“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 58
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Đang chuẩn bị về phòng dọn dẹp, không biết từ đâu xuất hiện một thái giám, kéo nàng ra sau hòn non bộ. Nàng còn chưa kịp kêu lên, miệng đã bị người ta bịt chặt, một viên thuốc nhỏ bằng móng tay bị người kia cưỡng ép nhét vào miệng nàng. Đợi Vân Quỳ phản ứng lại, viên thuốc đã trôi tuột theo cổ họng xuống bụng.Nàng nuốt vô cùng khó khăn, trong mắt toàn nước mắt, ôm cổ họng thở d.ốc: “Ngươi là ai? Cho ta uống cái gì vậy?”Tên thái giám kia mắt lộ lòng trắng, vẻ mặt dữ tợn, vừa mở miệng đã là hàn ý lạnh lẽo: “Chủ tử cho ngươi phú quý ngươi không cần, vậy thì đừng trách chủ tử tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Vừa nãy ngươi đã uống thất nhật tán, chỉ cần hạ độc Thái tử trong vòng bảy ngày, chủ tử tự sẽ dâng thuốc giải tới. Nếu như không thành, vậy thì cứ chờ ruột gan đứt đoạn mà c.h.ế.t đi!”“Các ngươi muốn g.i.ế.c Thái tử thì liên quan gì đến ta, ta không đắc tội với các ngươi……”Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, nước mắt đã nhòe hết tầm nhìn.Tên tiểu thái giám nói xong lập tức lách người rời đi, ngay cả vạt áo nàng cũng không kịp nắm lấy, toàn thân mất lực ngã xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.Ngón tay móc sâu vào cổ họng không ngừng nôn mửa, thậm chí nôn ra cả vệt máu, nhưng cũng không nôn ra được cái gì.Nàng ngơ ngác trở về thiên điện, ngồi yên một hồi, sau đó lôi son môi và thuốc độc giấu dưới đáy rương rãHoàng hậu ép nàng thì thôi đi, những người này là ai nữa?Thật nực cười, ngay cả “chủ tử” trong miệng bọn họ là ai nàng cũng không biết, lại bị ép đi g.i.ế.c một người căn bản không thể g.i.ế.c được.Vì sao chuyện này lại rơi trúng đầu nàng, nàng chưa từng làm sai điều gì, nhưng lại sắp chết……Thất nhật tán, thất nhật tán…… nàng chỉ còn bảy ngày để sống sao?Vân Quỳ nắm chặt chiếc bình sứ trong tay, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.Buổi tối, Thừa Quang Điện phái người tới truyền lời, bảo nàng đến thị tẩm.Vân Quỳ lau khô nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc, làm ra vẻ mặt như thường.Nhưng đôi mắt đỏ hoe của nàng không thể lừa được Thái tử. Nỗi oán hận đầy bụng như hàng trăm, hàng nghìn oan hồn c.h.ế.t oan bay lơ lửng trên không trung Thừa Quang Điện cùng nhau kêu oan, ồn ào đến mức khiến đầu Thái tử đau như muốn nứt ra.「Hu hu hu ta không muốn g.i.ế.c người, cũng không muốn chết, chỉ còn bảy ngày để sống, ta vẫn chưa sống đủ mà……」「Rốt cuộc là ai muốn hại ta! Ta với ngươi không thù không oán! Chết rồi ngay cả tìm ai đòi mạng cũng không biết……」「Đồ âm hiểm! Kẻ hèn hạ! Đồ chó ghẻ lợn đất! Ngươi toàn thân mọc ghẻ! Tự ngươi không dám g.i.ế.c Thái tử, lại bắt ta giết! Bà nó, ta g.i.ế.c ngươi!」「Ta hận các người! Ta hận các người! Ta hận các người!」Thái tử nhíu chặt mày, không thể nhịn được nữa: “Vân Quỳ!”Vân Quỳ vẫn còn chìm đắm trong oán hận, nghe thấy tiếng quát giận của Thái tử, nàng mới giật mình hoàn hồn: “Điện, điện hạ có gì phân phó?”Bàn tay to lớn của Thái tử đặt lên eo nàng, trầm giọng ra lệnh: “Nếu còn không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”Vân Quỳ rất muốn khóc, nước mắt đã lặng lẽ chảy ra, lại sợ làm ướt gối thêu của Thái tử, chỉ có thể vén tóc ra sau tai, để nước mắt chảy dọc theo thái dương.Nàng mím chặt môi, càng muốn nhịn lại càng không nhịn được, vẫn không tránh khỏi phát ra một hai tiếng nức nở.Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, khóc thì sao chứ? Chẳng lẽ sẽ xử tử nàng sao?Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị quở trách, nhưng kỳ lạ là, Thái tử dường như không nghe thấy tiếng khóc của nàng, mà xoay người nằm thẳng, có lẽ đã ngủ rồi.Hắn vậy mà…… dễ nói chuyện thế sao?Vân Quỳ ngơ ngác mở mắt, đột nhiên nghĩ đến bí dược Hoàng hậu cho nàng.Tần ma ma nói, bí dược đó có thể khiến Thái tử yêu nàng đến c.h.ế.t đi sống lại, trong lòng trong mắt đều là nàng, có thật không nhỉ?Vân Quỳ biết rõ tình cảnh của mình. Từ trước đến nay Thái tử chỉ coi nàng như một món đồ chơi mua vui, một chiếc gối ôm sờ vào cũng khá thoải mái, tuyệt đối không tính là sủng ái.Nhưng nếu dùng bí dược đó, từ nay về sau Thái tử tình căn sâu đậm với nàng, lại có Hoàng hậu chống lưng, đến lúc đó có thể cầu xin họ tìm cho nàng giải dược thất nhật tán, dù sao cũng còn một tia hy vọng sống sót.Vân Quỳ từ từ ngừng nức nở, rất nhanh đã không còn bi quan như vừa nãy.Chuyện này không thể chậm trễ, hạ độc và cầu xin đều cần thời gian, điều chế giải dược không biết phải cần bao nhiêu ngày.Nhưng mà bắt đầu từ đâu mới có thể thuận lợi đút bí dược kia cho Thái tử đây?Vân Quỳ vẫn còn đang suy nghĩ khổ sở, không hề hay biết người đàn ông bên cạnh chưa hề ngủ say, ngược lại còn nghe rõ mồn một tâm tư của nàng.Bí dược gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ lừa bịp người khác. Hoàng hậu muốn hắn c.h.ế.t đâu phải một hai ngày, giờ độc trên người hắn đã giải, Khôn Ninh Cung đương nhiên không ngồi yên. Khó khăn lắm mới có một nữ tử có thể tiếp cận hắn, sao Hoàng hậu có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này?
Đang chuẩn bị về phòng dọn dẹp, không biết từ đâu xuất hiện một thái giám, kéo nàng ra sau hòn non bộ. Nàng còn chưa kịp kêu lên, miệng đã bị người ta bịt chặt, một viên thuốc nhỏ bằng móng tay bị người kia cưỡng ép nhét vào miệng nàng. Đợi Vân Quỳ phản ứng lại, viên thuốc đã trôi tuột theo cổ họng xuống bụng.
Nàng nuốt vô cùng khó khăn, trong mắt toàn nước mắt, ôm cổ họng thở d.ốc: “Ngươi là ai? Cho ta uống cái gì vậy?”
Tên thái giám kia mắt lộ lòng trắng, vẻ mặt dữ tợn, vừa mở miệng đã là hàn ý lạnh lẽo: “Chủ tử cho ngươi phú quý ngươi không cần, vậy thì đừng trách chủ tử tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Vừa nãy ngươi đã uống thất nhật tán, chỉ cần hạ độc Thái tử trong vòng bảy ngày, chủ tử tự sẽ dâng thuốc giải tới. Nếu như không thành, vậy thì cứ chờ ruột gan đứt đoạn mà c.h.ế.t đi!”
“Các ngươi muốn g.i.ế.c Thái tử thì liên quan gì đến ta, ta không đắc tội với các ngươi……”
Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, nước mắt đã nhòe hết tầm nhìn.
