Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 78

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tâm tư nàng dơ bẩn, thường nói những lời mập mờ nước đôi, Thái tử đã sớm quen rồi. Hắn quay người hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: “Bôi thuốc xong thì lên đây.”Vân Quỳ gật đầu đồng ý, đầu ngón tay chấm một ít thuốc mỡ, chỉ thoa một lớp mỏng.May mà mùi thuốc không nồng, chắc là Thái tử chịu được.Bài học lần trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, Vân Quỳ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ. Xấu hổ đến mức mỗi lần nhớ lại nàng đều muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống.Đúng là nghiệp chướng mà, nàng cũng có nỗi khổ riêng. Nếu không phải tưởng mình sắp chết, sao lại làm ra những hành động l.ỗ m.ãng như vậy, nói ra những lời gan to tày trời kia chứ……May mà không có ai chủ động nhắc đến sự lúng túng lúc đó. Cứ coi như là một hiểu lầm, tan biến như làn khói nhẹ.So với việc làm sủng tỳ của Thái tử, nàng càng muốn trở thành một người tài giỏi đặc biệt dưới trướng hắn hơn.Vân Quỳ âm thầm hạ quyết tâm, nàng sẽ tạm thời đoạn tuyệt sắc dục, để Thái tử quên đi tất cả những sự vượt quá giới hạn của nàng đêm đó.「Cái gì mà muốn chiếm xàm sỡ ngài ấy, muốn đếm cơ bụng, muốn nhìn tiểu điện hạ, tất cả đều không tồn tại!」Nàng sẽ dùng kỹ năng đi vào giấc mơ độc đáo của mình để giúp Thái tử vạch trần những kẻ nội gián đang ẩn nấp trong bóng tối, tóm gọn những kẻ chủ mưu hãm hại Thái tử, lập công lớn, nhận thưởng ngàn lượng bạc!Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên vẻ lạnh lùng, một tay ôm lấy thân hình mềm mại kia vào lòng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông đột nhiên phóng đại trước mắt, tim Vân Quỳ đập loạn xạ, lập tức nhắm chặt hai mắt.「Giới sắc, giới sắc, giới sắc……」(*) Giới sắc: Kiêng sắc dục「Hoa hướng dương nhỏ, mày nhất định phải nhịn!」Nàng cố gắng lờ đi thân thể ấm áp của người đàn ông và bàn tay nóng rực ở eo, nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Trong cơn hốt hoảng, nàng đi vào giấc mơ của một người.Chỉ là người này có chút khác biệt so với kẻ chủ mưu mà nàng tưởng tượng.Vậy mà nàng lại mơ thấy mình và…… Lục hoàng tử.Lục hoàng tử hẹn nàng gặp mặt ở ngoài một góc cửa Đông Cung, nắm tay nàng đầy tình cảm: “Vân Quỳ, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ ở Đông Cung. Nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ đi cầu xin huynh trưởng Thái tử, bảo huynh ấy đưa nàng cho ta, ta sẽ đối tốt với nàng.”Mà “nàng” cũng cảm động đến rơi nước mắt, vẻ mặt đầy tin tưởng và mong đợi, dịu dàng đáp: “Ta chờ Lục điện hạ.”Tuy nhiên kế hoạch của Lục hoàng tử không thuận lợi.Cảnh tượng chuyển đổi, trong mơ mây đen bao phủ, vó ngựa tung bay, một bầu không khí âm c.h.ế.t chóc.Trong rừng sâu, một đội kỵ binh áo đen lao nhanh qua từ giữa đám cỏ hoang đá vụn, phía trước có một đôi nam nữ nắm tay nhau vội vã bỏ trốn, cuối cùng bị binh mã bao vây trên vách núi vạn trượng.Vân Quỳ cũng căng thẳng theo, nhìn kỹ lại đôi nam nữ đang bỏ trốn bên vách núi kia, chẳng phải là nàng và Lục hoàng tử sao!Người áo đen đuổi đến bên vách núi, kẻ cầm đầu ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đôi mắt đen sâu lạnh lẽo như băng sương, sát khí ngút trời.Lục hoàng tử thở hổn hển, vô cùng thảm hại, nhưng vẫn coi cái c.h.ế.t như không mà chắn trước mặt nàng: “Huynh trưởng Thái tử, chỉ cần huynh bằng lòng, mỹ nhân thiên hạ đều là vật trong túi huynh! Huynh có tất cả rồi, nhưng ta chỉ muốn một mình Vân Quỳ, huynh giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta đi!”Thái tử giương cung lắp tên, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nghe thấy một tiếng “vút” trong gió lạnh, mũi tên bạc lạnh lẽo xé gió lao ra, b.ắ.n thẳng về phía hai người họ!Bên vách núi không còn đường lui.Lục hoàng tử và “nàng” nhìn nhau, mắt ngấn lệ: “Nguyện ở trên trời làm chim liền cánh.”“Nàng” cũng khóc đáp lại: “Nguyện ở dưới đất làm cây liền cành.”Vân Quỳ trơ mắt nhìn đôi uyên ương mệnh bạc cùng nhau rơi xuống vực sâu.Nhưng câu chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc.Dưới vực là đầm sâu, họ may mắn giữ được mạng sống. Bên bờ ao xanh biếc, sương trắng lượn lờ, thân thể ướt đẫm nhưng nóng bỏng của họ quấn lấy nhau……Vân Quỳ: “……”Lục hoàng tử này đã đọc bao nhiêu thoại bản mới có thể mơ thấy giấc mơ như vậy!Bởi vì hình ảnh thực sự không thể nhìn nổi, Vân Quỳ cố gắng ép mình tỉnh lại từ trong mơ.Không ngờ hôm nay Lục hoàng tử mới gặp nàng lần đầu, trông thì có vẻ nghiêm túc, tuổi có lẽ còn chưa lớn bằng nàng, vậy mà lại nảy sinh ý nghĩ như vậy với nàng!

