“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 143
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Nghe thấy tiếng nàng, khóe mắt Thái tử không khỏi giật giật.Câu “làm lại lần nữa” trong lòng nàng, có phải là ý hắn nghĩ không?Hắn không triệu kiến vài ngày, nàng cũng yên tâm thoải mái ở lì trong phòng của mình, nửa tháng qua không hề bước chân vào Thừa Quang Điện một bước.Không phải nàng rất thân với Tào Nguyên Lộc sao? Vậy mà chưa từng nghĩ đến việc nhiều lời hỏi một câu nguyên do, mỗi ngày vẫn cứ ăn ngủ như thường.Nghĩ đến đây, ánh mắt Thái tử không khỏi lạnh lẽo, quay sang Tào Nguyên Lộc nói: “Ngươi gọi nàng đến làm gì?”Tào Nguyên Lộc vội vàng kiếm cớ: “Đức Thuận bị nô tài phái đi Phủ Nội Vụ rồi, Thừa Quang Điện thiếu người, nô tài sợ hầu hạ không chu đáo nên mới tự chủ mời Vân Quỳ cô nương đến.”「Nô tài đi mời người, ngài có ngăn cản câu nào đâu!」Vân Quỳ buồn bã cúi đầu.「Hóa ra điện hạ căn bản không hề nghĩ đến việc gọi ta vào hầu hạ, uổng công ta mừng hụt một phen.」Ánh mắt Thái tử khẽ lóe lên.Vui mừng ư?Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”Vân Quỳ: “Nô tỳ…”「Ta có thể thị tẩm mà!」Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, lồng ng.ực tựa như bị bàn tay nhỏ bé mềm mại kia cào nhẹ một cái. Một cơn ngứa ran tinh tế xuất hiện lan tỏa trong huyết mạch, thậm chí hắn còn cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể âm ỉ nóng lên, gần như không thể kiềm chế.Hắn khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản không gợn sóng: “Đêm nay cô phải xuất cung, ngươi đi theo đi.”Vân Quỳ mặt đầy kinh hỉ: “Xuất… xuất cung?”「Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngoài cung chẳng phải rất náo nhiệt sao! Ta có thể đi dạo phố ngắm đèn hoa rồi!」Từ đầu tháng giêng đến nay, Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, trừng trị không ít quan lại, ngay cả nhà Quốc cữu, tâm phúc một thời của hoàng đế cũng bị xét nhà tước vị. Thậm chí còn lan truyền chuyện xấu của Thế tử Ninh Đức Hầu và phi tần. Cung nhân nhìn mặt đoán ý, cũng biết không nên trương đèn kết hoa ăn mừng rầm rộ vào lúc này. Bởi vậy, Thái Hòa Môn và Ngự Hoa Viên vốn náo nhiệt tưng bừng những năm trước đều không tổ chức hội hoa đăng.Nhắc đến xuất cung, Thái tử thấy đôi mắt hạnh long lanh của thiếu nữ ánh lên vẻ rạng rỡ, đôi môi anh đào khẽ cong lên, nụ cười tươi tắn như hoa, đặc biệt là bộ váy hải đường đỏ thắm này càng tôn lên làn da trắng như tuyết, cổ ngọc như sứ.Hoạ thuỷ này nghênh ngang khắp nơi, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt. Mà hắn vốn định cải trang ra ngoài, không muốn gây sự chú ý của dân chúng.Thái tử nhíu mày nói: “Cô có công việc, chỉ cần trang phục đơn giản là được, bộ đồ của ngươi… quá lòe loẹt.”Vân Quỳ sờ sờ búi tóc tai thỏ bên tai, lại nhìn bộ váy áo bình thường nhất này, sao lại lòe loẹt chứ?Thái tử: “Xuống chuẩn bị đi.”