Tôi lại mơ. Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu. Và rồi, một nụ hôn phủ xuống. Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó. Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi. Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co. Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng. Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt…
Chương 10
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời ChungTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi lại mơ. Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu. Và rồi, một nụ hôn phủ xuống. Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó. Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi. Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co. Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng. Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt… Tuy Lâm Hành Chi lập tài khoản từ lâu, nhưng bài đăng đầu tiên lại là vào thời điểm sau khi cậu ta chuyển trường.Cụm từ "cô ấy" được lặp đi lặp lại vô số lần trong các bài viết của cậu ta.Kể cả ngoài đời thực, kể cả trong mơ.Lần đầu tiên gặp cô ấy, hàng mày cô ấy cong cong, đôi mắt như chứa đựng cả vầng trăng.Bị cướp mất vị trí đầu bảng, cô ấy vẫn mỉm cười chúc mừng dù trong lòng không cam tâm.Thấy cô ấy thân thiết với người khác giới, trong lòng sẽ dâng lên một cơn ghen tuông cồn cào.Muốn chiếm lấy cô ấy làm của riêng, trong mơ sẽ hôn cô ấy đến vô tận.Chiếc điện thoại tuột khỏi bàn tay đang run rẩy của tôi, rơi xuống tấm thảm mềm."Cô ấy" trong những bài viết của Lâm Hành Chi, dường như... chính là tôi!Quả thật, Lâm Hành Chi đã cướp mất vị trí số một của tôi ngay khi chuyển đến. Quả thật, lúc đó tôi đã chúc mừng cậu ta, nhưng nội tâm vẫn khó chịu và có chút không cam lòng. Từ đó, tôi nung nấu ý chí phải giành lại ngôi vị đó từ tay cậu ta...Khoan đã khoan đã, tôi lạc đề rồi.Vấn đề bây giờ chính là: người mà Lâm Hành Chi thầm thương trộm nhớ, là tôi?Vậy... vậy là những giả thuyết của tôi đều đúng?Ôi cha mẹ ơi.Tôi ôm lấy tim mình, cảm thấy cả người như bị đông cứng.Khi biết tảng băng ngàn năm Lâm Hành Chi cũng biết yêu, tôi vẫn còn tâm trạng vui vẻ hóng chuyện.Nhưng sau khi biết mình chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó, tôi chỉ muốn khóc thật to.Cái cảm giác tự ăn dưa trên chính đầu mình... thực sự khó tả.Giờ đây, tôi vô cùng hối hận vì đã xem trộm Weibo của cậu ta. Sau này tôi phải đối mặt với Lâm Hành Chi như thế nào đây?Thêm nữa, đây là lần đầu cậu ta biết yêu sao?Có ai lại đối xử với người mình thích thậm tệ đến vậy chứ?Vô số câu hỏi chạy loạn trong đầu tôi. Khi tôi đang định đọc thêm một chút nữa thì trước mắt tôi đột nhiên tối sầm.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã dịch chuyển từ phòng ngủ của mình đến một phòng nghỉ xa lạ.Lạy Chúa.Không lẽ tôi lại rơi vào một giấc mơ nữa rồi?Nhìn xung quanh, căn phòng được trang trí tinh xảo nhưng lại không có một bóng người. Khung cảnh không phải trường học, và dường như cũng không phải giấc mơ của Lâm Hành Chi.Chẳng lẽ Lâm Hành Chi cuối cùng cũng ý thức được việc ngày đêm đối mặt với tôi quá mệt mỏi, nên đã quyết định không muốn mơ về tôi nữa?Đang định thở phào nhẹ nhõm thì cửa phòng bị đẩy ra. Bóng dáng hào hứng của Tôn Điềm xuất hiện.Cô ấy trông trưởng thành hơn nhiều, mặc trên người một chiếc váy dài màu xanh nhạt, nhanh chóng bước về phía tôi."Chiêu Chiêu, đến lúc ra hậu trường chuẩn bị rồi, nếu cậu còn lề mề sẽ lỡ mất giờ lành đấy!"Tôi giật mình."Giờ lành? Giờ lành gì cơ?"Tôn Điềm cười tủm tỉm, đánh nhẹ lên vai tôi."Con bé ngốc này, phấn khích đến ngẩn người luôn rồi à? Giờ lành để cử hành hôn lễ của cậu chứ còn gì nữa!"Cái... khoan đã, Tôn Điềm đang nói gì vậy?Tôi hoảng hốt quay lại nhìn chiếc gương soi toàn thân, lúc này mới nhận ra mình đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng lộng lẫy. Mái tóc được búi cao, gương mặt trang điểm tinh tế.Đây... đây đúng thật là váy cưới.Hôm nay là đám cưới của tôi?Nhưng tại sao tôi lại mơ thấy mình kết hôn?Tôn Điềm nắm tay tôi bước ra ngoài, cùng lúc đó có vài người không biết từ đâu xuất hiện, giúp tôi nâng lấy tà váy dài.Khung cảnh lễ đường được bài trí vô cùng sang trọng.
