Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 55

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Giữa tháng mười một, cuối cùng quân y Hà Bách Linh cũng bí mật hồi kinh dưới sự bảo vệ của cận vệ Thái tử.So với Trịnh thái y, Hà Bách Linh không chỉ tinh thông y lý, kinh nghiệm phong phú, mà còn vì bén rễ ở thôn dã nên đã từng thấy qua đủ bệnh nan y, quen thuộc các loại thảo dược, độc dược. Sau này lại phục vụ trong quân đội nhiều năm, mới luyện thành bản lĩnh diệu thủ hồi xuân này.Mũi tên độc làm cả Thái Y Viện bố rối, Hà Bách Linh chỉ xem qua vết thương, trong lòng đã có chủ ý.Có điều phương pháp điều trị hơi khó khăn. Trước tiên phải rạch thịt khoét vết thương, dùng thanh độc tán bí truyền độc nhất của ông ấy đắp ngoài, sau đó châm cứu, từ từ bài trừ độc huyết ra ngoài, cuối cùng dùng kim chỉ khâu lại vết thương.Trước khi xuống dao, Hà Bách Linh hiếm khi do dự một lát.Tần Qua lập tức hỏi: “Quân y có gì lo lắng?”Hà Bách Linh nói: “Nỗi đau cắt thịt lây m.á.u không phải người thường có thể chịu đựng, nhưng mạn đà la làm tê liệt thần kinh vừa có dược tính vừa có độc tính. Tuy có thể giảm đau cho bệnh nhân trong thời gian ngắn, nhưng cũng kèm theo các triệu chứng đau đầu chóng mặt, tinh thần rối loạn. Chứng đau đầu của điện hạ có lẽ sẽ vì vậy mà nghiêm trọng hơn.Nếu là các bệnh khác, Hà Bách Linh đều có thể ứng phó chắc chắn, duy chỉ có chứng đau đầu này. Ông ấy vẫn mãi chưa tìm được phương thuốc chữa trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể dùng châm cứu để giảm bớt phần nào.Thái tử gần như không nghĩ ngợi: “Vậy thì không cần mạn đà la, cứ làm thẳng đi.”Hà Bách Linh đối diện với ánh mắt của Thái tử, là sự ăn ý giữa tướng quân và quân y đã từng cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử.Dao y tế hơ qua lửa một lượt. Khoảnh khắc rạch da thịt, Thái tử nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.Chữa thương là một công trình lớn, mà vết thương do tên gây ra trên người Thái tử vì trì hoãn quá lâu nên độc huyết đã lan tràn khắp cơ thể. Mặc dù động tác của Hà Bách Linh thuần thục, việc lấy m.á.u giải độc cũng kéo dài đến tận chiều tối hôm sau mới kết thúc.Thái tử nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh nến lộ rõ vẻ tiêu điều tịch mịch, chỉ có gân xanh trên cổ giật giật biểu hiện sự sống yếu ớt.Gạc thấm m.á.u dưới giường chất thành đống, m.á.u đổ hết chậu này đến chậu khác. Đến khi rút cây ngân châm cuối cùng ra, Hà Bách Linh mới lau mồ hôi trên trán.Tào Nguyên Lộc bưng canh sâm vào, cũng chuẩn bị một bát cho Hà Bách Linh.Uống xong canh sâm, sắc mặt Thái tử cuối cùng cũng dịu đi phần nào: “Vất vả cho quân y rồi.”Hà Bách Linh thở dài: “Là điện hạ ý chí kiên định, có thể nhẫn nại những điều người thường không thể nhẫn nại. Nếu không, vết thương này trì hoãn đến hôm nay, dù thần tiên xuống trần cũng bó tay rồi.”Tào Nguyên Lộc lo lắng hỏi: “Xin hỏi quân y, khi nào thì điện hạ có thể khỏi hẳn?”Hà Bách Linh nói: “Vết thương do tên gây ra không quá nửa tháng là có thể lành. Có điều lần trọng thương này ảnh hưởng đến chứng đau đầu. Thần vốn còn đặc biệt lo lắng, không ngờ tình trạng của điện hạ tốt hơn thần nghĩ nhiều.”Thái tử mím môi không đáp, vừa hay lúc này Đức Thuận ở ngoài điện bẩm báo: “Lương thái y cầu kiến điện hạ.”Tin tức Hà Bách Linh vào cung chưa được truyền ra ngoài. Nếu không, thời gian này có thể sẽ có người đến quấy rầy bất cứ lúc nào, Lương Tân tát nhiên cũng không biết.Tào Nguyên Lộc đang muốn bảo Đức Thuận đi trả lời thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thái tử truyền đến sau lưng: “Truyền.”Hôm nay, Lương Tân đến là theo lệ thường xem xét vết thương của Thái tử, đồng thời cải tiến dựa trên mùi hương lần trước, mới hợp thêm một vị hương, chuẩn bị dâng lên Thái tử.Nhưng vừa vào Thừa Quang Điện, Lương Tân đã bị mùi m.á.u tanh nồng nặc làm cho kinh sợ. Vốn tưởng Thái tử lại xảy ra chuyện, đi đến nội điện mới thấy khăn vải dính m.á.u chưa được dọn dẹp ở trên mặt đất. Trong lòng hắn ta kinh hãi, tiến lên hỏi: “Điện hạ, có phải độc phát tác không?”Nói xong thì liếc nhìn khuôn mặt xa lạ trong điện, gầy gò xanh xao, râu dài rủ xuống ngực, rất có phong thái tiên nhân.Hắn ta không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn.Thái tử không có ý giải thích thêm, chỉ nói “không sao” rồi hỏi về hợp hương trước.Lương Tân lập tức đặt hợp hương vào lò đốt lên.Khói xanh lượn lờ tan ra, hương cỏ xanh nhàn nhạt chậm rãi lan tỏa theo những nét chạm khắc tinh xảo.

