Tác giả:

“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…

Chương 169

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, làm chuyện xấu hổ như vậy còn bị hắn tận mắt nhìn thấy, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.Nàng quay lưng đi, muốn lấy quả anh đào ra. Tuy nhiên tay còn chưa thò vào, người đã bị người ta ôm từ phía sau, sau đó bị hắn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay.Thái tử trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng muốn chơi cái này?”Đương nhiên Vân Quỳ không chịu thừa nhận, nàng cúi đầu, không hề tự tin nói: “Nếu ta nói, là ta không cẩn thận làm rơi vào, ngài có tin không…”Ánh mắt Thái tử đen như mực, “Nếu ngươi muốn thử, cô có thể thử.”Vân Quỳ: “…”「Đại ca, ngài có muốn nghe lại ta vừa nói gì không?! Không cẩn thận! Không cẩn thận! Thôi, mệt tim…」Vừa nãy thử rồi, nàng bị cấn rất đau, cuối cùng không nỡ tự mình ra tay.Người đàn ông lại mặc kệ, chậm rãi thử.Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, không nhịn được khẽ rên một tiếng. Thái tử nhân lúc đó gắp một quả anh đào từ chén lưu ly, trực tiếp chặn môi nàng lại.“Không được ăn.” Hắn trầm giọng nhắc.Vân Quỳ tủi thân nhìn hắn.Thái tử: “Bên ngoài toàn người là người.”Vân Quỳ nghĩ đến Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ còn đang canh ở bên ngoài, lập tức không dám lên tiếng, vành mắt càng chua xót đỏ hoe.Ánh mắt thái tử nặng nề, nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, “Cô để ngươi vào đây làm gì, hả? Ngươi cứ nhất định như vậy, chẳng phải là tự mình chuốc lấy sao?”Tay người đàn ông vẫn tiếp tục động tác, toàn thân nàng run rẩy, răng va lập cập.Không biết qua bao lâu, nước anh đào đỏ tươi “xì” một tiếng, nở rộ trên chiếc áo lót màu hồng nhạt. Đôi môi mỏng ấm áp của người đàn ông dán lên làn da trắng nõn, chậm rãi ăn sạch sành sanh.Thái tử đợi nàng thong thả ăn xong quả anh đào trong miệng, lại li.ếm sạch nước anh đào đỏ tươi ngọt ngào trên môi nàng.Thấy vẻ mặt nàng mê man, nước mắt không ngừng rơi, hắn khẽ cười: “Choáng rồi?”Thái tử vươn ngón tay, thăm dò vào miệng nàng, mang hạt anh đào trên chiếc lưỡi mềm mại ướt át kia ra.Vân Quỳ khiếp sợ, vừa ấm ức, lại có chút ngây ngốc.「Sao ngài ấy, cái gì cũng biết…」Thái tử nhớ đến khi ở trên giường Thẩm Ngôn Ngọc thường không tiếc lời khen ngợi Thẩm phu nhân, hắn bèn nói: “Ngươi cũng không tệ.”Vân Quỳ: “…”「Có ai khen người ta như vậy không!」Người dính dính nhớp nháp khó chịu, nàng cắn môi nói: “Ta muốn hồi cung, ta muốn tắm.”Lần này Thái tử lại rất dễ nói chuyện, “Ừ, vậy thì hồi cung.”Vốn dĩ đưa nàng đến đây chỉ là để nhận mặt, dựa vào giấc mơ có lẽ có thể cho hắn thêm phương hướng và gợi ý về một vài kế hoạch bí mật và những vọng niệm giấu kín trong lòng họ.Trước đây chuyện của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần, hay Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc, đều là những bí mật không ai biết mà nàng có thể nhìn được từ trong giấc mơ.