“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 41
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Ví dụ như môi của anh họ, nàng thậm chí đã không còn nhớ rõ mặt anh họ, nhưng nàng vẫn nhớ hồi nhỏ anh họ thích lè lưỡi trêu người. Môi hắn ta khô nứt bong tróc, luôn mọc mụn nước, bựa lưỡi còn khá dài. Hình ảnh hồi bé hắn ta lè lưỡi với nàng thật sự là rất khó quên.Nhưng môi của Thái tử thì khác, màu hồng nhạt, mỏng mà sạch sẽ, cũng rất quyến rũ, ăn vào chắc rất mềm dẻo.Khuyết điểm cũng có.Khuyết điểm chính là không ăn được.Vân Quỳ lại sờ xấp ngân phiếu kia, dày quá, nhiều quá, thích quá.Một ngàn lượng đập vào đầu nàng khiến nàng choáng váng, thậm chí quên cả sự khó chịu ở bụng dưới ban nãy. Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại một chút, cơn đau lại ập tới như thủy triều.Trên đường đến cung phòng, nàng vẫn còn nghĩ xem nên xử lý số ngân phiếu kia thế nào. Kết quả lại gặp một tiểu thái giám trắng trẻo gầy gò ở hàng lang. Đối phương lén lút gọi nàng đến sau hòn non bộ, không nói hai lời nhét một bình thuốc vào tay nàng.“Chủ tử nhà ta nhờ cô nương tìm cơ hội hạ thuốc này vào đồ ăn thức uống của Thái tử. Sau khi thành công, chủ tử sẽ sắp xếp cho cô nương xuất cung tránh họa, đồng thời tặng một ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt để tạ ơn.”“Ôi, cái này ta không……”Chưa đợi nàng từ chối, tiểu thái giám cũng đã chạy mất dạng.Vân Quỳ: “……”Hôm nay là ngày lành gì vậy, người nào người nấy đều dùng tiền mua mạng Thái tử!Phải nói là điều kiện bọn họ đưa ra quá hấp dẫn, thật sự nắm trúng điểm yếu của nàng. Nhưng vấn đề là trong mắt bọn họ, ám sát Thái tử thật sự đơn giản vậy sao?Bước một, vào Thừa Quang Điện;Bước hai, hạ độc cho Thái tử;Bước ba, Thái tử trúng độc chết, còn nàng thành công bỏ trốn, từ đó ngồi hưởng núi vàng biển bạc.Dù ngốc đến mấy nàng cũng biết tất cả những điều này là không thể.Điều duy nhất có khả năng xảy ra là nàng ám sát thất bại, kết cục sẽ giống như cung nữ hạ xuân dược ngày đó hoặc Thải Cúc. Còn chưa đợi được người đến cứu, Thái tử đã xé xác nàng thành tám mảnh, ném ra ngoài cho chó ăn rồi.Vân Quỳ thở ra một hơi.Lần trước chính vì tham mười lượng vàng kia, nàng mới nếm đủ bài học. Lần này cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không ngốc nữa.Mặc dù núi vàng biển bạc thật sự vô cùng hấp dẫn, hơn nữa nàng lại là người không có bao giờ là không bị phú quý cám dỗ.Nếu nàng giàu có, nàng còn dâm hơn bất kỳ ai.Cuối cùng nghĩ ra một cách thỏa hiệp. Một ngày nào đó, khi có dự cảm là Thái tử muốn g.i.ế.c nàng, nàng sẽ chuẩn bị trước, bất kể là dùng son môi, hay là dùng thuốc độc. À đúng rồi, còn có bí dược mà Hoàng hậu nương nương cho, dù sao nàng cũng dùng tất cả để kéo hắn xuống địa ngục cùng!Vân Quỳ đi cung phòng một chuyến, không phát hiện q.uần lót có dấu vết kinh nguyệt. May mà cũng không đau nhiều, nàng bèn không để ý nữa.Nhìn sắc trời, đang chuẩn bị đến Thừa Quang Điện thử độc thức ăn thì đồ đệ của Tào Nguyên Lộc là Đức Thuận đến truyền lời, nói Thái tử điện hạ hôn mê bất tỉnh, buổi trưa không cần đến thử độc nữa.Vân Quỳ cũng