Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 45

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử mặc một thân áo bào đen bước ra từ trong điện, không hề nhìn hai bên. Không ngờ vừa đi đến hành lang, một người lập tức ngã thẳng vào lòng hắn.Tuy Thái tử bị thương nặng nhưng thân thủ lại không hề chậm chạp. Hắn nắm mạnh lấy cổ tay người kia, gắt gao kìm chế trước người.Tào Nguyên Lộc bên cạnh không nhìn rõ là ai, một tiếng hô gấp gáp đã vang lên trước: “Có thích khách! Bảo vệ Thái tử điện hạ!”Tần Qua, La Chương và các hộ vệ đang chờ dưới bậc thềm lập tức rút kiếm bên hông. Mọi người không rõ tình hình, chỉ nghe Tào Nguyên Lộc nói có thích khách, sợ hãi tản ra bốn phía.Chỉ có Tư Trướng đứng gần Vân Quỳ nhất nhìn rõ mọi chuyện xảy ra. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nha đầu nhào vào người Thái tử, mắt trợn tròn xoe.Con hồ ly tinh này! Chỉ biết dùng những thủ đoạn đê tiện để quyến rũ Thái tử điện hạ!Thái tử không hề xa lạ gì với xúc cảm mềm mại và hương hoa cỏ nhàn nhạt của người trước mặt,Vốn tưởng rằng nàng chọn lúc này để ra tay với hắn, không ngờ vừa cúi đầu, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt yếu ớt, hàng mi dài rủ xuống che phủ đôi mắt nhắm nghiền, môi không hề có chút m.á.u nào.Thế mà lại ngất đi.Tần Qua là võ tướng, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt một cái, thanh kiếm dài trong tay đã kề sát vào cổ Vân Quỳ, làn da trắng nõn không tì vết lập tức rạch ra một vệt m.á.u đỏ tươi.Cùng lúc đó, một tiếng rên khẽ khàng truyền ra từ trong lòng Thái tử.Tào Nguyên Lộc to gan tiến lên nhìn, lúc này mới thấy rõ mặt thích khách: “Vân Quỳ?”Thái tử nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, trầm giọng ra lệnh: “Lui xuống.”Câu này là nói với Tần Qua.Tần Qua tuân lệnh thu hồi binh khí, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn nữ tử kia, sợ nàng giả vờ ngất, thừa cơ ám sát.Thái tử lại nói: “Truyền Lương thái y.”Tào Nguyên Lộc chần chừ một lát, sau đó vẫy tay xuống dưới, hai tiểu thái giám lập tức tiến lên, muốn đỡ nữ tử ngất xỉu trong lòng Thái tử về điện.Dù sao nữ tử này vẫn còn hiềm nghi ám sát, đây đã là đãi ngộ lắm rồi.Nhưng chưa đợi hai thái giám tiến lên, người đã bị Thái tử ôm vào điện thất.Trời tối, Trịnh thái y tuổi cao nên đã xuất cung. Lương Tân và mấy y sĩ ở lại Thang Tuyền Cung trông nom, tránh khi Thái tử tắm thuốc xảy ra bất kỳ tình huống bất ngờ nào.Giờ phút này Thái tử tắm xong, Lương Tân cũng xách hòm thuốc chuẩn bị xuất cung, không ngờ bên phía Thái tử lại sai người đến mời. Trong lòng hắn ta vô cùng căng thẳng, tưởng rằng Thái tử xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, không ngờ lại là sủng tì của Thái tử ngất xỉu.Thái tử sắp xếp, đương nhiên Lương Tân không dám qua loa, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Vân Quỳ.Cẩn thận bắt một lát, Lương Tân nhíu chặt mày.Thái tử: “Sao rồi?”Lương Tân kiêng dè, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Thái tử, cúi thấp đầu đáp: “Bẩm điện hạ, nếu vi thần không chẩn đoán sai, cô nương này hẳn là đã dùng một lượng lớn thuốc hạ nhiệt. Vừa rồi lại đứng lâu ở hành lang, khiến hàn khí xâm nhập cơ thể, bụng đau dữ dội, cho nên mới hôn mê.”Sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống: “Thuốc hạ nhiệt?”Hắn không rõ một số công dụng của thuốc hạ nhiệt. Song Tào Nguyên Lộc bên cạnh đã chứng kiến nhiều chuyện tranh đấu trong hậu cung, có chút hiểu biết đối với những thủ đoạn hạ thuốc phá thai. Nghe Lương Tân nói như vậy, vẻ mặt Tào Nguyên Lộc phức tạp, liếc nhìn lên giường: “Điện hạ, thuốc hạ nhiệt trong cung phần lớn dùng để phá thai.”Vừa dứt lời, không khí trong điện trầm xuống.Sắc mặt Thái tử gần như lập tức lạnh băng, đáy mắt u ám toả ra vài phần sát khí lạnh lẽo, u ám.Hôm nay nàng chỉ đến Khôn Ninh Cung, thuốc phá thai kia chỉ có thể là Hoàng hậu bảo nàng uống.Nhưng Thái tử lại không hề nghe thấy bất kỳ lời oán trách nào của nàng đối với Hoàng hậu trong lòng. Có lẽ nàng vẫn chưa biết mình đã uống thuốc phá thai.Nàng là người của Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn lợi dụng nàng, nhưng cũng sẽ không để nàng sinh hạ con nối dõi cho Đông Cung. Mặc dù nàng căn bản chưa từng được sủng hạnh, nhưng để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vẫn phải uống thuốc phá thai.Thái tử đè nén sự tàn bạo trong mắt. Một hồi lâu sau, hắn lạnh giọng hạ lệnh: “Đưa người về Thừa Quang Điện.”……Vân Quỳ mơ một giấc mơ.Chuẩn xác mà nói thì là nhìn thấy một giấc mơ.Trong mơ là chiến trường khói lửa mịt mù, m.á.u chảy thành sông, tên bay như mưa trên trời, b.ắ.n thẳng về phía một vị tướng quân mặc áo giáp sắt đen tuyền trên lưng ngựa.Vạn tiễn xuyên tâm chỉ trong chớp mắt.Vị tướng quân trên ngựa mình đầy máu, ngã “ầm” xuống đất, m.á.u tươi thoáng cái văng tung tóe, bụi đất mù mịt. Bên tai có tiếng khóc, tiếng hoan hô, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng binh khí va chạm, loạn thành một mớ.Trong cảnh hỗn loạn, Vân Quỳ nhìn thấy mặt người ngã xuống kia.Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt là ánh đèn mờ nhạt. Có lẽ là lâu rồi không tiếp xúc với ánh nến, mắt nàng hơi cay xè. Đến khi chớp mắt dịu đi, nàng mới nhìn rõ trên đỉnh đầu là đỉnh màn trướng màu xanh ngọc thêu hình dơi bằng tơ vàng.Là tẩm điện của Thái tử!Vân Quỳ cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Nàng bị Thái tử đuổi ra khỏi đại điện, lui ra hành lang, cơn đau bụng hành hạ nàng suốt cả ngày trời bị gió lạnh kí.ch th.ích, càng trở nên dữ dội hơn. Nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng không chịu nổi nữa ngất đi.À đúng rồi, trước khi ngất dường như còn va vào ai đó.Vân Quỳ nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng, tim đập thình thịch. Điều chỉnh hô hấp xong, nàng mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh.Quả nhiên, nàng không chỉ ngủ trên giường của Thái tử, mà còn ngủ ngay bên gối Thái tử.

