“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm…
Chương 177
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve chiếc nhẫn, n.g.ự.c hơi căng tức như bị ai đó bóp nghẹt.Hoài Thanh trơ mắt nhìn cô nương khóc chạy ra ngoài. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Thái tử điện hạ triệu kiến mình, nàng ấy vội vàng vào trong bẩm báo.Thái tử ngồi trước án thư, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc bích, trên mặt không có biểu cảm gì.“Hôm nay nàng đã đi đâu?”Hoài Thanh lập tức kể lại chi tiết lịch trình hôm nay và những thứ đã mua.Chỉ khi nhắc đến lụa tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Thái tử khẽ nâng lên, giọng khàn khàn: “Đây cũng là mua cho cô?”Hoài Thanh gật đầu, “Cô nương nói muốn tự tay làm hai bộ đồ ngủ cho điện hạ, chỉ sợ tay nghề thêu thùa của mình không tốt, sẽ bị điện hạ chê cười.”Vẻ mặt Thái tử hơi dịu đi, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.Tay nghề thêu thùa của nàng ta, ngay cả Châm Công Cục cũng không chịu cho nàng một bữa cơm, vậy mà còn dám thêu đồ ngủ cho hắn.Hoài Thanh tiếp tục: “Chiếc nhẫn điện hạ đang cầm cũng là cô nương bỏ ra sáu trăm lượng mua. Lúc vô nương nghĩ đến điện hạ, còn hơi đỏ mặt.”Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại: “Đỏ mặt?”“Vâng, cô nương đã dừng lại rất lâu trước chiếc nhẫn này.” Hoài Thanh cẩn thận suy đoán, “Nghĩ chắc là, nhớ lại những kỷ niệm với điện hạ…”Ngón tay Thái tử vu.ốt ve vách trong nhẵn mịn của chiếc nhẫn, đáy mắt thoáng qua một tia tối không dễ nhận thấy.Hoài Thanh nói: “Cô nương còn làm một món đồ trang sức bằng vàng cho điện hạ, có điều mất hai ba ngày công, hôm nay chưa lấy về được.”Đồ trang sức bằng vàng… nàng cũng nghĩ ra được.Hắn vốn dĩ không thích đồ trang sức bằng vàng.Dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ ra vẻ hiểu ý hắn chứ.Thái tử trầm ngâm một lát, đôi mắt đen sắc bén ngước lên, “Nàng còn mua khóa vàng cho hai người các ngươi?”Sắc mặt Hoài Thanh trắng bệch, lập tức căng thẳng: “Thuộc hạ tuyệt đối không phải nhận khóa vàng của cô nương nên mới nguyện ý nói giúp cô nương. Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật, xin điện hạ minh giám!”Nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy không khác gì lời nói, Thái tử im lặng một lát rồi nói: “Vậy chuyện căn nhà là thế nào?”Hoài Thanh thật thà nói: “Cô nương tiêu xài cuối cùng còn dư hơn ba trăm lượng. Vừa hay thấy môi giới nhà đất bên đường rao bán gấp, lúc này mới động lòng.”Thật ra Hoài Thanh có thể hiểu được sự lo lắng của Vân Quỳ.「Giống như chúng ta làm ám vệ vậy, dù bổng lộc có cao đến đâu, cũng không ai muốn sống những ngày li.ếm m.á.u trên lưỡi dao, sớm tối khó lường cả ngày. Ai cũng muốn đợi kiếm đủ tiền, sẽ tìm một nơi sơn thanh thủy tú an cư lạc nghiệp, nửa đời sau sống một cuộc sống an ổn.」「Triều đình, hậu cung, không nơi nào là không sóng ngầm dữ dội. Mất mạng rồi, dù có phú quý vinh sủng đến đâu cũng chỉ là một giấc mộng.」「Đừng nói tới hiện giờ cô nương chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù ngồi lên vị trí trắc phi của Thái tử, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, chỉ dựa vào sự sủng ái của điện hạ, thì có thể đi được bao xa?」Nghe thấy những tiếng lòng này, đáy mắt Thái tử u ám nặng nề. Hắn trầm ngâm một lát, giơ tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”Hoài Thanh tuân lệnh, đứng dậy lui ra.Thái tử ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra hành lang, liếc mắt nhìn Tần Qua: “Người đâu?”Tần Qua cảm nhận được áp suất thấp trên người chủ tử nhà mình, cẩn thận đáp: “Cô nương đã ra khỏi Tùng Viên.”Thấy sắc mặt Thái tử đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nói thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi theo, tuyệt đối sẽ không để cô nương xảy ra chuyện.”Thái tử: “Ở đâu, cô tự mình đến đó.”