Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 28

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tiểu thái giám thử thức ăn đứng một bên, hai tay run rẩy lấy kim châm và đũa bạc ra.Vừa chuẩn bị thử độc, Thái tử đột nhiên mở miệng: “Hôm qua nghe ngươi nói, trước đây ngươi làm việc ở Thượng Thiện Giám?”Vân Quỳ bất ngờ nghe thấy hắn hỏi mình, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu đáp phải.Thái tử rũ mắt nhìn lướt qua bàn ăn, “Thế này đi, từ nay về sau ngươi đến thử thức ăn cho cô, thế nào?”Vân Quỳ ngơ ngác nhìn, nhìn chằm chằm một bàn đầy ắp những món ăn thịnh soạn, ngây người một hồi lâu, “Nô tỳ sao?”Nhiều món ăn như vậy, mỗi thứ đều cho nàng nếm thử vài miếng trước, ngay cả cơm  không cần ăn nàng cũng đã no rồi!Từ khi còn ở Thượng Thiện Giám nàng đã rất ngưỡng mộ những cung nhân thử thức ăn. Cơm nước của quý nhân đều do bọn họ nếm thử trước, đặc biệt là đồ ăn của Thái tử đều là sơn hào hải vị phượng tủy long can, nguyên liệu trân quý vô cùng, mỗi món ăn đều trải qua mấy chục công đoạn phức tạp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ch.ảy nước miếng.Chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống đầu nàng sao?Thái giám thử thử ăn vui vẻ đưa đũa bạc cho nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.Điện Thừa Quang nguy cơ trùng trùng, tình huống thích khách tập kích như đêm qua không phải là ít, đồ ăn của Thái tử cũng là nơi dễ bị động tay động chân nhất. Kim châm không thể thử ra được tất cả các loại độc, thái giám thử thức ăn là người chịu trách nhiệm đầu tiên, mỗi miếng ăn đều ăn như đi trên băng mỏng, sợ món điểm tâm nào đó sẽ bị hạ kịch độc, ăn một miếng là c.h.ế.t ngay tại chỗ.Hiện tại giao công việc này ra ngoài, tiểu thái giám nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.Vân Quỳ học xong cách thử độc từ hắn ta, vừa đưa kim châm vào một chén thịt gà mềm tan, lấy ra thì đầu kim đen kịt!“Cái này…” Vân Quỳ trợn mắt há mồm, suýt chút nữa ném cây kim độc đi.Trong đầu rối tung một mớ, nàng không biết nói gì cho phải, món ăn đầu tiên thử vậy mà đã bị hạ độc, nếu nàng ăn thử trước, giờ phút này e rằng đã mất mạng tại chỗ.Người khác đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc, còn nàng đại nạn không chết, ắt lại có đại nạn, không c.h.ế.t lại khó… tóm lại là đã lưu danh ở chỗ Diêm Vương rồi.Chưa kịp hoàn hồn, bên kia đầu bếp và đám cung nhân hầu thiện đã quỳ xuống kêu xin tha mạng.Mặt Tào Nguyên Lộc lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi bước lên nói: “Hôm nay từ khâu chuẩn bị nguyên liệu, nấu nướng, dọn món, bày biện, tất cả những người liên quan, cứ việc áp giải hết vào hình phòng thẩm vấn. Lão nô không tin, mười tám loại cực hình luân phiên tra tấn, lại không moi được một câu trả lời thật!”Bởi vì nhiều năm nay Thái tử liên tục bị ám sát nên Đông Cung cũng thiết lập hình phòng chuyên biệt. Cực hình bên trong thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thận Hình Ty trong cung, người vào đó ít nhất cũng phải bị bóc một lớp da.Thái tử mặt lạnh như băng, không tỏ thái độ, chỉ tự mình bước lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám người đang quỳ.Trong lòng Vân Quỳ vẫn còn sợ hãi, lời vừa rồi của Tào Nguyên Lộc cũng khiến nàng lạnh toát cả người. Thì ra vị công công vẻ mặt hiền từ kia cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.Những người trước mặt đều là những người nàng đã gặp ở thiện phòng. Vị cô cô đứng đầu còn gắp thêm thịt cho nàng ăn, giờ phút này bọn họ đều chật vật quỳ trên đất khóc lóc cầu xin.Nàng theo ánh mắt của Thái tử nhìn sang, lòng cũng thắt lại từng chút một, cho đến khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.Thải Cúc……Đêm qua nàng đã gặp nàng ta ở bên ngoài thiên điện. Nàng ta vội vã đ.â.m sầm vào nàng, nhặt đồ rơi trên đất, không chào hỏi một tiếng đã đi. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đêm qua Vân Quỳ lại mơ thấy nàng ta.Giấc mơ không giống hiện thực, mọi chuyện đều diễn ra theo trình tự, Thải Cúc rất thần bí khó lường, lúc thì lén lút trước nồi đất đang sôi trong phòng bếp, lúc thì ngó đông ngó tây trong đội hình bưng trà dọn món… Vân Quỳ chợt nhớ ra hình ảnh cuối cùng trong mơ, là Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy nhỏ, rồi lặng lẽ rắc một ít bột trắng vào chén canh.Cả người Vân Quỳ run lên.Thái tử đã đi đến trước mặt Thải Cúc, dường như có ý dừng lại. Vân Quỳ chăm chú nhìn cảnh này, quả nhiên thấy Thải Cúc tuy cúi đầu, nhưng lại âm thầm thò tay vào tay áo lấy thứ gì đó.Vân Quỳ theo bản năng lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ cẩn thận!”Cùng lúc đó, Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy, đang định ném về phía mặt Thái tử.Nghe thấy tiếng kêu của Vân Quỳ, ánh mắt Tần Qua bên cạnh Thái tử  sắc bén như chim ưng lập tức khóa chặt Thải Cúc, nhấc chân đá nàng ta bay xa ba trượng.