Thái tử mặc một thân áo bào đen bước ra từ trong điện, không hề nhìn hai bên. Không ngờ vừa đi đến hành lang, một người lập tức ngã thẳng vào lòng hắn.

Tuy Thái tử bị thương nặng nhưng thân thủ lại không hề chậm chạp. Hắn nắm mạnh lấy cổ tay người kia, gắt gao kìm chế trước người.

Tào Nguyên Lộc bên cạnh không nhìn rõ là ai, một tiếng hô gấp gáp đã vang lên trước: “Có thích khách! Bảo vệ Thái tử điện hạ!”

Tần Qua, La Chương và các hộ vệ đang chờ dưới bậc thềm lập tức rút kiếm bên hông. Mọi người không rõ tình hình, chỉ nghe Tào Nguyên Lộc nói có thích khách, sợ hãi tản ra bốn phía.

Chỉ có Tư Trướng đứng gần Vân Quỳ nhất nhìn rõ mọi chuyện xảy ra. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nha đầu nhào vào người Thái tử, mắt trợn tròn xoe.

Con hồ ly tinh này! Chỉ biết dùng những thủ đoạn đê tiện để quyến rũ Thái tử điện hạ!

Thái tử không hề xa lạ gì với xúc cảm mềm mại và hương hoa cỏ nhàn nhạt của người trước mặt,

Vốn tưởng rằng nàng chọn lúc này để ra tay với hắn, không ngờ vừa cúi đầu, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt yếu ớt, hàng mi dài rủ xuống che phủ đôi mắt nhắm nghiền, môi không hề có chút m.á.u nào.

