“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 166
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… 「A a a im đi cái đầu này! Đừng có nghĩ bậy nữa! Cẩn ngôn thận hành, cẩn ngôn thận hành…」Thái tử âm thầm nắm chặt tay, phản ứng vất vả lắm mới dịu xuống lại có dấu hiệu trỗi dậy, ánh mắt nàng lại không chút kiêng dè, cứ muốn dò xét hạ thân hắn.Sớm biết vậy, đêm qua đã không nên hé lộ nửa lời về năng lực đọc tâm cho nàng, tránh cho nàng cứ thử thách hắn không có giới hạn như vậy.Đôi mắt hạnh chớp chớp, lại lén lút liếc nhìn sang.Hắn nghiến răng, giận dữ dần dâng lên, vươn tay một cái ôm nàng vào lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn to gan lớn mật của nàng, trầm giọng nói: “Còn dám nhìn loạn cô nữa, tự ngươi thu dọn.”Vân Quỳ ngồi trên người hắn, gần như lập tức cảm nhận được sự bồng bột ở nơi đó. Cả hai chân nàng không tự chủ được mà run rẩy, lập tức không dám động đậy lung tung.Nghĩ kỹ lời hắn nói là “còn dám nhìn loạn cô”, chứ không phải “còn dám nghĩ bậy”, chẳng lẽ chỉ cần nàng nhìn loạn vào người hắn, hắn sẽ có phản ứng?Cái này cũng quá mẫn cảm rồi!May mà đã đến đích đến.Vân Quỳ không ngờ, Thái tử lại đưa nàng đến một chốn phong nguyệt hoàng nhoáng như vậy.Đi vào từ cửa hông chỗ tối, mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt trong lâu. Tiếng mời rượu, tiếng hát, tiếng thêm rượu gắp thức ăn, còn có tiếng tơ trúc du dương êm tai, nghĩ thôi cũng biết bên ngoài bức tường là cảnh tượng phú quý phồn hoa đến nhường nào.Nàng đại khái biết đây là nơi nào, bởi vì lúc nhỏ sau khi trốn khỏi nhà cậu, nàng đã bị mụ tú bà thanh lâu lừa vào đây.Lúc đó nàng đói ba ngày chưa ăn, đột nhiên có một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi đến trước mặt nàng, nói thương tiếc nàng, có thể đưa nàng về nhà, trong nhà có rất nhiều món ngon, nàng muốn ăn gì cũng có, còn nói nàng xinh đẹp, muốn nhận nàng làm con gái.Nàng có lẽ cũng đói đến mơ hồ nên cảm thấy người phụ nữ kia hiền từ nhân hậu. Lúc đó nàng đầy mong đợi đi theo người ta về, sau này phát hiện không đúng, chạy trốn ba lần mới thoát khỏi thanh lâu đó, còn suýt chút nữa bị người ta đánh gãy một chân.Nhớ lại, những lần chạy trốn đó cũng coi như kinh hồn bạt vía, nếu không trốn thoát, cả đời này của nàng sẽ bị hủy ở đó rồi.Thái tử im lặng nghe xong trải nghiệm của nàng, trong lòng như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, dâng lên một loại cảm xúc khác thường mà ngay cả hắn cũng không thể giải thích được.Hắn dùng sức nắm chặt tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại kia, yết hầu khẽ động: “Theo cô.”Vân Quỳ bị sự đụng chạm đột ngột làm gián đoạn dòng suy nghĩ, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan đến tận tim.Đi dọc theo con đường nhỏ giống như mật đạo vào bên trong, nàng ngước nhìn lên xuống, không nhịn được hỏi: “Vì sao điện hạ đưa ta đến đây?”Thái tử nói: “Đến rồi sẽ biết.”Vân Quỳ thầm nghĩ, đưa nữ tử đến những nơi như thanh lâu này, có thể có mục đích gì?「Chẳng lẽ lại đưa ta đến xem người ta hành sự thế nào à?」「Nghĩ đến kỹ nữ thanh lâu rất am hiểu đạo này, đây là điện hạ chê ta làm không tốt, đưa ta đến học hỏi kinh nghiệm sao?」Thái tử: “…”Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, xuyên qua mật đạo, cuối cùng tiến vào một cánh cửa bí mật, một gian phòng trang nhã từ từ hiện ra trước mắt.Tào Nguyên Lộc và Tần Qua canh giữ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại nàng và Thái tử. Vân Quỳ nhìn về phía chiếc giường gỗ thông sau tấm bình phong, chăn nệm trên đó được xếp ngay ngắn. Nàng lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ điện hai đưa nàng đến đây ngủ sao?Ngủ chán giường ở Thừa Quang Điện rồi, cảm thấy giường ở Tần lâu Sở quán có không khí hơn hả?Thái tử khẽ thở dài.Hắn vặn một cơ quan bên cạnh, trên tường từ từ lộ ra hai lỗ nhỏ to bằng con ngươi, tiếng cười nói nâng chén đổi ly ở phòng bên cạnh cũng truyền đến tai theo lỗ nhỏ.Thái tử vẫy tay với nàng: “Lại đây.”
