Tôi lại mơ. Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu. Và rồi, một nụ hôn phủ xuống. Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó. Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi. Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co. Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng. Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt…
Chương 18
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời ChungTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi lại mơ. Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu. Và rồi, một nụ hôn phủ xuống. Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó. Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi. Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co. Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng. Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt… Vì vấn đề công việc, gia đình Lâm Hành Chi phải chuyển đến một thành phố mới, và anh cũng vì thế mà chuyển trường.Kiến thức trên lớp đối với anh không quá phức tạp. Sau vài ngày, anh đã định sẽ làm đơn xin tự học tại nhà.Chỉ là, anh không ngờ mình lại gặp Triệu Chiêu.Cô gái đã bị anh cướp mất vị trí đầu bảng.Anh biết cô coi anh là đối thủ. Trước đây cũng có rất nhiều người muốn vượt qua anh.Nhưng tất cả bọn họ đều nhanh chóng nản lòng.Chỉ có Triệu Chiêu, tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng kiên cường. Trừ khi đạt được mục tiêu, nếu không cô sẽ không bao giờ từ bỏ.Lâm Hành Chi thấy cô sôi nổi thảo luận với bạn thân, vạch ra vô số kế hoạch để vượt qua anh.Ban đầu, anh chỉ thấy phiền phức, nên thái độ đối với cô cũng lạnh nhạt như bao người khác.Nhưng anh không ngờ, sau này mình lại có hứng thú với cô, muốn quan sát cô nhiều hơn.Mưa dầm thấm lâu. Những năm tháng bên nhau hóa thành dòng suối ngọt, và hạt giống tình yêu cứ thế mạnh mẽ nảy mầm.Đến khi Lâm Hành Chi nhận ra, mọi chuyện đã quá muộn.Triệu Chiêu giờ đây đã phân loại anh vào danh sách kẻ thù không đội trời chung. Qua lăng kính "kẻ thù", mọi hành động của anh đều bị cô diễn giải theo một hướng khác.Ví dụ như, khi Triệu Chiêu bị ốm, anh lấy hết can đảm để hỏi thăm, nhưng cô lập tức xù lông cảnh giác, cậy mạnh nói rằng mình vẫn ổn.Lần khác, anh chuyển sách tham khảo cho cô, hy vọng cô sẽ sử dụng chúng.Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ vui vẻ nhận lấy.Nhưng cái "nếu" đó chỉ xảy ra khi anh không phải là người đã cướp mất vị trí số một của cô.Thông qua bộ lọc của mình, Triệu Chiêu chỉ cảm thấy đây là một lời khiêu khích từ kẻ thù....Nhưng rồi, một lời tuyên án tử hình đã được giáng xuống cho mối tình đơn phương vừa chớm nở của anh. Anh đã vô tình nghe được lời Triệu Chiêu nói với Tôn Điềm, một lời khẳng định chắc nịch rằng giữa cô và anh sẽ không bao giờ có bất cứ khả năng nào.Mối tình đầu, còn chưa kịp thành hình, đã vội lụi tàn.Thế giới của Lâm Hành Chi từ đó tách làm hai. Một là sa mạc băng giá của hiện thực, nơi anh tự dựng lên những bức tường kiên cố, khoác lên mình vẻ lạnh lùng để dập tắt mọi hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất. Hai là ốc đảo bí mật của những giấc mơ, nơi anh có thể gỡ bỏ mọi lớp ngụy trang, để cho những khao khát cháy bỏng của mình được tự do bay lượn. Anh đã gửi gắm toàn bộ tâm tư của mình vào những dòng chữ trên Weibo, biến nó thành thánh địa chỉ thuộc về anh và cô.Trong thánh địa đó, họ là định mệnh của nhau, là tri kỷ quấn quýt không rời.Anh thậm chí còn để cho trí tưởng tượng của mình bay xa hơn sau khi xem vài bộ phim, dệt nên những kịch bản hiểm nguy, nơi anh có thể trở thành người hùng của riêng cô.Nhưng dù trong bất kỳ kịch bản nào, sự tồn tại của anh cũng trở nên thứ yếu. Anh có thể bị thương, có thể chết, có thể tan biến, miễn là Triệu Chiêu của anh được an toàn tuyệt đối. Suy nghĩ đó mang đến cho anh một sự thanh thản kỳ lạ.Bởi lẽ, dù là trong mơ hay ngoài đời thực, anh cũng không bao giờ cho phép cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.Và rồi, một giấc mộng ngọt ngào tựa mật ong ra đời.Trong giấc mộng viên mãn ấy, anh thấy mình và cô kết hôn, cùng nhau vun đắp một gia đình nhỏ. Họ có một cô con gái, một thiên thần đáng yêu tên là Niệm Chiêu.Lâm Hành Chi tin chắc rằng, ở ngoài đời thực, thân xác đang ngủ say của anh lúc đó cũng đang hạnh phúc mỉm cười.Anh chưa bao giờ ngờ rằng, cánh cửa dẫn vào thánh địa bí mật của mình lại có ngày bị một người khác mở ra. Càng không ngờ rằng, người đó lại chính là Triệu Chiêu.Toàn bộ thế giới nội tâm mà anh cất công che giấu, những bí mật thầm kín nhất, cứ như vậy mà bị phơi bày trần trụi trước mắt cô.May mắn thay, định mệnh đã mỉm cười với anh. Sau tất cả, Triệu Chiêu đã lựa chọn anh.Giờ đây, ảo mộng và thực tại đã hòa làm một. Ranh giới giữa hai thế giới không còn quan trọng nữa, bởi vì ở cuối con đường, dù là nơi đâu, Lâm Hành Chi cũng sẽ nắm chặt lấy tay Triệu Chiêu, cùng cô bước về một tương lai ngập tràn ánh sáng.