muốn nghỉ ngơi, cầu còn không được.Nửa ngày này vừa đi Khôn Ninh Cung, vừa bị vàng bạc dụ dỗ hết lần này tới lần khác, đầu óc nàng bây giờ vẫn còn choáng váng như đang nằm mơ vậy.Bữa tối dùng chút đồ ăn mà Thái tử ban cho trước đó. Không thể không nói, mâm cơm này dù là đồ thừa, cũng là đồ thừa ngon nhất thiên hạ, phong phú hơn nhiều so với đồ của cung nữ.Chỉ là hôm nay nàng ăn không ngon miệng, cuối cùng uống một bát canh nóng, cơn đau bụng dưới cuối cùng cũng dịu đi nhiều.Vốn tưởng buổi tối không cần đến Thừa Quang Điện hầu hạ nữa, nào ngờ vừa nằm xuống, Ngụy cô cô đã đến gọi người, thậm chí còn hiếm thấy cười với nàng: “Buổi tối, Thái tử điện hạ muốn tới Thang Tuyền Cung tắm thuốc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi theo hầu hạ đi.”Phong thủy luân chuyển, ai cũng không ngờ nha đầu này lại trở thành sủng tì của Thái tử, ngoài mặt Ngụy cô cô đương nhiên tỏ ra khách khí.Vân Quỳ gật đầu, trong đầu lại lặp đi lặp lại hai chữ “tắm thuốc” mà Ngụy cô cô nói.Vậy chẳng phải là…… đều có thể bị nàng nhìn thấy sao?
Ví dụ như môi của anh họ, nàng thậm chí đã không còn nhớ rõ mặt anh họ, nhưng nàng vẫn nhớ hồi nhỏ anh họ thích lè lưỡi trêu người. Môi hắn ta khô nứt bong tróc, luôn mọc mụn nước, bựa lưỡi còn khá dài. Hình ảnh hồi bé hắn ta lè lưỡi với nàng thật sự là rất khó quên.
Nhưng môi của Thái tử thì khác, màu hồng nhạt, mỏng mà sạch sẽ, cũng rất quyến rũ, ăn vào chắc rất mềm dẻo.
Khuyết điểm cũng có.
Khuyết điểm chính là không ăn được.
Vân Quỳ lại sờ xấp ngân phiếu kia, dày quá, nhiều quá, thích quá.
Một ngàn lượng đập vào đầu nàng khiến nàng choáng váng, thậm chí quên cả sự khó chịu ở bụng dưới ban nãy. Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại một chút, cơn đau lại ập tới như thủy triều.
Trên đường đến cung phòng, nàng vẫn còn nghĩ xem nên xử lý số ngân phiếu kia thế nào. Kết quả lại gặp một tiểu thái giám trắng trẻo gầy gò ở hàng lang. Đối phương lén lút gọi nàng đến sau hòn non bộ, không nói hai lời nhét một bình thuốc vào tay nàng.
“Chủ tử nhà ta nhờ cô nương tìm cơ hội hạ thuốc này vào đồ ăn thức uống của Thái tử. Sau khi thành công, chủ tử sẽ sắp xếp cho cô nương xuất cung tránh họa, đồng thời tặng một ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt để tạ ơn.”
“Ôi, cái này ta không……”
Chưa đợi nàng từ chối, tiểu thái giám cũng đã chạy mất dạng.
Vân Quỳ: “……”
Hôm nay là ngày lành gì vậy, người nào người nấy đều dùng tiền mua mạng Thái tử!
Phải nói là điều kiện bọn họ đưa ra quá hấp dẫn, thật sự nắm trúng điểm yếu của nàng. Nhưng vấn đề là trong mắt bọn họ, ám sát Thái tử thật sự đơn giản vậy sao?
Bước một, vào Thừa Quang Điện;
Bước hai, hạ độc cho Thái tử;
Bước ba, Thái tử trúng độc chết, còn nàng thành công bỏ trốn, từ đó ngồi hưởng núi vàng biển bạc.
Dù ngốc đến mấy nàng cũng biết tất cả những điều này là không thể.
Điều duy nhất có khả năng xảy ra là nàng ám sát thất bại, kết cục sẽ giống như cung nữ hạ xuân dược ngày đó hoặc Thải Cúc. Còn chưa đợi được người đến cứu, Thái tử đã xé xác nàng thành tám mảnh, ném ra ngoài cho chó ăn rồi.
Vân Quỳ thở ra một hơi.
