“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 164
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ ngủ một giấc đến trưa, cuối cùng chậm rãi mở mắt, nhưng chân vừa động đậy một chút, cả người đau nhức như rời ra.Lan Tú vào hầu hạ nàng rửa mặt, thấy búi tóc nàng rối bời, đôi mắt đỏ hoe, trên cổ vai trắng như tuyết đầy những vết lấm tấm. Nàng ta nhớ đến tiếng r.ên rỉ khe khẽ trong điện đêm qua, không nhịn được mà đỏ mặt.Được Thái tử ân sủng một đêm, còn dám ngủ đến trưa trên long sàng của Thái tử, xưa nay cũng coi như nàng là người đầu tiên.Lan Tú đặt khay xuống, “Điện hạ để lại thuốc mỡ, nô tỳ bôi cho cô nương một chút nhé?”Vân Quỳ tưởng là bô vết đỏ trên người, không nghĩ ngợi gì bèn đáp ứng. Không ngờ Lan Tú lại trực tiếp vén váy dưới của nàng lên, dọa nàng rụt người về phía sau, động tác kéo này lại khiến những cơn đau dày đặc kéo đến.Nàng chưa từng được người khác hầu hạ chuyện này, để người khác nhìn thấy nơi đó cũng thật xấu hổ, nàng cố nhịn nói: “Ta tự làm.”Lan Tú chỉ có thể đặt thuốc mỡ xuống.Vân Quỳ dùng đầu ngón tay lấy một ít, cúi đầu nhìn không rõ chỗ, chỉ cảm thấy chỗ kia sưng đỏ hơi nóng, thuốc mỡ mát lạnh bôi lên, cơn đau rát mới tan đi vài phần.Thật khó tưởng tượng nơi đó đã trải qua những chuyện gì. Chính bản thân nàng cũng tò mò, nhìn nơi nhỏ bé mỏng manh kia, thế mà có thể chịu đựng được dương phong của hắn xâm nhập thẳng vào.Nàng nhớ tối qua dường như hắn đã dùng thứ gì đó, quả thật thông suốt hơn nhiều so với đêm giao thừa.Thực ra mới đầu cũng coi như cảm nhận được khoái lạc chưa từng có, chỉ là sau đó không biết vì sao, hỏi mấy câu liên quan đến tiếng lòng, dường như lại khiến hắn không vui. Tóm lại là người này thất thường, lại bắt đầu không ngừng nghỉ mà bắt nạt nàng…Vừa hồi tưởng như vậy, nơi vừa bôi thuốc mỡ lại ấm nóng, có mạch nước ngầm trào dâng. Nàng đỏ mặt, vội vàng lấy khăn tay lau sạch.Bôi thuốc xong, Vân Quỳ uống chút cháo. Sau khi khôi phục chút sức lực và tỉnh táo, nàng lại bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc hắn có thuật đọc tâm như trong lời đồn hay không.Nếu không có, sao lại trùng hợp đến vậy, lần nào cũng có thể nhìn thấu chính xác suy nghĩ trong lòng nàng?Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đợi hắn về sẽ thử dò xét thêm vài lần.Chạng vạng, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Vân Quỳ hứng thú hừng hực định đi tìm tòi, nhưng khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông đập vào mắt, hai chân không nghe lời của nàng lại bắt đầu run rẩy nhẹ.Thái tử không tỏ vẻ gì nhìn sang, “Bôi thuốc rồi chứ?”Vân Quỳ nuốt nước miếng: “Bôi rồi.”Tiếng lòng khởi động!