Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 127

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Nàng ta giằng tay Tạ Hoài Xuyên ra, lại quỳ xuống trước mặt Thuần Minh Đế, không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, thần thiếp biết tội, thần thiếp mặc ngài xử trí! Nhưng Thọ Nhi lớn lên dưới sự cưng chiều của ngài, xin ngài giữ lại cho nó một mạng. Xin ngài đừng g.i.ế.c nó, nó mới năm tuổi thôi mà…”Thuần Minh Đế hung hăng đá văng tay nàng ra, lồng ng.ực như bị lửa thiêu đốt: “Đồ dâm phụ nhà ngươi, dám tằng tĩu với nam nhân khác sau lưng trẫm!”Ông ta đã mất hết lý trí,  xoay người tại chỗ hai vòng, trực tiếp rút đao trong tay thị vệ bên cạnh, vung về phía cổ Ngọc Tần.Vân Quỳ sợ hãi vội vàng tránh ánh mắt đi.Có tiếng lưỡi d.a.o rạch qua da thịt truyền đến bên tai.Khi mở mắt ra lần nữa, nàng chỉ thấy m.á.u tươi văng khắp nơi, theo sau đó là tiếng khóc chói tai gần như tan vỡ của một người phụ nữ.“Hoài Xuyên!”Tạ Hoài Xuyên đã đỡ nhát d.a.o đó cho Ngọc Tần.Thấy cảnh này, Thuần Minh Đế nhắm mắt thật chặt.Tạ Hoài Xuyên đỡ d.a.o cho nàng ta, còn Ngọc Tần lại dám gọi thẳng tên hắn ta!Ông ta còn gì mà không hiểu nữa.Trong lòng Tạ Hoài Xuyên đầy phẫn hận và không cam tâm, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn và giận dữ. Tuy nhiên ánh mắt cuối cùng của hắn ta nhìn Ngọc Tần trước khi c.h.ế.t lại vô cùng dịu dàng.Ngọc Tần sờ bàn tay đầy máu, ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của Tạ Hoài Xuyên, cả người run lên, đôi mắt đau khổ trống rỗng chợt lộ ra vẻ kiên quyết.Nàng ta vu.ốt ve đầu Cửu hoàng tử, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Thái Tử: “Xin điện hạ giữ lời…”Vân Quỳ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay ấm áp mạnh mẽ kéo ra phía sau.Nàng lại nghe thấy tiếng “bụp” trầm đục của lưỡi d.a.o đ.â.m vào thịt, từ khe hở nhìn thấy m.á.u tươi đầy đất, cũng nghe thấy tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của Cửu hoàng tử.“Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng chết!”Ngọc Tần cũng đi theo Tạ Hoài Xuyên.Bên tai là tiếng khóc thét của Cửu hoàng tử, cả căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tươi, m.á.u gần như tràn đến đầu ngón chân nàng.Nàng lại tận mắt chứng kiến một cái chết.Mặt Vân Quỳ trắng bệch, tim thoáng run run.Mặc dù nàng không quen biết hai người này, nhưng thường xuyên nhìn thấy họ trong giấc mơ. Hai người còn sống sờ sờ c.h.ế.t ngay trước mắt nàng, thậm chí thân thế của Cửu hoàng tử, cũng là nàng phát hiện ra trong giấc mơ.Cái c.h.ế.t của Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu không thể nói là không liên quan đến nàng.Tay chân Vân Quỳ lạnh cóng, đột nhiên cực kì sợ hãi khi ở lại đây.Thuần Minh Đế trừng mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, vẻ mặt ôn hòa thanh nhã ngày thường gần như dữ tợn: “Đúng là đôi cẩu nam nữ cùng sống cùng chết, quấn quýt không tời!”Cửu hoàng tử quỳ trên đất khóc lóc bất lực, toàn thân nhuộm m.á.u tươi, thân thể nhỏ bé mập mạp quay lại, dùng sức lay lay chân ông ta: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Sao mẹ lại chết? Sao người không cứu mẹ!”Thuần Minh Đế lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, trong mắt toàn hàn ý thấu xương.Sủng phi tư thông với người khác, tâm phúc tín nhiệm nhất làm ô uế hậu cung của ông ta, ngay cả đứa con út ông ta nuôi dưỡng năm năm và yêu thương nhất, cũng không phải con ruột của ông ta!Tôn nghiêm của đế vương bị chà đạp không thương tiếc, làm sao ông ta có thể bình tĩnh được!Còn những người trong điện này, có phải bọn họ đều đang xem trò cười của ông ta không!Thuần Minh Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, trong mắt bừng bừng sát khí: “Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa thiên điện, chuyện hôm nay không ai được phép tiết lộ ra ngoài! Tất cả cung nhân nhìn thấy, nghe thấy đểu lập tức xử tử tại chỗ…”“Bệ hạ.” Thuần Minh Đế còn chưa nói xong, đã bị Thái tử cắt ngang, “Trò vui xem xong rồi, xử lý thế nào là chuyện của Bệ hạ. Người của cô, cô mang đi trước.”Thuần Minh Đế rốt cuộc cũng không thể giữ được vẻ mặt, cơn giận trong lòng như hồng thủy vỡ đê, nuốt chửng hết lý trí của ông ta.Hôm nay ông ta mất hết mặt mũi, uy tín tan tành, tất cả mọi chuyện đều do Thái Tử bày mưu tính kế!Trên đời này không có ai dám đối diện trực tiếp với cơn giận dữ của đế vương, cũng chỉ có Thái tử là dám làm ngơ trước lệnh phong khẩu của hoàng đế, mang người của mình rời đi.Khi Vân Quỳ hoàn hồn lại, ngón tay lạnh lẽo của nàng đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm chặt.Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, một cảm giác bao bọc xa lạ. Nàng ngơ ngác nhìn hắn dắt đi, rời khỏi trung tâm của cơn bão táp này.Trong ký ức, Thái tử điện hạ dường như chưa bao giờ nắm tay nàng.Từ trước đến nay đều là nàng theo sát phía sau, lẽo đẽo đi theo hắn.「Chẳng lẽ là đánh một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo ngọt à?」「Cố ý dẫn ta đến xem, đây chính là kết cục của việc tư thông với người khác. Nếu ta còn dám gặp gỡ các thị vệ nữa, Thái tử điện hạ nhất định sẽ khiến ta m.á.u chảy tại chỗ!」Mặt Vân Quỳ đầy vẻ hoảng sợ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh.Thái tử: “…”