「A a a im đi cái đầu này! Đừng có nghĩ bậy nữa! Cẩn ngôn thận hành, cẩn ngôn thận hành…」
Thái tử âm thầm nắm chặt tay, phản ứng vất vả lắm mới dịu xuống lại có dấu hiệu trỗi dậy, ánh mắt nàng lại không chút kiêng dè, cứ muốn dò xét hạ thân hắn.
Sớm biết vậy, đêm qua đã không nên hé lộ nửa lời về năng lực đọc tâm cho nàng, tránh cho nàng cứ thử thách hắn không có giới hạn như vậy.
Đôi mắt hạnh chớp chớp, lại lén lút liếc nhìn sang.
Hắn nghiến răng, giận dữ dần dâng lên, vươn tay một cái ôm nàng vào lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn to gan lớn mật của nàng, trầm giọng nói: “Còn dám nhìn loạn cô nữa, tự ngươi thu dọn.”
Vân Quỳ ngồi trên người hắn, gần như lập tức cảm nhận được sự bồng bột ở nơi đó. Cả hai chân nàng không tự chủ được mà run rẩy, lập tức không dám động đậy lung tung.
Nghĩ kỹ lời hắn nói là “còn dám nhìn loạn cô”, chứ không phải “còn dám nghĩ bậy”, chẳng lẽ chỉ cần nàng nhìn loạn vào người hắn, hắn sẽ có phản ứng?
Cái này cũng quá mẫn cảm rồi!
May mà đã đến đích đến.
Vân Quỳ không ngờ, Thái tử lại đưa nàng đến một chốn phong nguyệt hoàng nhoáng như vậy.
Đi vào từ cửa hông chỗ tối, mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt trong lâu. Tiếng mời rượu, tiếng hát, tiếng thêm rượu gắp thức ăn, còn có tiếng tơ trúc du dương êm tai, nghĩ thôi cũng biết bên ngoài bức tường là cảnh tượng phú quý phồn hoa đến nhường nào.
Nàng đại khái biết đây là nơi nào, bởi vì lúc nhỏ sau khi trốn khỏi nhà cậu, nàng đã bị mụ tú bà thanh lâu lừa vào đây.
Lúc đó nàng đói ba ngày chưa ăn, đột nhiên có một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi đến trước mặt nàng, nói thương tiếc nàng, có thể đưa nàng về nhà, trong nhà có rất nhiều món ngon, nàng muốn ăn gì cũng có, còn nói nàng xinh đẹp, muốn nhận nàng làm con gái.
Nàng có lẽ cũng đói đến mơ hồ nên cảm thấy người phụ nữ kia hiền từ nhân hậu. Lúc đó nàng đầy mong đợi đi theo người ta về, sau này phát hiện không đúng, chạy trốn ba lần mới thoát khỏi thanh lâu đó, còn suýt chút nữa bị người ta đánh gãy một chân.
Nhớ lại, những lần chạy trốn đó cũng coi như kinh hồn bạt vía, nếu không trốn thoát, cả đời này của nàng sẽ bị hủy ở đó rồi.
Thái tử im lặng nghe xong trải nghiệm của nàng, trong lòng như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, dâng lên một loại cảm xúc khác thường mà ngay cả hắn cũng không thể giải thích được.
Hắn dùng sức nắm chặt tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại kia, yết hầu khẽ động: “Theo cô.”
Vân Quỳ bị sự đụng chạm đột ngột làm gián đoạn dòng suy nghĩ, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan đến tận tim.
Đi dọc theo con đường nhỏ giống như mật đạo vào bên trong, nàng ngước nhìn lên xuống, không nhịn được hỏi: “Vì sao điện hạ đưa ta đến đây?”
Thái tử nói: “Đến rồi sẽ biết.”
Vân Quỳ thầm nghĩ, đưa nữ tử đến những nơi như thanh lâu này, có thể có mục đích gì?
「Chẳng lẽ lại đưa ta đến xem người ta hành sự thế nào à?」
「Nghĩ đến kỹ nữ thanh lâu rất am hiểu đạo này, đây là điện hạ chê ta làm không tốt, đưa ta đến học hỏi kinh nghiệm sao?」
Thái tử: “…”
Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, xuyên qua mật đạo, cuối cùng tiến vào một cánh cửa bí mật, một gian phòng trang nhã từ từ hiện ra trước mắt.
Tào Nguyên Lộc và Tần Qua canh giữ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại nàng và Thái tử. Vân Quỳ nhìn về phía chiếc giường gỗ thông sau tấm bình phong, chăn nệm trên đó được xếp ngay ngắn. Nàng lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ điện hai đưa nàng đến đây ngủ sao?
Ngủ chán giường ở Thừa Quang Điện rồi, cảm thấy giường ở Tần lâu Sở quán có không khí hơn hả?
Thái tử khẽ thở dài.
Hắn vặn một cơ quan bên cạnh, trên tường từ từ lộ ra hai lỗ nhỏ to bằng con ngươi, tiếng cười nói nâng chén đổi ly ở phòng bên cạnh cũng truyền đến tai theo lỗ nhỏ.
Thái tử vẫy tay với nàng: “Lại đây.”