Tuy Lâm Hành Chi lập tài khoản từ lâu, nhưng bài đăng đầu tiên lại là vào thời điểm sau khi cậu ta chuyển trường.
Cụm từ "cô ấy" được lặp đi lặp lại vô số lần trong các bài viết của cậu ta.
Kể cả ngoài đời thực, kể cả trong mơ.
Lần đầu tiên gặp cô ấy, hàng mày cô ấy cong cong, đôi mắt như chứa đựng cả vầng trăng.
Bị cướp mất vị trí đầu bảng, cô ấy vẫn mỉm cười chúc mừng dù trong lòng không cam tâm.
Thấy cô ấy thân thiết với người khác giới, trong lòng sẽ dâng lên một cơn ghen tuông cồn cào.
Muốn chiếm lấy cô ấy làm của riêng, trong mơ sẽ hôn cô ấy đến vô tận.
Chiếc điện thoại tuột khỏi bàn tay đang run rẩy của tôi, rơi xuống tấm thảm mềm.
"Cô ấy" trong những bài viết của Lâm Hành Chi, dường như... chính là tôi!
Quả thật, Lâm Hành Chi đã cướp mất vị trí số một của tôi ngay khi chuyển đến. Quả thật, lúc đó tôi đã chúc mừng cậu ta, nhưng nội tâm vẫn khó chịu và có chút không cam lòng. Từ đó, tôi nung nấu ý chí phải giành lại ngôi vị đó từ tay cậu ta...
Khoan đã khoan đã, tôi lạc đề rồi.
Vấn đề bây giờ chính là: người mà Lâm Hành Chi thầm thương trộm nhớ, là tôi?
Vậy... vậy là những giả thuyết của tôi đều đúng?
Ôi cha mẹ ơi.
Tôi ôm lấy tim mình, cảm thấy cả người như bị đông cứng.
Khi biết tảng băng ngàn năm Lâm Hành Chi cũng biết yêu, tôi vẫn còn tâm trạng vui vẻ hóng chuyện.
Nhưng sau khi biết mình chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó, tôi chỉ muốn khóc thật to.
Cái cảm giác tự ăn dưa trên chính đầu mình... thực sự khó tả.
Giờ đây, tôi vô cùng hối hận vì đã xem trộm Weibo của cậu ta. Sau này tôi phải đối mặt với Lâm Hành Chi như thế nào đây?
Thêm nữa, đây là lần đầu cậu ta biết yêu sao?
Có ai lại đối xử với người mình thích thậm tệ đến vậy chứ?
Vô số câu hỏi chạy loạn trong đầu tôi. Khi tôi đang định đọc thêm một chút nữa thì trước mắt tôi đột nhiên tối sầm.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã dịch chuyển từ phòng ngủ của mình đến một phòng nghỉ xa lạ.
Lạy Chúa.
Không lẽ tôi lại rơi vào một giấc mơ nữa rồi?
Nhìn xung quanh, căn phòng được trang trí tinh xảo nhưng lại không có một bóng người. Khung cảnh không phải trường học, và dường như cũng không phải giấc mơ của Lâm Hành Chi.
Chẳng lẽ Lâm Hành Chi cuối cùng cũng ý thức được việc ngày đêm đối mặt với tôi quá mệt mỏi, nên đã quyết định không muốn mơ về tôi nữa?
Đang định thở phào nhẹ nhõm thì cửa phòng bị đẩy ra. Bóng dáng hào hứng của Tôn Điềm xuất hiện.
Cô ấy trông trưởng thành hơn nhiều, mặc trên người một chiếc váy dài màu xanh nhạt, nhanh chóng bước về phía tôi.
"Chiêu Chiêu, đến lúc ra hậu trường chuẩn bị rồi, nếu cậu còn lề mề sẽ lỡ mất giờ lành đấy!"
Tôi giật mình.
"Giờ lành? Giờ lành gì cơ?"
Tôn Điềm cười tủm tỉm, đánh nhẹ lên vai tôi.
"Con bé ngốc này, phấn khích đến ngẩn người luôn rồi à? Giờ lành để cử hành hôn lễ của cậu chứ còn gì nữa!"
Cái... khoan đã, Tôn Điềm đang nói gì vậy?
Tôi hoảng hốt quay lại nhìn chiếc gương soi toàn thân, lúc này mới nhận ra mình đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng lộng lẫy. Mái tóc được búi cao, gương mặt trang điểm tinh tế.
Đây... đây đúng thật là váy cưới.
Hôm nay là đám cưới của tôi?
Nhưng tại sao tôi lại mơ thấy mình kết hôn?
Tôn Điềm nắm tay tôi bước ra ngoài, cùng lúc đó có vài người không biết từ đâu xuất hiện, giúp tôi nâng lấy tà váy dài.
