“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 33
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Ánh mắt Thái tử sắc bén: “Ngươi chỉ gặp Thải Cúc một lần đã có thể vào giấc mơ nàng ta. như hôm nay ngày ngày hầu hạ ở điện Thừa Quang, chẳng lẽ cũng có thể đi vào giấc mơ của cô?”Vân Quỳ căng thẳng nắm chặt ngón tay.「Chuyện này có thể nói sao? Ta còn mơ thấy ngài muốn b.óp ch.ết ta nữa kìa.」Song nàng tuyệt đối không thể nhắc với Thái tử chuyện này, nếu không sẽ rất có thể hắn sẽ g.i.ế.c nàng diệt khẩu.Thái tử: ……Giấc mơ mờ ảo hỗn loạn, thường chỉ cần trở mình là quên mất.Hắn có mơ thấy muốn b.óp ch.ết nàng sao?Nhưng đêm nàng dùng ruột dê cho hắn uống thuốc, hắn quả thật đã động sát niệm, hận không thể nghiền nát xương nàng thành tro.Vân Quỳ suy nghĩ, vẫn không dám nói thật, “Kỹ xảo nhỏ của nô tỳ không đáng nhắc đến, điện hạ là người tôn quý bậc nhất thiên hạ, nô tỳ sao dám mạo phạm ngài…”Thái tử đương nhiên không tin, “Đêm nay ngươi cứ ở lại trong điện, cô muốn xem thử, ngươi có thể đi vào giấc mơ của cô không. Nếu như ngươi ngươi hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoặc chúng, cô nhất định sẽ không bỏ qua.”Vân Quỳ biện giải: “…… Nô tỳ chưa từng nói chuyện này với ai, không hề yêu ngôn loạn ngữ.”Thái tử: “Hoặc là cô.”Vân Quỳ: ……「Có phải không hiểu tiếng người không hả? Ta đã nói là không vào được rồi! Vốn dĩ không phải muốn vào giấc mơ của ai thì vào được, khó lắm biết không hả?」Thái tử làm như không nghe thấy, rũ mắt nhắc nhở: “Tiếp tục băng bó.”Vân Quỳ muốn khóc mà không ra nước mắt, âm thầm nghiến răng giúp hắn lau rửa. Trong lòng giận dữ, tay chân hơi không biết nặng nhẹ, khi dùng khăn lau vết thương không khống chế được lực đạo, lập tức nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.Ngẩng mắt đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng kia, tay chán nàng luống cuống. Thấy hắn không tiếp tục nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng mới ấm ức nói “Điện hạ thứ tội”, rồi tiếp tục lau chùi.Vết thương trên cánh tay chằng chịt ngang dọc, mỗi vết đều m.á.u thịt ghê rợn. Vân Quỳ chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, ngón tay run rẩy không ngừng.Bất kỳ vết thương nào trước mắt xuất hiện trên người nàng, có lẽ đều sẽ khiến nàng đau đớn muốn chết.Nàng cũng từng bị đánh, trước khi vào cung bị anh họ đánh, sau khi vào cung cũng bị cô cô chưởng sự đánh bằng ván.Tuy nhiên vì mợ thương tiếc khuôn mặt này của nàng nên anh họ trút giận lên nàng thì được, nhưng tuyệt đối không thể đánh hỏng nàng, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự sau này.Về phần trong cung, đánh bằng ván đều có chừng mực, chỉ cần không phạm lỗi lớn, hiếm khi đánh vào mặt, cũng không để lại sẹo xấu xí, sợ làm ô uế mắt của các chủ tử.Cả đời này nàng chưa từng thấy ai có thể tự làm mình bị thương đến mức này, lại còn là Thái tử một nước, người đáng lẽ phải sống trong nhung lụa.Thật ra nàng cũng may mắn được nhìn thấy vài vị hoàng tử từ xa.Nhị hoàng tử, tức Thần vương điện hạ, phong thái ung dung cao quý. Tứ hoàng tử do quý phi sinh ra phong lưu phóng khoáng. Cửu hoàng tử mới năm tuổi, trắng trẻo khỏe mạnh, thích nhất là cưỡi cung nhân làm ngựa.Rồng sinh chín con tuy khác nhau, nhưng không ai không sáng sủa lộng lẫy cao quý vô cùng. Duy chỉ có Đông Cung của Thái tử điện hạ ngày ngày gió tanh mưa máu, không giống cung điện của trữ quân, mà giống như điện Diêm Vương…Những đóa hướng dương nhỏ của bọn nàng phải hướng về mặt trới mới có thể phát triển, sao có thể sống ở điện Diêm Vương âm u được.Vân Quỳ vừa băng bó vết thương, vừa lẩm bẩm trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt âm trầm đến cực điểm của Thái tử.