「Nhưng ta cũng không có y phục nào thích hợp để mặc khi xuất cung cả.」Vân Quỳ trở về phòng ngủ, lục tung rương tìm quần áo, nhưng nàng đã vào cung từ năm mười tuổi, từ đó chưa từng bước chân ra khỏi Tử Cấm Thành nửa bước. Trong rương phần lớn đều là cung phục do Phủ Nội Vụ thống nhất may từ khi nàng nhập cung, còn có vài bộ là y phục Hoàng hậu ban thưởng trước đây, nhưng Thái tử điện hạ lại chê lòe loẹt…Đang định chọn một bộ đồ cũ mặc tạm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là Lan Tú – người hầu hạ ở Thừa Quang Điện.Lan Tú dẫn theo một cung nữ, bưng một chồng y phục dày cộm đi vào: “Đây là y phục Thái tử điện hạ ban thưởng cho cô nương. Có mấy bộ là Phủ Nội Vụ chuẩn bị cho các cung nữ thị tẩm, còn bộ này, điện hạ hạ lệnh nói là để cô nương mặc khi xuất cung tối nay.”Vân Quỳ ngạc nhiên nhận lấy, đợi người đi khỏi, nàng nâng lên giường trải từng bộ một ra, có đến sáu bộ y phục!Trong đó có bốn bộ áo ấm dày dặn mặc mùa đông, hai bộ mỏng hơn một chút, đầu xuân có thể mặc.Nàng tỉ mỉ xem xét, bộ váy áo xuất cung kia tuy là màu cánh sen nhạt thanh tao, hoa văn lại là hoa trà thêu chìm bằng chỉ bạc. Những bộ còn lại đều là chất liệu thượng hạng, màu tím tử đằng, màu xanh lam sẫm, màu vàng đỏ, màu xanh tuyết, năm màu rực rỡ, khiến người ta hoa cả mắt.Khó có cơ hội xuất cung, nàng còn tưởng rằng chỉ có thể mặc bộ đồ rách nát ra ngoài, không ngờ Thái tử điện hạ cũng rất hiểu ý nàng.Vân Quỳ thay bộ váy áo màu cánh sen nhạt, vui vẻ đi đến ngoài Đông Hoa Môn, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa gỗ mun lộng lẫy trang nghiêm lặng lẽ dừng trong màn đêm.Hai con tuấn mã toàn thân đen bóng như mun, bốn góc xe ngựa treo những chiếc đèn lồng lục giác lưu ly tinh xảo lộng lẫy. Trong đêm tối, chuông đồng hình đầu thú tựa như những con mãnh thú đang ẩn mình, dường như cũng nhiễm phong thái trầm lạnh uy nghiêm của chủ nhân.Vân Quỳ ngập ngừng không dám tiến lên.Tào Nguyên Lộc bước tới cười nói: “Cô nương lên xe đi, điện hạ đang đợi cô nương trong xe.”Vân Quỳ ngạc nhiên: “Nô tỳ cũng lên xe ngựa?”Nàng có thân phận gì mà ngồi chung xe ngựa với Thái tử chứ?! Nàng còn tưởng mình phải đi bộ theo xe suốt đường cơ.Tào Nguyên Lộc giơ tay cười nói: “Mời cô nương.”Lúc này Vân Quỳ này mới cẩn thận lên xe, vén tấm màn gấm màu xanh đen thêu vân lên, thấy Thái tử ngồi trên nệm mềm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc bộ cẩm bào màu đen tuyền ánh kim, thắt đai ngọc đen, gương mặt lạnh lùng, quý khí bức người.Tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh về hướng phố chính.Vân Quỳ nhẹ tay nhẹ chân ngồi gần lại, ánh mắt rơi vào những vòng tròn thêu chỉ vàng trên tay áo hắn.「Đã bảo là không phô trương trên phố mà? Ngài thì mặc một thân gấm vóc lộng lẫy, lại bắt ta mặc đồ thanh tao thế này, chẳng lẽ sợ ta lấn át phong thái của ngài sao?」
Nghe thấy tiếng nàng, khóe mắt Thái tử không khỏi giật giật.