Lần trước chính vì tham mười lượng vàng kia, nàng mới nếm đủ bài học. Lần này cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không ngốc nữa.
Mặc dù núi vàng biển bạc thật sự vô cùng hấp dẫn, hơn nữa nàng lại là người không có bao giờ là không bị phú quý cám dỗ.
Nếu nàng giàu có, nàng còn dâm hơn bất kỳ ai.
Cuối cùng nghĩ ra một cách thỏa hiệp. Một ngày nào đó, khi có dự cảm là Thái tử muốn g.i.ế.c nàng, nàng sẽ chuẩn bị trước, bất kể là dùng son môi, hay là dùng thuốc độc. À đúng rồi, còn có bí dược mà Hoàng hậu nương nương cho, dù sao nàng cũng dùng tất cả để kéo hắn xuống địa ngục cùng!
Vân Quỳ đi cung phòng một chuyến, không phát hiện q.uần lót có dấu vết kinh nguyệt. May mà cũng không đau nhiều, nàng bèn không để ý nữa.
Nhìn sắc trời, đang chuẩn bị đến Thừa Quang Điện thử độc thức ăn thì đồ đệ của Tào Nguyên Lộc là Đức Thuận đến truyền lời, nói Thái tử điện hạ hôn mê bất tỉnh, buổi trưa không cần đến thử độc nữa.
Vân Quỳ cũng muốn nghỉ ngơi, cầu còn không được.
Nửa ngày này vừa đi Khôn Ninh Cung, vừa bị vàng bạc dụ dỗ hết lần này tới lần khác, đầu óc nàng bây giờ vẫn còn choáng váng như đang nằm mơ vậy.
Bữa tối dùng chút đồ ăn mà Thái tử ban cho trước đó. Không thể không nói, mâm cơm này dù là đồ thừa, cũng là đồ thừa ngon nhất thiên hạ, phong phú hơn nhiều so với đồ của cung nữ.
Chỉ là hôm nay nàng ăn không ngon miệng, cuối cùng uống một bát canh nóng, cơn đau bụng dưới cuối cùng cũng dịu đi nhiều.
Vốn tưởng buổi tối không cần đến Thừa Quang Điện hầu hạ nữa, nào ngờ vừa nằm xuống, Ngụy cô cô đã đến gọi người, thậm chí còn hiếm thấy cười với nàng: “Buổi tối, Thái tử điện hạ muốn tới Thang Tuyền Cung tắm thuốc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi theo hầu hạ đi.”
Phong thủy luân chuyển, ai cũng không ngờ nha đầu này lại trở thành sủng tì của Thái tử, ngoài mặt Ngụy cô cô đương nhiên tỏ ra khách khí.
Vân Quỳ gật đầu, trong đầu lại lặp đi lặp lại hai chữ “tắm thuốc” mà Ngụy cô cô nói.
Vậy chẳng phải là…… đều có thể bị nàng nhìn thấy sao?
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Ví dụ như môi của anh họ, nàng thậm chí đã không còn nhớ rõ mặt anh họ, nhưng nàng vẫn nhớ hồi nhỏ anh họ thích lè lưỡi trêu người. Môi hắn ta khô nứt bong tróc, luôn mọc mụn nước, bựa lưỡi còn khá dài. Hình ảnh hồi bé hắn ta lè lưỡi với nàng thật sự là rất khó quên.Nhưng môi của Thái tử thì khác, màu hồng nhạt, mỏng mà sạch sẽ, cũng rất quyến rũ, ăn vào chắc rất mềm dẻo.Khuyết điểm cũng có.Khuyết điểm chính là không ăn được.Vân Quỳ lại sờ xấp ngân phiếu kia, dày quá, nhiều quá, thích quá.Một ngàn lượng đập vào đầu nàng khiến nàng choáng váng, thậm chí quên cả sự khó chịu ở bụng dưới ban nãy. Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại một chút, cơn đau lại ập tới như thủy triều.Trên đường đến cung phòng, nàng vẫn còn nghĩ xem nên xử lý số ngân phiếu kia thế nào. Kết quả lại gặp một tiểu thái giám trắng trẻo gầy gò ở hàng lang. Đối phương lén lút gọi nàng đến sau hòn non bộ, không nói hai lời nhét một bình thuốc vào tay nàng.