Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 92

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… 「Ăn mũi trước, mắt trước, hay là miệng trước nhỉ? Hay là ăn một miếng má trước đi, chụt chụt chụt!」Thái tử: 「…」Hắn thực sự bực bội.Triệu nàng thị tẩm vốn là để giảm bớt cơn đau đầu, nhưng dường như đêm nào nàng cũng gây ra chuyện gì đó. Lúc thì ăn quá no, lúc thì quá đói, lúc thì muốn đi vệ sinh, lúc thì mơ thấy gì đó, nhất định phải bày tỏ ý kiến và cảm xúc trong lòng, lúc thì thèm thuồng nhan sắc của hắn… Tóm lại là không đêm nào yên ổn.Vân Quỳ nhìn một lúc, thấy đôi môi mím chặt kia khẽ động đậy, khiến nàng giật mình run rẩy.“Còn ngủ không? Không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”Vân Quỳ kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Sao điện hạ biết nô tỳ chưa ngủ?”Chẳng lẽ hắn có thiên nhãn sao! Nàng có thể đảm bảo mình không hề gây ra bất kì động tĩnh nào, thậm chí thở cũng rất khẽ.“Ục ục, ục ục.”Vân Quỳ: 「…」「Cái bụng c.h.ế.t tiệt, sao cứ phải kêu vào lúc này chứ!」Thái tử day day thái dương.Vân Quỳ ngượng ngùng cười: “Điện hạ, buổi tối nô tỳ ăn ít, giờ hơi đói nên không ngủ được.”「Nhớ bánh củ năng sữa tươi của ta quá huhuhu, trắng trắng mềm mềm, ngọt ngọt thơm thơm, đúng là không hiểu được nỗi phiền muộn!」Gân xanh trên trán Thái tử giật giật, khàn giọng nói: “Đói thì biến đi ăn.”Vân Quỳ mím môi nói: “Đĩa bánh củ năng sữa tươi kia vẫn còn, nhưng đó là nô tỳ làm cho điện hạ ăn nên sao dám tự mình hưởng?”Thái tử không để ý, Vân Quỳ lại xích lại gần hắn, “Buổi tối điện hạ cũng chỉ dùng nửa bát canh, chắc đã đói rồi phải không? Nô tỳ mang đĩa điểm tâm kia đến, điện hạ nếm thử cùng có được không?”Thái tử: “Cô không đói, ngươi tự ăn đi.”Giọng Vân Quỳ ỉu xìu: “Điện hạ không ăn, vậy nô tỳ cũng không ăn, dạo này nô tỳ béo lên rồi.”「Ngắm điện hạ đẹp trai quyến rũ ngủ, hình như cũng không đói lắm.」Thái tử thở dài một hơi thật sâu: “… Mang đến đây đi.”Vân Quỳ được lệnh, lập tức cười tươi rói đứng dậy: “Nô tỳ đi ngay!”Nàng vội vàng thay y phục, quay về phòng bưng đĩa điểm tâm đến thiện phòng hâm nóng, sau đó hấp tấp chạy về.Thái tử đã ngồi dậy ở trên giường, Vân Quỳ đặt bát đĩa lên bàn, mở nắp bát ra, điểm tâm thơm mềm vẫn còn bốc hơi nóng, nàng đẩy về phía Thái tử: “Điện hạ nếm thử đi.”Thái tử nghi ngờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cầm lấy một miếng chậm rãi cắn một miếng. Đúng là mềm mại tan chảy, vị ngọt thanh của gạo hòa quyện với hương sữa bò nồng nàn, mỗo miếng đều có thể cảm nhận được vị giòn ngọt của củ năng.Mỗi tội tay nghề và hình thức đều có vẻ mộc mạc. Thái tử không lộ vẻ gì ăn hết một miếng, đưa ra đánh giá đơn giản: “Tạm được.”Vân Quỳ được khẳng định, mừng thầm trong lòng.「Quả nhiên vẫn thích ăn ngọt.」Thái tử hừ lạnh một tiếng rồi không dùng nữa.Nếu là trước đây, những nha đầu tùy tiện đoán mò ý chủ như vậy đều đáng bị đánh đòn mới phải.Thái tử ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi không ăn à?”“Hay là nô tỳ không ăn nữa ạ?” Vân Quỳ li.ếm môi, ánh mắt ai oán, “Nô tỳ ngày ngày đều dùng đồ ăn của điện hạ, người đã tròn lên một vòng rồi. Điện hạ không thấy nô tỳ béo sao?”Câu nói này lại khiến sự chú ý của Thái tử chuyển đến vạt áo hơi hé mở của nàng. Hương thơm dịu nhẹ, mềm mại như ngọc, cảm giác rõ ràng đêm đó dường như vẫn còn ở đầu ngón tay.Hắn nhớ đến hồi nhỏ trên nền tuyết ở Tây Bắc, có lần hắn ngẫu hứng nặn một quả cầu tuyết to bằng bàn tay.Lại nhớ đến món bánh củ năng sữa tươi mềm mại này.Thái tử không lộ vẻ gì thu lại ánh mắt trầm xuống, “Đã biết béo, còn hỏi cô làm gì?”Vân Quỳ chống cằm lên cánh tay, đôi mắt đen láy nhìn hắn: “Vậy điện hạ thích nô tỳ béo một chút, hay là gầy một chút hơn ạ?”Thái tử nhàn nhạt nói: “Cô thích ngươi yên tĩnh một chút.”Vân Quỳ cong môi cười: “Vậy nô tỳ ăn một miếng thôi! Nếu không lát nữa đói quá không ngủ được, lại làm ồn đến tai điện hạ.”