「Buồn cười! Ta hành động tự do, có thể chạy có thể nhảy, chút xíu đồ kia làm khó được ta sao? Còn cần phải bôi thuốc à? Thái tử điện hạ ngài cũng coi thường ta quá rồi đấy!」Thái tử nhớ lại dáng vẻ mềm nhũn như bùn của nàng đêm qua, khẽ cười khẩy một tiếng: “Được, dùng bữa thôi.”Vân Quỳ: “…”Trên bàn ăn, Vân Quỳ múc một bát canh vân mẫu đưa đến trước mặt hắn, “Điện hạ uống chút canh làm dịu cổ họng đi ạ. Tào công công nói canh vân mẫu này tốt cho chứng đau đầu của điện hạ.”「Trong canh bỏ xuân dược rồi đấy, ngài cứ uống đi!」Nàng trơ mắt nhìn Thái tử không chút biểu cảm nhấp một ngụm.Không phải, cái này cũng uống?!Chẳng lẽ thật sự không có thuật đọc tâm?Để phòng bất trắc, Vân Quỳ suy nghĩ một lát, lại mạnh dạn thầm nghĩ trong lòng: 「Trẫm thấy ngươi hầu hạ cũng thường thôi, Tiêu quý phi, ngươi có nên tự kiểm điểm lại không? Thị vệ bên ngoài người nào người nấy đều hơn ngươi…」Tiếng lòng vừa dứt, một tiếng “cạch” giòn tan vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện.Thái tử không nặng không nhẹ đặt chén canh trong tay xuống, trong mắt lóe lên vẻ âm u khó hiểu, nhìn chằm chằm nàng nói: “Nếu ngươi không muốn dùng bữa, chúng ta có thể tiếp tục làm.”Vân Quỳ: “…”
Vân Quỳ ngủ một giấc đến trưa, cuối cùng chậm rãi mở mắt, nhưng chân vừa động đậy một chút, cả người đau nhức như rời ra.
Lan Tú vào hầu hạ nàng rửa mặt, thấy búi tóc nàng rối bời, đôi mắt đỏ hoe, trên cổ vai trắng như tuyết đầy những vết lấm tấm. Nàng ta nhớ đến tiếng r.ên rỉ khe khẽ trong điện đêm qua, không nhịn được mà đỏ mặt.
Được Thái tử ân sủng một đêm, còn dám ngủ đến trưa trên long sàng của Thái tử, xưa nay cũng coi như nàng là người đầu tiên.
Lan Tú đặt khay xuống, “Điện hạ để lại thuốc mỡ, nô tỳ bôi cho cô nương một chút nhé?”
Vân Quỳ tưởng là bô vết đỏ trên người, không nghĩ ngợi gì bèn đáp ứng. Không ngờ Lan Tú lại trực tiếp vén váy dưới của nàng lên, dọa nàng rụt người về phía sau, động tác kéo này lại khiến những cơn đau dày đặc kéo đến.
Nàng chưa từng được người khác hầu hạ chuyện này, để người khác nhìn thấy nơi đó cũng thật xấu hổ, nàng cố nhịn nói: “Ta tự làm.”
Lan Tú chỉ có thể đặt thuốc mỡ xuống.
Vân Quỳ dùng đầu ngón tay lấy một ít, cúi đầu nhìn không rõ chỗ, chỉ cảm thấy chỗ kia sưng đỏ hơi nóng, thuốc mỡ mát lạnh bôi lên, cơn đau rát mới tan đi vài phần.
Thật khó tưởng tượng nơi đó đã trải qua những chuyện gì. Chính bản thân nàng cũng tò mò, nhìn nơi nhỏ bé mỏng manh kia, thế mà có thể chịu đựng được dương phong của hắn xâm nhập thẳng vào.
Nàng nhớ tối qua dường như hắn đã dùng thứ gì đó, quả thật thông suốt hơn nhiều so với đêm giao thừa.
Thực ra mới đầu cũng coi như cảm nhận được khoái lạc chưa từng có, chỉ là sau đó không biết vì sao, hỏi mấy câu liên quan đến tiếng lòng, dường như lại khiến hắn không vui. Tóm lại là người này thất thường, lại bắt đầu không ngừng nghỉ mà bắt nạt nàng…
Vừa hồi tưởng như vậy, nơi vừa bôi thuốc mỡ lại ấm nóng, có mạch nước ngầm trào dâng. Nàng đỏ mặt, vội vàng lấy khăn tay lau sạch.
Bôi thuốc xong, Vân Quỳ uống chút cháo. Sau khi khôi phục chút sức lực và tỉnh táo, nàng lại bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc hắn có thuật đọc tâm như trong lời đồn hay không.
Nếu không có, sao lại trùng hợp đến vậy, lần nào cũng có thể nhìn thấu chính xác suy nghĩ trong lòng nàng?
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đợi hắn về sẽ thử dò xét thêm vài lần.
Chạng vạng, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Vân Quỳ hứng thú hừng hực định đi tìm tòi, nhưng khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông đập vào mắt, hai chân không nghe lời của nàng lại bắt đầu run rẩy nhẹ.
Thái tử không tỏ vẻ gì nhìn sang, “Bôi thuốc rồi chứ?”
Vân Quỳ nuốt nước miếng: “Bôi rồi.”
Tiếng lòng khởi động!
「Buồn cười! Ta hành động tự do, có thể chạy có thể nhảy, chút xíu đồ kia làm khó được ta sao? Còn cần phải bôi thuốc à? Thái tử điện hạ ngài cũng coi thường ta quá rồi đấy!」
Thái tử nhớ lại dáng vẻ mềm nhũn như bùn của nàng đêm qua, khẽ cười khẩy một tiếng: “Được, dùng bữa thôi.”
Vân Quỳ: “…”
Trên bàn ăn, Vân Quỳ múc một bát canh vân mẫu đưa đến trước mặt hắn, “Điện hạ uống chút canh làm dịu cổ họng đi ạ. Tào công công nói canh vân mẫu này tốt cho chứng đau đầu của điện hạ.”
「Trong canh bỏ xuân dược rồi đấy, ngài cứ uống đi!」
Nàng trơ mắt nhìn Thái tử không chút biểu cảm nhấp một ngụm.
Không phải, cái này cũng uống?!
Chẳng lẽ thật sự không có thuật đọc tâm?
Để phòng bất trắc, Vân Quỳ suy nghĩ một lát, lại mạnh dạn thầm nghĩ trong lòng: 「Trẫm thấy ngươi hầu hạ cũng thường thôi, Tiêu quý phi, ngươi có nên tự kiểm điểm lại không? Thị vệ bên ngoài người nào người nấy đều hơn ngươi…」
Tiếng lòng vừa dứt, một tiếng “cạch” giòn tan vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện.
Thái tử không nặng không nhẹ đặt chén canh trong tay xuống, trong mắt lóe lên vẻ âm u khó hiểu, nhìn chằm chằm nàng nói: “Nếu ngươi không muốn dùng bữa, chúng ta có thể tiếp tục làm.”
Vân Quỳ: “…”
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Vân Quỳ ngủ một giấc đến trưa, cuối cùng chậm rãi mở mắt, nhưng chân vừa động đậy một chút, cả người đau nhức như rời ra.Lan Tú vào hầu hạ nàng rửa mặt, thấy búi tóc nàng rối bời, đôi mắt đỏ hoe, trên cổ vai trắng như tuyết đầy những vết lấm tấm. Nàng ta nhớ đến tiếng r.ên rỉ khe khẽ trong điện đêm qua, không nhịn được mà đỏ mặt.Được Thái tử ân sủng một đêm, còn dám ngủ đến trưa trên long sàng của Thái tử, xưa nay cũng coi như nàng là người đầu tiên.Lan Tú đặt khay xuống, “Điện hạ để lại thuốc mỡ, nô tỳ bôi cho cô nương một chút nhé?”Vân Quỳ tưởng là bô vết đỏ trên người, không nghĩ ngợi gì bèn đáp ứng. Không ngờ Lan Tú lại trực tiếp vén váy dưới của nàng lên, dọa nàng rụt người về phía sau, động tác kéo này lại khiến những cơn đau dày đặc kéo đến.Nàng chưa từng được người khác hầu hạ chuyện này, để người khác nhìn thấy nơi đó cũng