“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 73
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Con ngựa dữ phi nước đại xóc nảy dữ dội, gió lạnh như d.a.o cắt vào mặt. Thân hình tròn trịa mập mạp của hắn ta bị xóc đến chao đảo sắp sửa rơi xuống, ngay cả miếng vải nhét trong miệng cũng bị văng ra.Cửu hoàng tử gào khóc thảm thiết suốt đường, khóc đến xé lòng xé phổi, nhưng kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, ngựa sư tử căn bản không có ý dừng lại.Ánh mắt của mấy hoàng tử chăm chú đuổi theo đệ đệ, thần kinh ai nấy đều căng thẳng.Ngựa sư tử quá dữ, Tần Qua điều khiển còn thấy khó khăn, huống chi còn mang theo một đứa trẻ nặng mấy chục cân. Cửu hoàng tử không có chỗ nào bám víu, chỉ dựa vào một tay Tần Qua, nắm chặt dây thừng sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.Ngã từ lưng ngựa cao như vậy xuống, không c.h.ế.t thì cũng tàn phế.Ngựa sư tử chạy một vòng, lướt qua trước mặt mấy vị hoàng tử. Tiếng khóc khàn khàn của Cửu hoàng tử tan trong gió lạnh, kèm theo đó là chất bẩn màu nâu đục b.ắ.n ra từ trên ngựa, sắc mặt mọi người phức tạp, đoán chừng là Cửu đệ nôn mửa vì xóc.Trong lòng Vân Quỳ cảm thấy hả dạ, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể im lặng đứng sau lưng Thái tử, lén lút cong khóe môi.Thái tử chắp tay sau lưng đứng đó, im lặng lắng nghe tiếng lòng của các hoàng tử.「Không biết Thái tử định phạt bao lâu, nếu ta là Cửu đệ, xương cốt cả người chắc đã bị xóc rời ra rồi.」「Nhất định đừng ngã xuống……」「Như vậy cũng tốt, cho nó một bài học, sau này không dám tác oai tác quái.」「Vừa nãy tên thái giám kia chắc đã đến Ngự Thư Phòng rồi, không biết phụ hoàng nghe chuyện này sẽ phản ứng thế nào, trong điện có những triều thần nào……」「Nàng cười rất đẹp……」Một giọng nói đột ngột vang lên, Thái tử cau mày, lạnh lùng nhìn về phía nơi phát ra tiếng lòng kia.Lục hoàng tử vốn còn đang lo lắng cho Cửu hoàng tử, nào ngờ ánh mắt vừa di chuyển lại bắt gặp nụ cười nhợt nhạt ngọt ngào trên khóe môi Vân Quỳ.Trong ngoài bãi ngựa trời lạnh giá, tất cả đều lạnh lẽo khô cằn ảm đạm, nhưng chỗ nàng lại khác biệt. Gò má hồng như hoa đào, làn da trắng như tuyết. Nụ cười kia tựa như gió xuân ấm áp thổi vào lòng người, mềm mại như ngọc, dịu dàng như hoa, không gì sánh bằng.Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, vẻ mặt vốn không chút biểu cảm có thêm vài phần lạnh lẽo.Vân Quỳ cảm giác được một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Thái tử.Vừa định dời mắt đi, lại phát hiện Lục hoàng tử bên cạnh khẽ mỉm cười với mình.「Sao trông Lục hoàng tử ngây ngô thế.」「Nhưng cũng khá tuấn tú, thừa hưởng vẻ đẹp của Hoàng hậu nương nương.」Nàng không dám nhìn lâu, quay đầu lại, lại bất ngờ chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm, âm trầm của Thái tử.Vân Quỳ: “……”Bãi ngựa rộng lớn vậy mà không còn nghe thấy tiếng khóc của Cửu hoàng tử. Mãi sau đó Tần Qua mới ghìm ngựa, nhảy xuống trước mặt mọi người, ném Cửu hoàng tử đang tè ra quần xuống đất.Thất hoàng tử đứng gần nhất ngửi thấy mùi khai.Tần Qua quỳ xuống tạ tội: “Thuộc hạ thất trách, Cửu hoàng tử…… trật khớp vai, ngất xỉu rồi.”Mấy vị hoàng tử vội vàng tiến lên xem mới phát hiện búi tóc của Cửu hoàng tử rối bời, mặt đầy nước mắt và nước mũi, khóe miệng còn dính chất bẩn chưa nôn hết. Quần áo quý giá và làn da non nớt trên người đều bị dây thừng thô ráp cọ xát trầy xước, dưới m.