Đặc biệt trong ba năm hắn không ở kinh thành này, có rất nhiều chuyện đã bị hủy thi diệt tích, không thể tra ra được.Cho dù hắn đã có năng lực đọc tâm, nhưng có những bí mật ngay cả chính bản thân người ta cũng kháng cự việc nhớ lại, không dám dễ dàng động niệm. Ví dụ như hắn có thể tiếp cận Tạ Hoài Xuyên, nhưng Tạ Hoài Xuyên sẽ không thông qua tiếng lòng nói cho hắn biết bí mật của mình, lúc này đi vào giấc mơ sẽ có chỗ dụng võ.Thấy y phục nàng dính nước, Thái tử nhíu mày, sai người đưa nước nóng vào, y phục sạch sẽ mà Tào Nguyên Lộc chuẩn bị cũng dùng đến.Vân Quỳ lau rửa đơn giản, thấy mấy dấu ngón tay đỏ rõ ràng trên ngực, nàng không nhịn được mắng hắn hai câu trong lòng.Thái tử nhìn chằm chằm nàng, “Cần cô lau rửa giúp ngươi không?”Vân Quỳ vội vàng quay người đi, lắp bắp nói: “Ta… ta tự làm.”Từ Bích Sa Trù đi ra, nàng thấy bộ y phục mình mặc lúc đến bị ném vào lò sưởi, lập tức đau lòng không thôi, “Mấy bộ y phục này về giặt vẫn mặc được mà!”Trước đây có mấy bộ bị hắn xé rách, thực ra vá lại vẫn mặc được, nhưng vẫn bị hắn ném thẳng vào lò đốt!Mấy thứ này đều rất đáng tiền! Dù nàng có nhiều bạc hơn nữa, cũng không nỡ mua y phục tốt như vậy.Thái tử lại hỏi: “Ai giặt?”Vân Quỳ tức giận: “Ta tự giặt!”Thái tử đưa cho nàng chiếc áo lót ướt sũng bên cạnh, “Cái này chưa đốt, ngươi tự mang về đi.”Khuôn mặt Vân Quỳ đỏ bừng dữ dội, “Còn không phải là chuyện tốt điện hạ làm à!”Thái tử nói: “Là chính bản thán ngươi muốn, cô chẳng qua là tác thành cho ngươi.”Vân Quỳ: “…”「Ngài thật đáng ghét!」Trên xe ngựa trở về, Vân Quỳ ngồi cách hắn rất xa. Nàng vén một góc rèm xe, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, để làn gió đêm hơi lạnh thổi tan bớt hơi nóng trên mặt.Thái tử nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng rao hàng ồn ào bên ngoài, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vén rèm xe nhìn ra.Vân Quỳ không biết hắn ra lệnh một câu gì mà xe ngựa từ từ dừng lại bên đường.Không lâu sau, Tào Nguyên Lộc chạy bộ trở về, vén rèm lên, Vân Quỳ lập tức bị một chiếc đèn thỏ chiếu sáng mắt.Nàng vươn tay nhận lấy đèn thỏ, vui vẻ cười nói: “Đây là điện hạ tặng ta sao?”Tay cầm cán đèn gỗ, nàng chợt nhớ tới đêm Nguyên Tiêu cũng mua một chiếc đèn y hệt. Kết quả bị Thái tử điện hạ coi như ám khí ném ra ngoài, hắn nói sẽ trả lại cho nàng…Qua lâu như vậy, nàng chỉ nhớ rõ sự kinh hồn bạt vía đêm đó, sớm đã quên sạch chiếc đèn thỏ, không ngờ hắn vẫn còn nhớ.Nàng mím môi, cố ý nói: “Đa tạ Tào công công.”Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng.Tào Nguyên Lộc cười đưa xiên hồ lô đường mua được cho nàng, “Đều là lệnh của điện hạ, cô nương muốn cảm ơn thì cảm ơn điện hạ đi.”Xe ngựa từ từ lăn bánh.Đèn thỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt trong khoang xe tối tăm, cũng chiếu sáng khuôn mặt căng cứng của Thái tử.Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như hoa của thiếu nữ đột nhiên ghé sát lại, đôi môi mềm mại dính đường khẽ mổ một cái lên môi hắn.

Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, làm chuyện xấu hổ như vậy còn bị hắn tận mắt nhìn thấy, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Nàng quay lưng đi, muốn lấy quả anh đào ra. Tuy nhiên tay còn chưa thò vào, người đã bị người ta ôm từ phía sau, sau đó bị hắn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay.

Thái tử trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng muốn chơi cái này?”

Đương nhiên Vân Quỳ không chịu thừa nhận, nàng cúi đầu, không hề tự tin nói: “Nếu ta nói, là ta không cẩn thận làm rơi vào, ngài có tin không…”

Ánh mắt Thái tử đen như mực, “Nếu ngươi muốn thử, cô có thể thử.”

Vân Quỳ: “…”

「Đại ca, ngài có muốn nghe lại ta vừa nói gì không?! Không cẩn thận! Không cẩn thận! Thôi, mệt tim…」

Vừa nãy thử rồi, nàng bị cấn rất đau, cuối cùng không nỡ tự mình ra tay.

Người đàn ông lại mặc kệ, chậm rãi thử.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, không nhịn được khẽ rên một tiếng. Thái tử nhân lúc đó gắp một quả anh đào từ chén lưu ly, trực tiếp chặn môi nàng lại.

“Không được ăn.” Hắn trầm giọng nhắc.

Vân Quỳ tủi thân nhìn hắn.

Thái tử: “Bên ngoài toàn người là người.”

Vân Quỳ nghĩ đến Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ còn đang canh ở bên ngoài, lập tức không dám lên tiếng, vành mắt càng chua xót đỏ hoe.

Ánh mắt thái tử nặng nề, nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, “Cô để ngươi vào đây làm gì, hả? Ngươi cứ nhất định như vậy, chẳng phải là tự mình chuốc lấy sao?”

Tay người đàn ông vẫn tiếp tục động tác, toàn thân nàng run rẩy, răng va lập cập.

Không biết qua bao lâu, nước anh đào đỏ tươi “xì” một tiếng, nở rộ trên chiếc áo lót màu hồng nhạt. Đôi môi mỏng ấm áp của người đàn ông dán lên làn da trắng nõn, chậm rãi ăn sạch sành sanh.

Thái tử đợi nàng thong thả ăn xong quả anh đào trong miệng, lại li.ếm sạch nước anh đào đỏ tươi ngọt ngào trên môi nàng.

Thấy vẻ mặt nàng mê man, nước mắt không ngừng rơi, hắn khẽ cười: “Choáng rồi?”

Thái tử vươn ngón tay, thăm dò vào miệng nàng, mang hạt anh đào trên chiếc lưỡi mềm mại ướt át kia ra.

Vân Quỳ khiếp sợ, vừa ấm ức, lại có chút ngây ngốc.

「Sao ngài ấy, cái gì cũng biết…」

Thái tử nhớ đến khi ở trên giường Thẩm Ngôn Ngọc thường không tiếc lời khen ngợi Thẩm phu nhân, hắn bèn nói: “Ngươi cũng không tệ.”

Vân Quỳ: “…”

「Có ai khen người ta như vậy không!」

Người dính dính nhớp nháp khó chịu, nàng cắn môi nói: “Ta muốn hồi cung, ta muốn tắm.”

Lần này Thái tử lại rất dễ nói chuyện, “Ừ, vậy thì hồi cung.”

Vốn dĩ đưa nàng đến đây chỉ là để nhận mặt, dựa vào giấc mơ có lẽ có thể cho hắn thêm phương hướng và gợi ý về một vài kế hoạch bí mật và những vọng niệm giấu kín trong lòng họ.

Trước đây chuyện của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần, hay Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc, đều là những bí mật không ai biết mà nàng có thể nhìn được từ trong giấc mơ.

Đặc biệt trong ba năm hắn không ở kinh thành này, có rất nhiều chuyện đã bị hủy thi diệt tích, không thể tra ra được.