Nàng ta giằng tay Tạ Hoài Xuyên ra, lại quỳ xuống trước mặt Thuần Minh Đế, không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, thần thiếp biết tội, thần thiếp mặc ngài xử trí! Nhưng Thọ Nhi lớn lên dưới sự cưng chiều của ngài, xin ngài giữ lại cho nó một mạng. Xin ngài đừng g.i.ế.c nó, nó mới năm tuổi thôi mà…”

Thuần Minh Đế hung hăng đá văng tay nàng ra, lồng ng.ực như bị lửa thiêu đốt: “Đồ dâm phụ nhà ngươi, dám tằng tĩu với nam nhân khác sau lưng trẫm!”

Ông ta đã mất hết lý trí,  xoay người tại chỗ hai vòng, trực tiếp rút đao trong tay thị vệ bên cạnh, vung về phía cổ Ngọc Tần.

Vân Quỳ sợ hãi vội vàng tránh ánh mắt đi.

Có tiếng lưỡi d.a.o rạch qua da thịt truyền đến bên tai.

Khi mở mắt ra lần nữa, nàng chỉ thấy m.á.u tươi văng khắp nơi, theo sau đó là tiếng khóc chói tai gần như tan vỡ của một người phụ nữ.

“Hoài Xuyên!”

Tạ Hoài Xuyên đã đỡ nhát d.a.o đó cho Ngọc Tần.