Đợi xử lý xong vết thương, ngẩng đầu đáp lời thì sắc mặt người đàn ông đã trở lại bình thường, vẫn lạnh nhạt như trước.Thái tử ngưng mắt nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể đi vào giấc mơ?”Vừa nghe thấy có chuyển biến tốt, Vân Quỳ vội vàng nói: “Phải là người nô tỳ đã gặp mặt, nhưng người ban ngày nô tỳ gặp nhiều không đếm xuể, vào giấc mơ của ai cũng phải xem duyên phận. Ngoài ra, người này còn phải khiến nô tỳ ngày nhớ đêm mong, trằn trọc không yên…”Nàng thêm mắm thêm muối một tràng, cố gắng nói chuyện này khó khăn vạn phần, tốt nhất là để Thái tử từ bỏ việc dò xét nàng.Có điều Thái tử vẫn không hề nao núng, trầm ngâm một lát nói: “Đêm nay ngươi ngủ cùng giường với cô, ngày mai tỉnh lại trả lời.”
Ánh mắt Thái tử sắc bén: “Ngươi chỉ gặp Thải Cúc một lần đã có thể vào giấc mơ nàng ta. như hôm nay ngày ngày hầu hạ ở điện Thừa Quang, chẳng lẽ cũng có thể đi vào giấc mơ của cô?”
Vân Quỳ căng thẳng nắm chặt ngón tay.
「Chuyện này có thể nói sao? Ta còn mơ thấy ngài muốn b.óp ch.ết ta nữa kìa.」
Song nàng tuyệt đối không thể nhắc với Thái tử chuyện này, nếu không sẽ rất có thể hắn sẽ g.i.ế.c nàng diệt khẩu.
Thái tử: ……
Giấc mơ mờ ảo hỗn loạn, thường chỉ cần trở mình là quên mất.
Hắn có mơ thấy muốn b.óp ch.ết nàng sao?
Nhưng đêm nàng dùng ruột dê cho hắn uống thuốc, hắn quả thật đã động sát niệm, hận không thể nghiền nát xương nàng thành tro.
Vân Quỳ suy nghĩ, vẫn không dám nói thật, “Kỹ xảo nhỏ của nô tỳ không đáng nhắc đến, điện hạ là người tôn quý bậc nhất thiên hạ, nô tỳ sao dám mạo phạm ngài…”
Thái tử đương nhiên không tin, “Đêm nay ngươi cứ ở lại trong điện, cô muốn xem thử, ngươi có thể đi vào giấc mơ của cô không. Nếu như ngươi ngươi hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoặc chúng, cô nhất định sẽ không bỏ qua.”
Vân Quỳ biện giải: “…… Nô tỳ chưa từng nói chuyện này với ai, không hề yêu ngôn loạn ngữ.”
Thái tử: “Hoặc là cô.”
Vân Quỳ: ……
「Có phải không hiểu tiếng người không hả? Ta đã nói là không vào được rồi! Vốn dĩ không phải muốn vào giấc mơ của ai thì vào được, khó lắm biết không hả?」
Thái tử làm như không nghe thấy, rũ mắt nhắc nhở: “Tiếp tục băng bó.”
Vân Quỳ muốn khóc mà không ra nước mắt, âm thầm nghiến răng giúp hắn lau rửa. Trong lòng giận dữ, tay chân hơi không biết nặng nhẹ, khi dùng khăn lau vết thương không khống chế được lực đạo, lập tức nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.
Ngẩng mắt đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng kia, tay chán nàng luống cuống. Thấy hắn không tiếp tục nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng mới ấm ức nói “Điện hạ thứ tội”, rồi tiếp tục lau chùi.
Vết thương trên cánh tay chằng chịt ngang dọc, mỗi vết đều m.á.u thịt ghê rợn. Vân Quỳ chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, ngón tay run rẩy không ngừng.
Bất kỳ vết thương nào trước mắt xuất hiện trên người nàng, có lẽ đều sẽ khiến nàng đau đớn muốn chết.