Vì vấn đề công việc, gia đình Lâm Hành Chi phải chuyển đến một thành phố mới, và anh cũng vì thế mà chuyển trường.
Kiến thức trên lớp đối với anh không quá phức tạp. Sau vài ngày, anh đã định sẽ làm đơn xin tự học tại nhà.
Chỉ là, anh không ngờ mình lại gặp Triệu Chiêu.
Cô gái đã bị anh cướp mất vị trí đầu bảng.
Anh biết cô coi anh là đối thủ. Trước đây cũng có rất nhiều người muốn vượt qua anh.
Nhưng tất cả bọn họ đều nhanh chóng nản lòng.
Chỉ có Triệu Chiêu, tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng kiên cường. Trừ khi đạt được mục tiêu, nếu không cô sẽ không bao giờ từ bỏ.
Lâm Hành Chi thấy cô sôi nổi thảo luận với bạn thân, vạch ra vô số kế hoạch để vượt qua anh.
Ban đầu, anh chỉ thấy phiền phức, nên thái độ đối với cô cũng lạnh nhạt như bao người khác.
Nhưng anh không ngờ, sau này mình lại có hứng thú với cô, muốn quan sát cô nhiều hơn.
Mưa dầm thấm lâu. Những năm tháng bên nhau hóa thành dòng suối ngọt, và hạt giống tình yêu cứ thế mạnh mẽ nảy mầm.
Đến khi Lâm Hành Chi nhận ra, mọi chuyện đã quá muộn.
Triệu Chiêu giờ đây đã phân loại anh vào danh sách kẻ thù không đội trời chung. Qua lăng kính "kẻ thù", mọi hành động của anh đều bị cô diễn giải theo một hướng khác.
Ví dụ như, khi Triệu Chiêu bị ốm, anh lấy hết can đảm để hỏi thăm, nhưng cô lập tức xù lông cảnh giác, cậy mạnh nói rằng mình vẫn ổn.
Lần khác, anh chuyển sách tham khảo cho cô, hy vọng cô sẽ sử dụng chúng.
Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ vui vẻ nhận lấy.
Nhưng cái "nếu" đó chỉ xảy ra khi anh không phải là người đã cướp mất vị trí số một của cô.
Thông qua bộ lọc của mình, Triệu Chiêu chỉ cảm thấy đây là một lời khiêu khích từ kẻ thù.
...
Nhưng rồi, một lời tuyên án tử hình đã được giáng xuống cho mối tình đơn phương vừa chớm nở của anh. Anh đã vô tình nghe được lời Triệu Chiêu nói với Tôn Điềm, một lời khẳng định chắc nịch rằng giữa cô và anh sẽ không bao giờ có bất cứ khả năng nào.
Mối tình đầu, còn chưa kịp thành hình, đã vội lụi tàn.
Thế giới của Lâm Hành Chi từ đó tách làm hai. Một là sa mạc băng giá của hiện thực, nơi anh tự dựng lên những bức tường kiên cố, khoác lên mình vẻ lạnh lùng để dập tắt mọi hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất. Hai là ốc đảo bí mật của những giấc mơ, nơi anh có thể gỡ bỏ mọi lớp ngụy trang, để cho những khao khát cháy bỏng của mình được tự do bay lượn. Anh đã gửi gắm toàn bộ tâm tư của mình vào những dòng chữ trên Weibo, biến nó thành thánh địa chỉ thuộc về anh và cô.
Trong thánh địa đó, họ là định mệnh của nhau, là tri kỷ quấn quýt không rời.