Thấy cảnh này, Thuần Minh Đế nhắm mắt thật chặt.

Tạ Hoài Xuyên đỡ d.a.o cho nàng ta, còn Ngọc Tần lại dám gọi thẳng tên hắn ta!

Ông ta còn gì mà không hiểu nữa.

Trong lòng Tạ Hoài Xuyên đầy phẫn hận và không cam tâm, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn và giận dữ. Tuy nhiên ánh mắt cuối cùng của hắn ta nhìn Ngọc Tần trước khi c.h.ế.t lại vô cùng dịu dàng.

Ngọc Tần sờ bàn tay đầy máu, ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của Tạ Hoài Xuyên, cả người run lên, đôi mắt đau khổ trống rỗng chợt lộ ra vẻ kiên quyết.

Nàng ta vu.ốt ve đầu Cửu hoàng tử, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Thái Tử: “Xin điện hạ giữ lời…”

Vân Quỳ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay ấm áp mạnh mẽ kéo ra phía sau.

Nàng lại nghe thấy tiếng “bụp” trầm đục của lưỡi d.a.o đ.â.m vào thịt, từ khe hở nhìn thấy m.á.u tươi đầy đất, cũng nghe thấy tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của Cửu hoàng tử.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng chết!”

Ngọc Tần cũng đi theo Tạ Hoài Xuyên.

Bên tai là tiếng khóc thét của Cửu hoàng tử, cả căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tươi, m.á.u gần như tràn đến đầu ngón chân nàng.

Nàng lại tận mắt chứng kiến một cái chết.

Mặt Vân Quỳ trắng bệch, tim thoáng run run.

Mặc dù nàng không quen biết hai người này, nhưng thường xuyên nhìn thấy họ trong giấc mơ. Hai người còn sống sờ sờ c.h.ế.t ngay trước mắt nàng, thậm chí thân thế của Cửu hoàng tử, cũng là nàng phát hiện ra trong giấc mơ.

Cái c.h.ế.t của Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu không thể nói là không liên quan đến nàng.

Tay chân Vân Quỳ lạnh cóng, đột nhiên cực kì sợ hãi khi ở lại đây.

Thuần Minh Đế trừng mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, vẻ mặt ôn hòa thanh nhã ngày thường gần như dữ tợn: “Đúng là đôi cẩu nam nữ cùng sống cùng chết, quấn quýt không tời!”

Cửu hoàng tử quỳ trên đất khóc lóc bất lực, toàn thân nhuộm m.á.u tươi, thân thể nhỏ bé mập mạp quay lại, dùng sức lay lay chân ông ta: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Sao mẹ lại chết? Sao người không cứu mẹ!”

Thuần Minh Đế lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, trong mắt toàn hàn ý thấu xương.

Sủng phi tư thông với người khác, tâm phúc tín nhiệm nhất làm ô uế hậu cung của ông ta, ngay cả đứa con út ông ta nuôi dưỡng năm năm và yêu thương nhất, cũng không phải con ruột của ông ta!

Tôn nghiêm của đế vương bị chà đạp không thương tiếc, làm sao ông ta có thể bình tĩnh được!

Còn những người trong điện này, có phải bọn họ đều đang xem trò cười của ông ta không!

Thuần Minh Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, trong mắt bừng bừng sát khí: “Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa thiên điện, chuyện hôm nay không ai được phép tiết lộ ra ngoài! Tất cả cung nhân nhìn thấy, nghe thấy đểu lập tức xử tử tại chỗ…”

“Bệ hạ.” Thuần Minh Đế còn chưa nói xong, đã bị Thái tử cắt ngang, “Trò vui xem xong rồi, xử lý thế nào là chuyện của Bệ hạ. Người của cô, cô mang đi trước.”

Thuần Minh Đế rốt cuộc cũng không thể giữ được vẻ mặt, cơn giận trong lòng như hồng thủy vỡ đê, nuốt chửng hết lý trí của ông ta.

