Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 112

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ không phải nhất thời nóng đầu mới hôn, mà nàng đã có sự chuẩn bị từ trước.Có lẽ là do quá muốn học hỏi và tiến bộ, trưa hôm nay khi ngủ, nàng lại tiến vào giấc mộng xuân của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc tần.Trước đây xem người khác ôm ấp, tuy nàng không cố ý tránh né, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là cảnh tượng không hề che đậy. Nàng đứng gần đó, dù biết là trong mơ nhưng cũng có cảm giác lo lắng sợ bị bắt gặp.Tuy nhiên lần này đi vào giấc mơ, Vân Quỳ to gan tiến lên, quan sát và học hỏi ở cự ly gần.Nàng ngồi xổm xuống trước giường hai người, gần đến mức thậm chí có thể thấy rõ nước bọt dính trên môi họ.Nàng nhìn thấy rõ những chi tiết lưỡi ra vào, hai tay họ đặt ở đâu để trêu chọc. Thậm chí cả tiếng nuốt nước bọt của nhau, mỗi một âm thanh nhỏ vụn vỡ thoát ra từ kẽ răng kẽ môi, nàng đều nghe rõ mồn một.Về phần môi của Thế tử Ninh Đức Hầu, nàng nhìn có chút khó chịu nên không nhìn kỹ nữa.Tuy rằng hắn ta cũng coi như là nhân trung long phượng, tuấn tú hơn những thị vệ mà nàng từng gặp. Nhưng có lẽ nàng đã bị Thái tử điện hạ nuôi dưỡng ánh mắt nên vẻ tuấn tú bình thường không thể hấp dẫn được nàng.Đặc biệt là khi nhìn gần cảnh hắn ta mồ hôi nhễ nhại thở d.ốc nặng nề, Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy hơi khó nhìn.Tuy nhiên lần quan sát này, nàng cũng coi như có chút thu hoạch.Hôn môi, chính là ngươi qua ta lại, ngươi đuổi ta theo, dùng đầu lưỡi không ngừng li.ếm láp, mút mát và càn quét miệng lưỡi đối phương.Vân Quỳ đã học được, vừa hay lôi Thái tử ra thực hành.Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử cũng tò mò về thành quả học tập của nàng, dứt khoát nằm thẳng trên giường, ung dung nhìn nàng hành động.Khoảnh khắc môi chạm nhau, Vân Quỳ lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng nín thở, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, chậm rãi đưa đầu lưỡi nhỏ ra, nhẹ nhàng li.ếm mút môi dưới ấm áp của người đàn ông.Hơi thở của cả hai dường như vì thế mà càng nóng ẩm. Nàng khẽ dừng lại, đôi mắt hạnh ướt át ngước lên nhìn hắn.Biểu cảm của Thái tử nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đây là lễ vật tỏ lòng biết ơn của ngươi?”Má Vân Quỳ ửng hồng, giọng điệu tinh nghịch lại mang theo chút quyến rũ: “Điện hạ muốn lễ vật như vậy sao?”Không đợi hắn trả lời, hàm răng trắng như ngọc đã dán lên đôi môi ẩm ướt cắn mút từng chút một, giả vờ như đang thưởng thức một miếng bánh đường mềm mại. Ăn xong rồi, lại dùng đầu lưỡi chạm vào răng môi của hắn.Đáng tiếc là ra quân bất lợi, người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ.Nàng không khỏi có chút xấu hổ giận dữ, lại có chút thất vọng.Dù sao trong mơ Thế tử Ninh Đức Hầu cũng vô cùng phối hợp, còn Thái tử điện hạ lại dường như cố ý muốn làm khó nàng.Vân Quỳ cắn môi, xấu hổ giận dữ liếc hắn một cái, bắt đầu hồi tưởng những động tác tiếp theo trong mơ.Nhưng, những động tác thân mật của Ngọc tần đối với thế tử Ninh Đức Hầu, nàng làm sao dám làm với Thái tử…Thôi vậy, nàng sờ soạng chỗ nào cũng sờ rồi, còn đè người ta ra cưỡng hôn rồi, nàng còn sợ gì nữa!Thái tử nghe thấy nàng lầm bầm cổ vũ bản thân trong lòng, hết lần này đến lần khác đếm lại những chiến tích anh hùng trước đây. Ngay khi hắn tò mò về động tác tiếp theo của nàng, một luồng khí ấm áp đột nhiên phả vào bên tai.Hơi thở thiếu nữ như hoa lan, có thứ gì đó ẩm ướt nhẹ nhàng li.ếm qua vành tai hắn.Hơi thở của Thái tử bỗng nhiên nặng trĩu.Giống như một con rắn nhỏ nhẹ nhàng thè lưỡi về phía hắn, lại giống như một đốm lửa nhỏ bùng lên bên tai, nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ.Thấy vành tai hắn ửng đỏ, trong lòng Vân Quỳ âm thầm đắc ý. Thì ra người bình tĩnh tự tin đến đâu cũng có chỗ không thể chạm vào.