Giữa tháng mười một, cuối cùng quân y Hà Bách Linh cũng bí mật hồi kinh dưới sự bảo vệ của cận vệ Thái tử.

So với Trịnh thái y, Hà Bách Linh không chỉ tinh thông y lý, kinh nghiệm phong phú, mà còn vì bén rễ ở thôn dã nên đã từng thấy qua đủ bệnh nan y, quen thuộc các loại thảo dược, độc dược. Sau này lại phục vụ trong quân đội nhiều năm, mới luyện thành bản lĩnh diệu thủ hồi xuân này.

Mũi tên độc làm cả Thái Y Viện bố rối, Hà Bách Linh chỉ xem qua vết thương, trong lòng đã có chủ ý.

Có điều phương pháp điều trị hơi khó khăn. Trước tiên phải rạch thịt khoét vết thương, dùng thanh độc tán bí truyền độc nhất của ông ấy đắp ngoài, sau đó châm cứu, từ từ bài trừ độc huyết ra ngoài, cuối cùng dùng kim chỉ khâu lại vết thương.

Trước khi xuống dao, Hà Bách Linh hiếm khi do dự một lát.

Tần Qua lập tức hỏi: “Quân y có gì lo lắng?”

Hà Bách Linh nói: “Nỗi đau cắt thịt lây m.á.u không phải người thường có thể chịu đựng, nhưng mạn đà la làm tê liệt thần kinh vừa có dược tính vừa có độc tính. Tuy có thể giảm đau cho bệnh nhân trong thời gian ngắn, nhưng cũng kèm theo các triệu chứng đau đầu chóng mặt, tinh thần rối loạn. Chứng đau đầu của điện hạ có lẽ sẽ vì vậy mà nghiêm trọng hơn.

Nếu là các bệnh khác, Hà Bách Linh đều có thể ứng phó chắc chắn, duy chỉ có chứng đau đầu này. Ông ấy vẫn mãi chưa tìm được phương thuốc chữa trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể dùng châm cứu để giảm bớt phần nào.

Thái tử gần như không nghĩ ngợi: “Vậy thì không cần mạn đà la, cứ làm thẳng đi.”

Hà Bách Linh đối diện với ánh mắt của Thái tử, là sự ăn ý giữa tướng quân và quân y đã từng cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử.

Dao y tế hơ qua lửa một lượt. Khoảnh khắc rạch da thịt, Thái tử nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.

Chữa thương là một công trình lớn, mà vết thương do tên gây ra trên người Thái tử vì trì hoãn quá lâu nên độc huyết đã lan tràn khắp cơ thể. Mặc dù động tác của Hà Bách Linh thuần thục, việc lấy m.á.u giải độc cũng kéo dài đến tận chiều tối hôm sau mới kết thúc.

Thái tử nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh nến lộ rõ vẻ tiêu điều tịch mịch, chỉ có gân xanh trên cổ giật giật biểu hiện sự sống yếu ớt.