Câu “làm lại lần nữa” trong lòng nàng, có phải là ý hắn nghĩ không?
Hắn không triệu kiến vài ngày, nàng cũng yên tâm thoải mái ở lì trong phòng của mình, nửa tháng qua không hề bước chân vào Thừa Quang Điện một bước.
Không phải nàng rất thân với Tào Nguyên Lộc sao? Vậy mà chưa từng nghĩ đến việc nhiều lời hỏi một câu nguyên do, mỗi ngày vẫn cứ ăn ngủ như thường.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thái tử không khỏi lạnh lẽo, quay sang Tào Nguyên Lộc nói: “Ngươi gọi nàng đến làm gì?”
Tào Nguyên Lộc vội vàng kiếm cớ: “Đức Thuận bị nô tài phái đi Phủ Nội Vụ rồi, Thừa Quang Điện thiếu người, nô tài sợ hầu hạ không chu đáo nên mới tự chủ mời Vân Quỳ cô nương đến.”
「Nô tài đi mời người, ngài có ngăn cản câu nào đâu!」
Vân Quỳ buồn bã cúi đầu.
「Hóa ra điện hạ căn bản không hề nghĩ đến việc gọi ta vào hầu hạ, uổng công ta mừng hụt một phen.」
Ánh mắt Thái tử khẽ lóe lên.
Vui mừng ư?
Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”
Vân Quỳ: “Nô tỳ…”
「Ta có thể thị tẩm mà!」
Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, lồng ng.ực tựa như bị bàn tay nhỏ bé mềm mại kia cào nhẹ một cái. Một cơn ngứa ran tinh tế xuất hiện lan tỏa trong huyết mạch, thậm chí hắn còn cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể âm ỉ nóng lên, gần như không thể kiềm chế.
Hắn khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản không gợn sóng: “Đêm nay cô phải xuất cung, ngươi đi theo đi.”
Vân Quỳ mặt đầy kinh hỉ: “Xuất… xuất cung?”
「Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngoài cung chẳng phải rất náo nhiệt sao! Ta có thể đi dạo phố ngắm đèn hoa rồi!」
Từ đầu tháng giêng đến nay, Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, trừng trị không ít quan lại, ngay cả nhà Quốc cữu, tâm phúc một thời của hoàng đế cũng bị xét nhà tước vị. Thậm chí còn lan truyền chuyện xấu của Thế tử Ninh Đức Hầu và phi tần. Cung nhân nhìn mặt đoán ý, cũng biết không nên trương đèn kết hoa ăn mừng rầm rộ vào lúc này. Bởi vậy, Thái Hòa Môn và Ngự Hoa Viên vốn náo nhiệt tưng bừng những năm trước đều không tổ chức hội hoa đăng.
Nhắc đến xuất cung, Thái tử thấy đôi mắt hạnh long lanh của thiếu nữ ánh lên vẻ rạng rỡ, đôi môi anh đào khẽ cong lên, nụ cười tươi tắn như hoa, đặc biệt là bộ váy hải đường đỏ thắm này càng tôn lên làn da trắng như tuyết, cổ ngọc như sứ.
Hoạ thuỷ này nghênh ngang khắp nơi, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt. Mà hắn vốn định cải trang ra ngoài, không muốn gây sự chú ý của dân chúng.
Thái tử nhíu mày nói: “Cô có công việc, chỉ cần trang phục đơn giản là được, bộ đồ của ngươi… quá lòe loẹt.”
Vân Quỳ sờ sờ búi tóc tai thỏ bên tai, lại nhìn bộ váy áo bình thường nhất này, sao lại lòe loẹt chứ?
Thái tử: “Xuống chuẩn bị đi.”
