“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 83
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử điện hạ ngày thường chỉ mặc một bộ thường phục màu đen, khí thế cử chỉ đã vô cùng nghiêm nghị không thể xâm phạm. Hôm nay khoác long bào lên người, vẻ uy nghiêm trang trọng vượt qua sự âm trầm lạnh lẽo trước đây, khiến cho ngũ quan càng thêm sâu sắc, vững chãi như núi cao. Đó là phong thái bẩm sinh của trữ quân, khiến người ta không khỏi kính sợ.「Đây chính là Thái tử đó, sinh ra đã tôn quý tựa như thần linh, vậy mà ban đêm lại bị ta khinh nhờn như vậy……」「Hoa hướng dương nhỏ, mày… sao mày dám!」Nàng lại nhớ tới, trong mơ Bích Trâm cô cô hình như rất thích phu quân mặc phi ngư phục khi đi làm ân ái với nàng ấy. Người có thể được chọn vào đội danh dự vốn đã là cực phẩm trong số thị vệ, chiếc áo gấm đỏ thắm, đai lụa đen thêu loan, càng làm nổi bật cánh tay hổ, eo ong, chân châu chấu một cách sống động, trực tiếp mê hoặc Bích Trâm cô cô đến thần hồn điên đảo.Đương nhiên so với thống lĩnh đội danh dự, Thái tử điện hạ càng anh tuấn hiên ngang hơn. Mặc áo bào cổn long này vào, đúng là vẻ rồng dáng phượng, thiên tử uy nghi.Thái tử nghe thấy nàng lại so sánh hắn với những người đàn ông khác trong lòng, lại còn là một thị vệ nhỏ bé. Sắc mặt hắn lần nữa tối sầm lại, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy ảo tưởng táo bạo hơn của nàng—「Đây chính là long bào đó, nếu ngài ấy mặc bộ này đè ta xuống dưới người…… Ôi trời hông thể nghĩ nữa, nghĩ nữa là chảy m.á.u mũi mất!」「Giữ giới, giữ giới, giữ giới……」Ánh mắt Thái tử tối sầm, âm thầm nuốt thân một cái. Càng hoang đường hơn là chính bản thán hắn cũng vì tâm tư dơ bẩn của nàng mà nảy sinh phản ứng không nên có.Nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt chỉ sau vài nụ hôn của hắn, hắn khẽ cười nhạo trong lòng. Nha đầu nhát gan như đậu này, cũng chỉ dám ngang ngược trong lòng, nếu thật sự cúi người xuống như nàng mong muốn, e rằng nàng sẽ sợ đến khóc thét lên.Thái tử rũ mắt, đè nén nỗi bực bội trong lòng.May mà triều phục đủ rộng, có thể giúp hắn luôn duy trì vẻ uy nghiêm.Vân Quỳ mơ mơ màng màng nhận chiếc lược ngà voi do Tào Nguyên Lộc đưa tới. Nàng tay lên mới phát hiện mình căn bản không với tới đỉnh đầu Thái tử. Thân hình cao lớn của người đàn ông gần như bao trùm toàn bộ nàng.Tào Nguyên Lộc cười nói: “Cô nương đợi điện hạ ngồi xuống rồi chải.”Lúc này nàng mới phản ứng lại, hơi ngẩng đầu thì thấy Thái tử liếc từ trên cao xuống một cái, nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.Vân Quỳ: “……”Nàng đã học chải đầu rất kỹ, tiếc rằng trời sinh tay vụng, cộng thêm kính sợ uy nghiêm của Thái tử nên ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Búi tóc chải ra khi thì lỏng quá, khi thì chặt quá, lúc nào cũng có sợi tóc rớt xuống, cuối cùng lại không cẩn thận kéo mạnh khiến Thái tử nhíu chặt lông mày.Nàng ngượng ngùng cúi đầu, muốn khóc mà không khóc được: “Điện hạ tha mạng……”Thái tử nhìn búi tóc nàng chải, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.Tào Nguyên Lộc cũng không ngờ nha đầu này lại là kẻ ngốc nghếch như vậy. Tay nghề chải đầu tệ hại này nếu đặt ở cung của chủ nhân khác e là sẽ bị lôi ra đánh, vậy mà ông ấy lại cố ý cho nàng cơ hội thân cận với điện hạ……Tiếng lòng vừa dứt, Tào Nguyên Lộc đã bị điện hạ nhà mình lạnh lùng trừng mắt.