“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 37
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Sắc mặt lạnh lùng của Thái tử cuối cùng cũng có phản ứng: “Ngươi còn biết thế tử Ninh Đức Hầu?”“Vốn dĩ không biết.” Vân Quỳ nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, hơi khó mở lời, “Nhưng thế tử gia tình đến đậm sâu, nhất định bắt Ngọc tần nương nương mở mắt nhìn hắn ta, còn ép Ngọc tần nương nương gọi tên hắn ta, gọi mười mấy lần mới chịu buông tha, khi đó nô tỳ mới biết người kia chính là thế tử Ninh Đức Hầu……”Thái tử khẽ cười khẩy, hiếm khi lộ ra vẻ vui vẻ.Ninh Đức Hầu chính là quốc cữu gia đương triều, anh trai trưởng của Hoàng hậu. Thế tử Ninh Đức Hầu Tạ Hoài Xuyên chính là cháu trai của Hoàng hậu.Về phần Ngọc tần kia, theo như hắn biết, nàng ta đã từng có hôn ước từ trong bụng mẹ với Tạ Hoài Xuyên. Tuy nhiên sau này Thụy vương đăng cơ, nhờ đó mà địa vị của nhà họ Tạ tăng cao, trở thành nhà ngoại của Hoàng hậu. Từ đó gà chó lên trời, coi thường nhà họ Ngọc không môn đăng hộ đối, ngấm ngầm phá hoại uyên ương. Cuối cùng hai nhà hủy hôn, nhà Tạ họ lại định hôn cho Tạ Hoài Xuyên với cháu gái của Lệnh quốc công.Nhà họ Ngọc bị từ hôn, đương nhiên là không nuốt trôi cục tức này. Cha của Ngọc tần lập tức quyết định để con gái vào cung tuyển tú, tìm chỗ dựa khác.Năm đó, để khai chi tán diệp, Thuần Minh Đế chọn hàng trăm người để làm phong phú hậu cung, Ngọc tần là một trong số đó.Thuần Minh Đế mưa móc ban đều, Ngọc tần từng được sủng hạnh, còn sinh hạ Cửu hoàng tử.Vào cung bảy năm, không ngờ người tình trong mộng vẫn là trúc mã ngày xưa, đội mũ xanh cho Thuần Minh Đế.Thấy hắn hứng thú, Vân Quỳ thăm dò hỏi: “Điện hạ thích nghe những chuyện này sao?”Thái tử thu khóe miệng lại, ung dung nói: “Cô không thích.”Vân Quỳ: ……Người này đúng là, trở mặt nhanh như lật sách.Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhắc nhở: “Chuyện đi vào giấc mơ, tuyệt đối không được nhắc với bất kỳ ai bên ngoài. Nếu không cô chỉ hỏi tội mình ngươi.”Vân Quỳ gật đầu như bổ củi: “Nô tỳ tuân mệnh.”Trước đây nàng chưa từng nhắc đến với ai, sau này đương nhiên càng không, nàng còn tò mò làm sao Thái tử biết được nữa.Đối phó với Thái tử xong, cách giờ ngọ thử đồ ăn còn nửa ngày rảnh rỗi. Vân Quỳ đang định về thiên điện nghỉ ngơi, lại bị Hoàng hậu phái người đến truyền gọi, chỉ đành vội vàng đến Khôn Ninh Cung hồi đáp.Nàng không hề hay biết, tuy nàng chưa từng cùng Thái tử gi.ao ho.an â.n á.i. Nhưng tin tức nàng liên tiếp thị tẩm hai đêm đã lan khắp trong cung. Đối với Thái tử chỉ có tiếng háo sắc mà không háo sắc thật, đây là lần đầu tiên hắn sủng hạnh nữ tử, rơi vào mắt Hoàng hậu và những người khác, đương nhiên là đáng chú ý.Trên đường đến Khôn Ninh Cung cũng thu hút vô số ánh mắt.Vân Quỳ bị người ta nhìn hơi không tự nhiên, cúi thấp đầu không nghĩ nhiều, mãi đến khi bước vào Khôn Ninh Cung mới thở phào nhẹ nhõm.Thấy nàng đến, Hoàng hậu vẫn hòa nhã tươi cười: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, gần đây thân thể Thái tử thế nào?”Vân Quỳ nhớ tới hôm qua hắn còn thổ huyết, cộng thêm không tiếc tự làm mình bị thương vì hợp hoan tán. Tình trạng đó không hẳn là không tốt lắm, nên nàng nói thật hết tình hình sức khoẻ của Thái tử.Những người Hoàng hậu cài cắm ở Đông Cung đã sớm bẩm báo tin tức. Bà ta hỏi như vậy, chẳng qua là muốn dò xét xem nha đầu này có nói thật với bà ta không. Thấy lời nàng nói không khác gì tin tức mà người của bà ta đưa tới, Hoàng hậu rất hài lòng.