Gạc thấm m.á.u dưới giường chất thành đống, m.á.u đổ hết chậu này đến chậu khác. Đến khi rút cây ngân châm cuối cùng ra, Hà Bách Linh mới lau mồ hôi trên trán.

Tào Nguyên Lộc bưng canh sâm vào, cũng chuẩn bị một bát cho Hà Bách Linh.

Uống xong canh sâm, sắc mặt Thái tử cuối cùng cũng dịu đi phần nào: “Vất vả cho quân y rồi.”

Hà Bách Linh thở dài: “Là điện hạ ý chí kiên định, có thể nhẫn nại những điều người thường không thể nhẫn nại. Nếu không, vết thương này trì hoãn đến hôm nay, dù thần tiên xuống trần cũng bó tay rồi.”

Tào Nguyên Lộc lo lắng hỏi: “Xin hỏi quân y, khi nào thì điện hạ có thể khỏi hẳn?”

Hà Bách Linh nói: “Vết thương do tên gây ra không quá nửa tháng là có thể lành. Có điều lần trọng thương này ảnh hưởng đến chứng đau đầu. Thần vốn còn đặc biệt lo lắng, không ngờ tình trạng của điện hạ tốt hơn thần nghĩ nhiều.”

Thái tử mím môi không đáp, vừa hay lúc này Đức Thuận ở ngoài điện bẩm báo: “Lương thái y cầu kiến điện hạ.”

Tin tức Hà Bách Linh vào cung chưa được truyền ra ngoài. Nếu không, thời gian này có thể sẽ có người đến quấy rầy bất cứ lúc nào, Lương Tân tát nhiên cũng không biết.

Tào Nguyên Lộc đang muốn bảo Đức Thuận đi trả lời thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thái tử truyền đến sau lưng: “Truyền.”

Hôm nay, Lương Tân đến là theo lệ thường xem xét vết thương của Thái tử, đồng thời cải tiến dựa trên mùi hương lần trước, mới hợp thêm một vị hương, chuẩn bị dâng lên Thái tử.

Nhưng vừa vào Thừa Quang Điện, Lương Tân đã bị mùi m.á.u tanh nồng nặc làm cho kinh sợ. Vốn tưởng Thái tử lại xảy ra chuyện, đi đến nội điện mới thấy khăn vải dính m.á.u chưa được dọn dẹp ở trên mặt đất. Trong lòng hắn ta kinh hãi, tiến lên hỏi: “Điện hạ, có phải độc phát tác không?”

Nói xong thì liếc nhìn khuôn mặt xa lạ trong điện, gầy gò xanh xao, râu dài rủ xuống ngực, rất có phong thái tiên nhân.

Hắn ta không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn.

Thái tử không có ý giải thích thêm, chỉ nói “không sao” rồi hỏi về hợp hương trước.

Lương Tân lập tức đặt hợp hương vào lò đốt lên.

