“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 31
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ đã nằm xuống, không ngờ còn bị truyền gọi.Nếu là chủ tử khác, đương nhiên không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy. Nhưng đây là Thái tử, không biết khi nào sẽ phát bệnh, nàng phải luôn luôn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.Nàng thở dài trong lòng, vội vàng mặc quần áo đi tới Thừa Quang Điện.Thấy nàng đến, Tào Nguyên Lộc đưa cho nàng khay đựng thuốc rượu và băng gạc, “Điện hạ bị thương ở cánh tay, cô nương vào thay thuốc cho ngài đi.”Vân Quỳ kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, ban ngày đã thấy được sự tàn nhẫn của Tào Nguyên Lộc, đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi như cũ, ngoan ngoãn nghe theo.Tào Nguyên Lộc hòa nhã nói: “Cô nương đừng sợ, điện hạ nhà ta đâu phải hổ ăn thịt người, chỉ cần cô nương không có ý xấu, điện hạ há lại g.i.ế.c người vô tội.”Vân Quỳ âm thầm lẩm bẩm, ngài nói lời này tự ngài có tin không?Nếu Thái tử thật sự là người tốt, sao lại khiến người ta sợ hãi đến thế, vì sao lại có nhiều người người trước ngã xuống, người sau lại đến ám sát hắn để thay trời hành đạo? Huống hồ bên ngoài đều đồn hắn tàn sát bảy thành Bắc Ngụy, những dân thường c.h.ế.t oan kia không vô tội sao?Tào Nguyên Lộc chột dạ sờ mũi, “Đau đầu phát tác lên quả thật có thể khiến người khác bị thương. Chỉ cần thấy điện hạ đột nhiên tâm trạng bực bội, cô nương cứ việc gọi nô tài là được.”Vân Quỳ mím môi, sao nàng cảm thấy Thái tử lúc nào cũng rất liều lĩnh nhỉ.“Nô tỳ biết rồi, tạ công công nhắc nhở.”Tào Nguyên Lộc hạ thấp giọng nói: “Vết thương mới trên cánh tay điện hạ không phải do người khác gây ra. Chính là đêm qua điện hạ sợ rằng sẽ mất kiểm soát làm người bị thương, nên mới tự dùng d.a.o găm rạch.”Vân Quỳ: ……Sao càng nghe càng thấy khủng khiếp hơn vậy.Tào Nguyên Lộc nghĩ đến điều gì đó, khẽ ho hai tiếng nói: “Trước đây điện hạ chưa từng sủng hạnh nữ tử nào, hiện tại thương bệnh chưa khỏi, vốn không nên làm chuyện phòng the. Nhưng nếu ngài thật sự muốn, xin cô nương cố gắng phối hợp, đừng để điện hạ quá mệt mỏi, kẻo vết thương lại nứt ra.”Đây là ý bảo nàng chủ động.Nhưng… bên ngoài chẳng phải đều đồn Thái tử háo sắc và không kiêng nể nam nữ sao, vậy mà ngài ấy lại chưa từng sủng hạnh ai?Vân Quỳ nghĩ nghĩ, vẫn nói thật: “Không dám giấu công công, đêm qua điện hạ không hề chạm vào ta…”Tào Nguyên Lộc không bất ngờ, sáng sớm hắn bôi thuốc cho Thái tử, không hề phát hiện dấu vết quan hệ trên giường. Trong lòng ông ấy đại khái cũng hiểu, điện hạ thà tự làm mình bị thương, cũng không muốn bị mị dược kiểm soát tâm trí, trúng bẫy người ngoài.Nhưng hôm nay lại truyền gọi… Không có khả năng chỉ nói chuyện phiếm?Ông ấy khích lệ nhìn Vân Quỳ: “Cô nương vào đi, đừng để điện hạ đợi lâu.”Vân Quỳ gật đầu, bưng thuốc vào, còn bị Tư Trướng đang canh gác ở hành lang trừng mắt nhìn một cái.Vân Quỳ: ……Nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng với Tào Nguyên Lộc, Tư Trướng mới biết đêm qua nàng không thị tẩm.Sắc đẹp trước mắt, vậy mà Thái tử không động lòng, xem ra nàng cũng chẳng ra gì, không chừng là bị Thái tử đuổi ra khỏi điện Thừa Quang…Nhưng đêm nay vì sao Thái tử lại triệu kiến nàng?