“Nghe nói hôm kia và hôm qua đều có người mưu đồ hành thích?”Vân Quỳ gật đầu: “Nương nương yên tâm, người đều đã bị điện hạ xử lý rồi.”Hoàng hậu cười nói: “Bổn cung nghe nói, Thái tử bắt được thích khách cũng có phần công của ngươi, có chuyện đó không?”Bà ta tuy để ý nhất cử nhất động của Thái tử, nhưng không dễ dàng đặt chân đến Đông Cung, đặc biệt là sau khi Thái tử tỉnh lại.Một là Thái tử là con trai của Tiên đế, chưa từng giống như các hoàng tử khác tôn xưng bà ta là “mẫu hậu”, cũng không gọi Thuần Minh Đế là “phụ hoàng”. Thậm chí trước mặt hai người vẫn tự xưng “cô”, có thể thấy là chưa từng coi họ ra gì. Hoàng hậu chỉ cần làm đủ mặt ngoài, đương nhiên không muốn tự rước phiền vào mình.Hai là Đông Cung âm u đáng sợ, Thừa Quang Điện ngày ngày đầy rẫy m.á.u tanh. Hoàng hậu cũng sợ bị tà ma quỷ quái ám, cho nên mỗi lần đặt chân đến Đông Cung đều phải chuẩn bị tâm lý kĩ càng.
Sắc mặt lạnh lùng của Thái tử cuối cùng cũng có phản ứng: “Ngươi còn biết thế tử Ninh Đức Hầu?”
“Vốn dĩ không biết.” Vân Quỳ nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, hơi khó mở lời, “Nhưng thế tử gia tình đến đậm sâu, nhất định bắt Ngọc tần nương nương mở mắt nhìn hắn ta, còn ép Ngọc tần nương nương gọi tên hắn ta, gọi mười mấy lần mới chịu buông tha, khi đó nô tỳ mới biết người kia chính là thế tử Ninh Đức Hầu……”
Thái tử khẽ cười khẩy, hiếm khi lộ ra vẻ vui vẻ.
Ninh Đức Hầu chính là quốc cữu gia đương triều, anh trai trưởng của Hoàng hậu. Thế tử Ninh Đức Hầu Tạ Hoài Xuyên chính là cháu trai của Hoàng hậu.
Về phần Ngọc tần kia, theo như hắn biết, nàng ta đã từng có hôn ước từ trong bụng mẹ với Tạ Hoài Xuyên. Tuy nhiên sau này Thụy vương đăng cơ, nhờ đó mà địa vị của nhà họ Tạ tăng cao, trở thành nhà ngoại của Hoàng hậu. Từ đó gà chó lên trời, coi thường nhà họ Ngọc không môn đăng hộ đối, ngấm ngầm phá hoại uyên ương. Cuối cùng hai nhà hủy hôn, nhà Tạ họ lại định hôn cho Tạ Hoài Xuyên với cháu gái của Lệnh quốc công.
Nhà họ Ngọc bị từ hôn, đương nhiên là không nuốt trôi cục tức này. Cha của Ngọc tần lập tức quyết định để con gái vào cung tuyển tú, tìm chỗ dựa khác.
Năm đó, để khai chi tán diệp, Thuần Minh Đế chọn hàng trăm người để làm phong phú hậu cung, Ngọc tần là một trong số đó.
Thuần Minh Đế mưa móc ban đều, Ngọc tần từng được sủng hạnh, còn sinh hạ Cửu hoàng tử.
Vào cung bảy năm, không ngờ người tình trong mộng vẫn là trúc mã ngày xưa, đội mũ xanh cho Thuần Minh Đế.
Thấy hắn hứng thú, Vân Quỳ thăm dò hỏi: “Điện hạ thích nghe những chuyện này sao?”
Thái tử thu khóe miệng lại, ung dung nói: “Cô không thích.”
Vân Quỳ: ……
Người này đúng là, trở mặt nhanh như lật sách.
Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhắc nhở: “Chuyện đi vào giấc mơ, tuyệt đối không được nhắc với bất kỳ ai bên ngoài. Nếu không cô chỉ hỏi tội mình ngươi.”
Vân Quỳ gật đầu như bổ củi: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Trước đây nàng chưa từng nhắc đến với ai, sau này đương nhiên càng không, nàng còn tò mò làm sao Thái tử biết được nữa.