「Ăn mũi trước, mắt trước, hay là miệng trước nhỉ? Hay là ăn một miếng má trước đi, chụt chụt chụt!」

Thái tử: 「…」

Hắn thực sự bực bội.

Triệu nàng thị tẩm vốn là để giảm bớt cơn đau đầu, nhưng dường như đêm nào nàng cũng gây ra chuyện gì đó. Lúc thì ăn quá no, lúc thì quá đói, lúc thì muốn đi vệ sinh, lúc thì mơ thấy gì đó, nhất định phải bày tỏ ý kiến và cảm xúc trong lòng, lúc thì thèm thuồng nhan sắc của hắn… Tóm lại là không đêm nào yên ổn.

Vân Quỳ nhìn một lúc, thấy đôi môi mím chặt kia khẽ động đậy, khiến nàng giật mình run rẩy.

“Còn ngủ không? Không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”

Vân Quỳ kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Sao điện hạ biết nô tỳ chưa ngủ?”

Chẳng lẽ hắn có thiên nhãn sao! Nàng có thể đảm bảo mình không hề gây ra bất kì động tĩnh nào, thậm chí thở cũng rất khẽ.

“Ục ục, ục ục.”

Vân Quỳ: 「…」

「Cái bụng c.h.ế.t tiệt, sao cứ phải kêu vào lúc này chứ!」

Thái tử day day thái dương.

Vân Quỳ ngượng ngùng cười: “Điện hạ, buổi tối nô tỳ ăn ít, giờ hơi đói nên không ngủ được.”

「Nhớ bánh củ năng sữa tươi của ta quá huhuhu, trắng trắng mềm mềm, ngọt ngọt thơm thơm, đúng là không hiểu được nỗi phiền muộn!」

Gân xanh trên trán Thái tử giật giật, khàn giọng nói: “Đói thì biến đi ăn.”

Vân Quỳ mím môi nói: “Đĩa bánh củ năng sữa tươi kia vẫn còn, nhưng đó là nô tỳ làm cho điện hạ ăn nên sao dám tự mình hưởng?”

Thái tử không để ý, Vân Quỳ lại xích lại gần hắn, “Buổi tối điện hạ cũng chỉ dùng nửa bát canh, chắc đã đói rồi phải không? Nô tỳ mang đĩa điểm tâm kia đến, điện hạ nếm thử cùng có được không?”

Thái tử: “Cô không đói, ngươi tự ăn đi.”

Giọng Vân Quỳ ỉu xìu: “Điện hạ không ăn, vậy nô tỳ cũng không ăn, dạo này nô tỳ béo lên rồi.”

「Ngắm điện hạ đẹp trai quyến rũ ngủ, hình như cũng không đói lắm.」

Thái tử thở dài một hơi thật sâu: “… Mang đến đây đi.”