Thế mà lại ngất đi.

Tần Qua là võ tướng, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt một cái, thanh kiếm dài trong tay đã kề sát vào cổ Vân Quỳ, làn da trắng nõn không tì vết lập tức rạch ra một vệt m.á.u đỏ tươi.

Cùng lúc đó, một tiếng rên khẽ khàng truyền ra từ trong lòng Thái tử.

Tào Nguyên Lộc to gan tiến lên nhìn, lúc này mới thấy rõ mặt thích khách: “Vân Quỳ?”

Thái tử nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, trầm giọng ra lệnh: “Lui xuống.”

Câu này là nói với Tần Qua.

Tần Qua tuân lệnh thu hồi binh khí, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn nữ tử kia, sợ nàng giả vờ ngất, thừa cơ ám sát.

Thái tử lại nói: “Truyền Lương thái y.”

Tào Nguyên Lộc chần chừ một lát, sau đó vẫy tay xuống dưới, hai tiểu thái giám lập tức tiến lên, muốn đỡ nữ tử ngất xỉu trong lòng Thái tử về điện.

Dù sao nữ tử này vẫn còn hiềm nghi ám sát, đây đã là đãi ngộ lắm rồi.

Nhưng chưa đợi hai thái giám tiến lên, người đã bị Thái tử ôm vào điện thất.

Trời tối, Trịnh thái y tuổi cao nên đã xuất cung. Lương Tân và mấy y sĩ ở lại Thang Tuyền Cung trông nom, tránh khi Thái tử tắm thuốc xảy ra bất kỳ tình huống bất ngờ nào.

Giờ phút này Thái tử tắm xong, Lương Tân cũng xách hòm thuốc chuẩn bị xuất cung, không ngờ bên phía Thái tử lại sai người đến mời. Trong lòng hắn ta vô cùng căng thẳng, tưởng rằng Thái tử xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, không ngờ lại là sủng tì của Thái tử ngất xỉu.

Thái tử sắp xếp, đương nhiên Lương Tân không dám qua loa, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Vân Quỳ.

Cẩn thận bắt một lát, Lương Tân nhíu chặt mày.

Thái tử: “Sao rồi?”

Lương Tân kiêng dè, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Thái tử, cúi thấp đầu đáp: “Bẩm điện hạ, nếu vi thần không chẩn đoán sai, cô nương này hẳn là đã dùng một lượng lớn thuốc hạ nhiệt. Vừa rồi lại đứng lâu ở hành lang, khiến hàn khí xâm nhập cơ thể, bụng đau dữ dội, cho nên mới hôn mê.”

Sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống: “Thuốc hạ nhiệt?”

Hắn không rõ một số công dụng của thuốc hạ nhiệt. Song Tào Nguyên Lộc bên cạnh đã chứng kiến nhiều chuyện tranh đấu trong hậu cung, có chút hiểu biết đối với những thủ đoạn hạ thuốc phá thai. Nghe Lương Tân nói như vậy, vẻ mặt Tào Nguyên Lộc phức tạp, liếc nhìn lên giường: “Điện hạ, thuốc hạ nhiệt trong cung phần lớn dùng để phá thai.”

Vừa dứt lời, không khí trong điện trầm xuống.

Sắc mặt Thái tử gần như lập tức lạnh băng, đáy mắt u ám toả ra vài phần sát khí lạnh lẽo, u ám.

Hôm nay nàng chỉ đến Khôn Ninh Cung, thuốc phá thai kia chỉ có thể là Hoàng hậu bảo nàng uống.

Nhưng Thái tử lại không hề nghe thấy bất kỳ lời oán trách nào của nàng đối với Hoàng hậu trong lòng. Có lẽ nàng vẫn chưa biết mình đã uống thuốc phá thai.

Nàng là người của Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn lợi dụng nàng, nhưng cũng sẽ không để nàng sinh hạ con nối dõi cho Đông Cung. Mặc dù nàng căn bản chưa từng được sủng hạnh, nhưng để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vẫn phải uống thuốc phá thai.

Thái tử đè nén sự tàn bạo trong mắt. Một hồi lâu sau, hắn lạnh giọng hạ lệnh: “Đưa người về Thừa Quang Điện.”

……

Vân Quỳ mơ một giấc mơ.

Chuẩn xác mà nói thì là nhìn thấy một giấc mơ.

Trong mơ là chiến trường khói lửa mịt mù, m.á.u chảy thành sông, tên bay như mưa trên trời, b.ắ.n thẳng về phía một vị tướng quân mặc áo giáp sắt đen tuyền trên lưng ngựa.