Tâm tư nàng dơ bẩn, thường nói những lời mập mờ nước đôi, Thái tử đã sớm quen rồi. Hắn quay người hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: “Bôi thuốc xong thì lên đây.”

Vân Quỳ gật đầu đồng ý, đầu ngón tay chấm một ít thuốc mỡ, chỉ thoa một lớp mỏng.

May mà mùi thuốc không nồng, chắc là Thái tử chịu được.

Bài học lần trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, Vân Quỳ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ. Xấu hổ đến mức mỗi lần nhớ lại nàng đều muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống.

Đúng là nghiệp chướng mà, nàng cũng có nỗi khổ riêng. Nếu không phải tưởng mình sắp chết, sao lại làm ra những hành động l.ỗ m.ãng như vậy, nói ra những lời gan to tày trời kia chứ……

May mà không có ai chủ động nhắc đến sự lúng túng lúc đó. Cứ coi như là một hiểu lầm, tan biến như làn khói nhẹ.

So với việc làm sủng tỳ của Thái tử, nàng càng muốn trở thành một người tài giỏi đặc biệt dưới trướng hắn hơn.

Vân Quỳ âm thầm hạ quyết tâm, nàng sẽ tạm thời đoạn tuyệt sắc dục, để Thái tử quên đi tất cả những sự vượt quá giới hạn của nàng đêm đó.

「Cái gì mà muốn chiếm xàm sỡ ngài ấy, muốn đếm cơ bụng, muốn nhìn tiểu điện hạ, tất cả đều không tồn tại!」

Nàng sẽ dùng kỹ năng đi vào giấc mơ độc đáo của mình để giúp Thái tử vạch trần những kẻ nội gián đang ẩn nấp trong bóng tối, tóm gọn những kẻ chủ mưu hãm hại Thái tử, lập công lớn, nhận thưởng ngàn lượng bạc!

Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên vẻ lạnh lùng, một tay ôm lấy thân hình mềm mại kia vào lòng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông đột nhiên phóng đại trước mắt, tim Vân Quỳ đập loạn xạ, lập tức nhắm chặt hai mắt.

「Giới sắc, giới sắc, giới sắc……」

(*) Giới sắc: Kiêng sắc dục

「Hoa hướng dương nhỏ, mày nhất định phải nhịn!」

Nàng cố gắng lờ đi thân thể ấm áp của người đàn ông và bàn tay nóng rực ở eo, nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn hốt hoảng, nàng đi vào giấc mơ của một người.

Chỉ là người này có chút khác biệt so với kẻ chủ mưu mà nàng tưởng tượng.

Vậy mà nàng lại mơ thấy mình và…… Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử hẹn nàng gặp mặt ở ngoài một góc cửa Đông Cung, nắm tay nàng đầy tình cảm: “Vân Quỳ, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ ở Đông Cung. Nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ đi cầu xin huynh trưởng Thái tử, bảo huynh ấy đưa nàng cho ta, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Mà “nàng” cũng cảm động đến rơi nước mắt, vẻ mặt đầy tin tưởng và mong đợi, dịu dàng đáp: “Ta chờ Lục điện hạ.”