Cho dù hắn đã có năng lực đọc tâm, nhưng có những bí mật ngay cả chính bản thân người ta cũng kháng cự việc nhớ lại, không dám dễ dàng động niệm. Ví dụ như hắn có thể tiếp cận Tạ Hoài Xuyên, nhưng Tạ Hoài Xuyên sẽ không thông qua tiếng lòng nói cho hắn biết bí mật của mình, lúc này đi vào giấc mơ sẽ có chỗ dụng võ.

Thấy y phục nàng dính nước, Thái tử nhíu mày, sai người đưa nước nóng vào, y phục sạch sẽ mà Tào Nguyên Lộc chuẩn bị cũng dùng đến.

Vân Quỳ lau rửa đơn giản, thấy mấy dấu ngón tay đỏ rõ ràng trên ngực, nàng không nhịn được mắng hắn hai câu trong lòng.

Thái tử nhìn chằm chằm nàng, “Cần cô lau rửa giúp ngươi không?”

Vân Quỳ vội vàng quay người đi, lắp bắp nói: “Ta… ta tự làm.”

Từ Bích Sa Trù đi ra, nàng thấy bộ y phục mình mặc lúc đến bị ném vào lò sưởi, lập tức đau lòng không thôi, “Mấy bộ y phục này về giặt vẫn mặc được mà!”

Trước đây có mấy bộ bị hắn xé rách, thực ra vá lại vẫn mặc được, nhưng vẫn bị hắn ném thẳng vào lò đốt!

Mấy thứ này đều rất đáng tiền! Dù nàng có nhiều bạc hơn nữa, cũng không nỡ mua y phục tốt như vậy.

Thái tử lại hỏi: “Ai giặt?”

Vân Quỳ tức giận: “Ta tự giặt!”

Thái tử đưa cho nàng chiếc áo lót ướt sũng bên cạnh, “Cái này chưa đốt, ngươi tự mang về đi.”

Khuôn mặt Vân Quỳ đỏ bừng dữ dội, “Còn không phải là chuyện tốt điện hạ làm à!”

Thái tử nói: “Là chính bản thán ngươi muốn, cô chẳng qua là tác thành cho ngươi.”

Vân Quỳ: “…”

「Ngài thật đáng ghét!」

Trên xe ngựa trở về, Vân Quỳ ngồi cách hắn rất xa. Nàng vén một góc rèm xe, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, để làn gió đêm hơi lạnh thổi tan bớt hơi nóng trên mặt.

Thái tử nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng rao hàng ồn ào bên ngoài, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vén rèm xe nhìn ra.

Vân Quỳ không biết hắn ra lệnh một câu gì mà xe ngựa từ từ dừng lại bên đường.

Không lâu sau, Tào Nguyên Lộc chạy bộ trở về, vén rèm lên, Vân Quỳ lập tức bị một chiếc đèn thỏ chiếu sáng mắt.

Nàng vươn tay nhận lấy đèn thỏ, vui vẻ cười nói: “Đây là điện hạ tặng ta sao?”

Tay cầm cán đèn gỗ, nàng chợt nhớ tới đêm Nguyên Tiêu cũng mua một chiếc đèn y hệt. Kết quả bị Thái tử điện hạ coi như ám khí ném ra ngoài, hắn nói sẽ trả lại cho nàng…

Qua lâu như vậy, nàng chỉ nhớ rõ sự kinh hồn bạt vía đêm đó, sớm đã quên sạch chiếc đèn thỏ, không ngờ hắn vẫn còn nhớ.

Nàng mím môi, cố ý nói: “Đa tạ Tào công công.”

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng.

Tào Nguyên Lộc cười đưa xiên hồ lô đường mua được cho nàng, “Đều là lệnh của điện hạ, cô nương muốn cảm ơn thì cảm ơn điện hạ đi.”

Xe ngựa từ từ lăn bánh.

Đèn thỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt trong khoang xe tối tăm, cũng chiếu sáng khuôn mặt căng cứng của Thái tử.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như hoa của thiếu nữ đột nhiên ghé sát lại, đôi môi mềm mại dính đường khẽ mổ một cái lên môi hắn.

Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, làm chuyện xấu hổ như vậy còn bị hắn tận mắt nhìn thấy, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.Nàng quay lưng đi, muốn lấy quả anh đào ra. Tuy nhiên tay còn chưa thò vào, người đã bị người ta ôm từ phía sau, sau đó bị hắn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay.Thái tử trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng muốn chơi cái này?”Đương nhiên Vân Quỳ không chịu thừa nhận, nàng cúi đầu, không hề tự tin nói: “Nếu ta nói, là ta không cẩn thận làm rơi vào, ngài có tin không…”Ánh mắt Thái tử đen như mực, “Nếu ngươi muốn thử, cô có thể thử.”Vân Quỳ: “…”「Đại ca, ngài có muốn nghe lại ta vừa nói gì không?! Không cẩn thận! Không cẩn thận! Thôi, mệt tim…」Vừa nãy thử rồi, nàng bị cấn rất đau, cuối cùng không nỡ tự mình ra tay.Người đàn ông lại mặc kệ, chậm rãi thử.Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, không nhịn được khẽ rên một tiếng. Thái tử nhân lúc đó gắp một quả anh đào từ chén lưu ly, trực tiếp chặn môi nàng lại.“Không được ăn.” Hắn trầm giọng nhắc.Vân Quỳ tủi thân nhìn hắn.Thái tử: “Bên ngoài toàn người là người.”Vân Quỳ nghĩ đến Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ còn đang canh ở bên ngoài, lập tức không dám lên tiếng, vành mắt càng chua xót đỏ hoe.Ánh mắt thái tử nặng nề, nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, “Cô để ngươi vào đây làm gì, hả? Ngươi cứ nhất định như vậy, chẳng phải là tự mình chuốc lấy sao?”Tay người đàn ông vẫn tiếp tục động tác, toàn thân nàng run rẩy, răng va lập cập.Không biết qua bao lâu, nước anh đào đỏ tươi “xì” một tiếng, nở rộ trên chiếc áo lót màu hồng nhạt. Đôi môi mỏng ấm áp của người đàn ông dán lên làn da trắng nõn, chậm rãi ăn sạch sành sanh.Thái tử đợi nàng thong thả ăn xong quả anh đào trong miệng, lại li.ếm sạch nước anh đào đỏ tươi ngọt ngào trên môi nàng.Thấy vẻ mặt nàng mê man, nước mắt không ngừng rơi, hắn khẽ cười: “Choáng rồi?”Thái tử vươn ngón tay, thăm dò vào miệng nàng, mang hạt anh đào trên chiếc lưỡi mềm mại ướt át kia ra.Vân Quỳ khiếp sợ, vừa ấm ức, lại có chút ngây ngốc.「Sao ngài ấy, cái gì cũng biết…」Thái tử nhớ đến khi ở trên giường Thẩm Ngôn Ngọc thường không tiếc lời khen ngợi Thẩm phu nhân, hắn bèn nói: “Ngươi cũng không tệ.”Vân Quỳ: “…”「Có ai khen người ta như vậy không!」Người dính dính nhớp nháp khó chịu, nàng cắn môi nói: “Ta muốn hồi cung, ta muốn tắm.”Lần này Thái tử lại rất dễ nói chuyện, “Ừ, vậy thì hồi cung.”Vốn dĩ đưa nàng đến đây chỉ là để nhận mặt, dựa vào giấc mơ có lẽ có thể cho hắn thêm phương hướng và gợi ý về một vài kế hoạch bí mật và những vọng niệm giấu kín trong lòng họ.Trước đây chuyện của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần, hay Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc, đều là những bí mật không ai biết mà nàng có thể nhìn được từ trong giấc mơ.