“Cô nương Liên Nhụy, đêm nay trong điện không cần ngươi, về nghỉ sớm đi.”Trong lòng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tào công công sắp xếp, Tư Trướng vội vàng thu lại suy nghĩ, chắp tay đồng ý.Vân Quỳ vào điện, thấy Thái tử mặc một bộ trung y màu đen huyền, ngồi trên giường la hán uống trà.Nàng hít sâu một hơi, bước lên cung kính hành lễ, “Tào công công bảo nô tỳ đến bôi thuốc cho điện hạ.”Thái tử nhìn nàng, nhàn nhạt đáp một tiếng.Thiếu nữ chậm rãi tiến lại gần, mùi hương cỏ hoa thanh khiết lan tỏa, tựa như sau những ngày mưa dầm trời quang mây tạnh, những đóa hướng dương còn đọng giọt sương trên mặt cỏ ngẩng đầu, mang theo hương vị của ánh mặt trời.Thái tử dần thả lỏng mày, nhìn nàng từng vòng từng vòng, cẩn thận tháo băng gạc. Khi nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của hắn, đôi môi khẽ hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ kinh hãi.
Vân Quỳ đã nằm xuống, không ngờ còn bị truyền gọi.
Nếu là chủ tử khác, đương nhiên không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy. Nhưng đây là Thái tử, không biết khi nào sẽ phát bệnh, nàng phải luôn luôn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Nàng thở dài trong lòng, vội vàng mặc quần áo đi tới Thừa Quang Điện.
Thấy nàng đến, Tào Nguyên Lộc đưa cho nàng khay đựng thuốc rượu và băng gạc, “Điện hạ bị thương ở cánh tay, cô nương vào thay thuốc cho ngài đi.”
Vân Quỳ kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, ban ngày đã thấy được sự tàn nhẫn của Tào Nguyên Lộc, đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi như cũ, ngoan ngoãn nghe theo.
Tào Nguyên Lộc hòa nhã nói: “Cô nương đừng sợ, điện hạ nhà ta đâu phải hổ ăn thịt người, chỉ cần cô nương không có ý xấu, điện hạ há lại g.i.ế.c người vô tội.”
Vân Quỳ âm thầm lẩm bẩm, ngài nói lời này tự ngài có tin không?
Nếu Thái tử thật sự là người tốt, sao lại khiến người ta sợ hãi đến thế, vì sao lại có nhiều người người trước ngã xuống, người sau lại đến ám sát hắn để thay trời hành đạo? Huống hồ bên ngoài đều đồn hắn tàn sát bảy thành Bắc Ngụy, những dân thường c.h.ế.t oan kia không vô tội sao?
Tào Nguyên Lộc chột dạ sờ mũi, “Đau đầu phát tác lên quả thật có thể khiến người khác bị thương. Chỉ cần thấy điện hạ đột nhiên tâm trạng bực bội, cô nương cứ việc gọi nô tài là được.”
Vân Quỳ mím môi, sao nàng cảm thấy Thái tử lúc nào cũng rất liều lĩnh nhỉ.
“Nô tỳ biết rồi, tạ công công nhắc nhở.”
Tào Nguyên Lộc hạ thấp giọng nói: “Vết thương mới trên cánh tay điện hạ không phải do người khác gây ra. Chính là đêm qua điện hạ sợ rằng sẽ mất kiểm soát làm người bị thương, nên mới tự dùng d.a.o găm rạch.”
Vân Quỳ: ……
Sao càng nghe càng thấy khủng khiếp hơn vậy.
Tào Nguyên Lộc nghĩ đến điều gì đó, khẽ ho hai tiếng nói: “Trước đây điện hạ chưa từng sủng hạnh nữ tử nào, hiện tại thương bệnh chưa khỏi, vốn không nên làm chuyện phòng the. Nhưng nếu ngài thật sự muốn, xin cô nương cố gắng phối hợp, đừng để điện hạ quá mệt mỏi, kẻo vết thương lại nứt ra.”