Hôm nay ông ta mất hết mặt mũi, uy tín tan tành, tất cả mọi chuyện đều do Thái Tử bày mưu tính kế!

Trên đời này không có ai dám đối diện trực tiếp với cơn giận dữ của đế vương, cũng chỉ có Thái tử là dám làm ngơ trước lệnh phong khẩu của hoàng đế, mang người của mình rời đi.

Khi Vân Quỳ hoàn hồn lại, ngón tay lạnh lẽo của nàng đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm chặt.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, một cảm giác bao bọc xa lạ. Nàng ngơ ngác nhìn hắn dắt đi, rời khỏi trung tâm của cơn bão táp này.

Trong ký ức, Thái tử điện hạ dường như chưa bao giờ nắm tay nàng.

Từ trước đến nay đều là nàng theo sát phía sau, lẽo đẽo đi theo hắn.

「Chẳng lẽ là đánh một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo ngọt à?」

「Cố ý dẫn ta đến xem, đây chính là kết cục của việc tư thông với người khác. Nếu ta còn dám gặp gỡ các thị vệ nữa, Thái tử điện hạ nhất định sẽ khiến ta m.á.u chảy tại chỗ!」

Mặt Vân Quỳ đầy vẻ hoảng sợ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Thái tử: “…”

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Nàng ta giằng tay Tạ Hoài Xuyên ra, lại quỳ xuống trước mặt Thuần Minh Đế, không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, thần thiếp biết tội, thần thiếp mặc ngài xử trí! Nhưng Thọ Nhi lớn lên dưới sự cưng chiều của ngài, xin ngài giữ lại cho nó một mạng. Xin ngài đừng g.i.ế.c nó, nó mới năm tuổi thôi mà…”Thuần Minh Đế hung hăng đá văng tay nàng ra, lồng ng.ực như bị lửa thiêu đốt: “Đồ dâm phụ nhà ngươi, dám tằng tĩu với nam nhân khác sau lưng trẫm!”Ông ta đã mất hết lý trí,  xoay người tại chỗ hai vòng, trực tiếp rút đao trong tay thị vệ bên cạnh, vung về phía cổ Ngọc Tần.Vân Quỳ sợ hãi vội vàng tránh ánh mắt đi.Có tiếng lưỡi d.a.o rạch qua da thịt truyền đến bên tai.Khi mở mắt ra lần nữa, nàng chỉ thấy m.á.u tươi văng khắp nơi, theo sau đó là tiếng khóc chói tai gần như tan vỡ của một người phụ nữ.“Hoài Xuyên!”Tạ Hoài Xuyên đã đỡ nhát d.a.o đó cho Ngọc Tần.Thấy cảnh này, Thuần Minh Đế nhắm mắt thật chặt.Tạ Hoài Xuyên đỡ d.a.o cho nàng ta, còn Ngọc Tần lại dám gọi thẳng tên hắn ta!Ông ta còn gì mà không hiểu nữa.Trong lòng Tạ Hoài Xuyên đầy phẫn hận và không cam tâm, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn và giận dữ. Tuy nhiên ánh mắt cuối cùng của hắn ta nhìn Ngọc Tần trước khi c.h.ế.t lại vô cùng dịu dàng.Ngọc Tần sờ bàn tay đầy máu, ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của Tạ Hoài Xuyên, cả người run lên, đôi mắt đau khổ trống rỗng chợt lộ ra vẻ kiên quyết.Nàng ta vu.ốt ve đầu Cửu hoàng tử, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Thái Tử: “Xin điện hạ giữ lời…”Vân Quỳ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay ấm áp mạnh mẽ kéo ra phía sau.Nàng lại nghe thấy tiếng “bụp” trầm đục của lưỡi d.a.o đ.â.m vào thịt, từ khe hở nhìn thấy m.á.u tươi đầy đất, cũng nghe thấy tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của Cửu hoàng tử.“Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng chết!”Ngọc Tần cũng đi theo Tạ Hoài Xuyên.Bên tai là tiếng khóc thét của Cửu hoàng tử, cả căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tươi, m.