Vân Quỳ không phải nhất thời nóng đầu mới hôn, mà nàng đã có sự chuẩn bị từ trước.

Có lẽ là do quá muốn học hỏi và tiến bộ, trưa hôm nay khi ngủ, nàng lại tiến vào giấc mộng xuân của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc tần.

Trước đây xem người khác ôm ấp, tuy nàng không cố ý tránh né, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là cảnh tượng không hề che đậy. Nàng đứng gần đó, dù biết là trong mơ nhưng cũng có cảm giác lo lắng sợ bị bắt gặp.

Tuy nhiên lần này đi vào giấc mơ, Vân Quỳ to gan tiến lên, quan sát và học hỏi ở cự ly gần.

Nàng ngồi xổm xuống trước giường hai người, gần đến mức thậm chí có thể thấy rõ nước bọt dính trên môi họ.

Nàng nhìn thấy rõ những chi tiết lưỡi ra vào, hai tay họ đặt ở đâu để trêu chọc. Thậm chí cả tiếng nuốt nước bọt của nhau, mỗi một âm thanh nhỏ vụn vỡ thoát ra từ kẽ răng kẽ môi, nàng đều nghe rõ mồn một.

Về phần môi của Thế tử Ninh Đức Hầu, nàng nhìn có chút khó chịu nên không nhìn kỹ nữa.

Tuy rằng hắn ta cũng coi như là nhân trung long phượng, tuấn tú hơn những thị vệ mà nàng từng gặp. Nhưng có lẽ nàng đã bị Thái tử điện hạ nuôi dưỡng ánh mắt nên vẻ tuấn tú bình thường không thể hấp dẫn được nàng.

Đặc biệt là khi nhìn gần cảnh hắn ta mồ hôi nhễ nhại thở d.ốc nặng nề, Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy hơi khó nhìn.

Tuy nhiên lần quan sát này, nàng cũng coi như có chút thu hoạch.

Hôn môi, chính là ngươi qua ta lại, ngươi đuổi ta theo, dùng đầu lưỡi không ngừng li.ếm láp, mút mát và càn quét miệng lưỡi đối phương.

Vân Quỳ đã học được, vừa hay lôi Thái tử ra thực hành.

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử cũng tò mò về thành quả học tập của nàng, dứt khoát nằm thẳng trên giường, ung dung nhìn nàng hành động.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, Vân Quỳ lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng nín thở, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, chậm rãi đưa đầu lưỡi nhỏ ra, nhẹ nhàng li.ếm mút môi dưới ấm áp của người đàn ông.

Hơi thở của cả hai dường như vì thế mà càng nóng ẩm. Nàng khẽ dừng lại, đôi mắt hạnh ướt át ngước lên nhìn hắn.

Biểu cảm của Thái tử nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đây là lễ vật tỏ lòng biết ơn của ngươi?”

Má Vân Quỳ ửng hồng, giọng điệu tinh nghịch lại mang theo chút quyến rũ: “Điện hạ muốn lễ vật như vậy sao?”

Không đợi hắn trả lời, hàm răng trắng như ngọc đã dán lên đôi môi ẩm ướt cắn mút từng chút một, giả vờ như đang thưởng thức một miếng bánh đường mềm mại. Ăn xong rồi, lại dùng đầu lưỡi chạm vào răng môi của hắn.

Đáng tiếc là ra quân bất lợi, người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ.

Nàng không khỏi có chút xấu hổ giận dữ, lại có chút thất vọng.

Dù sao trong mơ Thế tử Ninh Đức Hầu cũng vô cùng phối hợp, còn Thái tử điện hạ lại dường như cố ý muốn làm khó nàng.

Vân Quỳ cắn môi, xấu hổ giận dữ liếc hắn một cái, bắt đầu hồi tưởng những động tác tiếp theo trong mơ.

Nhưng, những động tác thân mật của Ngọc tần đối với thế tử Ninh Đức Hầu, nàng làm sao dám làm với Thái tử…

Thôi vậy, nàng sờ soạng chỗ nào cũng sờ rồi, còn đè người ta ra cưỡng hôn rồi, nàng còn sợ gì nữa!

Thái tử nghe thấy nàng lầm bầm cổ vũ bản thân trong lòng, hết lần này đến lần khác đếm lại những chiến tích anh hùng trước đây. Ngay khi hắn tò mò về động tác tiếp theo của nàng, một luồng khí ấm áp đột nhiên phả vào bên tai.

Hơi thở thiếu nữ như hoa lan, có thứ gì đó ẩm ướt nhẹ nhàng li.ếm qua vành tai hắn.

Hơi thở của Thái tử bỗng nhiên nặng trĩu.

Giống như một con rắn nhỏ nhẹ nhàng thè lưỡi về phía hắn, lại giống như một đốm lửa nhỏ bùng lên bên tai, nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ.