Anh thậm chí còn để cho trí tưởng tượng của mình bay xa hơn sau khi xem vài bộ phim, dệt nên những kịch bản hiểm nguy, nơi anh có thể trở thành người hùng của riêng cô.
Nhưng dù trong bất kỳ kịch bản nào, sự tồn tại của anh cũng trở nên thứ yếu. Anh có thể bị thương, có thể chết, có thể tan biến, miễn là Triệu Chiêu của anh được an toàn tuyệt đối. Suy nghĩ đó mang đến cho anh một sự thanh thản kỳ lạ.
Bởi lẽ, dù là trong mơ hay ngoài đời thực, anh cũng không bao giờ cho phép cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Và rồi, một giấc mộng ngọt ngào tựa mật ong ra đời.
Trong giấc mộng viên mãn ấy, anh thấy mình và cô kết hôn, cùng nhau vun đắp một gia đình nhỏ. Họ có một cô con gái, một thiên thần đáng yêu tên là Niệm Chiêu.
Lâm Hành Chi tin chắc rằng, ở ngoài đời thực, thân xác đang ngủ say của anh lúc đó cũng đang hạnh phúc mỉm cười.
Anh chưa bao giờ ngờ rằng, cánh cửa dẫn vào thánh địa bí mật của mình lại có ngày bị một người khác mở ra. Càng không ngờ rằng, người đó lại chính là Triệu Chiêu.
Toàn bộ thế giới nội tâm mà anh cất công che giấu, những bí mật thầm kín nhất, cứ như vậy mà bị phơi bày trần trụi trước mắt cô.
May mắn thay, định mệnh đã mỉm cười với anh. Sau tất cả, Triệu Chiêu đã lựa chọn anh.
Giờ đây, ảo mộng và thực tại đã hòa làm một. Ranh giới giữa hai thế giới không còn quan trọng nữa, bởi vì ở cuối con đường, dù là nơi đâu, Lâm Hành Chi cũng sẽ nắm chặt lấy tay Triệu Chiêu, cùng cô bước về một tương lai ngập tràn ánh sáng.
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời ChungTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTôi lại mơ. Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu. Và rồi, một nụ hôn phủ xuống. Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó. Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi. Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co. Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng. Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt… Vì vấn đề công việc, gia đình Lâm Hành Chi phải chuyển đến một thành phố mới, và anh cũng vì thế mà chuyển trường.Kiến thức trên lớp đối với anh không quá phức tạp. Sau vài ngày, anh đã định sẽ làm đơn xin tự học tại nhà.Chỉ là, anh không ngờ mình lại gặp Triệu Chiêu.Cô gái đã bị anh cướp mất vị trí đầu bảng.Anh biết cô coi anh là đối thủ. Trước đây cũng có rất nhiều người muốn vượt qua anh.Nhưng tất cả bọn họ đều nhanh chóng nản lòng.Chỉ có Triệu Chiêu, tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng kiên cường. Trừ khi đạt được mục tiêu, nếu không cô sẽ không bao giờ từ bỏ.Lâm Hành Chi thấy cô sôi nổi thảo luận với bạn thân, vạch ra vô số kế hoạch để vượt qua anh.Ban đầu, anh chỉ thấy phiền phức, nên thái độ đối với cô cũng lạnh nhạt như bao người khác.Nhưng anh không ngờ, sau này mình lại có hứng thú với cô, muốn quan sát cô nhiều hơn.Mưa dầm thấm lâu. Những năm tháng bên nhau hóa thành dòng suối ngọt, và hạt giống tình yêu cứ thế mạnh mẽ nảy mầm.Đến khi Lâm Hành Chi nhận ra, mọi chuyện đã quá muộn.Triệu Chiêu giờ đây đã phân loại anh vào danh sách kẻ thù không đội trời chung. Qua lăng kính "kẻ thù", mọi hành động của anh đều bị cô diễn giải theo một hướng khác.Ví dụ như, khi Triệu Chiêu bị ốm, anh lấy hết can đảm để hỏi thăm, nhưng cô lập tức xù lông cảnh giác, cậy mạnh nói rằng mình vẫn ổn.Lần khác, anh chuyển sách tham khảo cho cô, hy vọng cô sẽ sử dụng chúng.Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ vui vẻ nhận lấy.Nhưng cái "nếu" đó chỉ xảy ra khi anh không phải là người đã cướp mất vị trí số một của cô.Thông qua bộ lọc của mình, Triệu Chiêu chỉ cảm thấy đây là một lời khiêu khích từ kẻ thù....Nhưng rồi, một lời tuyên án tử hình đã được giáng xuống cho mối tình đơn phương vừa chớm nở của anh. