“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 124
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Còn hai người do Lễ Bộ trình lên, Thuần Minh Đế không muốn để lại cho Thái Tử, ngược lại có thể ban hôn cho lão Ngũ, lão Lục. Mấy người khác gia thế không hiển hách, nhưng lại là con gái nhà thanh lưu, có thể gả cho lão Nhị, lão Tứ làm trắc phi.Thang Phúc Quý vừa định bẩm báo, đồ đệ Vương Trạch đã khom người đi từ bên ngoài vào, bẩm báo với Thuần Minh Đế: “Thái Tử điện hạ phái người đến báo, nói ở thiên điện có kịch hay, mời Bệ Hạ đến xem cùngThuần Minh Đế nghi hoặc trong lòng, kịch hay?Thái Tử muốn cho ông ấy xem kịch hay gì?Vẻ mặt Thuần Minh Đế hơi lạnh, lập tức đứng dậy lên kiệu, đến ngoài thiên điện trước cả Thái Tử.Dưới bậc thềm, thân vệ của Thái Tử là Triệu Việt đang áp giải hai tỳ nữ, một người hầu đứng chờ ở đó.Mặc dù cả ba người đều bị nhét khăn bông vào miệng, nhưng Thuần Minh Đế vẫn nhận ra, một trong số đó chính là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Tần ở Bảo Hoa Điện.Sắc mặt ông ta hơi xanh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”Triệu Việt chắp tay hành lễ, nói: “Bẩm Bệ hạ, Thái Tử điện hạ phát hiện Ngọc Tần nương nương và Thế tử Ninh Đức Hầu đêm nay lén lút gặp nhau ở đây, nên mới sai thuộc hạ giữ lại mấy hạ nhân này, đợi Bệ hạ đến định đoạt.”Mặt Thuần Minh Đế gần như tối sầm lại, sau đó là vẻ giận dữ lạnh lùng đến mức dữ tợn: “Đúng là nói năng bừa bãi!”“Có phải nói bừa hay không, Bệ hạ vào điện xem sẽ rõ.”Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau. Thuần Minh Đế quay đầu lại, thấy Thái Tử mặc một thân cẩm bào màu đen thêu chân rồng bước qua Thuỳ Hoa Môn, không nhanh không chậm tiến đến.Thuần Minh Đế siết chặt nắm tay, giọng nói kìm nén cơn giận ngút trời: “Đây chính là vở kịch hay mà Thái Tử muốn cho trẫm xem sao?”Thái Tử cười khẽ, giọng điệu thong thả: “Bệ hạ không dám vào điện, sợ thật sự sẽ nhìn thấy gì sao?”Thuần Minh Đế mặt đầy giận dữ, một cước đá tung cánh cửa thiên điện.Tiếng ho.an ái ái muội của nam nữ trong phòng bỗng im bặt.Tào Nguyên Lộc lập tức sai người vào trong dập tắt hết huân hương trong lò, đang định mở cửa sổ thông gió, bên tai chợt vang lên tiếng kính vỡ rõ ràng.Tần Qua lập tức mắt nhanh tay lẹ tiến lên, tóm gọn Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, áp giải đến trước mặt Thuần Minh Đế.Thế tử Ninh Đức Hầu y phục xộc xệch, thở d.ốc kịch liệt, trên cổ còn có vết cào đỏ tươi.Hai mắt Thuần Minh Đế gần như phun ra lửa, một cước đạp người kia ngã xuống đất. Ông ta lại nhanh chân vào trong đá tung bình phong, trên giường trâm cài bay tán loạn, dâm phụ mình đầy dấu vết ho.an ái kia, không phải Ngọc Tần thì là ai?Thuần Minh Đế lập tức khí huyết sôi trào, giận dữ lôi đình: “Đồ dâm phụ, đúng là không biết liêm sỉ!”Hoàng đế đăng cơ hai mươi năm, luôn ôn hòa độ lượng, ung dung có mực với bên ngoài, đã luyện được bản lĩnh không lộ rõ hỉ nộ. Đây là lần đầu tiên ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, thể diện mất hết, gần như bị cơn giận dữ nuốt chửng.Thế tử Ninh Đức Hầu giãy giụa đứng dậy, đến lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.