Thấy vành tai hắn ửng đỏ, trong lòng Vân Quỳ âm thầm đắc ý. Thì ra người bình tĩnh tự tin đến đâu cũng có chỗ không thể chạm vào.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ không phải nhất thời nóng đầu mới hôn, mà nàng đã có sự chuẩn bị từ trước.Có lẽ là do quá muốn học hỏi và tiến bộ, trưa hôm nay khi ngủ, nàng lại tiến vào giấc mộng xuân của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc tần.Trước đây xem người khác ôm ấp, tuy nàng không cố ý tránh né, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là cảnh tượng không hề che đậy. Nàng đứng gần đó, dù biết là trong mơ nhưng cũng có cảm giác lo lắng sợ bị bắt gặp.Tuy nhiên lần này đi vào giấc mơ, Vân Quỳ to gan tiến lên, quan sát và học hỏi ở cự ly gần.Nàng ngồi xổm xuống trước giường hai người, gần đến mức thậm chí có thể thấy rõ nước bọt dính trên môi họ.Nàng nhìn thấy rõ những chi tiết lưỡi ra vào, hai tay họ đặt ở đâu để trêu chọc. Thậm chí cả tiếng nuốt nước bọt của nhau, mỗi một âm thanh nhỏ vụn vỡ thoát ra từ kẽ răng kẽ môi, nàng đều nghe rõ mồn một.Về phần môi của Thế tử Ninh Đức Hầu, nàng nhìn có chút khó chịu nên không nhìn kỹ nữa.Tuy rằng hắn ta cũng coi như là nhân trung long phượng, tuấn tú hơn những thị vệ mà nàng từng gặp. Nhưng có lẽ nàng đã bị Thái tử điện hạ nuôi dưỡng ánh mắt nên vẻ tuấn tú bình thường không thể hấp dẫn được nàng.Đặc biệt là khi nhìn gần cảnh hắn ta mồ hôi nhễ nhại thở d.ốc nặng nề, Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy hơi khó nhìn.Tuy nhiên lần quan sát này, nàng cũng coi như có chút thu hoạch.Hôn môi, chính là ngươi qua ta lại, ngươi đuổi ta theo, dùng đầu lưỡi không ngừng li.ếm láp, mút mát và càn quét miệng lưỡi đối phương.Vân Quỳ đã học được, vừa hay lôi Thái tử ra thực hành.Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử cũng tò mò về thành quả học tập của nàng, dứt khoát nằm thẳng trên giường, ung dung nhìn nàng hành động.Khoảnh khắc môi chạm nhau, Vân Quỳ lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng nín thở, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, chậm rãi đưa đầu lưỡi nhỏ ra, nhẹ nhàng li.ếm mút môi dưới ấm áp của người đàn ông.Hơi thở của cả hai dường như vì thế mà càng nóng ẩm. Nàng khẽ dừng lại, đôi mắt hạnh ướt át ngước lên nhìn hắn.Biểu cảm của Thái tử nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đây là lễ vật tỏ lòng biết ơn của ngươi?”Má Vân Quỳ ửng hồng, giọng điệu tinh nghịch lại mang theo chút quyến rũ: “Điện hạ muốn lễ vật như vậy sao?”Không đợi hắn trả lời, hàm răng trắng như ngọc đã dán lên đôi môi ẩm ướt cắn mút từng chút một, giả vờ như đang thưởng thức một miếng bánh đường mềm mại. Ăn xong rồi, lại dùng đầu lưỡi chạm vào răng môi của hắn.Đáng tiếc là ra quân bất lợi, người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ.Nàng không khỏi có chút xấu hổ giận dữ, lại có chút thất vọng.Dù sao trong mơ Thế tử Ninh Đức Hầu cũng vô cùng phối hợp, còn Thái tử điện hạ lại dường như cố ý muốn làm khó nàng.Vân Quỳ cắn môi, xấu hổ giận dữ liếc hắn một cái, bắt đầu hồi tưởng những động tác tiếp theo trong mơ.Nhưng, những động tác thân mật của Ngọc tần đối với thế tử Ninh Đức Hầu, nàng làm sao dám làm với Thái tử…Thôi vậy, nàng sờ soạng chỗ nào cũng sờ rồi, còn đè người ta ra cưỡng hôn rồi, nàng còn sợ gì nữa!Thái tử nghe thấy nàng lầm bầm cổ vũ bản thân trong lòng, hết lần này đến lần khác đếm lại những chiến tích anh hùng trước đây. Ngay khi hắn tò mò về động tác tiếp theo của nàng, một luồng khí ấm áp đột nhiên phả vào bên tai.Hơi thở thiếu nữ như hoa lan, có thứ gì đó ẩm ướt nhẹ nhàng li.ếm qua vành tai hắn.Hơi thở của Thái tử bỗng nhiên nặng trĩu.Giống như một con rắn nhỏ nhẹ nhàng thè lưỡi về phía hắn, lại giống như một đốm lửa nhỏ bùng lên bên tai, nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ.Thấy vành tai hắn ửng đỏ, trong lòng Vân Quỳ âm thầm đắc ý. Thì ra người bình tĩnh tự tin đến đâu cũng có chỗ không thể chạm vào.

Chương 112