“Chủ tử nhà ta nhờ cô nương tìm cơ hội hạ thuốc này vào đồ ăn thức uống của Thái tử. Sau khi thành công, chủ tử sẽ sắp xếp cho cô nương xuất cung tránh họa, đồng thời tặng một ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt để tạ ơn.”“Ôi, cái này ta không……”Chưa đợi nàng từ chối, tiểu thái giám cũng đã chạy mất dạng.Vân Quỳ: “……”Hôm nay là ngày lành gì vậy, người nào người nấy đều dùng tiền mua mạng Thái tử!Phải nói là điều kiện bọn họ đưa ra quá hấp dẫn, thật sự nắm trúng điểm yếu của nàng. Nhưng vấn đề là trong mắt bọn họ, ám sát Thái tử thật sự đơn giản vậy sao?Bước một, vào Thừa Quang Điện;Bước hai, hạ độc cho Thái tử;Bước ba, Thái tử trúng độc chết, còn nàng thành công bỏ trốn, từ đó ngồi hưởng núi vàng biển bạc.Dù ngốc đến mấy nàng cũng biết tất cả những điều này là không thể.Điều duy nhất có khả năng xảy ra là nàng ám sát thất bại, kết cục sẽ giống như cung nữ hạ xuân dược ngày đó hoặc Thải Cúc. Còn chưa đợi được người đến cứu, Thái tử đã xé xác nàng thành tám mảnh, ném ra ngoài cho chó ăn rồi.Vân Quỳ thở ra một hơi.Lần trước chính vì tham mười lượng vàng kia, nàng mới nếm đủ bài học. Lần này cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không ngốc nữa.Mặc dù núi vàng biển bạc thật sự vô cùng hấp dẫn, hơn nữa nàng lại là người không có bao giờ là không bị phú quý cám dỗ.Nếu nàng giàu có, nàng còn dâm hơn bất kỳ ai.Cuối cùng nghĩ ra một cách thỏa hiệp. Một ngày nào đó, khi có dự cảm là Thái tử muốn g.i.ế.c nàng, nàng sẽ chuẩn bị trước, bất kể là dùng son môi, hay là dùng thuốc độc. À đúng rồi, còn có bí dược mà Hoàng hậu nương nương cho, dù sao nàng cũng dùng tất cả để kéo hắn xuống địa ngục cùng!Vân Quỳ đi cung phòng một chuyến, không phát hiện q.uần lót có dấu vết kinh nguyệt. May mà cũng không đau nhiều, nàng bèn không để ý nữa.Nhìn sắc trời, đang chuẩn bị đến Thừa Quang Điện thử độc thức ăn thì đồ đệ của Tào Nguyên Lộc là Đức Thuận đến truyền lời, nói Thái tử điện hạ hôn mê bất tỉnh, buổi trưa không cần đến thử độc nữa.Vân Quỳ cũng muốn nghỉ ngơi, cầu còn không được.Nửa ngày này vừa đi Khôn Ninh Cung, vừa bị vàng bạc dụ dỗ hết lần này tới lần khác, đầu óc nàng bây giờ vẫn còn choáng váng như đang nằm mơ vậy.Bữa tối dùng chút đồ ăn mà Thái tử ban cho trước đó. Không thể không nói, mâm cơm này dù là đồ thừa, cũng là đồ thừa ngon nhất thiên hạ, phong phú hơn nhiều so với đồ của cung nữ.Chỉ là hôm nay nàng ăn không ngon miệng, cuối cùng uống một bát canh nóng, cơn đau bụng dưới cuối cùng cũng dịu đi nhiều.Vốn tưởng buổi tối không cần đến Thừa Quang Điện hầu hạ nữa, nào ngờ vừa nằm xuống, Ngụy cô cô đã đến gọi người, thậm chí còn hiếm thấy cười với nàng: “Buổi tối, Thái tử điện hạ muốn tới Thang Tuyền Cung tắm thuốc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi theo hầu hạ đi.”Phong thủy luân chuyển, ai cũng không ngờ nha đầu này lại trở thành sủng tì của Thái tử, ngoài mặt Ngụy cô cô đương nhiên tỏ ra khách khí.Vân Quỳ gật đầu, trong đầu lại lặp đi lặp lại hai chữ “tắm thuốc” mà Ngụy cô cô nói.Vậy chẳng phải là…… đều có thể bị nàng nhìn thấy sao?