Đầu óc hắn ta nhanh chóng xoay chuyển, hắn ta quỳ gối bò đến chân Thuần Minh Đế, tay run rẩy chỉ về phía Thái Tử: “Bệ hạ minh giám! Là Thái Tử thiết kế hãm hại, tùy tùng tâm phúc bên cạnh vi thần bị Thái tử mua chuộc, cố ý dẫn dụ vi thần đến đây. Là muốn đẩy vi thần vào chỗ chết, muốn ly gián Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, khiến Bệ Hạ và phụ thân vi thần quân thần ly tâm. Xin Bệ hạ đừng bị lừa gạt, ngộ sát trung lương…”Thuần Minh Đế giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm ô uế hậu cung, tư thông với phi tần của trẫm, còn dám tự xưng là trung lương?”Bất kể có ẩn tình gì thì hai kẻ này cũng cấu kết gian dâm, bị ông ta bắt gian tại giường, khiến ông ta đường đường là bậc đế vương mất hết mặt mũi. Chuyện này không thể làm giả được!Vân Quỳ đi theo Thái Tử đến đây quả thực trợn mắt há mồm.Hóa ra sư phụ, sư nương mà Thái Tử điện hạ nói chính là Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần?Sao hắn biết được những bản lĩnh quyến rũ trên giường của nàng, đều là học lỏm Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần trong mơ mà ra?Trong khung cảnh hỗn loạn và chấn động này, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn Thái Tử, trong lòng nghi ngờ lẩm bẩm.「Ngài dỡ cả sư môn của ta rồi, sau này ta còn biết học bản lĩnh từ ai nữa?」
Còn hai người do Lễ Bộ trình lên, Thuần Minh Đế không muốn để lại cho Thái Tử, ngược lại có thể ban hôn cho lão Ngũ, lão Lục. Mấy người khác gia thế không hiển hách, nhưng lại là con gái nhà thanh lưu, có thể gả cho lão Nhị, lão Tứ làm trắc phi.
Thang Phúc Quý vừa định bẩm báo, đồ đệ Vương Trạch đã khom người đi từ bên ngoài vào, bẩm báo với Thuần Minh Đế: “Thái Tử điện hạ phái người đến báo, nói ở thiên điện có kịch hay, mời Bệ Hạ đến xem cùng
Thuần Minh Đế nghi hoặc trong lòng, kịch hay?
Thái Tử muốn cho ông ấy xem kịch hay gì?
Vẻ mặt Thuần Minh Đế hơi lạnh, lập tức đứng dậy lên kiệu, đến ngoài thiên điện trước cả Thái Tử.
Dưới bậc thềm, thân vệ của Thái Tử là Triệu Việt đang áp giải hai tỳ nữ, một người hầu đứng chờ ở đó.
Mặc dù cả ba người đều bị nhét khăn bông vào miệng, nhưng Thuần Minh Đế vẫn nhận ra, một trong số đó chính là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Tần ở Bảo Hoa Điện.
Sắc mặt ông ta hơi xanh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Triệu Việt chắp tay hành lễ, nói: “Bẩm Bệ hạ, Thái Tử điện hạ phát hiện Ngọc Tần nương nương và Thế tử Ninh Đức Hầu đêm nay lén lút gặp nhau ở đây, nên mới sai thuộc hạ giữ lại mấy hạ nhân này, đợi Bệ hạ đến định đoạt.”
Mặt Thuần Minh Đế gần như tối sầm lại, sau đó là vẻ giận dữ lạnh lùng đến mức dữ tợn: “Đúng là nói năng bừa bãi!”
“Có phải nói bừa hay không, Bệ hạ vào điện xem sẽ rõ.”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau. Thuần Minh Đế quay đầu lại, thấy Thái Tử mặc một thân cẩm bào màu đen thêu chân rồng bước qua Thuỳ Hoa Môn, không nhanh không chậm tiến đến.
Thuần Minh Đế siết chặt nắm tay, giọng nói kìm nén cơn giận ngút trời: “Đây chính là vở kịch hay mà Thái Tử muốn cho trẫm xem sao?”
Thái Tử cười khẽ, giọng điệu thong thả: “Bệ hạ không dám vào điện, sợ thật sự sẽ nhìn thấy gì sao?”
Thuần Minh Đế mặt đầy giận dữ, một cước đá tung cánh cửa thiên điện.
Tiếng ho.an ái ái muội của nam nữ trong phòng bỗng im bặt.