Vạn tiễn xuyên tâm chỉ trong chớp mắt.

Vị tướng quân trên ngựa mình đầy máu, ngã “ầm” xuống đất, m.á.u tươi thoáng cái văng tung tóe, bụi đất mù mịt. Bên tai có tiếng khóc, tiếng hoan hô, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng binh khí va chạm, loạn thành một mớ.

Trong cảnh hỗn loạn, Vân Quỳ nhìn thấy mặt người ngã xuống kia.

Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt là ánh đèn mờ nhạt. Có lẽ là lâu rồi không tiếp xúc với ánh nến, mắt nàng hơi cay xè. Đến khi chớp mắt dịu đi, nàng mới nhìn rõ trên đỉnh đầu là đỉnh màn trướng màu xanh ngọc thêu hình dơi bằng tơ vàng.

Là tẩm điện của Thái tử!

Vân Quỳ cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Nàng bị Thái tử đuổi ra khỏi đại điện, lui ra hành lang, cơn đau bụng hành hạ nàng suốt cả ngày trời bị gió lạnh kí.ch th.ích, càng trở nên dữ dội hơn. Nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng không chịu nổi nữa ngất đi.

À đúng rồi, trước khi ngất dường như còn va vào ai đó.

Vân Quỳ nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng, tim đập thình thịch. Điều chỉnh hô hấp xong, nàng mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh.