ô.n.g ướt một mảng lớn, nhếch nhác như một đứa trẻ ăn xin lang thang trên phố.Mặt mọi người đầy vẻ kinh hãi và bất lực.Thần vương kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Huynh trưởng xem……”Thái tử hờ hững ra lệnh: “Cởi trói.”Rồi nói với Tần Qua: “Đã thất trách thì tự đi lĩnh phạt đi.”Tần Qua đáp lời nghe theo.Mọi người: “……”Câu “lĩnh phạt” này qua loa như thể bảo hắn ta đi ăn cơm vậy.Tóm lại lỗi là ở Cửu hoàng tử, Thái tử chẳng qua chỉ phạt hắn ta cưỡi ngựa hai vòng. Mặc dù trật khớp vai, Thái tử cũng đã phạt thân vệ rồi, còn ai dám nói một lời không phải?Xem xong náo nhiệt, Thái tử mất hứng quay người về cung.Vân Quỳ vội vàng đi theo.Mấy hoàng tử đành sai người khiêng Cửu hoàng tử về.Náo loạn một trận, mọi người cũng quên mất mục đích đến Đông Cung.Nhưng trông tinh thần của Thái tử vẫn ổn, còn tự mình hành hạ người được, đâu còn vẻ ốm yếu, động một chút là hôn mê trước kia?Trên con đường trong cung điện, Vân Quỳ bước từng bước theo sát sau lưng đại ca.Nàng luôn cảm thấy sắc mặt của hắn âm trầm, có vẻ không vui. Chẳng lẽ là ghét bỏ nàng bị Cửu hoàng tử ức hiếp, làm mất mặt hắn?Nàng mím môi, dẫm lên đi theo bóng của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của hắn: “Vừa rồi đa tạ điện hạ đã giải vây cho nô tỳ. Nếu không có ngài xuất hiện kịp thời, e là nô tỳ thật sự đã bị Cửu hoàng tử cưỡi về điện Thừa Quang rồi. Chiếc eo nhỏ của nô tỳ, chắc chắn là không chịu nổi……”Thái tử vô thức bị lời của nàng dẫn dắt, nhìn về phía vòng eo nhỏ nhắn ôm một vòng đã hết kia.Những ký ức nóng rực trong đêm tối ùa về trong tâm trí.Chỗ rãnh tinh tế hấp dẫn kia trắng như tuyết, mềm như nhung, mềm đến tan chảy……
Con ngựa dữ phi nước đại xóc nảy dữ dội, gió lạnh như d.a.o cắt vào mặt. Thân hình tròn trịa mập mạp của hắn ta bị xóc đến chao đảo sắp sửa rơi xuống, ngay cả miếng vải nhét trong miệng cũng bị văng ra.
Cửu hoàng tử gào khóc thảm thiết suốt đường, khóc đến xé lòng xé phổi, nhưng kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, ngựa sư tử căn bản không có ý dừng lại.
Ánh mắt của mấy hoàng tử chăm chú đuổi theo đệ đệ, thần kinh ai nấy đều căng thẳng.
Ngựa sư tử quá dữ, Tần Qua điều khiển còn thấy khó khăn, huống chi còn mang theo một đứa trẻ nặng mấy chục cân. Cửu hoàng tử không có chỗ nào bám víu, chỉ dựa vào một tay Tần Qua, nắm chặt dây thừng sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Ngã từ lưng ngựa cao như vậy xuống, không c.h.ế.t thì cũng tàn phế.
Ngựa sư tử chạy một vòng, lướt qua trước mặt mấy vị hoàng tử. Tiếng khóc khàn khàn của Cửu hoàng tử tan trong gió lạnh, kèm theo đó là chất bẩn màu nâu đục b.ắ.n ra từ trên ngựa, sắc mặt mọi người phức tạp, đoán chừng là Cửu đệ nôn mửa vì xóc.