Ông ấy vội vàng cười làm lành: “Nô tài chải lại giúp ngài nhé?”Thái tử lạnh giọng: “Không cần.”Tào Nguyên Lộc đành lấy mũ triều ra, đích thân đội lên cho Thái tử.Vân Quỳ nhìn Thái tử điện hạ thân hình cao lớn, vẻ mặt cao quý uy nghiêm, tim đập thình thịch, ngón tay cũng vô thức siết chặt.Thái tử cúi đầu nhìn nàng, nhưng không nghe thấy tiếng lòng của nàng: “Ngươi còn có lời gì muốn nói?”Vân Quỳ căng thẳng đến mức lưỡi líu lại: “Ta… nô tỳ hôm nay còn phải canh cửa cung không?”“Không cần.” Thái tử dặn Tào Nguyên Lộc, “Sắp xếp người dạy nàng chải đầu.”Trời còn chưa sáng, hắn đã cất bước ra khỏi cửa điện. Thân hình cao lớn ẩn trong màn đêm đen kịt, vạt áo tung bay theo bước chân, hoa văn rồng vàng trên áo bào dường như bay lên từ bóng tối, muốn chống trời đạp đất làm chủ vũ trụ.Đến khi người hoàn toàn đi xa, Vân Quỳ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.Thật khó tưởng tượng, vậy mà nàng đã cưỡng hôn một cực phẩm như vậy, còn sờ cả cơ n.g.ự.c người ta, chuyện này đúng là…… gan to bằng trời!Hắn bảo nàng học chải đầu, chẳng lẽ sau này muốn nàng chải đầu cho hắn sao?Nhớ lại búi tóc xiêu vẹo vừa rồi, Vân Quỳ cảm thấy chột dạ, may mà đội mũ triều lên mới cố định được.Thái tử điện hạ dường như…… khoan hồng độ lượng hơn rất nhiều rồi.
Thái tử điện hạ ngày thường chỉ mặc một bộ thường phục màu đen, khí thế cử chỉ đã vô cùng nghiêm nghị không thể xâm phạm. Hôm nay khoác long bào lên người, vẻ uy nghiêm trang trọng vượt qua sự âm trầm lạnh lẽo trước đây, khiến cho ngũ quan càng thêm sâu sắc, vững chãi như núi cao. Đó là phong thái bẩm sinh của trữ quân, khiến người ta không khỏi kính sợ.
「Đây chính là Thái tử đó, sinh ra đã tôn quý tựa như thần linh, vậy mà ban đêm lại bị ta khinh nhờn như vậy……」
「Hoa hướng dương nhỏ, mày… sao mày dám!」
Nàng lại nhớ tới, trong mơ Bích Trâm cô cô hình như rất thích phu quân mặc phi ngư phục khi đi làm ân ái với nàng ấy. Người có thể được chọn vào đội danh dự vốn đã là cực phẩm trong số thị vệ, chiếc áo gấm đỏ thắm, đai lụa đen thêu loan, càng làm nổi bật cánh tay hổ, eo ong, chân châu chấu một cách sống động, trực tiếp mê hoặc Bích Trâm cô cô đến thần hồn điên đảo.
Đương nhiên so với thống lĩnh đội danh dự, Thái tử điện hạ càng anh tuấn hiên ngang hơn. Mặc áo bào cổn long này vào, đúng là vẻ rồng dáng phượng, thiên tử uy nghi.
Thái tử nghe thấy nàng lại so sánh hắn với những người đàn ông khác trong lòng, lại còn là một thị vệ nhỏ bé. Sắc mặt hắn lần nữa tối sầm lại, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy ảo tưởng táo bạo hơn của nàng—
「Đây chính là long bào đó, nếu ngài ấy mặc bộ này đè ta xuống dưới người…… Ôi trời hông thể nghĩ nữa, nghĩ nữa là chảy m.á.u mũi mất!」
「Giữ giới, giữ giới, giữ giới……」
Ánh mắt Thái tử tối sầm, âm thầm nuốt thân một cái. Càng hoang đường hơn là chính bản thán hắn cũng vì tâm tư dơ bẩn của nàng mà nảy sinh phản ứng không nên có.
Nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt chỉ sau vài nụ hôn của hắn, hắn khẽ cười nhạo trong lòng. Nha đầu nhát gan như đậu này, cũng chỉ dám ngang ngược trong lòng, nếu thật sự cúi người xuống như nàng mong muốn, e rằng nàng sẽ sợ đến khóc thét lên.
Thái tử rũ mắt, đè nén nỗi bực bội trong lòng.
May mà triều phục đủ rộng, có thể giúp hắn luôn duy trì vẻ uy nghiêm.
Vân Quỳ mơ mơ màng màng nhận chiếc lược ngà voi do Tào Nguyên Lộc đưa tới. Nàng tay lên mới phát hiện mình căn bản không với tới đỉnh đầu Thái tử. Thân hình cao lớn của người đàn ông gần như bao trùm toàn bộ nàng.