Nàng cũng từng bị đánh, trước khi vào cung bị anh họ đánh, sau khi vào cung cũng bị cô cô chưởng sự đánh bằng ván.
Tuy nhiên vì mợ thương tiếc khuôn mặt này của nàng nên anh họ trút giận lên nàng thì được, nhưng tuyệt đối không thể đánh hỏng nàng, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự sau này.
Về phần trong cung, đánh bằng ván đều có chừng mực, chỉ cần không phạm lỗi lớn, hiếm khi đánh vào mặt, cũng không để lại sẹo xấu xí, sợ làm ô uế mắt của các chủ tử.
Cả đời này nàng chưa từng thấy ai có thể tự làm mình bị thương đến mức này, lại còn là Thái tử một nước, người đáng lẽ phải sống trong nhung lụa.
Thật ra nàng cũng may mắn được nhìn thấy vài vị hoàng tử từ xa.
Nhị hoàng tử, tức Thần vương điện hạ, phong thái ung dung cao quý. Tứ hoàng tử do quý phi sinh ra phong lưu phóng khoáng. Cửu hoàng tử mới năm tuổi, trắng trẻo khỏe mạnh, thích nhất là cưỡi cung nhân làm ngựa.
Rồng sinh chín con tuy khác nhau, nhưng không ai không sáng sủa lộng lẫy cao quý vô cùng. Duy chỉ có Đông Cung của Thái tử điện hạ ngày ngày gió tanh mưa máu, không giống cung điện của trữ quân, mà giống như điện Diêm Vương…
Những đóa hướng dương nhỏ của bọn nàng phải hướng về mặt trới mới có thể phát triển, sao có thể sống ở điện Diêm Vương âm u được.
Vân Quỳ vừa băng bó vết thương, vừa lẩm bẩm trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt âm trầm đến cực điểm của Thái tử.
Đợi xử lý xong vết thương, ngẩng đầu đáp lời thì sắc mặt người đàn ông đã trở lại bình thường, vẫn lạnh nhạt như trước.
Thái tử ngưng mắt nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể đi vào giấc mơ?”
Vừa nghe thấy có chuyển biến tốt, Vân Quỳ vội vàng nói: “Phải là người nô tỳ đã gặp mặt, nhưng người ban ngày nô tỳ gặp nhiều không đếm xuể, vào giấc mơ của ai cũng phải xem duyên phận. Ngoài ra, người này còn phải khiến nô tỳ ngày nhớ đêm mong, trằn trọc không yên…”
Nàng thêm mắm thêm muối một tràng, cố gắng nói chuyện này khó khăn vạn phần, tốt nhất là để Thái tử từ bỏ việc dò xét nàng.
Có điều Thái tử vẫn không hề nao núng, trầm ngâm một lát nói: “Đêm nay ngươi ngủ cùng giường với cô, ngày mai tỉnh lại trả lời.”
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Ánh mắt Thái tử sắc bén: “Ngươi chỉ gặp Thải Cúc một lần đã có thể vào giấc mơ nàng ta. như hôm nay ngày ngày hầu hạ ở điện Thừa Quang, chẳng lẽ cũng có thể đi vào giấc mơ của cô?”Vân Quỳ căng thẳng nắm chặt ngón tay.「Chuyện này có thể nói sao? Ta còn mơ thấy ngài muốn b.óp ch.ết ta nữa kìa.」Song nàng tuyệt đối không thể nhắc với Thái tử chuyện này, nếu không sẽ rất có thể hắn sẽ g.i.ế.c nàng diệt khẩu.Thái tử: ……Giấc mơ mờ ảo hỗn loạn, thường chỉ cần trở mình là quên mất.Hắn có mơ thấy muốn b.óp ch.ết nàng sao?Nhưng đêm nàng dùng ruột dê cho hắn uống thuốc, hắn quả thật đã động sát niệm, hận không thể nghiền nát xương nàng thành tro.Vân Quỳ suy nghĩ, vẫn không dám nói thật, “Kỹ xảo nhỏ của nô tỳ không đáng nhắc đến, điện hạ là người tôn quý bậc nhất thiên hạ, nô tỳ sao dám mạo phạm ngài…”Thái tử đương nhiên không tin, “Đêm nay ngươi cứ ở lại trong điện, cô muốn xem thử, ngươi có thể đi vào giấc mơ của cô không. Nếu như ngươi ngươi hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoặc chúng, cô nhất định sẽ không bỏ qua.”Vân