Quả nhiên, nàng không chỉ ngủ trên giường của Thái tử, mà còn ngủ ngay bên gối Thái tử.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử mặc một thân áo bào đen bước ra từ trong điện, không hề nhìn hai bên. Không ngờ vừa đi đến hành lang, một người lập tức ngã thẳng vào lòng hắn.Tuy Thái tử bị thương nặng nhưng thân thủ lại không hề chậm chạp. Hắn nắm mạnh lấy cổ tay người kia, gắt gao kìm chế trước người.Tào Nguyên Lộc bên cạnh không nhìn rõ là ai, một tiếng hô gấp gáp đã vang lên trước: “Có thích khách! Bảo vệ Thái tử điện hạ!”Tần Qua, La Chương và các hộ vệ đang chờ dưới bậc thềm lập tức rút kiếm bên hông. Mọi người không rõ tình hình, chỉ nghe Tào Nguyên Lộc nói có thích khách, sợ hãi tản ra bốn phía.Chỉ có Tư Trướng đứng gần Vân Quỳ nhất nhìn rõ mọi chuyện xảy ra. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nha đầu nhào vào người Thái tử, mắt trợn tròn xoe.Con hồ ly tinh này! Chỉ biết dùng những thủ đoạn đê tiện để quyến rũ Thái tử điện hạ!Thái tử không hề xa lạ gì với xúc cảm mềm mại và hương hoa cỏ nhàn nhạt của người trước mặt,Vốn tưởng rằng nàng chọn lúc này để ra tay với hắn, không ngờ vừa cúi đầu, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt yếu ớt, hàng mi dài rủ xuống che phủ đôi mắt nhắm nghiền, môi không hề có chút m.á.u nào.Thế mà lại ngất đi.Tần Qua là võ tướng, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt một cái, thanh kiếm dài trong tay đã kề sát vào cổ Vân Quỳ, làn da trắng nõn không tì vết lập tức rạch ra một vệt m.á.u đỏ tươi.Cùng lúc đó, một tiếng rên khẽ khàng truyền ra từ trong lòng Thái tử.Tào Nguyên Lộc to gan tiến lên nhìn, lúc này mới thấy rõ mặt thích khách: “Vân Quỳ?”Thái tử nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, trầm giọng ra lệnh: “Lui xuống.”Câu này là nói với Tần Qua.Tần Qua tuân lệnh thu hồi binh khí, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn nữ tử kia, sợ nàng giả vờ ngất, thừa cơ ám sát.Thái tử lại nói: “Truyền Lương thái y.”Tào Nguyên Lộc chần chừ một lát, sau đó vẫy tay xuống dưới, hai tiểu thái giám lập tức tiến lên, muốn đỡ nữ tử ngất xỉu trong lòng Thái tử về điện.Dù sao nữ tử này vẫn còn hiềm nghi ám sát, đây đã là đãi ngộ lắm rồi.Nhưng chưa đợi hai thái giám tiến lên, người đã bị Thái tử ôm vào điện thất.Trời tối, Trịnh thái y tuổi cao nên đã xuất cung. Lương Tân và mấy y sĩ ở lại Thang Tuyền Cung trông nom, tránh khi Thái tử tắm thuốc xảy ra bất kỳ tình huống bất ngờ nào.Giờ phút này Thái tử tắm xong, Lương Tân cũng xách hòm thuốc chuẩn bị xuất cung, không ngờ bên phía Thái tử lại sai người đến mời. Trong lòng hắn ta vô cùng căng thẳng, tưởng rằng Thái tử xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, không ngờ lại là sủng tì của Thái tử ngất xỉu.Thái tử sắp xếp, đương nhiên Lương Tân không dám qua loa, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Vân Quỳ.Cẩn thận bắt một lát, Lương Tân nhíu chặt mày.Thái tử: “Sao rồi?”Lương Tân kiêng dè, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Thái tử, cúi thấp đầu đáp: “Bẩm điện hạ, nếu vi thần không chẩn đoán sai, cô nương này hẳn là đã dùng một lượng lớn thuốc hạ nhiệt. Vừa rồi lại đứng lâu ở hành lang, khiến hàn khí xâm nhập cơ thể, bụng đau dữ dội, cho nên mới hôn mê.”Sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống: “Thuốc hạ nhiệt?”Hắn không rõ một số công dụng của thuốc hạ nhiệt. Song Tào Nguyên Lộc bên cạnh đã chứng kiến nhiều chuyện tranh đấu trong hậu cung, có chút hiểu biết đối với những thủ đoạn hạ thuốc phá thai. Nghe Lương Tân nói như vậy, vẻ mặt Tào Nguyên Lộc phức tạp, liếc nhìn lên giường: “Điện hạ, thuốc hạ nhiệt trong cung phần lớn dùng để phá thai.”Vừa dứt lời, không khí trong điện trầm xuống.Sắc mặt Thái tử gần như lập tức lạnh băng, đáy mắt u ám toả ra vài phần sát khí lạnh lẽo, u ám.Hôm nay nàng chỉ đến Khôn Ninh Cung, thuốc phá thai kia chỉ có thể là Hoàng hậu bảo nàng uống.Nhưng Thái tử lại không hề nghe thấy bất kỳ lời oán trách nào của nàng đối với Hoàng hậu trong lòng. Có lẽ nàng vẫn chưa biết mình đã uống thuốc phá thai.Nàng là người của Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn lợi dụng nàng, nhưng cũng sẽ không để nàng sinh hạ con nối dõi cho Đông Cung. Mặc dù nàng căn bản chưa từng được sủng hạnh, nhưng để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vẫn phải uống thuốc phá thai.Thái tử đè nén sự tàn bạo trong mắt. Một hồi lâu sau, hắn lạnh giọng hạ lệnh: “Đưa người về Thừa Quang Điện.”……Vân Quỳ mơ một giấc mơ.Chuẩn xác mà nói thì là nhìn thấy một giấc mơ.Trong mơ là chiến trường khói lửa mịt mù, m.á.u chảy thành sông, tên bay như mưa trên trời, b.ắ.n thẳng về phía một vị tướng quân mặc áo giáp sắt đen tuyền trên lưng ngựa.Vạn tiễn xuyên tâm chỉ trong chớp mắt.Vị tướng quân trên ngựa mình đầy máu, ngã “ầm” xuống đất, m.á.u tươi thoáng cái văng tung tóe, bụi đất mù mịt. Bên tai có tiếng khóc, tiếng hoan hô, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng binh khí va chạm, loạn thành một mớ.Trong cảnh hỗn loạn, Vân Quỳ nhìn thấy mặt người ngã xuống kia.Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt là ánh đèn mờ nhạt. Có lẽ là lâu rồi không tiếp xúc với ánh nến, mắt nàng hơi cay xè. Đến khi chớp mắt dịu đi, nàng mới nhìn rõ trên đỉnh đầu là đỉnh màn trướng màu xanh ngọc thêu hình dơi bằng tơ vàng.Là tẩm điện của Thái tử!Vân Quỳ cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Nàng bị Thái tử đuổi ra khỏi đại điện, lui ra hành lang, cơn đau bụng hành hạ nàng suốt cả ngày trời bị gió lạnh kí.ch th.ích, càng trở nên dữ dội hơn. Nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng không chịu nổi nữa ngất đi.À đúng rồi, trước khi ngất dường như còn va vào ai đó.Vân Quỳ nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng, tim đập thình thịch. Điều chỉnh hô hấp xong, nàng mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh.Quả nhiên, nàng không chỉ ngủ trên giường của Thái tử, mà còn ngủ ngay bên gối Thái tử.

Chương 45