Tào Nguyên Lộc cười nói: “Cô nương đợi điện hạ ngồi xuống rồi chải.”
Lúc này nàng mới phản ứng lại, hơi ngẩng đầu thì thấy Thái tử liếc từ trên cao xuống một cái, nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.
Vân Quỳ: “……”
Nàng đã học chải đầu rất kỹ, tiếc rằng trời sinh tay vụng, cộng thêm kính sợ uy nghiêm của Thái tử nên ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Búi tóc chải ra khi thì lỏng quá, khi thì chặt quá, lúc nào cũng có sợi tóc rớt xuống, cuối cùng lại không cẩn thận kéo mạnh khiến Thái tử nhíu chặt lông mày.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, muốn khóc mà không khóc được: “Điện hạ tha mạng……”
Thái tử nhìn búi tóc nàng chải, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Tào Nguyên Lộc cũng không ngờ nha đầu này lại là kẻ ngốc nghếch như vậy. Tay nghề chải đầu tệ hại này nếu đặt ở cung của chủ nhân khác e là sẽ bị lôi ra đánh, vậy mà ông ấy lại cố ý cho nàng cơ hội thân cận với điện hạ……
Tiếng lòng vừa dứt, Tào Nguyên Lộc đã bị điện hạ nhà mình lạnh lùng trừng mắt.
Ông ấy vội vàng cười làm lành: “Nô tài chải lại giúp ngài nhé?”
Thái tử lạnh giọng: “Không cần.”
Tào Nguyên Lộc đành lấy mũ triều ra, đích thân đội lên cho Thái tử.
Vân Quỳ nhìn Thái tử điện hạ thân hình cao lớn, vẻ mặt cao quý uy nghiêm, tim đập thình thịch, ngón tay cũng vô thức siết chặt.
Thái tử cúi đầu nhìn nàng, nhưng không nghe thấy tiếng lòng của nàng: “Ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Vân Quỳ căng thẳng đến mức lưỡi líu lại: “Ta… nô tỳ hôm nay còn phải canh cửa cung không?”
“Không cần.” Thái tử dặn Tào Nguyên Lộc, “Sắp xếp người dạy nàng chải đầu.”
Trời còn chưa sáng, hắn đã cất bước ra khỏi cửa điện. Thân hình cao lớn ẩn trong màn đêm đen kịt, vạt áo tung bay theo bước chân, hoa văn rồng vàng trên áo bào dường như bay lên từ bóng tối, muốn chống trời đạp đất làm chủ vũ trụ.
Đến khi người hoàn toàn đi xa, Vân Quỳ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thật khó tưởng tượng, vậy mà nàng đã cưỡng hôn một cực phẩm như vậy, còn sờ cả cơ n.g.ự.c người ta, chuyện này đúng là…… gan to bằng trời!
Hắn bảo nàng học chải đầu, chẳng lẽ sau này muốn nàng chải đầu cho hắn sao?
Nhớ lại búi tóc xiêu vẹo vừa rồi, Vân Quỳ cảm thấy chột dạ, may mà đội mũ triều lên mới cố định được.
Thái tử điện hạ dường như…… khoan hồng độ lượng hơn rất nhiều rồi.
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Thái tử điện hạ ngày thường chỉ mặc một bộ thường phục màu đen, khí thế cử chỉ đã vô cùng nghiêm nghị không thể xâm phạm. Hôm nay khoác long bào lên người, vẻ uy nghiêm trang trọng vượt qua sự âm trầm lạnh lẽo trước đây, khiến cho ngũ quan càng thêm sâu sắc, vững chãi như núi cao. Đó là phong thái bẩm sinh của trữ quân, khiến người ta không khỏi kính sợ.「Đây chính là Thái tử đó, sinh ra đã tôn quý tựa như thần linh, vậy mà ban đêm lại bị ta khinh nhờn như vậy……」「Hoa hướng dương nhỏ, mày… sao mày dám!」Nàng lại nhớ tới, trong mơ Bích Trâm cô cô hình như rất thích phu quân mặc phi ngư phục khi đi làm ân ái với nàng ấy. Người có thể được chọn vào đội danh dự vốn đã là cực phẩm trong số thị vệ, chiếc áo gấm đỏ thắm, đai lụa đen thêu loan, càng làm nổi bật cánh tay hổ, eo ong, chân châu chấu một cách sống động, trực tiếp mê hoặc Bích Trâm cô cô đến thần hồn điên đảo.