Trong lòng Vân Quỳ cảm thấy hả dạ, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể im lặng đứng sau lưng Thái tử, lén lút cong khóe môi.
Thái tử chắp tay sau lưng đứng đó, im lặng lắng nghe tiếng lòng của các hoàng tử.
「Không biết Thái tử định phạt bao lâu, nếu ta là Cửu đệ, xương cốt cả người chắc đã bị xóc rời ra rồi.」
「Nhất định đừng ngã xuống……」
「Như vậy cũng tốt, cho nó một bài học, sau này không dám tác oai tác quái.」
「Vừa nãy tên thái giám kia chắc đã đến Ngự Thư Phòng rồi, không biết phụ hoàng nghe chuyện này sẽ phản ứng thế nào, trong điện có những triều thần nào……」
「Nàng cười rất đẹp……」
Một giọng nói đột ngột vang lên, Thái tử cau mày, lạnh lùng nhìn về phía nơi phát ra tiếng lòng kia.
Lục hoàng tử vốn còn đang lo lắng cho Cửu hoàng tử, nào ngờ ánh mắt vừa di chuyển lại bắt gặp nụ cười nhợt nhạt ngọt ngào trên khóe môi Vân Quỳ.
Trong ngoài bãi ngựa trời lạnh giá, tất cả đều lạnh lẽo khô cằn ảm đạm, nhưng chỗ nàng lại khác biệt. Gò má hồng như hoa đào, làn da trắng như tuyết. Nụ cười kia tựa như gió xuân ấm áp thổi vào lòng người, mềm mại như ngọc, dịu dàng như hoa, không gì sánh bằng.
Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, vẻ mặt vốn không chút biểu cảm có thêm vài phần lạnh lẽo.
Vân Quỳ cảm giác được một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Thái tử.
Vừa định dời mắt đi, lại phát hiện Lục hoàng tử bên cạnh khẽ mỉm cười với mình.
「Sao trông Lục hoàng tử ngây ngô thế.」
「Nhưng cũng khá tuấn tú, thừa hưởng vẻ đẹp của Hoàng hậu nương nương.」
Nàng không dám nhìn lâu, quay đầu lại, lại bất ngờ chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm, âm trầm của Thái tử.
Vân Quỳ: “……”
Bãi ngựa rộng lớn vậy mà không còn nghe thấy tiếng khóc của Cửu hoàng tử. Mãi sau đó Tần Qua mới ghìm ngựa, nhảy xuống trước mặt mọi người, ném Cửu hoàng tử đang tè ra quần xuống đất.
Thất hoàng tử đứng gần nhất ngửi thấy mùi khai.
Tần Qua quỳ xuống tạ tội: “Thuộc hạ thất trách, Cửu hoàng tử…… trật khớp vai, ngất xỉu rồi.”
Mấy vị hoàng tử vội vàng tiến lên xem mới phát hiện búi tóc của Cửu hoàng tử rối bời, mặt đầy nước mắt và nước mũi, khóe miệng còn dính chất bẩn chưa nôn hết. Quần áo quý giá và làn da non nớt trên người đều bị dây thừng thô ráp cọ xát trầy xước, dưới m.ô.n.g ướt một mảng lớn, nhếch nhác như một đứa trẻ ăn xin lang thang trên phố.
Mặt mọi người đầy vẻ kinh hãi và bất lực.
Thần vương kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Huynh trưởng xem……”
Thái tử hờ hững ra lệnh: “Cởi trói.”
Rồi nói với Tần Qua: “Đã thất trách thì tự đi lĩnh phạt đi.”
Tần Qua đáp lời nghe theo.
Mọi người: “……”
Câu “lĩnh phạt” này qua loa như thể bảo hắn ta đi ăn cơm vậy.
Tóm lại lỗi là ở Cửu hoàng tử, Thái tử chẳng qua chỉ phạt hắn ta cưỡi ngựa hai vòng. Mặc dù trật khớp vai, Thái tử cũng đã phạt thân vệ rồi, còn ai dám nói một lời không phải?
Xem xong náo nhiệt, Thái tử mất hứng quay người về cung.
Vân Quỳ vội vàng đi theo.