Đây là ý bảo nàng chủ động.
Nhưng… bên ngoài chẳng phải đều đồn Thái tử háo sắc và không kiêng nể nam nữ sao, vậy mà ngài ấy lại chưa từng sủng hạnh ai?
Vân Quỳ nghĩ nghĩ, vẫn nói thật: “Không dám giấu công công, đêm qua điện hạ không hề chạm vào ta…”
Tào Nguyên Lộc không bất ngờ, sáng sớm hắn bôi thuốc cho Thái tử, không hề phát hiện dấu vết quan hệ trên giường. Trong lòng ông ấy đại khái cũng hiểu, điện hạ thà tự làm mình bị thương, cũng không muốn bị mị dược kiểm soát tâm trí, trúng bẫy người ngoài.
Nhưng hôm nay lại truyền gọi… Không có khả năng chỉ nói chuyện phiếm?
Ông ấy khích lệ nhìn Vân Quỳ: “Cô nương vào đi, đừng để điện hạ đợi lâu.”
Vân Quỳ gật đầu, bưng thuốc vào, còn bị Tư Trướng đang canh gác ở hành lang trừng mắt nhìn một cái.
Vân Quỳ: ……
Nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng với Tào Nguyên Lộc, Tư Trướng mới biết đêm qua nàng không thị tẩm.
Sắc đẹp trước mắt, vậy mà Thái tử không động lòng, xem ra nàng cũng chẳng ra gì, không chừng là bị Thái tử đuổi ra khỏi điện Thừa Quang…
Nhưng đêm nay vì sao Thái tử lại triệu kiến nàng?
“Cô nương Liên Nhụy, đêm nay trong điện không cần ngươi, về nghỉ sớm đi.”
Trong lòng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tào công công sắp xếp, Tư Trướng vội vàng thu lại suy nghĩ, chắp tay đồng ý.
Vân Quỳ vào điện, thấy Thái tử mặc một bộ trung y màu đen huyền, ngồi trên giường la hán uống trà.
Nàng hít sâu một hơi, bước lên cung kính hành lễ, “Tào công công bảo nô tỳ đến bôi thuốc cho điện hạ.”
Thái tử nhìn nàng, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Thiếu nữ chậm rãi tiến lại gần, mùi hương cỏ hoa thanh khiết lan tỏa, tựa như sau những ngày mưa dầm trời quang mây tạnh, những đóa hướng dương còn đọng giọt sương trên mặt cỏ ngẩng đầu, mang theo hương vị của ánh mặt trời.
Thái tử dần thả lỏng mày, nhìn nàng từng vòng từng vòng, cẩn thận tháo băng gạc. Khi nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của hắn, đôi môi khẽ hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ kinh hãi.
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ đã nằm xuống, không ngờ còn bị truyền gọi.Nếu là chủ tử khác, đương nhiên không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy. Nhưng đây là Thái tử, không biết khi nào sẽ phát bệnh, nàng phải luôn luôn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.Nàng thở dài trong lòng, vội vàng mặc quần áo đi tới Thừa Quang Điện.Thấy nàng đến, Tào Nguyên Lộc đưa cho nàng khay đựng thuốc rượu và băng gạc, “Điện hạ bị thương ở cánh tay, cô nương vào thay thuốc cho ngài đi.”Vân Quỳ kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, ban ngày đã thấy được sự tàn nhẫn của Tào Nguyên Lộc, đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi như cũ, ngoan ngoãn nghe theo.Tào Nguyên Lộc hòa nhã nói: “Cô nương đừng sợ, điện hạ nhà ta đâu phải hổ ăn thịt người, chỉ cần cô nương không có ý xấu, điện hạ há lại g.i.