Tào Nguyên Lộc lập tức sai người vào trong dập tắt hết huân hương trong lò, đang định mở cửa sổ thông gió, bên tai chợt vang lên tiếng kính vỡ rõ ràng.
Tần Qua lập tức mắt nhanh tay lẹ tiến lên, tóm gọn Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, áp giải đến trước mặt Thuần Minh Đế.
Thế tử Ninh Đức Hầu y phục xộc xệch, thở d.ốc kịch liệt, trên cổ còn có vết cào đỏ tươi.
Hai mắt Thuần Minh Đế gần như phun ra lửa, một cước đạp người kia ngã xuống đất. Ông ta lại nhanh chân vào trong đá tung bình phong, trên giường trâm cài bay tán loạn, dâm phụ mình đầy dấu vết ho.an ái kia, không phải Ngọc Tần thì là ai?
Thuần Minh Đế lập tức khí huyết sôi trào, giận dữ lôi đình: “Đồ dâm phụ, đúng là không biết liêm sỉ!”
Hoàng đế đăng cơ hai mươi năm, luôn ôn hòa độ lượng, ung dung có mực với bên ngoài, đã luyện được bản lĩnh không lộ rõ hỉ nộ. Đây là lần đầu tiên ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, thể diện mất hết, gần như bị cơn giận dữ nuốt chửng.
Thế tử Ninh Đức Hầu giãy giụa đứng dậy, đến lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đầu óc hắn ta nhanh chóng xoay chuyển, hắn ta quỳ gối bò đến chân Thuần Minh Đế, tay run rẩy chỉ về phía Thái Tử: “Bệ hạ minh giám! Là Thái Tử thiết kế hãm hại, tùy tùng tâm phúc bên cạnh vi thần bị Thái tử mua chuộc, cố ý dẫn dụ vi thần đến đây. Là muốn đẩy vi thần vào chỗ chết, muốn ly gián Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, khiến Bệ Hạ và phụ thân vi thần quân thần ly tâm. Xin Bệ hạ đừng bị lừa gạt, ngộ sát trung lương…”
Thuần Minh Đế giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm ô uế hậu cung, tư thông với phi tần của trẫm, còn dám tự xưng là trung lương?”
Bất kể có ẩn tình gì thì hai kẻ này cũng cấu kết gian dâm, bị ông ta bắt gian tại giường, khiến ông ta đường đường là bậc đế vương mất hết mặt mũi. Chuyện này không thể làm giả được!
Vân Quỳ đi theo Thái Tử đến đây quả thực trợn mắt há mồm.
Hóa ra sư phụ, sư nương mà Thái Tử điện hạ nói chính là Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần?
Sao hắn biết được những bản lĩnh quyến rũ trên giường của nàng, đều là học lỏm Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần trong mơ mà ra?
Trong khung cảnh hỗn loạn và chấn động này, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn Thái Tử, trong lòng nghi ngờ lẩm bẩm.
「Ngài dỡ cả sư môn của ta rồi, sau này ta còn biết học bản lĩnh từ ai nữa?」
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Còn hai người do Lễ Bộ trình lên, Thuần Minh Đế không muốn để lại cho Thái Tử, ngược lại có thể ban hôn cho lão Ngũ, lão Lục. Mấy người khác gia thế không hiển hách, nhưng lại là con gái nhà thanh lưu, có thể gả cho lão Nhị, lão Tứ làm trắc phi.Thang Phúc Quý vừa định bẩm báo, đồ đệ Vương Trạch đã khom người đi từ bên ngoài vào, bẩm báo với Thuần Minh Đế: “Thái Tử điện hạ phái người đến báo, nói ở thiên điện có kịch hay, mời Bệ Hạ đến xem cùngThuần Minh Đế nghi hoặc trong lòng, kịch hay?Thái Tử muốn cho ông ấy xem kịch hay gì?Vẻ mặt Thuần Minh Đế hơi lạnh, lập tức đứng dậy lên kiệu, đến ngoài thiên điện trước cả Thái Tử.Dưới bậc thềm, thân vệ của Thái Tử là Triệu Việt đang áp giải hai tỳ nữ, một người hầu đứng chờ ở đó.Mặc dù cả ba người đều bị nhét khăn bông vào miệng, nhưng Thuần Minh Đế vẫn nhận ra, một trong số đó chính là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Tần ở Bảo Hoa Điện.Sắc mặt ông ta hơi xanh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”Triệu Việt chắp tay hành lễ, nói: “Bẩm Bệ hạ, Thái Tử điện hạ phát hiện Ngọc Tần nương nương và Thế tử Ninh Đức Hầu đêm nay lén lút gặp nhau ở đây, nên mới sai thuộc hạ giữ lại mấy hạ nhân này, đợi Bệ hạ đến định đoạt.”Mặt Thuần Minh Đế gần như tối sầm lại, sau đó là vẻ giận dữ lạnh lùng đến mức dữ tợn: “Đúng là nói năng bừa bãi!”