「Nhưng ta cũng không có y phục nào thích hợp để mặc khi xuất cung cả.」
Vân Quỳ trở về phòng ngủ, lục tung rương tìm quần áo, nhưng nàng đã vào cung từ năm mười tuổi, từ đó chưa từng bước chân ra khỏi Tử Cấm Thành nửa bước. Trong rương phần lớn đều là cung phục do Phủ Nội Vụ thống nhất may từ khi nàng nhập cung, còn có vài bộ là y phục Hoàng hậu ban thưởng trước đây, nhưng Thái tử điện hạ lại chê lòe loẹt…
Đang định chọn một bộ đồ cũ mặc tạm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là Lan Tú – người hầu hạ ở Thừa Quang Điện.
Lan Tú dẫn theo một cung nữ, bưng một chồng y phục dày cộm đi vào: “Đây là y phục Thái tử điện hạ ban thưởng cho cô nương. Có mấy bộ là Phủ Nội Vụ chuẩn bị cho các cung nữ thị tẩm, còn bộ này, điện hạ hạ lệnh nói là để cô nương mặc khi xuất cung tối nay.”
Vân Quỳ ngạc nhiên nhận lấy, đợi người đi khỏi, nàng nâng lên giường trải từng bộ một ra, có đến sáu bộ y phục!
Trong đó có bốn bộ áo ấm dày dặn mặc mùa đông, hai bộ mỏng hơn một chút, đầu xuân có thể mặc.
Nàng tỉ mỉ xem xét, bộ váy áo xuất cung kia tuy là màu cánh sen nhạt thanh tao, hoa văn lại là hoa trà thêu chìm bằng chỉ bạc. Những bộ còn lại đều là chất liệu thượng hạng, màu tím tử đằng, màu xanh lam sẫm, màu vàng đỏ, màu xanh tuyết, năm màu rực rỡ, khiến người ta hoa cả mắt.
Khó có cơ hội xuất cung, nàng còn tưởng rằng chỉ có thể mặc bộ đồ rách nát ra ngoài, không ngờ Thái tử điện hạ cũng rất hiểu ý nàng.
Vân Quỳ thay bộ váy áo màu cánh sen nhạt, vui vẻ đi đến ngoài Đông Hoa Môn, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa gỗ mun lộng lẫy trang nghiêm lặng lẽ dừng trong màn đêm.
Hai con tuấn mã toàn thân đen bóng như mun, bốn góc xe ngựa treo những chiếc đèn lồng lục giác lưu ly tinh xảo lộng lẫy. Trong đêm tối, chuông đồng hình đầu thú tựa như những con mãnh thú đang ẩn mình, dường như cũng nhiễm phong thái trầm lạnh uy nghiêm của chủ nhân.
Vân Quỳ ngập ngừng không dám tiến lên.
Tào Nguyên Lộc bước tới cười nói: “Cô nương lên xe đi, điện hạ đang đợi cô nương trong xe.”
Vân Quỳ ngạc nhiên: “Nô tỳ cũng lên xe ngựa?”
Nàng có thân phận gì mà ngồi chung xe ngựa với Thái tử chứ?! Nàng còn tưởng mình phải đi bộ theo xe suốt đường cơ.
Tào Nguyên Lộc giơ tay cười nói: “Mời cô nương.”
Lúc này Vân Quỳ này mới cẩn thận lên xe, vén tấm màn gấm màu xanh đen thêu vân lên, thấy Thái tử ngồi trên nệm mềm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc bộ cẩm bào màu đen tuyền ánh kim, thắt đai ngọc đen, gương mặt lạnh lùng, quý khí bức người.
Tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh về hướng phố chính.
Vân Quỳ nhẹ tay nhẹ chân ngồi gần lại, ánh mắt rơi vào những vòng tròn thêu chỉ vàng trên tay áo hắn.