Tiểu thái giám thử thức ăn đứng một bên, hai tay run rẩy lấy kim châm và đũa bạc ra.

Vừa chuẩn bị thử độc, Thái tử đột nhiên mở miệng: “Hôm qua nghe ngươi nói, trước đây ngươi làm việc ở Thượng Thiện Giám?”

Vân Quỳ bất ngờ nghe thấy hắn hỏi mình, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu đáp phải.

Thái tử rũ mắt nhìn lướt qua bàn ăn, “Thế này đi, từ nay về sau ngươi đến thử thức ăn cho cô, thế nào?”

Vân Quỳ ngơ ngác nhìn, nhìn chằm chằm một bàn đầy ắp những món ăn thịnh soạn, ngây người một hồi lâu, “Nô tỳ sao?”

Nhiều món ăn như vậy, mỗi thứ đều cho nàng nếm thử vài miếng trước, ngay cả cơm  không cần ăn nàng cũng đã no rồi!

Từ khi còn ở Thượng Thiện Giám nàng đã rất ngưỡng mộ những cung nhân thử thức ăn. Cơm nước của quý nhân đều do bọn họ nếm thử trước, đặc biệt là đồ ăn của Thái tử đều là sơn hào hải vị phượng tủy long can, nguyên liệu trân quý vô cùng, mỗi món ăn đều trải qua mấy chục công đoạn phức tạp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ch.ảy nước miếng.

Chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống đầu nàng sao?

Thái giám thử thử ăn vui vẻ đưa đũa bạc cho nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Điện Thừa Quang nguy cơ trùng trùng, tình huống thích khách tập kích như đêm qua không phải là ít, đồ ăn của Thái tử cũng là nơi dễ bị động tay động chân nhất. Kim châm không thể thử ra được tất cả các loại độc, thái giám thử thức ăn là người chịu trách nhiệm đầu tiên, mỗi miếng ăn đều ăn như đi trên băng mỏng, sợ món điểm tâm nào đó sẽ bị hạ kịch độc, ăn một miếng là c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Hiện tại giao công việc này ra ngoài, tiểu thái giám nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Vân Quỳ học xong cách thử độc từ hắn ta, vừa đưa kim châm vào một chén thịt gà mềm tan, lấy ra thì đầu kim đen kịt!

“Cái này…” Vân Quỳ trợn mắt há mồm, suýt chút nữa ném cây kim độc đi.

Trong đầu rối tung một mớ, nàng không biết nói gì cho phải, món ăn đầu tiên thử vậy mà đã bị hạ độc, nếu nàng ăn thử trước, giờ phút này e rằng đã mất mạng tại chỗ.

Người khác đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc, còn nàng đại nạn không chết, ắt lại có đại nạn, không c.h.ế.t lại khó… tóm lại là đã lưu danh ở chỗ Diêm Vương rồi.

Chưa kịp hoàn hồn, bên kia đầu bếp và đám cung nhân hầu thiện đã quỳ xuống kêu xin tha mạng.