thật xấu hổ, nàng cố nhịn nói: “Ta tự làm.”Lan Tú chỉ có thể đặt thuốc mỡ xuống.Vân Quỳ dùng đầu ngón tay lấy một ít, cúi đầu nhìn không rõ chỗ, chỉ cảm thấy chỗ kia sưng đỏ hơi nóng, thuốc mỡ mát lạnh bôi lên, cơn đau rát mới tan đi vài phần.Thật khó tưởng tượng nơi đó đã trải qua những chuyện gì. Chính bản thân nàng cũng tò mò, nhìn nơi nhỏ bé mỏng manh kia, thế mà có thể chịu đựng được dương phong của hắn xâm nhập thẳng vào.Nàng nhớ tối qua dường như hắn đã dùng thứ gì đó, quả thật thông suốt hơn nhiều so với đêm giao thừa.Thực ra mới đầu cũng coi như cảm nhận được khoái lạc chưa từng có, chỉ là sau đó không biết vì sao, hỏi mấy câu liên quan đến tiếng lòng, dường như lại khiến hắn không vui. Tóm lại là người này thất thường, lại bắt đầu không ngừng nghỉ mà bắt nạt nàng…Vừa hồi tưởng như vậy, nơi vừa bôi thuốc mỡ lại ấm nóng, có mạch nước ngầm trào dâng. Nàng đỏ mặt, vội vàng lấy khăn tay lau sạch.Bôi thuốc xong, Vân Quỳ uống chút cháo. Sau khi khôi phục chút sức lực và tỉnh táo, nàng lại bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc hắn có thuật đọc tâm như trong lời đồn hay không.Nếu không có, sao lại trùng hợp đến vậy, lần nào cũng có thể nhìn thấu chính xác suy nghĩ trong lòng nàng?Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đợi hắn về sẽ thử dò xét thêm vài lần.Chạng vạng, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Vân Quỳ hứng thú hừng hực định đi tìm tòi, nhưng khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông đập vào mắt, hai chân không nghe lời của nàng lại bắt đầu run rẩy nhẹ.Thái tử không tỏ vẻ gì nhìn sang, “Bôi thuốc rồi chứ?”Vân Quỳ nuốt nước miếng: “Bôi rồi.”Tiếng lòng khởi động!「Buồn cười! Ta hành động tự do, có thể chạy có thể nhảy, chút xíu đồ kia làm khó được ta sao? Còn cần phải bôi thuốc à? Thái tử điện hạ ngài cũng coi thường ta quá rồi đấy!」Thái tử nhớ lại dáng vẻ mềm nhũn như bùn của nàng đêm qua, khẽ cười khẩy một tiếng: “Được, dùng bữa thôi.”Vân Quỳ: “…”Trên bàn ăn, Vân Quỳ múc một bát canh vân mẫu đưa đến trước mặt hắn, “Điện hạ uống chút canh làm dịu cổ họng đi ạ. Tào công công nói canh vân mẫu này tốt cho chứng đau đầu của điện hạ.”「Trong canh bỏ xuân dược rồi đấy, ngài cứ uống đi!」Nàng trơ mắt nhìn Thái tử không chút biểu cảm nhấp một ngụm.Không phải, cái này cũng uống?!Chẳng lẽ thật sự không có thuật đọc tâm?Để phòng bất trắc, Vân Quỳ suy nghĩ một lát, lại mạnh dạn thầm nghĩ trong lòng: 「Trẫm thấy ngươi hầu hạ cũng thường thôi, Tiêu quý phi, ngươi có nên tự kiểm điểm lại không? Thị vệ bên ngoài người nào người nấy đều hơn ngươi…」Tiếng lòng vừa dứt, một tiếng “cạch” giòn tan vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện.Thái tử không nặng không nhẹ đặt chén canh trong tay xuống, trong mắt lóe lên vẻ âm u khó hiểu, nhìn chằm chằm nàng nói: “Nếu ngươi không muốn dùng bữa, chúng ta có thể tiếp tục làm.”Vân Quỳ: “…”