Đối phó với Thái tử xong, cách giờ ngọ thử đồ ăn còn nửa ngày rảnh rỗi. Vân Quỳ đang định về thiên điện nghỉ ngơi, lại bị Hoàng hậu phái người đến truyền gọi, chỉ đành vội vàng đến Khôn Ninh Cung hồi đáp.
Nàng không hề hay biết, tuy nàng chưa từng cùng Thái tử gi.ao ho.an â.n á.i. Nhưng tin tức nàng liên tiếp thị tẩm hai đêm đã lan khắp trong cung. Đối với Thái tử chỉ có tiếng háo sắc mà không háo sắc thật, đây là lần đầu tiên hắn sủng hạnh nữ tử, rơi vào mắt Hoàng hậu và những người khác, đương nhiên là đáng chú ý.
Trên đường đến Khôn Ninh Cung cũng thu hút vô số ánh mắt.
Vân Quỳ bị người ta nhìn hơi không tự nhiên, cúi thấp đầu không nghĩ nhiều, mãi đến khi bước vào Khôn Ninh Cung mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy nàng đến, Hoàng hậu vẫn hòa nhã tươi cười: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, gần đây thân thể Thái tử thế nào?”
Vân Quỳ nhớ tới hôm qua hắn còn thổ huyết, cộng thêm không tiếc tự làm mình bị thương vì hợp hoan tán. Tình trạng đó không hẳn là không tốt lắm, nên nàng nói thật hết tình hình sức khoẻ của Thái tử.
Những người Hoàng hậu cài cắm ở Đông Cung đã sớm bẩm báo tin tức. Bà ta hỏi như vậy, chẳng qua là muốn dò xét xem nha đầu này có nói thật với bà ta không. Thấy lời nàng nói không khác gì tin tức mà người của bà ta đưa tới, Hoàng hậu rất hài lòng.
“Nghe nói hôm kia và hôm qua đều có người mưu đồ hành thích?”
Vân Quỳ gật đầu: “Nương nương yên tâm, người đều đã bị điện hạ xử lý rồi.”
Hoàng hậu cười nói: “Bổn cung nghe nói, Thái tử bắt được thích khách cũng có phần công của ngươi, có chuyện đó không?”
Bà ta tuy để ý nhất cử nhất động của Thái tử, nhưng không dễ dàng đặt chân đến Đông Cung, đặc biệt là sau khi Thái tử tỉnh lại.
Một là Thái tử là con trai của Tiên đế, chưa từng giống như các hoàng tử khác tôn xưng bà ta là “mẫu hậu”, cũng không gọi Thuần Minh Đế là “phụ hoàng”. Thậm chí trước mặt hai người vẫn tự xưng “cô”, có thể thấy là chưa từng coi họ ra gì. Hoàng hậu chỉ cần làm đủ mặt ngoài, đương nhiên không muốn tự rước phiền vào mình.
Hai là Đông Cung âm u đáng sợ, Thừa Quang Điện ngày ngày đầy rẫy m.á.u tanh. Hoàng hậu cũng sợ bị tà ma quỷ quái ám, cho nên mỗi lần đặt chân đến Đông Cung đều phải chuẩn bị tâm lý kĩ càng.
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Sắc mặt lạnh lùng của Thái tử cuối cùng cũng có phản ứng: “Ngươi còn biết thế tử Ninh Đức Hầu?”“Vốn dĩ không biết.” Vân Quỳ nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, hơi khó mở lời, “Nhưng thế tử gia tình đến đậm sâu, nhất định bắt Ngọc tần nương nương mở mắt nhìn hắn ta, còn ép Ngọc tần nương nương gọi tên hắn ta, gọi mười mấy lần mới chịu buông tha, khi đó nô tỳ mới biết người kia chính là thế tử Ninh Đức Hầu……”Thái tử khẽ cười khẩy, hiếm khi lộ ra vẻ vui vẻ.Ninh Đức Hầu chính là quốc cữu gia đương triều, anh trai trưởng của Hoàng hậu. Thế tử Ninh Đức Hầu Tạ Hoài Xuyên chính là cháu trai của Hoàng hậu.Về phần Ngọc tần kia, theo như hắn biết, nàng ta đã từng có hôn ước từ trong bụng mẹ với Tạ Hoài Xuyên. Tuy nhiên sau này Thụy vương đăng cơ, nhờ đó mà địa vị của nhà họ Tạ tăng cao, trở thành nhà ngoại của Hoàng hậu. Từ đó gà chó lên trời, coi thường nhà họ Ngọc không môn đăng hộ đối, ngấm ngầm phá hoại uyên ương. Cuối cùng hai nhà hủy hôn, nhà