giường chạm khắc, miệng lưỡi khô khốc hỏi: “Điện hạ thứ tội, ngài… còn muốn tiếp tục không?”Thái tử mất hứng, mặt mày khó chịu: “Cút.”