Tên tiểu thái giám nói xong lập tức lách người rời đi, ngay cả vạt áo nàng cũng không kịp nắm lấy, toàn thân mất lực ngã xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ngón tay móc sâu vào cổ họng không ngừng nôn mửa, thậm chí nôn ra cả vệt máu, nhưng cũng không nôn ra được cái gì.
Nàng ngơ ngác trở về thiên điện, ngồi yên một hồi, sau đó lôi son môi và thuốc độc giấu dưới đáy rương rã
Hoàng hậu ép nàng thì thôi đi, những người này là ai nữa?
Thật nực cười, ngay cả “chủ tử” trong miệng bọn họ là ai nàng cũng không biết, lại bị ép đi g.i.ế.c một người căn bản không thể g.i.ế.c được.
Vì sao chuyện này lại rơi trúng đầu nàng, nàng chưa từng làm sai điều gì, nhưng lại sắp chết……
Thất nhật tán, thất nhật tán…… nàng chỉ còn bảy ngày để sống sao?
Vân Quỳ nắm chặt chiếc bình sứ trong tay, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Buổi tối, Thừa Quang Điện phái người tới truyền lời, bảo nàng đến thị tẩm.
Vân Quỳ lau khô nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc, làm ra vẻ mặt như thường.
Nhưng đôi mắt đỏ hoe của nàng không thể lừa được Thái tử. Nỗi oán hận đầy bụng như hàng trăm, hàng nghìn oan hồn c.h.ế.t oan bay lơ lửng trên không trung Thừa Quang Điện cùng nhau kêu oan, ồn ào đến mức khiến đầu Thái tử đau như muốn nứt ra.
「Hu hu hu ta không muốn g.i.ế.c người, cũng không muốn chết, chỉ còn bảy ngày để sống, ta vẫn chưa sống đủ mà……」
「Rốt cuộc là ai muốn hại ta! Ta với ngươi không thù không oán! Chết rồi ngay cả tìm ai đòi mạng cũng không biết……」
「Đồ âm hiểm! Kẻ hèn hạ! Đồ chó ghẻ lợn đất! Ngươi toàn thân mọc ghẻ! Tự ngươi không dám g.i.ế.c Thái tử, lại bắt ta giết! Bà nó, ta g.i.ế.c ngươi!」
「Ta hận các người! Ta hận các người! Ta hận các người!」
Thái tử nhíu chặt mày, không thể nhịn được nữa: “Vân Quỳ!”
Vân Quỳ vẫn còn chìm đắm trong oán hận, nghe thấy tiếng quát giận của Thái tử, nàng mới giật mình hoàn hồn: “Điện, điện hạ có gì phân phó?”
Bàn tay to lớn của Thái tử đặt lên eo nàng, trầm giọng ra lệnh: “Nếu còn không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”
Vân Quỳ rất muốn khóc, nước mắt đã lặng lẽ chảy ra, lại sợ làm ướt gối thêu của Thái tử, chỉ có thể vén tóc ra sau tai, để nước mắt chảy dọc theo thái dương.
Nàng mím chặt môi, càng muốn nhịn lại càng không nhịn được, vẫn không tránh khỏi phát ra một hai tiếng nức nở.
Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, khóc thì sao chứ? Chẳng lẽ sẽ xử tử nàng sao?
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị quở trách, nhưng kỳ lạ là, Thái tử dường như không nghe thấy tiếng khóc của nàng, mà xoay người nằm thẳng, có lẽ đã ngủ rồi.
Hắn vậy mà…… dễ nói chuyện thế sao?
Vân Quỳ ngơ ngác mở mắt, đột nhiên nghĩ đến bí dược Hoàng hậu cho nàng.
Tần ma ma nói, bí dược đó có thể khiến Thái tử yêu nàng đến c.h.ế.t đi sống lại, trong lòng trong mắt đều là nàng, có thật không nhỉ?
Vân Quỳ biết rõ tình cảnh của mình. Từ trước đến nay Thái tử chỉ coi nàng như một món đồ chơi mua vui, một chiếc gối ôm sờ vào cũng khá thoải mái, tuyệt đối không tính là sủng ái.