…Vân Quỳ lang thang vô định trên phố, miệng cắn nốt cây kẹo hồ lô cuối cùng mua từ người bán hàng rong, lớp đường trắng rõ ràng rất dày, nhưng nàng lại ăn ra vị đắng nghét.Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng vẫn không khỏi kinh hoàng và sợ hãi.Sao nàng có thể lớn gan đến vậy chứ? Lại dám hất mặt với đương kim Thái tử.Nhưng nàng cũng không muốn cứ thế ngoan ngoãn trở về nhận lỗi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn.Nàng không hiểu, vì sao Thái tử điện hạ luôn như vậy, lúc gần lúc xa, vui buồn khó đoán.Có lúc đối xử với nàng cực tốt, khiến nàng tưởng rằng trong lòng hắn dù sao nàng cũng có chút khác biệt so với người khác.Có lúc lại lạnh nhạt xa cách, một khi nàng nói sai, làm sai, có khi ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình sai ở đâu, hắn lại trở về dáng vẻ điện hạ vô tình kia.Nàng bất an, bàng hoàng, không biết đâu mới là con người thật của hắn, càng không dám mong chờ hắn có tình cảm dư thừa với mình.Nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm nhỏ bé, dựa vào cái gì mà mong chờ.Trăng lạnh treo cao trên đỉnh đầu, gió đêm đầu xuân thổi vào người, vẫn là cái lạnh thấu xương như cũ.
Ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve chiếc nhẫn, n.g.ự.c hơi căng tức như bị ai đó bóp nghẹt.
Hoài Thanh trơ mắt nhìn cô nương khóc chạy ra ngoài. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Thái tử điện hạ triệu kiến mình, nàng ấy vội vàng vào trong bẩm báo.
Thái tử ngồi trước án thư, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc bích, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Hôm nay nàng đã đi đâu?”
Hoài Thanh lập tức kể lại chi tiết lịch trình hôm nay và những thứ đã mua.
Chỉ khi nhắc đến lụa tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Thái tử khẽ nâng lên, giọng khàn khàn: “Đây cũng là mua cho cô?”
Hoài Thanh gật đầu, “Cô nương nói muốn tự tay làm hai bộ đồ ngủ cho điện hạ, chỉ sợ tay nghề thêu thùa của mình không tốt, sẽ bị điện hạ chê cười.”
Vẻ mặt Thái tử hơi dịu đi, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Tay nghề thêu thùa của nàng ta, ngay cả Châm Công Cục cũng không chịu cho nàng một bữa cơm, vậy mà còn dám thêu đồ ngủ cho hắn.
Hoài Thanh tiếp tục: “Chiếc nhẫn điện hạ đang cầm cũng là cô nương bỏ ra sáu trăm lượng mua. Lúc vô nương nghĩ đến điện hạ, còn hơi đỏ mặt.”
Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại: “Đỏ mặt?”
“Vâng, cô nương đã dừng lại rất lâu trước chiếc nhẫn này.” Hoài Thanh cẩn thận suy đoán, “Nghĩ chắc là, nhớ lại những kỷ niệm với điện hạ…”
Ngón tay Thái tử vu.ốt ve vách trong nhẵn mịn của chiếc nhẫn, đáy mắt thoáng qua một tia tối không dễ nhận thấy.
Hoài Thanh nói: “Cô nương còn làm một món đồ trang sức bằng vàng cho điện hạ, có điều mất hai ba ngày công, hôm nay chưa lấy về được.”
Đồ trang sức bằng vàng… nàng cũng nghĩ ra được.
Hắn vốn dĩ không thích đồ trang sức bằng vàng.
Dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ ra vẻ hiểu ý hắn chứ.
Thái tử trầm ngâm một lát, đôi mắt đen sắc bén ngước lên, “Nàng còn mua khóa vàng cho hai người các ngươi?”
Sắc mặt Hoài Thanh trắng bệch, lập tức căng thẳng: “Thuộc hạ tuyệt đối không phải nhận khóa vàng của cô nương nên mới nguyện ý nói giúp cô nương. Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật, xin điện hạ minh giám!”
Nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy không khác gì lời nói, Thái tử im lặng một lát rồi nói: “Vậy chuyện căn nhà là thế nào?”
Hoài Thanh thật thà nói: “Cô nương tiêu xài cuối cùng còn dư hơn ba trăm lượng. Vừa hay thấy môi giới nhà đất bên đường rao bán gấp, lúc này mới động lòng.”
Thật ra Hoài Thanh có thể hiểu được sự lo lắng của Vân Quỳ.