Vân Quỳ được lệnh, lập tức cười tươi rói đứng dậy: “Nô tỳ đi ngay!”

Nàng vội vàng thay y phục, quay về phòng bưng đĩa điểm tâm đến thiện phòng hâm nóng, sau đó hấp tấp chạy về.

Thái tử đã ngồi dậy ở trên giường, Vân Quỳ đặt bát đĩa lên bàn, mở nắp bát ra, điểm tâm thơm mềm vẫn còn bốc hơi nóng, nàng đẩy về phía Thái tử: “Điện hạ nếm thử đi.”

Thái tử nghi ngờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cầm lấy một miếng chậm rãi cắn một miếng. Đúng là mềm mại tan chảy, vị ngọt thanh của gạo hòa quyện với hương sữa bò nồng nàn, mỗo miếng đều có thể cảm nhận được vị giòn ngọt của củ năng.

Mỗi tội tay nghề và hình thức đều có vẻ mộc mạc. Thái tử không lộ vẻ gì ăn hết một miếng, đưa ra đánh giá đơn giản: “Tạm được.”

Vân Quỳ được khẳng định, mừng thầm trong lòng.

「Quả nhiên vẫn thích ăn ngọt.」

Thái tử hừ lạnh một tiếng rồi không dùng nữa.

Nếu là trước đây, những nha đầu tùy tiện đoán mò ý chủ như vậy đều đáng bị đánh đòn mới phải.

Thái tử ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi không ăn à?”

“Hay là nô tỳ không ăn nữa ạ?” Vân Quỳ li.ếm môi, ánh mắt ai oán, “Nô tỳ ngày ngày đều dùng đồ ăn của điện hạ, người đã tròn lên một vòng rồi. Điện hạ không thấy nô tỳ béo sao?”

Câu nói này lại khiến sự chú ý của Thái tử chuyển đến vạt áo hơi hé mở của nàng. Hương thơm dịu nhẹ, mềm mại như ngọc, cảm giác rõ ràng đêm đó dường như vẫn còn ở đầu ngón tay.

Hắn nhớ đến hồi nhỏ trên nền tuyết ở Tây Bắc, có lần hắn ngẫu hứng nặn một quả cầu tuyết to bằng bàn tay.

Lại nhớ đến món bánh củ năng sữa tươi mềm mại này.

Thái tử không lộ vẻ gì thu lại ánh mắt trầm xuống, “Đã biết béo, còn hỏi cô làm gì?”

Vân Quỳ chống cằm lên cánh tay, đôi mắt đen láy nhìn hắn: “Vậy điện hạ thích nô tỳ béo một chút, hay là gầy một chút hơn ạ?”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Cô thích ngươi yên tĩnh một chút.”

Vân Quỳ cong môi cười: “Vậy nô tỳ ăn một miếng thôi! Nếu không lát nữa đói quá không ngủ được, lại làm ồn đến tai điện hạ.”