Quỳ biện giải: “…… Nô tỳ chưa từng nói chuyện này với ai, không hề yêu ngôn loạn ngữ.”Thái tử: “Hoặc là cô.”Vân Quỳ: ……「Có phải không hiểu tiếng người không hả? Ta đã nói là không vào được rồi! Vốn dĩ không phải muốn vào giấc mơ của ai thì vào được, khó lắm biết không hả?」Thái tử làm như không nghe thấy, rũ mắt nhắc nhở: “Tiếp tục băng bó.”Vân Quỳ muốn khóc mà không ra nước mắt, âm thầm nghiến răng giúp hắn lau rửa. Trong lòng giận dữ, tay chân hơi không biết nặng nhẹ, khi dùng khăn lau vết thương không khống chế được lực đạo, lập tức nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.Ngẩng mắt đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng kia, tay chán nàng luống cuống. Thấy hắn không tiếp tục nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng mới ấm ức nói “Điện hạ thứ tội”, rồi tiếp tục lau chùi.Vết thương trên cánh tay chằng chịt ngang dọc, mỗi vết đều m.á.u thịt ghê rợn. Vân Quỳ chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, ngón tay run rẩy không ngừng.Bất kỳ vết thương nào trước mắt xuất hiện trên người nàng, có lẽ đều sẽ khiến nàng đau đớn muốn chết.Nàng cũng từng bị đánh, trước khi vào cung bị anh họ đánh, sau khi vào cung cũng bị cô cô chưởng sự đánh bằng ván.Tuy nhiên vì mợ thương tiếc khuôn mặt này của nàng nên anh họ trút giận lên nàng thì được, nhưng tuyệt đối không thể đánh hỏng nàng, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự sau này.Về phần trong cung, đánh bằng ván đều có chừng mực, chỉ cần không phạm lỗi lớn, hiếm khi đánh vào mặt, cũng không để lại sẹo xấu xí, sợ làm ô uế mắt của các chủ tử.Cả đời này nàng chưa từng thấy ai có thể tự làm mình bị thương đến mức này, lại còn là Thái tử một nước, người đáng lẽ phải sống trong nhung lụa.Thật ra nàng cũng may mắn được nhìn thấy vài vị hoàng tử từ xa.Nhị hoàng tử, tức Thần vương điện hạ, phong thái ung dung cao quý. Tứ hoàng tử do quý phi sinh ra phong lưu phóng khoáng. Cửu hoàng tử mới năm tuổi, trắng trẻo khỏe mạnh, thích nhất là cưỡi cung nhân làm ngựa.Rồng sinh chín con tuy khác nhau, nhưng không ai không sáng sủa lộng lẫy cao quý vô cùng. Duy chỉ có Đông Cung của Thái tử điện hạ ngày ngày gió tanh mưa máu, không giống cung điện của trữ quân, mà giống như điện Diêm Vương…Những đóa hướng dương nhỏ của bọn nàng phải hướng về mặt trới mới có thể phát triển, sao có thể sống ở điện Diêm Vương âm u được.Vân Quỳ vừa băng bó vết thương, vừa lẩm bẩm trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt âm trầm đến cực điểm của Thái tử.Đợi xử lý xong vết thương, ngẩng đầu đáp lời thì sắc mặt người đàn ông đã trở lại bình thường, vẫn lạnh nhạt như trước.Thái tử ngưng mắt nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể đi vào giấc mơ?”Vừa nghe thấy có chuyển biến tốt, Vân Quỳ vội vàng nói: “Phải là người nô tỳ đã gặp mặt, nhưng người ban ngày nô tỳ gặp nhiều không đếm xuể, vào giấc mơ của ai cũng phải xem duyên phận. Ngoài ra, người này còn phải khiến nô tỳ ngày nhớ đêm mong, trằn trọc không yên…”Nàng thêm mắm thêm muối một tràng, cố gắng nói chuyện này khó khăn vạn phần, tốt nhất là để Thái tử từ bỏ việc dò xét nàng.Có điều Thái tử vẫn không hề nao núng, trầm ngâm một lát nói: “Đêm nay ngươi ngủ cùng giường với cô, ngày mai tỉnh lại trả lời.”