「Đã bảo là không phô trương trên phố mà? Ngài thì mặc một thân gấm vóc lộng lẫy, lại bắt ta mặc đồ thanh tao thế này, chẳng lẽ sợ ta lấn át phong thái của ngài sao?」
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Nghe thấy tiếng nàng, khóe mắt Thái tử không khỏi giật giật.Câu “làm lại lần nữa” trong lòng nàng, có phải là ý hắn nghĩ không?Hắn không triệu kiến vài ngày, nàng cũng yên tâm thoải mái ở lì trong phòng của mình, nửa tháng qua không hề bước chân vào Thừa Quang Điện một bước.Không phải nàng rất thân với Tào Nguyên Lộc sao? Vậy mà chưa từng nghĩ đến việc nhiều lời hỏi một câu nguyên do, mỗi ngày vẫn cứ ăn ngủ như thường.Nghĩ đến đây, ánh mắt Thái tử không khỏi lạnh lẽo, quay sang Tào Nguyên Lộc nói: “Ngươi gọi nàng đến làm gì?”Tào Nguyên Lộc vội vàng kiếm cớ: “Đức Thuận bị nô tài phái đi Phủ Nội Vụ rồi, Thừa Quang Điện thiếu người, nô tài sợ hầu hạ không chu đáo nên mới tự chủ mời Vân Quỳ cô nương đến.”「Nô tài đi mời người, ngài có ngăn cản câu nào đâu!」Vân Quỳ buồn bã cúi đầu.「Hóa ra điện hạ căn bản không hề nghĩ đến việc gọi ta vào hầu hạ, uổng công ta mừng hụt một phen.」Ánh mắt Thái tử khẽ lóe lên.Vui mừng ư?Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”Vân Quỳ: “Nô tỳ…”「Ta có thể thị tẩm mà!」Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, lồng ng.ực tựa như bị bàn tay nhỏ bé mềm mại kia cào nhẹ một cái. Một cơn ngứa ran tinh tế xuất hiện lan tỏa trong huyết mạch, thậm chí hắn còn cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể âm ỉ nóng lên, gần như không thể kiềm chế.Hắn khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản không gợn sóng: “Đêm nay cô phải xuất cung, ngươi đi theo đi.”Vân Quỳ mặt đầy kinh hỉ: “Xuất… xuất cung?”「Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngoài cung chẳng phải rất náo nhiệt sao! Ta có thể đi dạo phố ngắm đèn hoa rồi!」Từ đầu tháng giêng đến nay, Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, trừng trị không ít quan lại, ngay cả nhà Quốc cữu, tâm phúc một thời của hoàng đế cũng bị xét nhà tước vị. Thậm chí còn lan truyền chuyện xấu của Thế tử Ninh Đức Hầu và phi tần. Cung nhân nhìn mặt đoán ý, cũng biết không nên trương đèn kết hoa ăn mừng rầm rộ vào lúc này. Bởi vậy, Thái Hòa Môn và Ngự Hoa Viên vốn náo nhiệt tưng bừng những năm trước đều không tổ chức hội hoa đăng.Nhắc đến xuất cung, Thái tử thấy đôi mắt hạnh long lanh của thiếu nữ ánh lên vẻ rạng rỡ, đôi môi anh đào khẽ cong lên, nụ cười tươi tắn như hoa, đặc biệt là bộ váy hải đường đỏ thắm này càng tôn lên làn da trắng như tuyết, cổ ngọc như sứ.Hoạ thuỷ này nghênh ngang khắp nơi, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt. Mà hắn vốn định cải trang ra ngoài, không muốn gây sự chú ý của dân chúng.Thái tử nhíu mày nói: “Cô có công việc, chỉ cần trang phục đơn giản là được, bộ đồ của ngươi… quá lòe loẹt.”Vân Quỳ sờ sờ búi tóc tai thỏ bên tai, lại nhìn bộ váy áo bình thường nhất này, sao lại lòe loẹt chứ?Thái tử: “Xuống chuẩn bị đi.”