Nhưng nếu dùng bí dược đó, từ nay về sau Thái tử tình căn sâu đậm với nàng, lại có Hoàng hậu chống lưng, đến lúc đó có thể cầu xin họ tìm cho nàng giải dược thất nhật tán, dù sao cũng còn một tia hy vọng sống sót.
Vân Quỳ từ từ ngừng nức nở, rất nhanh đã không còn bi quan như vừa nãy.
Chuyện này không thể chậm trễ, hạ độc và cầu xin đều cần thời gian, điều chế giải dược không biết phải cần bao nhiêu ngày.
Nhưng mà bắt đầu từ đâu mới có thể thuận lợi đút bí dược kia cho Thái tử đây?
Vân Quỳ vẫn còn đang suy nghĩ khổ sở, không hề hay biết người đàn ông bên cạnh chưa hề ngủ say, ngược lại còn nghe rõ mồn một tâm tư của nàng.
Bí dược gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ lừa bịp người khác. Hoàng hậu muốn hắn c.h.ế.t đâu phải một hai ngày, giờ độc trên người hắn đã giải, Khôn Ninh Cung đương nhiên không ngồi yên. Khó khăn lắm mới có một nữ tử có thể tiếp cận hắn, sao Hoàng hậu có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này?
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Đang chuẩn bị về phòng dọn dẹp, không biết từ đâu xuất hiện một thái giám, kéo nàng ra sau hòn non bộ. Nàng còn chưa kịp kêu lên, miệng đã bị người ta bịt chặt, một viên thuốc nhỏ bằng móng tay bị người kia cưỡng ép nhét vào miệng nàng. Đợi Vân Quỳ phản ứng lại, viên thuốc đã trôi tuột theo cổ họng xuống bụng.Nàng nuốt vô cùng khó khăn, trong mắt toàn nước mắt, ôm cổ họng thở d.ốc: “Ngươi là ai? Cho ta uống cái gì vậy?”Tên thái giám kia mắt lộ lòng trắng, vẻ mặt dữ tợn, vừa mở miệng đã là hàn ý lạnh lẽo: “Chủ tử cho ngươi phú quý ngươi không cần, vậy thì đừng trách chủ tử tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Vừa nãy ngươi đã uống thất nhật tán, chỉ cần hạ độc Thái tử trong vòng bảy ngày, chủ tử tự sẽ dâng thuốc giải tới. Nếu như không thành, vậy thì cứ chờ ruột gan đứt đoạn mà c.h.ế.t đi!”“Các ngươi muốn g.i.ế.c Thái tử thì liên quan gì đến ta, ta không đắc tội với các ngươi……”Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, nước mắt đã nhòe hết tầm nhìn.Tên tiểu thái giám nói xong lập tức lách người rời đi, ngay cả vạt áo nàng cũng không kịp nắm lấy, toàn thân mất lực ngã xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.Ngón tay móc sâu vào cổ họng không ngừng nôn mửa, thậm chí nôn ra cả vệt máu, nhưng cũng không nôn ra được cái gì.Nàng ngơ ngác trở về thiên điện, ngồi yên một hồi, sau đó lôi son môi và thuốc độc giấu dưới đáy rương rãHoàng hậu ép nàng thì thôi đi, những người này là ai nữa?Thật nực cười, ngay cả “chủ tử” trong miệng bọn họ là ai nàng cũng không biết, lại bị ép đi g.i.ế.c một người căn bản không thể g.i.ế.c được.Vì sao chuyện này lại rơi trúng đầu nàng, nàng chưa từng làm sai điều gì, nhưng lại sắp chết……Thất nhật tán, thất nhật tán…… nàng chỉ còn bảy ngày để sống sao?Vân Quỳ nắm chặt chiếc bình sứ trong tay, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.Buổi tối, Thừa Quang Điện phái người tới truyền lời, bảo nàng đến thị tẩm.Vân Quỳ lau khô nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc, làm ra vẻ mặt như thường.Nhưng đôi mắt đỏ hoe của nàng không thể lừa được Thái tử. Nỗi oán hận đầy bụng như hàng trăm, hàng nghìn oan hồn c.h.