Đặc biệt trong ba năm hắn không ở kinh thành này, có rất nhiều chuyện đã bị hủy thi diệt tích, không thể tra ra được.Cho dù hắn đã có năng lực đọc tâm, nhưng có những bí mật ngay cả chính bản thân người ta cũng kháng cự việc nhớ lại, không dám dễ dàng động niệm. Ví dụ như hắn có thể tiếp cận Tạ Hoài Xuyên, nhưng Tạ Hoài Xuyên sẽ không thông qua tiếng lòng nói cho hắn biết bí mật của mình, lúc này đi vào giấc mơ sẽ có chỗ dụng võ.Thấy y phục nàng dính nước, Thái tử nhíu mày, sai người đưa nước nóng vào, y phục sạch sẽ mà Tào Nguyên Lộc chuẩn bị cũng dùng đến.Vân Quỳ lau rửa đơn giản, thấy mấy dấu ngón tay đỏ rõ ràng trên ngực, nàng không nhịn được mắng hắn hai câu trong lòng.Thái tử nhìn chằm chằm nàng, “Cần cô lau rửa giúp ngươi không?”Vân Quỳ vội vàng quay người đi, lắp bắp nói: “Ta… ta tự làm.”Từ Bích Sa Trù đi ra, nàng thấy bộ y phục mình mặc lúc đến bị ném vào lò sưởi, lập tức đau lòng không thôi, “Mấy bộ y phục này về giặt vẫn mặc được mà!”Trước đây có mấy bộ bị hắn xé rách, thực ra vá lại vẫn mặc được, nhưng vẫn bị hắn ném thẳng vào lò đốt!Mấy thứ này đều rất đáng tiền! Dù nàng có nhiều bạc hơn nữa, cũng không nỡ mua y phục tốt như vậy.Thái tử lại hỏi: “Ai giặt?”Vân Quỳ tức giận: “Ta tự giặt!”Thái tử đưa cho nàng chiếc áo lót ướt sũng bên cạnh, “Cái này chưa đốt, ngươi tự mang về đi.”Khuôn mặt Vân Quỳ đỏ bừng dữ dội, “Còn không phải là chuyện tốt điện hạ làm à!”Thái tử nói: “Là chính bản thán ngươi muốn, cô chẳng qua là tác thành cho ngươi.”Vân Quỳ: “…”「Ngài thật đáng ghét!」Trên xe ngựa trở về, Vân Quỳ ngồi cách hắn rất xa. Nàng vén một góc rèm xe, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, để làn gió đêm hơi lạnh thổi tan bớt hơi nóng trên mặt.Thái tử nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng rao hàng ồn ào bên ngoài, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vén rèm xe nhìn ra.Vân Quỳ không biết hắn ra lệnh một câu gì mà xe ngựa từ từ dừng lại bên đường.Không lâu sau, Tào Nguyên Lộc chạy bộ trở về, vén rèm lên, Vân Quỳ lập tức bị một chiếc đèn thỏ chiếu sáng mắt.Nàng vươn tay nhận lấy đèn thỏ, vui vẻ cười nói: “Đây là điện hạ tặng ta sao?”Tay cầm cán đèn gỗ, nàng chợt nhớ tới đêm Nguyên Tiêu cũng mua một chiếc đèn y hệt. Kết quả bị Thái tử điện hạ coi như ám khí ném ra ngoài, hắn nói sẽ trả lại cho nàng…Qua lâu như vậy, nàng chỉ nhớ rõ sự kinh hồn bạt vía đêm đó, sớm đã quên sạch chiếc đèn thỏ, không ngờ hắn vẫn còn nhớ.Nàng mím môi, cố ý nói: “Đa tạ Tào công công.”Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng.Tào Nguyên Lộc cười đưa xiên hồ lô đường mua được cho nàng, “Đều là lệnh của điện hạ, cô nương muốn cảm ơn thì cảm ơn điện hạ đi.”Xe ngựa từ từ lăn bánh.Đèn thỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt trong khoang xe tối tăm, cũng chiếu sáng khuôn mặt căng cứng của Thái tử.Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như hoa của thiếu nữ đột nhiên ghé sát lại, đôi môi mềm mại dính đường khẽ mổ một cái lên môi hắn.

Chương 169