Tuy nhiên kế hoạch của Lục hoàng tử không thuận lợi.

Cảnh tượng chuyển đổi, trong mơ mây đen bao phủ, vó ngựa tung bay, một bầu không khí âm c.h.ế.t chóc.

Trong rừng sâu, một đội kỵ binh áo đen lao nhanh qua từ giữa đám cỏ hoang đá vụn, phía trước có một đôi nam nữ nắm tay nhau vội vã bỏ trốn, cuối cùng bị binh mã bao vây trên vách núi vạn trượng.

Vân Quỳ cũng căng thẳng theo, nhìn kỹ lại đôi nam nữ đang bỏ trốn bên vách núi kia, chẳng phải là nàng và Lục hoàng tử sao!

Người áo đen đuổi đến bên vách núi, kẻ cầm đầu ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đôi mắt đen sâu lạnh lẽo như băng sương, sát khí ngút trời.

Lục hoàng tử thở hổn hển, vô cùng thảm hại, nhưng vẫn coi cái c.h.ế.t như không mà chắn trước mặt nàng: “Huynh trưởng Thái tử, chỉ cần huynh bằng lòng, mỹ nhân thiên hạ đều là vật trong túi huynh! Huynh có tất cả rồi, nhưng ta chỉ muốn một mình Vân Quỳ, huynh giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta đi!”

Thái tử giương cung lắp tên, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nghe thấy một tiếng “vút” trong gió lạnh, mũi tên bạc lạnh lẽo xé gió lao ra, b.ắ.n thẳng về phía hai người họ!

Bên vách núi không còn đường lui.

Lục hoàng tử và “nàng” nhìn nhau, mắt ngấn lệ: “Nguyện ở trên trời làm chim liền cánh.”

“Nàng” cũng khóc đáp lại: “Nguyện ở dưới đất làm cây liền cành.”

Vân Quỳ trơ mắt nhìn đôi uyên ương mệnh bạc cùng nhau rơi xuống vực sâu.

Nhưng câu chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc.

Dưới vực là đầm sâu, họ may mắn giữ được mạng sống. Bên bờ ao xanh biếc, sương trắng lượn lờ, thân thể ướt đẫm nhưng nóng bỏng của họ quấn lấy nhau……

Vân Quỳ: “……”

Lục hoàng tử này đã đọc bao nhiêu thoại bản mới có thể mơ thấy giấc mơ như vậy!

Bởi vì hình ảnh thực sự không thể nhìn nổi, Vân Quỳ cố gắng ép mình tỉnh lại từ trong mơ.

Không ngờ hôm nay Lục hoàng tử mới gặp nàng lần đầu, trông thì có vẻ nghiêm túc, tuổi có lẽ còn chưa lớn bằng nàng, vậy mà lại nảy sinh ý nghĩ như vậy với nàng!