Khung cảnh lễ đường được bài trí vô cùng sang trọng.
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời ChungTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi lại mơ. Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu. Và rồi, một nụ hôn phủ xuống. Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó. Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi. Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co. Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng. Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt… Tuy Lâm Hành Chi lập tài khoản từ lâu, nhưng bài đăng đầu tiên lại là vào thời điểm sau khi cậu ta chuyển trường.Cụm từ "cô ấy" được lặp đi lặp lại vô số lần trong các bài viết của cậu ta.Kể cả ngoài đời thực, kể cả trong mơ.Lần đầu tiên gặp cô ấy, hàng mày cô ấy cong cong, đôi mắt như chứa đựng cả vầng trăng.Bị cướp mất vị trí đầu bảng, cô ấy vẫn mỉm cười chúc mừng dù trong lòng không cam tâm.Thấy cô ấy thân thiết với người khác giới, trong lòng sẽ dâng lên một cơn ghen tuông cồn cào.Muốn chiếm lấy cô ấy làm của riêng, trong mơ sẽ hôn cô ấy đến vô tận.Chiếc điện thoại tuột khỏi bàn tay đang run rẩy của tôi, rơi xuống tấm thảm mềm."Cô ấy" trong những bài viết của Lâm Hành Chi, dường như... chính là tôi!Quả thật, Lâm Hành Chi đã cướp mất vị trí số một của tôi ngay khi chuyển đến. Quả thật, lúc đó tôi đã chúc mừng cậu ta, nhưng nội tâm vẫn khó chịu và có chút không cam lòng. Từ đó, tôi nung nấu ý chí phải giành lại ngôi vị đó từ tay cậu ta...Khoan đã khoan đã, tôi lạc đề rồi.Vấn đề bây giờ chính là: người mà Lâm Hành Chi thầm thương trộm nhớ, là tôi?Vậy... vậy là những giả thuyết của tôi đều đúng?Ôi cha mẹ ơi.Tôi ôm lấy tim mình, cảm thấy cả người như bị đông cứng.Khi biết tảng băng ngàn năm Lâm Hành Chi cũng biết yêu, tôi vẫn còn tâm trạng vui vẻ hóng chuyện.Nhưng sau khi biết mình chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó, tôi chỉ muốn khóc thật to.Cái cảm giác tự ăn dưa trên chính đầu mình... thực sự khó tả.Giờ đây, tôi vô cùng hối hận vì đã xem trộm Weibo của cậu ta. Sau này tôi phải đối mặt với Lâm Hành Chi như thế nào đây?Thêm nữa, đây là lần đầu cậu ta biết yêu sao?Có ai lại đối xử với người mình thích thậm tệ đến vậy chứ?Vô số câu hỏi chạy loạn trong đầu tôi. Khi tôi đang định đọc thêm một chút nữa thì trước mắt tôi đột nhiên tối sầm.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã dịch chuyển từ phòng ngủ của mình đến một phòng nghỉ xa lạ.Lạy Chúa.Không lẽ tôi lại rơi vào một giấc mơ nữa rồi?Nhìn xung quanh, căn phòng được trang trí tinh xảo nhưng lại không có một bóng người. Khung cảnh không phải trường học, và dường như cũng không phải giấc mơ của Lâm Hành Chi.Chẳng lẽ Lâm Hành Chi cuối cùng cũng ý thức được việc ngày đêm đối mặt với tôi quá mệt mỏi, nên đã quyết định không muốn mơ về tôi nữa?Đang định thở phào nhẹ nhõm thì cửa phòng bị đẩy ra. Bóng dáng hào hứng của Tôn Điềm xuất hiện.Cô ấy trông trưởng thành hơn nhiều, mặc trên người một chiếc váy dài màu xanh nhạt, nhanh chóng bước về phía tôi."Chiêu Chiêu, đến lúc ra hậu trường chuẩn bị rồi, nếu cậu còn lề mề sẽ lỡ mất giờ lành đấy!"Tôi giật mình."Giờ lành? Giờ lành gì cơ?"Tôn Điềm cười tủm tỉm, đánh nhẹ lên vai tôi."Con bé ngốc này, phấn khích đến ngẩn người luôn rồi à? Giờ lành để cử hành hôn lễ của cậu chứ còn gì nữa!"Cái... khoan đã, Tôn Điềm đang nói gì vậy?Tôi hoảng hốt quay lại nhìn chiếc gương soi toàn thân, lúc này mới nhận ra mình đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng lộng lẫy. Mái tóc được búi cao, gương mặt trang điểm tinh tế.Đây... đây đúng thật là váy cưới.Hôm nay là đám cưới của tôi?Nhưng tại sao tôi lại mơ thấy mình kết hôn?Tôn Điềm nắm tay tôi bước ra ngoài, cùng lúc đó có vài người không biết từ đâu xuất hiện, giúp tôi nâng lấy tà váy dài.Khung cảnh lễ đường được bài trí vô cùng sang trọng.