Mặt Tào Nguyên Lộc lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi bước lên nói: “Hôm nay từ khâu chuẩn bị nguyên liệu, nấu nướng, dọn món, bày biện, tất cả những người liên quan, cứ việc áp giải hết vào hình phòng thẩm vấn. Lão nô không tin, mười tám loại cực hình luân phiên tra tấn, lại không moi được một câu trả lời thật!”

Bởi vì nhiều năm nay Thái tử liên tục bị ám sát nên Đông Cung cũng thiết lập hình phòng chuyên biệt. Cực hình bên trong thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thận Hình Ty trong cung, người vào đó ít nhất cũng phải bị bóc một lớp da.

Thái tử mặt lạnh như băng, không tỏ thái độ, chỉ tự mình bước lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám người đang quỳ.

Trong lòng Vân Quỳ vẫn còn sợ hãi, lời vừa rồi của Tào Nguyên Lộc cũng khiến nàng lạnh toát cả người. Thì ra vị công công vẻ mặt hiền từ kia cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.

Những người trước mặt đều là những người nàng đã gặp ở thiện phòng. Vị cô cô đứng đầu còn gắp thêm thịt cho nàng ăn, giờ phút này bọn họ đều chật vật quỳ trên đất khóc lóc cầu xin.

Nàng theo ánh mắt của Thái tử nhìn sang, lòng cũng thắt lại từng chút một, cho đến khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Thải Cúc……

Đêm qua nàng đã gặp nàng ta ở bên ngoài thiên điện. Nàng ta vội vã đ.â.m sầm vào nàng, nhặt đồ rơi trên đất, không chào hỏi một tiếng đã đi. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đêm qua Vân Quỳ lại mơ thấy nàng ta.

Giấc mơ không giống hiện thực, mọi chuyện đều diễn ra theo trình tự, Thải Cúc rất thần bí khó lường, lúc thì lén lút trước nồi đất đang sôi trong phòng bếp, lúc thì ngó đông ngó tây trong đội hình bưng trà dọn món… Vân Quỳ chợt nhớ ra hình ảnh cuối cùng trong mơ, là Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy nhỏ, rồi lặng lẽ rắc một ít bột trắng vào chén canh.

Cả người Vân Quỳ run lên.

Thái tử đã đi đến trước mặt Thải Cúc, dường như có ý dừng lại. Vân Quỳ chăm chú nhìn cảnh này, quả nhiên thấy Thải Cúc tuy cúi đầu, nhưng lại âm thầm thò tay vào tay áo lấy thứ gì đó.

Vân Quỳ theo bản năng lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ cẩn thận!”

Cùng lúc đó, Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy, đang định ném về phía mặt Thái tử.