“Có phải nói bừa hay không, Bệ hạ vào điện xem sẽ rõ.”Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau. Thuần Minh Đế quay đầu lại, thấy Thái Tử mặc một thân cẩm bào màu đen thêu chân rồng bước qua Thuỳ Hoa Môn, không nhanh không chậm tiến đến.Thuần Minh Đế siết chặt nắm tay, giọng nói kìm nén cơn giận ngút trời: “Đây chính là vở kịch hay mà Thái Tử muốn cho trẫm xem sao?”Thái Tử cười khẽ, giọng điệu thong thả: “Bệ hạ không dám vào điện, sợ thật sự sẽ nhìn thấy gì sao?”Thuần Minh Đế mặt đầy giận dữ, một cước đá tung cánh cửa thiên điện.Tiếng ho.an ái ái muội của nam nữ trong phòng bỗng im bặt.Tào Nguyên Lộc lập tức sai người vào trong dập tắt hết huân hương trong lò, đang định mở cửa sổ thông gió, bên tai chợt vang lên tiếng kính vỡ rõ ràng.Tần Qua lập tức mắt nhanh tay lẹ tiến lên, tóm gọn Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, áp giải đến trước mặt Thuần Minh Đế.Thế tử Ninh Đức Hầu y phục xộc xệch, thở d.ốc kịch liệt, trên cổ còn có vết cào đỏ tươi.Hai mắt Thuần Minh Đế gần như phun ra lửa, một cước đạp người kia ngã xuống đất. Ông ta lại nhanh chân vào trong đá tung bình phong, trên giường trâm cài bay tán loạn, dâm phụ mình đầy dấu vết ho.an ái kia, không phải Ngọc Tần thì là ai?Thuần Minh Đế lập tức khí huyết sôi trào, giận dữ lôi đình: “Đồ dâm phụ, đúng là không biết liêm sỉ!”Hoàng đế đăng cơ hai mươi năm, luôn ôn hòa độ lượng, ung dung có mực với bên ngoài, đã luyện được bản lĩnh không lộ rõ hỉ nộ. Đây là lần đầu tiên ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, thể diện mất hết, gần như bị cơn giận dữ nuốt chửng.Thế tử Ninh Đức Hầu giãy giụa đứng dậy, đến lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.Đầu óc hắn ta nhanh chóng xoay chuyển, hắn ta quỳ gối bò đến chân Thuần Minh Đế, tay run rẩy chỉ về phía Thái Tử: “Bệ hạ minh giám! Là Thái Tử thiết kế hãm hại, tùy tùng tâm phúc bên cạnh vi thần bị Thái tử mua chuộc, cố ý dẫn dụ vi thần đến đây. Là muốn đẩy vi thần vào chỗ chết, muốn ly gián Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, khiến Bệ Hạ và phụ thân vi thần quân thần ly tâm. Xin Bệ hạ đừng bị lừa gạt, ngộ sát trung lương…”Thuần Minh Đế giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm ô uế hậu cung, tư thông với phi tần của trẫm, còn dám tự xưng là trung lương?”Bất kể có ẩn tình gì thì hai kẻ này cũng cấu kết gian dâm, bị ông ta bắt gian tại giường, khiến ông ta đường đường là bậc đế vương mất hết mặt mũi. Chuyện này không thể làm giả được!Vân Quỳ đi theo Thái Tử đến đây quả thực trợn mắt há mồm.Hóa ra sư phụ, sư nương mà Thái Tử điện hạ nói chính là Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần?Sao hắn biết được những bản lĩnh quyến rũ trên giường của nàng, đều là học lỏm Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần trong mơ mà ra?Trong khung cảnh hỗn loạn và chấn động này, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn Thái Tử, trong lòng nghi ngờ lẩm bẩm.「Ngài dỡ cả sư môn của ta rồi, sau này ta còn biết học bản lĩnh từ ai nữa?」