Tạ họ lại định hôn cho Tạ Hoài Xuyên với cháu gái của Lệnh quốc công.Nhà họ Ngọc bị từ hôn, đương nhiên là không nuốt trôi cục tức này. Cha của Ngọc tần lập tức quyết định để con gái vào cung tuyển tú, tìm chỗ dựa khác.Năm đó, để khai chi tán diệp, Thuần Minh Đế chọn hàng trăm người để làm phong phú hậu cung, Ngọc tần là một trong số đó.Thuần Minh Đế mưa móc ban đều, Ngọc tần từng được sủng hạnh, còn sinh hạ Cửu hoàng tử.Vào cung bảy năm, không ngờ người tình trong mộng vẫn là trúc mã ngày xưa, đội mũ xanh cho Thuần Minh Đế.Thấy hắn hứng thú, Vân Quỳ thăm dò hỏi: “Điện hạ thích nghe những chuyện này sao?”Thái tử thu khóe miệng lại, ung dung nói: “Cô không thích.”Vân Quỳ: ……Người này đúng là, trở mặt nhanh như lật sách.Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhắc nhở: “Chuyện đi vào giấc mơ, tuyệt đối không được nhắc với bất kỳ ai bên ngoài. Nếu không cô chỉ hỏi tội mình ngươi.”Vân Quỳ gật đầu như bổ củi: “Nô tỳ tuân mệnh.”Trước đây nàng chưa từng nhắc đến với ai, sau này đương nhiên càng không, nàng còn tò mò làm sao Thái tử biết được nữa.Đối phó với Thái tử xong, cách giờ ngọ thử đồ ăn còn nửa ngày rảnh rỗi. Vân Quỳ đang định về thiên điện nghỉ ngơi, lại bị Hoàng hậu phái người đến truyền gọi, chỉ đành vội vàng đến Khôn Ninh Cung hồi đáp.Nàng không hề hay biết, tuy nàng chưa từng cùng Thái tử gi.ao ho.an â.n á.i. Nhưng tin tức nàng liên tiếp thị tẩm hai đêm đã lan khắp trong cung. Đối với Thái tử chỉ có tiếng háo sắc mà không háo sắc thật, đây là lần đầu tiên hắn sủng hạnh nữ tử, rơi vào mắt Hoàng hậu và những người khác, đương nhiên là đáng chú ý.Trên đường đến Khôn Ninh Cung cũng thu hút vô số ánh mắt.Vân Quỳ bị người ta nhìn hơi không tự nhiên, cúi thấp đầu không nghĩ nhiều, mãi đến khi bước vào Khôn Ninh Cung mới thở phào nhẹ nhõm.Thấy nàng đến, Hoàng hậu vẫn hòa nhã tươi cười: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, gần đây thân thể Thái tử thế nào?”Vân Quỳ nhớ tới hôm qua hắn còn thổ huyết, cộng thêm không tiếc tự làm mình bị thương vì hợp hoan tán. Tình trạng đó không hẳn là không tốt lắm, nên nàng nói thật hết tình hình sức khoẻ của Thái tử.Những người Hoàng hậu cài cắm ở Đông Cung đã sớm bẩm báo tin tức. Bà ta hỏi như vậy, chẳng qua là muốn dò xét xem nha đầu này có nói thật với bà ta không. Thấy lời nàng nói không khác gì tin tức mà người của bà ta đưa tới, Hoàng hậu rất hài lòng.“Nghe nói hôm kia và hôm qua đều có người mưu đồ hành thích?”Vân Quỳ gật đầu: “Nương nương yên tâm, người đều đã bị điện hạ xử lý rồi.”Hoàng hậu cười nói: “Bổn cung nghe nói, Thái tử bắt được thích khách cũng có phần công của ngươi, có chuyện đó không?”Bà ta tuy để ý nhất cử nhất động của Thái tử, nhưng không dễ dàng đặt chân đến Đông Cung, đặc biệt là sau khi Thái tử tỉnh lại.Một là Thái tử là con trai của Tiên đế, chưa từng giống như các hoàng tử khác tôn xưng bà ta là “mẫu hậu”, cũng không gọi Thuần Minh Đế là “phụ hoàng”. Thậm chí trước mặt hai người vẫn tự xưng “cô”, có thể thấy là chưa từng coi họ ra gì. Hoàng hậu chỉ cần làm đủ mặt ngoài, đương nhiên không muốn tự rước phiền vào mình.Hai là Đông Cung âm u đáng sợ, Thừa Quang Điện ngày ngày đầy rẫy m.á.u tanh. Hoàng hậu cũng sợ bị tà ma quỷ quái ám, cho nên mỗi lần đặt chân đến Đông Cung đều phải chuẩn bị tâm lý kĩ càng.