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… 「Ăn mũi trước, mắt trước, hay là miệng trước nhỉ? Hay là ăn một miếng má trước đi, chụt chụt chụt!」Thái tử: 「…」Hắn thực sự bực bội.Triệu nàng thị tẩm vốn là để giảm bớt cơn đau đầu, nhưng dường như đêm nào nàng cũng gây ra chuyện gì đó. Lúc thì ăn quá no, lúc thì quá đói, lúc thì muốn đi vệ sinh, lúc thì mơ thấy gì đó, nhất định phải bày tỏ ý kiến và cảm xúc trong lòng, lúc thì thèm thuồng nhan sắc của hắn… Tóm lại là không đêm nào yên ổn.Vân Quỳ nhìn một lúc, thấy đôi môi mím chặt kia khẽ động đậy, khiến nàng giật mình run rẩy.“Còn ngủ không? Không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”Vân Quỳ kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Sao điện hạ biết nô tỳ chưa ngủ?”Chẳng lẽ hắn có thiên nhãn sao! Nàng có thể đảm bảo mình không hề gây ra bất kì động tĩnh nào, thậm chí thở cũng rất khẽ.“Ục ục, ục ục.”Vân Quỳ: 「…」「Cái bụng c.h.ế.t tiệt, sao cứ phải kêu vào lúc này chứ!」Thái tử day day thái dương.Vân Quỳ ngượng ngùng cười: “Điện hạ, buổi tối nô tỳ ăn ít, giờ hơi đói nên không ngủ được.”「Nhớ bánh củ năng sữa tươi của ta quá huhuhu, trắng trắng mềm mềm, ngọt ngọt thơm thơm, đúng là không hiểu được nỗi phiền muộn!」Gân xanh trên trán Thái tử giật giật, khàn giọng nói: “Đói thì biến đi ăn.”Vân Quỳ mím môi nói: “Đĩa bánh củ năng sữa tươi kia vẫn còn, nhưng đó là nô tỳ làm cho điện hạ ăn nên sao dám tự mình hưởng?”Thái tử không để ý, Vân Quỳ lại xích lại gần hắn, “Buổi tối điện hạ cũng chỉ dùng nửa bát canh, chắc đã đói rồi phải không? Nô tỳ mang đĩa điểm tâm kia đến, điện hạ nếm thử cùng có được không?”Thái tử: “Cô không đói, ngươi tự ăn đi.”Giọng Vân Quỳ ỉu xìu: “Điện hạ không ăn, vậy nô tỳ cũng không ăn, dạo này nô tỳ béo lên rồi.”「Ngắm điện hạ đẹp trai quyến rũ ngủ, hình như cũng không đói lắm.」Thái tử thở dài một hơi thật sâu: “… Mang đến đây đi.”Vân Quỳ được lệnh, lập tức cười tươi rói đứng dậy: “Nô tỳ đi ngay!”Nàng vội vàng thay y phục, quay về phòng bưng đĩa điểm tâm đến thiện phòng hâm nóng, sau đó hấp tấp chạy về.Thái tử đã ngồi dậy ở trên giường, Vân Quỳ đặt bát đĩa lên bàn, mở nắp bát ra, điểm tâm thơm mềm vẫn còn bốc hơi nóng, nàng đẩy về phía Thái tử: “Điện hạ nếm thử đi.”Thái tử nghi ngờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cầm lấy một miếng chậm rãi cắn một miếng. Đúng là mềm mại tan chảy, vị ngọt thanh của gạo hòa quyện với hương sữa bò nồng nàn, mỗo miếng đều có thể cảm nhận được vị giòn ngọt của củ năng.Mỗi tội tay nghề và hình thức đều có vẻ mộc mạc. Thái tử không lộ vẻ gì ăn hết một miếng, đưa ra đánh giá đơn giản: “Tạm được.”Vân Quỳ được khẳng định, mừng thầm trong lòng.「Quả nhiên vẫn thích ăn ngọt.」Thái tử hừ lạnh một tiếng rồi không dùng nữa.Nếu là trước đây, những nha đầu tùy tiện đoán mò ý chủ như vậy đều đáng bị đánh đòn mới phải.Thái tử ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi không ăn à?”“Hay là nô tỳ không ăn nữa ạ?” Vân Quỳ li.ếm môi, ánh mắt ai oán, “Nô tỳ ngày ngày đều dùng đồ ăn của điện hạ, người đã tròn lên một vòng rồi. Điện hạ không thấy nô tỳ béo sao?”Câu nói này lại khiến sự chú ý của Thái tử chuyển đến vạt áo hơi hé mở của nàng. Hương thơm dịu nhẹ, mềm mại như ngọc, cảm giác rõ ràng đêm đó dường như vẫn còn ở đầu ngón tay.Hắn nhớ đến hồi nhỏ trên nền tuyết ở Tây Bắc, có lần hắn ngẫu hứng nặn một quả cầu tuyết to bằng bàn tay.Lại nhớ đến món bánh củ năng sữa tươi mềm mại này.Thái tử không lộ vẻ gì thu lại ánh mắt trầm xuống, “Đã biết béo, còn hỏi cô làm gì?”Vân Quỳ chống cằm lên cánh tay, đôi mắt đen láy nhìn hắn: “Vậy điện hạ thích nô tỳ béo một chút, hay là gầy một chút hơn ạ?”Thái tử nhàn nhạt nói: “Cô thích ngươi yên tĩnh một chút.”Vân Quỳ cong môi cười: “Vậy nô tỳ ăn một miếng thôi! Nếu không lát nữa đói quá không ngủ được, lại làm ồn đến tai điện hạ.”

Chương 92