ế.c người vô tội.”Vân Quỳ âm thầm lẩm bẩm, ngài nói lời này tự ngài có tin không?Nếu Thái tử thật sự là người tốt, sao lại khiến người ta sợ hãi đến thế, vì sao lại có nhiều người người trước ngã xuống, người sau lại đến ám sát hắn để thay trời hành đạo? Huống hồ bên ngoài đều đồn hắn tàn sát bảy thành Bắc Ngụy, những dân thường c.h.ế.t oan kia không vô tội sao?Tào Nguyên Lộc chột dạ sờ mũi, “Đau đầu phát tác lên quả thật có thể khiến người khác bị thương. Chỉ cần thấy điện hạ đột nhiên tâm trạng bực bội, cô nương cứ việc gọi nô tài là được.”Vân Quỳ mím môi, sao nàng cảm thấy Thái tử lúc nào cũng rất liều lĩnh nhỉ.“Nô tỳ biết rồi, tạ công công nhắc nhở.”Tào Nguyên Lộc hạ thấp giọng nói: “Vết thương mới trên cánh tay điện hạ không phải do người khác gây ra. Chính là đêm qua điện hạ sợ rằng sẽ mất kiểm soát làm người bị thương, nên mới tự dùng d.a.o găm rạch.”Vân Quỳ: ……Sao càng nghe càng thấy khủng khiếp hơn vậy.Tào Nguyên Lộc nghĩ đến điều gì đó, khẽ ho hai tiếng nói: “Trước đây điện hạ chưa từng sủng hạnh nữ tử nào, hiện tại thương bệnh chưa khỏi, vốn không nên làm chuyện phòng the. Nhưng nếu ngài thật sự muốn, xin cô nương cố gắng phối hợp, đừng để điện hạ quá mệt mỏi, kẻo vết thương lại nứt ra.”Đây là ý bảo nàng chủ động.Nhưng… bên ngoài chẳng phải đều đồn Thái tử háo sắc và không kiêng nể nam nữ sao, vậy mà ngài ấy lại chưa từng sủng hạnh ai?Vân Quỳ nghĩ nghĩ, vẫn nói thật: “Không dám giấu công công, đêm qua điện hạ không hề chạm vào ta…”Tào Nguyên Lộc không bất ngờ, sáng sớm hắn bôi thuốc cho Thái tử, không hề phát hiện dấu vết quan hệ trên giường. Trong lòng ông ấy đại khái cũng hiểu, điện hạ thà tự làm mình bị thương, cũng không muốn bị mị dược kiểm soát tâm trí, trúng bẫy người ngoài.Nhưng hôm nay lại truyền gọi… Không có khả năng chỉ nói chuyện phiếm?Ông ấy khích lệ nhìn Vân Quỳ: “Cô nương vào đi, đừng để điện hạ đợi lâu.”Vân Quỳ gật đầu, bưng thuốc vào, còn bị Tư Trướng đang canh gác ở hành lang trừng mắt nhìn một cái.Vân Quỳ: ……Nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng với Tào Nguyên Lộc, Tư Trướng mới biết đêm qua nàng không thị tẩm.Sắc đẹp trước mắt, vậy mà Thái tử không động lòng, xem ra nàng cũng chẳng ra gì, không chừng là bị Thái tử đuổi ra khỏi điện Thừa Quang…Nhưng đêm nay vì sao Thái tử lại triệu kiến nàng?“Cô nương Liên Nhụy, đêm nay trong điện không cần ngươi, về nghỉ sớm đi.”Trong lòng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tào công công sắp xếp, Tư Trướng vội vàng thu lại suy nghĩ, chắp tay đồng ý.Vân Quỳ vào điện, thấy Thái tử mặc một bộ trung y màu đen huyền, ngồi trên giường la hán uống trà.Nàng hít sâu một hơi, bước lên cung kính hành lễ, “Tào công công bảo nô tỳ đến bôi thuốc cho điện hạ.”Thái tử nhìn nàng, nhàn nhạt đáp một tiếng.Thiếu nữ chậm rãi tiến lại gần, mùi hương cỏ hoa thanh khiết lan tỏa, tựa như sau những ngày mưa dầm trời quang mây tạnh, những đóa hướng dương còn đọng giọt sương trên mặt cỏ ngẩng đầu, mang theo hương vị của ánh mặt trời.Thái tử dần thả lỏng mày, nhìn nàng từng vòng từng vòng, cẩn thận tháo băng gạc. Khi nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của hắn, đôi môi khẽ hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ kinh hãi.