Mấy hoàng tử đành sai người khiêng Cửu hoàng tử về.
Náo loạn một trận, mọi người cũng quên mất mục đích đến Đông Cung.
Nhưng trông tinh thần của Thái tử vẫn ổn, còn tự mình hành hạ người được, đâu còn vẻ ốm yếu, động một chút là hôn mê trước kia?
Trên con đường trong cung điện, Vân Quỳ bước từng bước theo sát sau lưng đại ca.
Nàng luôn cảm thấy sắc mặt của hắn âm trầm, có vẻ không vui. Chẳng lẽ là ghét bỏ nàng bị Cửu hoàng tử ức hiếp, làm mất mặt hắn?
Nàng mím môi, dẫm lên đi theo bóng của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của hắn: “Vừa rồi đa tạ điện hạ đã giải vây cho nô tỳ. Nếu không có ngài xuất hiện kịp thời, e là nô tỳ thật sự đã bị Cửu hoàng tử cưỡi về điện Thừa Quang rồi. Chiếc eo nhỏ của nô tỳ, chắc chắn là không chịu nổi……”
Thái tử vô thức bị lời của nàng dẫn dắt, nhìn về phía vòng eo nhỏ nhắn ôm một vòng đã hết kia.
Những ký ức nóng rực trong đêm tối ùa về trong tâm trí.
Chỗ rãnh tinh tế hấp dẫn kia trắng như tuyết, mềm như nhung, mềm đến tan chảy……
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Con ngựa dữ phi nước đại xóc nảy dữ dội, gió lạnh như d.a.o cắt vào mặt. Thân hình tròn trịa mập mạp của hắn ta bị xóc đến chao đảo sắp sửa rơi xuống, ngay cả miếng vải nhét trong miệng cũng bị văng ra.Cửu hoàng tử gào khóc thảm thiết suốt đường, khóc đến xé lòng xé phổi, nhưng kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, ngựa sư tử căn bản không có ý dừng lại.Ánh mắt của mấy hoàng tử chăm chú đuổi theo đệ đệ, thần kinh ai nấy đều căng thẳng.Ngựa sư tử quá dữ, Tần Qua điều khiển còn thấy khó khăn, huống chi còn mang theo một đứa trẻ nặng mấy chục cân. Cửu hoàng tử không có chỗ nào bám víu, chỉ dựa vào một tay Tần Qua, nắm chặt dây thừng sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.Ngã từ lưng ngựa cao như vậy xuống, không c.h.ế.t thì cũng tàn phế.Ngựa sư tử chạy một vòng, lướt qua trước mặt mấy vị hoàng tử. Tiếng khóc khàn khàn của Cửu hoàng tử tan trong gió lạnh, kèm theo đó là chất bẩn màu nâu đục b.ắ.n ra từ trên ngựa, sắc mặt mọi người phức tạp, đoán chừng là Cửu đệ nôn mửa vì xóc.Trong lòng Vân Quỳ cảm thấy hả dạ, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể im lặng đứng sau lưng Thái tử, lén lút cong khóe môi.Thái tử chắp tay sau lưng đứng đó, im lặng lắng nghe tiếng lòng của các hoàng tử.「Không biết Thái tử định phạt bao lâu, nếu ta là Cửu đệ, xương cốt cả người chắc đã bị xóc rời ra rồi.」「Nhất định đừng ngã xuống……」「Như vậy cũng tốt, cho nó một bài học, sau này không dám tác oai tác quái.」「Vừa nãy tên thái giám kia chắc đã đến Ngự Thư Phòng rồi, không biết phụ hoàng nghe chuyện này sẽ phản ứng thế nào, trong điện có những triều thần nào……」「Nàng cười rất đẹp……」Một giọng nói đột ngột vang lên, Thái tử cau mày, lạnh lùng nhìn về phía nơi phát ra tiếng lòng kia.Lục hoàng tử vốn còn đang lo lắng cho Cửu hoàng tử, nào ngờ ánh mắt vừa di chuyển lại bắt gặp nụ cười nhợt nhạt ngọt ngào trên khóe môi Vân Quỳ.Trong ngoài bãi ngựa trời lạnh giá, tất cả đều lạnh lẽo khô cằn ảm đạm, nhưng chỗ nàng lại khác biệt. Gò má hồng như hoa đào, làn da trắng như tuyết. Nụ cười kia tựa như gió xuân ấm áp thổi vào lòng người, mềm mại như ngọc, dịu dàng như hoa, không gì sánh bằng.Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, vẻ mặt vốn không chút biểu cảm có thêm vài phần lạnh lẽo.Vân Quỳ cảm giác được một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Thái tử.Vừa định dời mắt đi, lại phát hiện Lục hoàng tử bên cạnh khẽ mỉm cười với mình.「Sao trông Lục hoàng tử ngây ngô thế.」「Nhưng cũng khá tuấn tú, thừa hưởng vẻ đẹp của Hoàng hậu nương nương.」Nàng không dám nhìn lâu, quay đầu lại, lại bất ngờ chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm, âm trầm của Thái tử.Vân Quỳ: “……”Bãi ngựa rộng lớn vậy mà không còn nghe thấy tiếng khóc của Cửu hoàng tử. Mãi sau đó Tần Qua mới ghìm ngựa, nhảy xuống trước mặt mọi người, ném Cửu hoàng tử đang tè ra quần xuống đất.Thất hoàng tử đứng gần nhất ngửi thấy mùi khai.Tần Qua quỳ xuống tạ tội: “Thuộc hạ thất trách, Cửu hoàng tử…… trật khớp vai, ngất xỉu rồi.”Mấy vị hoàng tử vội vàng tiến lên xem mới phát hiện búi tóc của Cửu hoàng tử rối bời, mặt đầy nước mắt và nước mũi, khóe miệng còn dính chất bẩn chưa nôn hết. Quần áo quý giá và làn da non nớt trên người đều bị dây thừng thô ráp cọ xát trầy xước, dưới m.ô.n.g ướt một mảng lớn, nhếch nhác như một đứa trẻ ăn xin lang thang trên phố.Mặt mọi người đầy vẻ kinh hãi và bất lực.Thần vương kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Huynh trưởng xem……”Thái tử hờ hững ra lệnh: “Cởi trói.”Rồi nói với Tần Qua: “Đã thất trách thì tự đi lĩnh phạt đi.”Tần Qua đáp lời nghe theo.Mọi người: “……”Câu “lĩnh phạt” này qua loa như thể bảo hắn ta đi ăn cơm vậy.Tóm lại lỗi là ở Cửu hoàng tử, Thái tử chẳng qua chỉ phạt hắn ta cưỡi ngựa hai vòng. Mặc dù trật khớp vai, Thái tử cũng đã phạt thân vệ rồi, còn ai dám nói một lời không phải?Xem xong náo nhiệt, Thái tử mất hứng quay người về cung.Vân Quỳ vội vàng đi theo.Mấy hoàng tử đành sai người khiêng Cửu hoàng tử về.Náo loạn một trận, mọi người cũng quên mất mục đích đến Đông Cung.Nhưng trông tinh thần của Thái tử vẫn ổn, còn tự mình hành hạ người được, đâu còn vẻ ốm yếu, động một chút là hôn mê trước kia?Trên con đường trong cung điện, Vân Quỳ bước từng bước theo sát sau lưng đại ca.Nàng luôn cảm thấy sắc mặt của hắn âm trầm, có vẻ không vui. Chẳng lẽ là ghét bỏ nàng bị Cửu hoàng tử ức hiếp, làm mất mặt hắn?Nàng mím môi, dẫm lên đi theo bóng của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của hắn: “Vừa rồi đa tạ điện hạ đã giải vây cho nô tỳ. Nếu không có ngài xuất hiện kịp thời, e là nô tỳ thật sự đã bị Cửu hoàng tử cưỡi về điện Thừa Quang rồi. Chiếc eo nhỏ của nô tỳ, chắc chắn là không chịu nổi……”Thái tử vô thức bị lời của nàng dẫn dắt, nhìn về phía vòng eo nhỏ nhắn ôm một vòng đã hết kia.Những ký ức nóng rực trong đêm tối ùa về trong tâm trí.Chỗ rãnh tinh tế hấp dẫn kia trắng như tuyết, mềm như nhung, mềm đến tan chảy……