Khói xanh lượn lờ tan ra, hương cỏ xanh nhàn nhạt chậm rãi lan tỏa theo những nét chạm khắc tinh xảo.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Giữa tháng mười một, cuối cùng quân y Hà Bách Linh cũng bí mật hồi kinh dưới sự bảo vệ của cận vệ Thái tử.So với Trịnh thái y, Hà Bách Linh không chỉ tinh thông y lý, kinh nghiệm phong phú, mà còn vì bén rễ ở thôn dã nên đã từng thấy qua đủ bệnh nan y, quen thuộc các loại thảo dược, độc dược. Sau này lại phục vụ trong quân đội nhiều năm, mới luyện thành bản lĩnh diệu thủ hồi xuân này.Mũi tên độc làm cả Thái Y Viện bố rối, Hà Bách Linh chỉ xem qua vết thương, trong lòng đã có chủ ý.Có điều phương pháp điều trị hơi khó khăn. Trước tiên phải rạch thịt khoét vết thương, dùng thanh độc tán bí truyền độc nhất của ông ấy đắp ngoài, sau đó châm cứu, từ từ bài trừ độc huyết ra ngoài, cuối cùng dùng kim chỉ khâu lại vết thương.Trước khi xuống dao, Hà Bách Linh hiếm khi do dự một lát.Tần Qua lập tức hỏi: “Quân y có gì lo lắng?”Hà Bách Linh nói: “Nỗi đau cắt thịt lây m.á.u không phải người thường có thể chịu đựng, nhưng mạn đà la làm tê liệt thần kinh vừa có dược tính vừa có độc tính. Tuy có thể giảm đau cho bệnh nhân trong thời gian ngắn, nhưng cũng kèm theo các triệu chứng đau đầu chóng mặt, tinh thần rối loạn. Chứng đau đầu của điện hạ có lẽ sẽ vì vậy mà nghiêm trọng hơn.Nếu là các bệnh khác, Hà Bách Linh đều có thể ứng phó chắc chắn, duy chỉ có chứng đau đầu này. Ông ấy vẫn mãi chưa tìm được phương thuốc chữa trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể dùng châm cứu để giảm bớt phần nào.Thái tử gần như không nghĩ ngợi: “Vậy thì không cần mạn đà la, cứ làm thẳng đi.”Hà Bách Linh đối diện với ánh mắt của Thái tử, là sự ăn ý giữa tướng quân và quân y đã từng cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử.Dao y tế hơ qua lửa một lượt. Khoảnh khắc rạch da thịt, Thái tử nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.Chữa thương là một công trình lớn, mà vết thương do tên gây ra trên người Thái tử vì trì hoãn quá lâu nên độc huyết đã lan tràn khắp cơ thể. Mặc dù động tác của Hà Bách Linh thuần thục, việc lấy m.á.u giải độc cũng kéo dài đến tận chiều tối hôm sau mới kết thúc.Thái tử nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh nến lộ rõ vẻ tiêu điều tịch mịch, chỉ có gân xanh trên cổ giật giật biểu hiện sự sống yếu ớt.Gạc thấm m.á.u dưới giường chất thành đống, m.á.u đổ hết chậu này đến chậu khác. Đến khi rút cây ngân châm cuối cùng ra, Hà Bách Linh mới lau mồ hôi trên trán.Tào Nguyên Lộc bưng canh sâm vào, cũng chuẩn bị một bát cho Hà Bách Linh.Uống xong canh sâm, sắc mặt Thái tử cuối cùng cũng dịu đi phần nào: “Vất vả cho quân y rồi.”Hà Bách Linh thở dài: “Là điện hạ ý chí kiên định, có thể nhẫn nại những điều người thường không thể nhẫn nại. Nếu không, vết thương này trì hoãn đến hôm nay, dù thần tiên xuống trần cũng bó tay rồi.”Tào Nguyên Lộc lo lắng hỏi: “Xin hỏi quân y, khi nào thì điện hạ có thể khỏi hẳn?”Hà Bách Linh nói: “Vết thương do tên gây ra không quá nửa tháng là có thể lành. Có điều lần trọng thương này ảnh hưởng đến chứng đau đầu. Thần vốn còn đặc biệt lo lắng, không ngờ tình trạng của điện hạ tốt hơn thần nghĩ nhiều.”Thái tử mím môi không đáp, vừa hay lúc này Đức Thuận ở ngoài điện bẩm báo: “Lương thái y cầu kiến điện hạ.”Tin tức Hà Bách Linh vào cung chưa được truyền ra ngoài. Nếu không, thời gian này có thể sẽ có người đến quấy rầy bất cứ lúc nào, Lương Tân tát nhiên cũng không biết.Tào Nguyên Lộc đang muốn bảo Đức Thuận đi trả lời thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thái tử truyền đến sau lưng: “Truyền.”Hôm nay, Lương Tân đến là theo lệ thường xem xét vết thương của Thái tử, đồng thời cải tiến dựa trên mùi hương lần trước, mới hợp thêm một vị hương, chuẩn bị dâng lên Thái tử.Nhưng vừa vào Thừa Quang Điện, Lương Tân đã bị mùi m.á.u tanh nồng nặc làm cho kinh sợ. Vốn tưởng Thái tử lại xảy ra chuyện, đi đến nội điện mới thấy khăn vải dính m.á.u chưa được dọn dẹp ở trên mặt đất. Trong lòng hắn ta kinh hãi, tiến lên hỏi: “Điện hạ, có phải độc phát tác không?”Nói xong thì liếc nhìn khuôn mặt xa lạ trong điện, gầy gò xanh xao, râu dài rủ xuống ngực, rất có phong thái tiên nhân.Hắn ta không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn.Thái tử không có ý giải thích thêm, chỉ nói “không sao” rồi hỏi về hợp hương trước.Lương Tân lập tức đặt hợp hương vào lò đốt lên.Khói xanh lượn lờ tan ra, hương cỏ xanh nhàn nhạt chậm rãi lan tỏa theo những nét chạm khắc tinh xảo.

Chương 55