Đương nhiên so với thống lĩnh đội danh dự, Thái tử điện hạ càng anh tuấn hiên ngang hơn. Mặc áo bào cổn long này vào, đúng là vẻ rồng dáng phượng, thiên tử uy nghi.Thái tử nghe thấy nàng lại so sánh hắn với những người đàn ông khác trong lòng, lại còn là một thị vệ nhỏ bé. Sắc mặt hắn lần nữa tối sầm lại, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy ảo tưởng táo bạo hơn của nàng—「Đây chính là long bào đó, nếu ngài ấy mặc bộ này đè ta xuống dưới người…… Ôi trời hông thể nghĩ nữa, nghĩ nữa là chảy m.á.u mũi mất!」「Giữ giới, giữ giới, giữ giới……」Ánh mắt Thái tử tối sầm, âm thầm nuốt thân một cái. Càng hoang đường hơn là chính bản thán hắn cũng vì tâm tư dơ bẩn của nàng mà nảy sinh phản ứng không nên có.Nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt chỉ sau vài nụ hôn của hắn, hắn khẽ cười nhạo trong lòng. Nha đầu nhát gan như đậu này, cũng chỉ dám ngang ngược trong lòng, nếu thật sự cúi người xuống như nàng mong muốn, e rằng nàng sẽ sợ đến khóc thét lên.Thái tử rũ mắt, đè nén nỗi bực bội trong lòng.May mà triều phục đủ rộng, có thể giúp hắn luôn duy trì vẻ uy nghiêm.Vân Quỳ mơ mơ màng màng nhận chiếc lược ngà voi do Tào Nguyên Lộc đưa tới. Nàng tay lên mới phát hiện mình căn bản không với tới đỉnh đầu Thái tử. Thân hình cao lớn của người đàn ông gần như bao trùm toàn bộ nàng.Tào Nguyên Lộc cười nói: “Cô nương đợi điện hạ ngồi xuống rồi chải.”Lúc này nàng mới phản ứng lại, hơi ngẩng đầu thì thấy Thái tử liếc từ trên cao xuống một cái, nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.Vân Quỳ: “……”Nàng đã học chải đầu rất kỹ, tiếc rằng trời sinh tay vụng, cộng thêm kính sợ uy nghiêm của Thái tử nên ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Búi tóc chải ra khi thì lỏng quá, khi thì chặt quá, lúc nào cũng có sợi tóc rớt xuống, cuối cùng lại không cẩn thận kéo mạnh khiến Thái tử nhíu chặt lông mày.Nàng ngượng ngùng cúi đầu, muốn khóc mà không khóc được: “Điện hạ tha mạng……”Thái tử nhìn búi tóc nàng chải, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.Tào Nguyên Lộc cũng không ngờ nha đầu này lại là kẻ ngốc nghếch như vậy. Tay nghề chải đầu tệ hại này nếu đặt ở cung của chủ nhân khác e là sẽ bị lôi ra đánh, vậy mà ông ấy lại cố ý cho nàng cơ hội thân cận với điện hạ……Tiếng lòng vừa dứt, Tào Nguyên Lộc đã bị điện hạ nhà mình lạnh lùng trừng mắt.Ông ấy vội vàng cười làm lành: “Nô tài chải lại giúp ngài nhé?”Thái tử lạnh giọng: “Không cần.”Tào Nguyên Lộc đành lấy mũ triều ra, đích thân đội lên cho Thái tử.Vân Quỳ nhìn Thái tử điện hạ thân hình cao lớn, vẻ mặt cao quý uy nghiêm, tim đập thình thịch, ngón tay cũng vô thức siết chặt.Thái tử cúi đầu nhìn nàng, nhưng không nghe thấy tiếng lòng của nàng: “Ngươi còn có lời gì muốn nói?”Vân Quỳ căng thẳng đến mức lưỡi líu lại: “Ta… nô tỳ hôm nay còn phải canh cửa cung không?”“Không cần.” Thái tử dặn Tào Nguyên Lộc, “Sắp xếp người dạy nàng chải đầu.”Trời còn chưa sáng, hắn đã cất bước ra khỏi cửa điện. Thân hình cao lớn ẩn trong màn đêm đen kịt, vạt áo tung bay theo bước chân, hoa văn rồng vàng trên áo bào dường như bay lên từ bóng tối, muốn chống trời đạp đất làm chủ vũ trụ.Đến khi người hoàn toàn đi xa, Vân Quỳ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.Thật khó tưởng tượng, vậy mà nàng đã cưỡng hôn một cực phẩm như vậy, còn sờ cả cơ n.g.ự.c người ta, chuyện này đúng là…… gan to bằng trời!Hắn bảo nàng học chải đầu, chẳng lẽ sau này muốn nàng chải đầu cho hắn sao?Nhớ lại búi tóc xiêu vẹo vừa rồi, Vân Quỳ cảm thấy chột dạ, may mà đội mũ triều lên mới cố định được.Thái tử điện hạ dường như…… khoan hồng độ lượng hơn rất nhiều rồi.