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Tâm tư nàng dơ bẩn, thường nói những lời mập mờ nước đôi, Thái tử đã sớm quen rồi. Hắn quay người hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: “Bôi thuốc xong thì lên đây.”Vân Quỳ gật đầu đồng ý, đầu ngón tay chấm một ít thuốc mỡ, chỉ thoa một lớp mỏng.May mà mùi thuốc không nồng, chắc là Thái tử chịu được.Bài học lần trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, Vân Quỳ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ. Xấu hổ đến mức mỗi lần nhớ lại nàng đều muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống.Đúng là nghiệp chướng mà, nàng cũng có nỗi khổ riêng. Nếu không phải tưởng mình sắp chết, sao lại làm ra những hành động l.ỗ m.ãng như vậy, nói ra những lời gan to tày trời kia chứ……May mà không có ai chủ động nhắc đến sự lúng túng lúc đó. Cứ coi như là một hiểu lầm, tan biến như làn khói nhẹ.So với việc làm sủng tỳ của Thái tử, nàng càng muốn trở thành một người tài giỏi đặc biệt dưới trướng hắn hơn.Vân Quỳ âm thầm hạ quyết tâm, nàng sẽ tạm thời đoạn tuyệt sắc dục, để Thái tử quên đi tất cả những sự vượt quá giới hạn của nàng đêm đó.「Cái gì mà muốn chiếm xàm sỡ ngài ấy, muốn đếm cơ bụng, muốn nhìn tiểu điện hạ, tất cả đều không tồn tại!」Nàng sẽ dùng kỹ năng đi vào giấc mơ độc đáo của mình để giúp Thái tử vạch trần những kẻ nội gián đang ẩn nấp trong bóng tối, tóm gọn những kẻ chủ mưu hãm hại Thái tử, lập công lớn, nhận thưởng ngàn lượng bạc!Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên vẻ lạnh lùng, một tay ôm lấy thân hình mềm mại kia vào lòng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông đột nhiên phóng đại trước mắt, tim Vân Quỳ đập loạn xạ, lập tức nhắm chặt hai mắt.「Giới sắc, giới sắc, giới sắc……」(*) Giới sắc: Kiêng sắc dục「Hoa hướng dương nhỏ, mày nhất định phải nhịn!」Nàng cố gắng lờ đi thân thể ấm áp của người đàn ông và bàn tay nóng rực ở eo, nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Trong cơn hốt hoảng, nàng đi vào giấc mơ của một người.Chỉ là người này có chút khác biệt so với kẻ chủ mưu mà nàng tưởng tượng.Vậy mà nàng lại mơ thấy mình và…… Lục hoàng tử.Lục hoàng tử hẹn nàng gặp mặt ở ngoài một góc cửa Đông Cung, nắm tay nàng đầy tình cảm: “Vân Quỳ, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ ở Đông Cung. Nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ đi cầu xin huynh trưởng Thái tử, bảo huynh ấy đưa nàng cho ta, ta sẽ đối tốt với nàng.”Mà “nàng” cũng cảm động đến rơi nước mắt, vẻ mặt đầy tin tưởng và mong đợi, dịu dàng đáp: “Ta chờ Lục điện hạ.”Tuy nhiên kế hoạch của Lục hoàng tử không thuận lợi.Cảnh tượng chuyển đổi, trong mơ mây đen bao phủ, vó ngựa tung bay, một bầu không khí âm c.h.ế.t chóc.Trong rừng sâu, một đội kỵ binh áo đen lao nhanh qua từ giữa đám cỏ hoang đá vụn, phía trước có một đôi nam nữ nắm tay nhau vội vã bỏ trốn, cuối cùng bị binh mã bao vây trên vách núi vạn trượng.Vân Quỳ cũng căng thẳng theo, nhìn kỹ lại đôi nam nữ đang bỏ trốn bên vách núi kia, chẳng phải là nàng và Lục hoàng tử sao!Người áo đen đuổi đến bên vách núi, kẻ cầm đầu ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đôi mắt đen sâu lạnh lẽo như băng sương, sát khí ngút trời.Lục hoàng tử thở hổn hển, vô cùng thảm hại, nhưng vẫn coi cái c.h.ế.t như không mà chắn trước mặt nàng: “Huynh trưởng Thái tử, chỉ cần huynh bằng lòng, mỹ nhân thiên hạ đều là vật trong túi huynh! Huynh có tất cả rồi, nhưng ta chỉ muốn một mình Vân Quỳ, huynh giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta đi!”Thái tử giương cung lắp tên, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nghe thấy một tiếng “vút” trong gió lạnh, mũi tên bạc lạnh lẽo xé gió lao ra, b.ắ.n thẳng về phía hai người họ!Bên vách núi không còn đường lui.Lục hoàng tử và “nàng” nhìn nhau, mắt ngấn lệ: “Nguyện ở trên trời làm chim liền cánh.”“Nàng” cũng khóc đáp lại: “Nguyện ở dưới đất làm cây liền cành.”Vân Quỳ trơ mắt nhìn đôi uyên ương mệnh bạc cùng nhau rơi xuống vực sâu.Nhưng câu chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc.Dưới vực là đầm sâu, họ may mắn giữ được mạng sống. Bên bờ ao xanh biếc, sương trắng lượn lờ, thân thể ướt đẫm nhưng nóng bỏng của họ quấn lấy nhau……Vân Quỳ: “……”Lục hoàng tử này đã đọc bao nhiêu thoại bản mới có thể mơ thấy giấc mơ như vậy!Bởi vì hình ảnh thực sự không thể nhìn nổi, Vân Quỳ cố gắng ép mình tỉnh lại từ trong mơ.Không ngờ hôm nay Lục hoàng tử mới gặp nàng lần đầu, trông thì có vẻ nghiêm túc, tuổi có lẽ còn chưa lớn bằng nàng, vậy mà lại nảy sinh ý nghĩ như vậy với nàng!

Chương 78