ế.t oan bay lơ lửng trên không trung Thừa Quang Điện cùng nhau kêu oan, ồn ào đến mức khiến đầu Thái tử đau như muốn nứt ra.「Hu hu hu ta không muốn g.i.ế.c người, cũng không muốn chết, chỉ còn bảy ngày để sống, ta vẫn chưa sống đủ mà……」「Rốt cuộc là ai muốn hại ta! Ta với ngươi không thù không oán! Chết rồi ngay cả tìm ai đòi mạng cũng không biết……」「Đồ âm hiểm! Kẻ hèn hạ! Đồ chó ghẻ lợn đất! Ngươi toàn thân mọc ghẻ! Tự ngươi không dám g.i.ế.c Thái tử, lại bắt ta giết! Bà nó, ta g.i.ế.c ngươi!」「Ta hận các người! Ta hận các người! Ta hận các người!」Thái tử nhíu chặt mày, không thể nhịn được nữa: “Vân Quỳ!”Vân Quỳ vẫn còn chìm đắm trong oán hận, nghe thấy tiếng quát giận của Thái tử, nàng mới giật mình hoàn hồn: “Điện, điện hạ có gì phân phó?”Bàn tay to lớn của Thái tử đặt lên eo nàng, trầm giọng ra lệnh: “Nếu còn không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”Vân Quỳ rất muốn khóc, nước mắt đã lặng lẽ chảy ra, lại sợ làm ướt gối thêu của Thái tử, chỉ có thể vén tóc ra sau tai, để nước mắt chảy dọc theo thái dương.Nàng mím chặt môi, càng muốn nhịn lại càng không nhịn được, vẫn không tránh khỏi phát ra một hai tiếng nức nở.Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, khóc thì sao chứ? Chẳng lẽ sẽ xử tử nàng sao?Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị quở trách, nhưng kỳ lạ là, Thái tử dường như không nghe thấy tiếng khóc của nàng, mà xoay người nằm thẳng, có lẽ đã ngủ rồi.Hắn vậy mà…… dễ nói chuyện thế sao?Vân Quỳ ngơ ngác mở mắt, đột nhiên nghĩ đến bí dược Hoàng hậu cho nàng.Tần ma ma nói, bí dược đó có thể khiến Thái tử yêu nàng đến c.h.ế.t đi sống lại, trong lòng trong mắt đều là nàng, có thật không nhỉ?Vân Quỳ biết rõ tình cảnh của mình. Từ trước đến nay Thái tử chỉ coi nàng như một món đồ chơi mua vui, một chiếc gối ôm sờ vào cũng khá thoải mái, tuyệt đối không tính là sủng ái.Nhưng nếu dùng bí dược đó, từ nay về sau Thái tử tình căn sâu đậm với nàng, lại có Hoàng hậu chống lưng, đến lúc đó có thể cầu xin họ tìm cho nàng giải dược thất nhật tán, dù sao cũng còn một tia hy vọng sống sót.Vân Quỳ từ từ ngừng nức nở, rất nhanh đã không còn bi quan như vừa nãy.Chuyện này không thể chậm trễ, hạ độc và cầu xin đều cần thời gian, điều chế giải dược không biết phải cần bao nhiêu ngày.Nhưng mà bắt đầu từ đâu mới có thể thuận lợi đút bí dược kia cho Thái tử đây?Vân Quỳ vẫn còn đang suy nghĩ khổ sở, không hề hay biết người đàn ông bên cạnh chưa hề ngủ say, ngược lại còn nghe rõ mồn một tâm tư của nàng.Bí dược gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ lừa bịp người khác. Hoàng hậu muốn hắn c.h.ế.t đâu phải một hai ngày, giờ độc trên người hắn đã giải, Khôn Ninh Cung đương nhiên không ngồi yên. Khó khăn lắm mới có một nữ tử có thể tiếp cận hắn, sao Hoàng hậu có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này?