「Giống như chúng ta làm ám vệ vậy, dù bổng lộc có cao đến đâu, cũng không ai muốn sống những ngày li.ếm m.á.u trên lưỡi dao, sớm tối khó lường cả ngày. Ai cũng muốn đợi kiếm đủ tiền, sẽ tìm một nơi sơn thanh thủy tú an cư lạc nghiệp, nửa đời sau sống một cuộc sống an ổn.」
「Triều đình, hậu cung, không nơi nào là không sóng ngầm dữ dội. Mất mạng rồi, dù có phú quý vinh sủng đến đâu cũng chỉ là một giấc mộng.」
「Đừng nói tới hiện giờ cô nương chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù ngồi lên vị trí trắc phi của Thái tử, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, chỉ dựa vào sự sủng ái của điện hạ, thì có thể đi được bao xa?」
Nghe thấy những tiếng lòng này, đáy mắt Thái tử u ám nặng nề. Hắn trầm ngâm một lát, giơ tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Hoài Thanh tuân lệnh, đứng dậy lui ra.
Thái tử ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra hành lang, liếc mắt nhìn Tần Qua: “Người đâu?”
Tần Qua cảm nhận được áp suất thấp trên người chủ tử nhà mình, cẩn thận đáp: “Cô nương đã ra khỏi Tùng Viên.”
Thấy sắc mặt Thái tử đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nói thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi theo, tuyệt đối sẽ không để cô nương xảy ra chuyện.”
Thái tử: “Ở đâu, cô tự mình đến đó.”
…
Vân Quỳ lang thang vô định trên phố, miệng cắn nốt cây kẹo hồ lô cuối cùng mua từ người bán hàng rong, lớp đường trắng rõ ràng rất dày, nhưng nàng lại ăn ra vị đắng nghét.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng vẫn không khỏi kinh hoàng và sợ hãi.
Sao nàng có thể lớn gan đến vậy chứ? Lại dám hất mặt với đương kim Thái tử.
Nhưng nàng cũng không muốn cứ thế ngoan ngoãn trở về nhận lỗi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn.
Nàng không hiểu, vì sao Thái tử điện hạ luôn như vậy, lúc gần lúc xa, vui buồn khó đoán.
Có lúc đối xử với nàng cực tốt, khiến nàng tưởng rằng trong lòng hắn dù sao nàng cũng có chút khác biệt so với người khác.
Có lúc lại lạnh nhạt xa cách, một khi nàng nói sai, làm sai, có khi ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình sai ở đâu, hắn lại trở về dáng vẻ điện hạ vô tình kia.
Nàng bất an, bàng hoàng, không biết đâu mới là con người thật của hắn, càng không dám mong chờ hắn có tình cảm dư thừa với mình.
Nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm nhỏ bé, dựa vào cái gì mà mong chờ.
Trăng lạnh treo cao trên đỉnh đầu, gió đêm đầu xuân thổi vào người, vẫn là cái lạnh thấu xương như cũ.
Nam Chính Đọc Thấu Được TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.” “Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…” “Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…” Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít. Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.” Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng. Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm… Ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve chiếc nhẫn, n.g.ự.c hơi căng tức như bị ai đó bóp nghẹt.Hoài Thanh trơ mắt nhìn cô nương khóc chạy ra ngoài. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Thái tử điện hạ triệu kiến mình, nàng ấy vội vàng vào trong bẩm báo.Thái tử ngồi trước án thư, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc bích, trên mặt không có biểu cảm gì.“Hôm nay nàng đã đi đâu?”Hoài Thanh lập tức kể lại chi tiết lịch trình hôm nay và những thứ đã mua.Chỉ khi nhắc đến lụa tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Thái tử khẽ nâng lên, giọng khàn khàn: “Đây cũng là mua cho cô?”Hoài Thanh gật đầu, “Cô nương nói muốn tự tay làm hai bộ đồ ngủ cho điện hạ, chỉ sợ tay nghề thêu thùa của mình không tốt, sẽ bị điện hạ chê cười.”Vẻ mặt Thái tử hơi dịu đi, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.Tay nghề thêu thùa của nàng ta, ngay cả Châm Công Cục cũng không chịu cho nàng một bữa cơm, vậy mà còn dám thêu đồ ngủ cho hắn.Hoài Thanh tiếp tục: “Chiếc nhẫn điện hạ đang cầm cũng là cô nương bỏ ra sáu trăm lượng mua. Lúc vô nương nghĩ đến điện hạ, còn hơi đỏ mặt.”Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại: “Đỏ mặt?”“Vâng, cô nương đã dừng lại rất lâu trước chiếc nhẫn này.” Hoài Thanh cẩn thận suy đoán, “Nghĩ chắc là, nhớ lại những kỷ niệm với điện hạ…”Ngón tay Thái tử vu.ốt ve vách trong nhẵn mịn của chiếc nhẫn, đáy mắt thoáng qua một tia tối không dễ nhận thấy.Hoài Thanh nói: “Cô nương còn làm một món đồ trang sức bằng vàng cho điện hạ, có điều mất hai ba ngày công, hôm nay chưa lấy về được.”Đồ trang sức bằng vàng… nàng cũng nghĩ ra được.Hắn vốn dĩ không thích đồ trang sức bằng vàng.Dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ ra vẻ hiểu ý hắn chứ.Thái tử trầm ngâm một lát, đôi mắt đen sắc bén ngước lên, “Nàng còn mua khóa vàng cho hai người các ngươi?”Sắc mặt Hoài Thanh trắng bệch, lập tức căng thẳng: “Thuộc hạ tuyệt đối không phải nhận khóa vàng của cô nương nên mới nguyện ý nói giúp cô nương. Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật, xin điện hạ minh giám!”Nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy không khác gì lời nói, Thái tử im lặng một lát rồi nói: “Vậy chuyện căn nhà là thế nào?”Hoài Thanh thật thà nói: “Cô nương tiêu xài cuối cùng còn dư hơn ba trăm lượng. Vừa hay thấy môi giới nhà đất bên đường rao bán gấp, lúc này mới động lòng.”Thật ra Hoài Thanh có thể hiểu được sự lo lắng của Vân Quỳ.「Giống như chúng ta làm ám vệ vậy, dù bổng lộc có cao đến đâu, cũng không ai muốn sống những ngày li.ếm m.á.u trên lưỡi dao, sớm tối khó lường cả ngày. Ai cũng muốn đợi kiếm đủ tiền, sẽ tìm một nơi sơn thanh thủy tú an cư lạc nghiệp, nửa đời sau sống một cuộc sống an ổn.」「Triều đình, hậu cung, không nơi nào là không sóng ngầm dữ dội. Mất mạng rồi, dù có phú quý vinh sủng đến đâu cũng chỉ là một giấc mộng.」「Đừng nói tới hiện giờ cô nương chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù ngồi lên vị trí trắc phi của Thái tử, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, chỉ dựa vào sự sủng ái của điện hạ, thì có thể đi được bao xa?」Nghe thấy những tiếng lòng này, đáy mắt Thái tử u ám nặng nề. Hắn trầm ngâm một lát, giơ tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”Hoài Thanh tuân lệnh, đứng dậy lui ra.Thái tử ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra hành lang, liếc mắt nhìn Tần Qua: “Người đâu?”Tần Qua cảm nhận được áp suất thấp trên người chủ tử nhà mình, cẩn thận đáp: “Cô nương đã ra khỏi Tùng Viên.”Thấy sắc mặt Thái tử đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nói thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi theo, tuyệt đối sẽ không để cô nương xảy ra chuyện.”Thái tử: “Ở đâu, cô tự mình đến đó.”…Vân Quỳ lang thang vô định trên phố, miệng cắn nốt cây kẹo hồ lô cuối cùng mua từ người bán hàng rong, lớp đường trắng rõ ràng rất dày, nhưng nàng lại ăn ra vị đắng nghét.Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng vẫn không khỏi kinh hoàng và sợ hãi.Sao nàng có thể lớn gan đến vậy chứ? Lại dám hất mặt với đương kim Thái tử.Nhưng nàng cũng không muốn cứ thế ngoan ngoãn trở về nhận lỗi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn.Nàng không hiểu, vì sao Thái tử điện hạ luôn như vậy, lúc gần lúc xa, vui buồn khó đoán.Có lúc đối xử với nàng cực tốt, khiến nàng tưởng rằng trong lòng hắn dù sao nàng cũng có chút khác biệt so với người khác.Có lúc lại lạnh nhạt xa cách, một khi nàng nói sai, làm sai, có khi ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình sai ở đâu, hắn lại trở về dáng vẻ điện hạ vô tình kia.Nàng bất an, bàng hoàng, không biết đâu mới là con người thật của hắn, càng không dám mong chờ hắn có tình cảm dư thừa với mình.Nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm nhỏ bé, dựa vào cái gì mà mong chờ.Trăng lạnh treo cao trên đỉnh đầu, gió đêm đầu xuân thổi vào người, vẫn là cái lạnh thấu xương như cũ.