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… 「A a a im đi cái đầu này! Đừng có nghĩ bậy nữa! Cẩn ngôn thận hành, cẩn ngôn thận hành…」Thái tử âm thầm nắm chặt tay, phản ứng vất vả lắm mới dịu xuống lại có dấu hiệu trỗi dậy, ánh mắt nàng lại không chút kiêng dè, cứ muốn dò xét hạ thân hắn.Sớm biết vậy, đêm qua đã không nên hé lộ nửa lời về năng lực đọc tâm cho nàng, tránh cho nàng cứ thử thách hắn không có giới hạn như vậy.Đôi mắt hạnh chớp chớp, lại lén lút liếc nhìn sang.Hắn nghiến răng, giận dữ dần dâng lên, vươn tay một cái ôm nàng vào lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn to gan lớn mật của nàng, trầm giọng nói: “Còn dám nhìn loạn cô nữa, tự ngươi thu dọn.”Vân Quỳ ngồi trên người hắn, gần như lập tức cảm nhận được sự bồng bột ở nơi đó. Cả hai chân nàng không tự chủ được mà run rẩy, lập tức không dám động đậy lung tung.Nghĩ kỹ lời hắn nói là “còn dám nhìn loạn cô”, chứ không phải “còn dám nghĩ bậy”, chẳng lẽ chỉ cần nàng nhìn loạn vào người hắn, hắn sẽ có phản ứng?Cái này cũng quá mẫn cảm rồi!May mà đã đến đích đến.Vân Quỳ không ngờ, Thái tử lại đưa nàng đến một chốn phong nguyệt hoàng nhoáng như vậy.Đi vào từ cửa hông chỗ tối, mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt trong lâu. Tiếng mời rượu, tiếng hát, tiếng thêm rượu gắp thức ăn, còn có tiếng tơ trúc du dương êm tai, nghĩ thôi cũng biết bên ngoài bức tường là cảnh tượng phú quý phồn hoa đến nhường nào.Nàng đại khái biết đây là nơi nào, bởi vì lúc nhỏ sau khi trốn khỏi nhà cậu, nàng đã bị mụ tú bà thanh lâu lừa vào đây.Lúc đó nàng đói ba ngày chưa ăn, đột nhiên có một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi đến trước mặt nàng, nói thương tiếc nàng, có thể đưa nàng về nhà, trong nhà có rất nhiều món ngon, nàng muốn ăn gì cũng có, còn nói nàng xinh đẹp, muốn nhận nàng làm con gái.Nàng có lẽ cũng đói đến mơ hồ nên cảm thấy người phụ nữ kia hiền từ nhân hậu. Lúc đó nàng đầy mong đợi đi theo người ta về, sau này phát hiện không đúng, chạy trốn ba lần mới thoát khỏi thanh lâu đó, còn suýt chút nữa bị người ta đánh gãy một chân.Nhớ lại, những lần chạy trốn đó cũng coi như kinh hồn bạt vía, nếu không trốn thoát, cả đời này của nàng sẽ bị hủy ở đó rồi.Thái tử im lặng nghe xong trải nghiệm của nàng, trong lòng như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, dâng lên một loại cảm xúc khác thường mà ngay cả hắn cũng không thể giải thích được.Hắn dùng sức nắm chặt tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại kia, yết hầu khẽ động: “Theo cô.”Vân Quỳ bị sự đụng chạm đột ngột làm gián đoạn dòng suy nghĩ, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan đến tận tim.Đi dọc theo con đường nhỏ giống như mật đạo vào bên trong, nàng ngước nhìn lên xuống, không nhịn được hỏi: “Vì sao điện hạ đưa ta đến đây?”Thái tử nói: “Đến rồi sẽ biết.”Vân Quỳ thầm nghĩ, đưa nữ tử đến những nơi như thanh lâu này, có thể có mục đích gì?「Chẳng lẽ lại đưa ta đến xem người ta hành sự thế nào à?」「Nghĩ đến kỹ nữ thanh lâu rất am hiểu đạo này, đây là điện hạ chê ta làm không tốt, đưa ta đến học hỏi kinh nghiệm sao?」Thái tử: “…”Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, xuyên qua mật đạo, cuối cùng tiến vào một cánh cửa bí mật, một gian phòng trang nhã từ từ hiện ra trước mắt.Tào Nguyên Lộc và Tần Qua canh giữ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại nàng và Thái tử. Vân Quỳ nhìn về phía chiếc giường gỗ thông sau tấm bình phong, chăn nệm trên đó được xếp ngay ngắn. Nàng lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ điện hai đưa nàng đến đây ngủ sao?Ngủ chán giường ở Thừa Quang Điện rồi, cảm thấy giường ở Tần lâu Sở quán có không khí hơn hả?Thái tử khẽ thở dài.Hắn vặn một cơ quan bên cạnh, trên tường từ từ lộ ra hai lỗ nhỏ to bằng con ngươi, tiếng cười nói nâng chén đổi ly ở phòng bên cạnh cũng truyền đến tai theo lỗ nhỏ.Thái tử vẫy tay với nàng: “Lại đây.”