Nghe thấy tiếng kêu của Vân Quỳ, ánh mắt Tần Qua bên cạnh Thái tử  sắc bén như chim ưng lập tức khóa chặt Thải Cúc, nhấc chân đá nàng ta bay xa ba trượng.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tiểu thái giám thử thức ăn đứng một bên, hai tay run rẩy lấy kim châm và đũa bạc ra.Vừa chuẩn bị thử độc, Thái tử đột nhiên mở miệng: “Hôm qua nghe ngươi nói, trước đây ngươi làm việc ở Thượng Thiện Giám?”Vân Quỳ bất ngờ nghe thấy hắn hỏi mình, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu đáp phải.Thái tử rũ mắt nhìn lướt qua bàn ăn, “Thế này đi, từ nay về sau ngươi đến thử thức ăn cho cô, thế nào?”Vân Quỳ ngơ ngác nhìn, nhìn chằm chằm một bàn đầy ắp những món ăn thịnh soạn, ngây người một hồi lâu, “Nô tỳ sao?”Nhiều món ăn như vậy, mỗi thứ đều cho nàng nếm thử vài miếng trước, ngay cả cơm  không cần ăn nàng cũng đã no rồi!Từ khi còn ở Thượng Thiện Giám nàng đã rất ngưỡng mộ những cung nhân thử thức ăn. Cơm nước của quý nhân đều do bọn họ nếm thử trước, đặc biệt là đồ ăn của Thái tử đều là sơn hào hải vị phượng tủy long can, nguyên liệu trân quý vô cùng, mỗi món ăn đều trải qua mấy chục công đoạn phức tạp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ch.ảy nước miếng.Chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống đầu nàng sao?Thái giám thử thử ăn vui vẻ đưa đũa bạc cho nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.Điện Thừa Quang nguy cơ trùng trùng, tình huống thích khách tập kích như đêm qua không phải là ít, đồ ăn của Thái tử cũng là nơi dễ bị động tay động chân nhất. Kim châm không thể thử ra được tất cả các loại độc, thái giám thử thức ăn là người chịu trách nhiệm đầu tiên, mỗi miếng ăn đều ăn như đi trên băng mỏng, sợ món điểm tâm nào đó sẽ bị hạ kịch độc, ăn một miếng là c.h.ế.t ngay tại chỗ.Hiện tại giao công việc này ra ngoài, tiểu thái giám nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.Vân Quỳ học xong cách thử độc từ hắn ta, vừa đưa kim châm vào một chén thịt gà mềm tan, lấy ra thì đầu kim đen kịt!“Cái này…” Vân Quỳ trợn mắt há mồm, suýt chút nữa ném cây kim độc đi.Trong đầu rối tung một mớ, nàng không biết nói gì cho phải, món ăn đầu tiên thử vậy mà đã bị hạ độc, nếu nàng ăn thử trước, giờ phút này e rằng đã mất mạng tại chỗ.Người khác đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc, còn nàng đại nạn không chết, ắt lại có đại nạn, không c.h.ế.t lại khó… tóm lại là đã lưu danh ở chỗ Diêm Vương rồi.Chưa kịp hoàn hồn, bên kia đầu bếp và đám cung nhân hầu thiện đã quỳ xuống kêu xin tha mạng.Mặt Tào Nguyên Lộc lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi bước lên nói: “Hôm nay từ khâu chuẩn bị nguyên liệu, nấu nướng, dọn món, bày biện, tất cả những người liên quan, cứ việc áp giải hết vào hình phòng thẩm vấn. Lão nô không tin, mười tám loại cực hình luân phiên tra tấn, lại không moi được một câu trả lời thật!”Bởi vì nhiều năm nay Thái tử liên tục bị ám sát nên Đông Cung cũng thiết lập hình phòng chuyên biệt. Cực hình bên trong thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thận Hình Ty trong cung, người vào đó ít nhất cũng phải bị bóc một lớp da.Thái tử mặt lạnh như băng, không tỏ thái độ, chỉ tự mình bước lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám người đang quỳ.Trong lòng Vân Quỳ vẫn còn sợ hãi, lời vừa rồi của Tào Nguyên Lộc cũng khiến nàng lạnh toát cả người. Thì ra vị công công vẻ mặt hiền từ kia cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.Những người trước mặt đều là những người nàng đã gặp ở thiện phòng. Vị cô cô đứng đầu còn gắp thêm thịt cho nàng ăn, giờ phút này bọn họ đều chật vật quỳ trên đất khóc lóc cầu xin.Nàng theo ánh mắt của Thái tử nhìn sang, lòng cũng thắt lại từng chút một, cho đến khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.Thải Cúc……Đêm qua nàng đã gặp nàng ta ở bên ngoài thiên điện. Nàng ta vội vã đ.â.m sầm vào nàng, nhặt đồ rơi trên đất, không chào hỏi một tiếng đã đi. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đêm qua Vân Quỳ lại mơ thấy nàng ta.Giấc mơ không giống hiện thực, mọi chuyện đều diễn ra theo trình tự, Thải Cúc rất thần bí khó lường, lúc thì lén lút trước nồi đất đang sôi trong phòng bếp, lúc thì ngó đông ngó tây trong đội hình bưng trà dọn món… Vân Quỳ chợt nhớ ra hình ảnh cuối cùng trong mơ, là Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy nhỏ, rồi lặng lẽ rắc một ít bột trắng vào chén canh.Cả người Vân Quỳ run lên.Thái tử đã đi đến trước mặt Thải Cúc, dường như có ý dừng lại. Vân Quỳ chăm chú nhìn cảnh này, quả nhiên thấy Thải Cúc tuy cúi đầu, nhưng lại âm thầm thò tay vào tay áo lấy thứ gì đó.Vân Quỳ theo bản năng lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ cẩn thận!”Cùng lúc đó, Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy, đang định ném về phía mặt Thái tử.Nghe thấy tiếng kêu của Vân Quỳ, ánh mắt Tần Qua bên cạnh Thái tử  sắc bén như chim ưng lập tức khóa chặt Thải Cúc, nhấc chân đá nàng ta bay xa ba trượng.

Chương 28