「Nhưng ta cũng không có y phục nào thích hợp để mặc khi xuất cung cả.」Vân Quỳ trở về phòng ngủ, lục tung rương tìm quần áo, nhưng nàng đã vào cung từ năm mười tuổi, từ đó chưa từng bước chân ra khỏi Tử Cấm Thành nửa bước. Trong rương phần lớn đều là cung phục do Phủ Nội Vụ thống nhất may từ khi nàng nhập cung, còn có vài bộ là y phục Hoàng hậu ban thưởng trước đây, nhưng Thái tử điện hạ lại chê lòe loẹt…Đang định chọn một bộ đồ cũ mặc tạm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là Lan Tú – người hầu hạ ở Thừa Quang Điện.Lan Tú dẫn theo một cung nữ, bưng một chồng y phục dày cộm đi vào: “Đây là y phục Thái tử điện hạ ban thưởng cho cô nương. Có mấy bộ là Phủ Nội Vụ chuẩn bị cho các cung nữ thị tẩm, còn bộ này, điện hạ hạ lệnh nói là để cô nương mặc khi xuất cung tối nay.”Vân Quỳ ngạc nhiên nhận lấy, đợi người đi khỏi, nàng nâng lên giường trải từng bộ một ra, có đến sáu bộ y phục!Trong đó có bốn bộ áo ấm dày dặn mặc mùa đông, hai bộ mỏng hơn một chút, đầu xuân có thể mặc.Nàng tỉ mỉ xem xét, bộ váy áo xuất cung kia tuy là màu cánh sen nhạt thanh tao, hoa văn lại là hoa trà thêu chìm bằng chỉ bạc. Những bộ còn lại đều là chất liệu thượng hạng, màu tím tử đằng, màu xanh lam sẫm, màu vàng đỏ, màu xanh tuyết, năm màu rực rỡ, khiến người ta hoa cả mắt.Khó có cơ hội xuất cung, nàng còn tưởng rằng chỉ có thể mặc bộ đồ rách nát ra ngoài, không ngờ Thái tử điện hạ cũng rất hiểu ý nàng.Vân Quỳ thay bộ váy áo màu cánh sen nhạt, vui vẻ đi đến ngoài Đông Hoa Môn, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa gỗ mun lộng lẫy trang nghiêm lặng lẽ dừng trong màn đêm.Hai con tuấn mã toàn thân đen bóng như mun, bốn góc xe ngựa treo những chiếc đèn lồng lục giác lưu ly tinh xảo lộng lẫy. Trong đêm tối, chuông đồng hình đầu thú tựa như những con mãnh thú đang ẩn mình, dường như cũng nhiễm phong thái trầm lạnh uy nghiêm của chủ nhân.Vân Quỳ ngập ngừng không dám tiến lên.Tào Nguyên Lộc bước tới cười nói: “Cô nương lên xe đi, điện hạ đang đợi cô nương trong xe.”Vân Quỳ ngạc nhiên: “Nô tỳ cũng lên xe ngựa?”Nàng có thân phận gì mà ngồi chung xe ngựa với Thái tử chứ?! Nàng còn tưởng mình phải đi bộ theo xe suốt đường cơ.Tào Nguyên Lộc giơ tay cười nói: “Mời cô nương.”Lúc này Vân Quỳ này mới cẩn thận lên xe, vén tấm màn gấm màu xanh đen thêu vân lên, thấy Thái tử ngồi trên nệm mềm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc bộ cẩm bào màu đen tuyền ánh kim, thắt đai ngọc đen, gương mặt lạnh lùng, quý khí bức người.Tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh về hướng phố chính.Vân Quỳ nhẹ tay nhẹ chân ngồi gần lại, ánh mắt rơi vào những vòng tròn thêu chỉ vàng trên tay áo hắn.「Đã bảo là không phô trương trên phố mà? Ngài thì mặc một thân gấm vóc lộng lẫy, lại bắt ta mặc đồ thanh tao thế này, chẳng lẽ sợ ta lấn át phong thái của ngài sao?」