á.u gần như tràn đến đầu ngón chân nàng.Nàng lại tận mắt chứng kiến một cái chết.Mặt Vân Quỳ trắng bệch, tim thoáng run run.Mặc dù nàng không quen biết hai người này, nhưng thường xuyên nhìn thấy họ trong giấc mơ. Hai người còn sống sờ sờ c.h.ế.t ngay trước mắt nàng, thậm chí thân thế của Cửu hoàng tử, cũng là nàng phát hiện ra trong giấc mơ.Cái c.h.ế.t của Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu không thể nói là không liên quan đến nàng.Tay chân Vân Quỳ lạnh cóng, đột nhiên cực kì sợ hãi khi ở lại đây.Thuần Minh Đế trừng mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, vẻ mặt ôn hòa thanh nhã ngày thường gần như dữ tợn: “Đúng là đôi cẩu nam nữ cùng sống cùng chết, quấn quýt không tời!”Cửu hoàng tử quỳ trên đất khóc lóc bất lực, toàn thân nhuộm m.á.u tươi, thân thể nhỏ bé mập mạp quay lại, dùng sức lay lay chân ông ta: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Sao mẹ lại chết? Sao người không cứu mẹ!”Thuần Minh Đế lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, trong mắt toàn hàn ý thấu xương.Sủng phi tư thông với người khác, tâm phúc tín nhiệm nhất làm ô uế hậu cung của ông ta, ngay cả đứa con út ông ta nuôi dưỡng năm năm và yêu thương nhất, cũng không phải con ruột của ông ta!Tôn nghiêm của đế vương bị chà đạp không thương tiếc, làm sao ông ta có thể bình tĩnh được!Còn những người trong điện này, có phải bọn họ đều đang xem trò cười của ông ta không!Thuần Minh Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, trong mắt bừng bừng sát khí: “Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa thiên điện, chuyện hôm nay không ai được phép tiết lộ ra ngoài! Tất cả cung nhân nhìn thấy, nghe thấy đểu lập tức xử tử tại chỗ…”“Bệ hạ.” Thuần Minh Đế còn chưa nói xong, đã bị Thái tử cắt ngang, “Trò vui xem xong rồi, xử lý thế nào là chuyện của Bệ hạ. Người của cô, cô mang đi trước.”Thuần Minh Đế rốt cuộc cũng không thể giữ được vẻ mặt, cơn giận trong lòng như hồng thủy vỡ đê, nuốt chửng hết lý trí của ông ta.Hôm nay ông ta mất hết mặt mũi, uy tín tan tành, tất cả mọi chuyện đều do Thái Tử bày mưu tính kế!Trên đời này không có ai dám đối diện trực tiếp với cơn giận dữ của đế vương, cũng chỉ có Thái tử là dám làm ngơ trước lệnh phong khẩu của hoàng đế, mang người của mình rời đi.Khi Vân Quỳ hoàn hồn lại, ngón tay lạnh lẽo của nàng đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm chặt.Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, một cảm giác bao bọc xa lạ. Nàng ngơ ngác nhìn hắn dắt đi, rời khỏi trung tâm của cơn bão táp này.Trong ký ức, Thái tử điện hạ dường như chưa bao giờ nắm tay nàng.Từ trước đến nay đều là nàng theo sát phía sau, lẽo đẽo đi theo hắn.「Chẳng lẽ là đánh một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo ngọt à?」「Cố ý dẫn ta đến xem, đây chính là kết cục của việc tư thông với người khác. Nếu ta còn dám gặp gỡ các thị vệ nữa, Thái tử điện hạ nhất định sẽ khiến ta m.á.u chảy tại chỗ!」Mặt Vân Quỳ đầy vẻ hoảng sợ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh.Thái tử: “…”

Chương 127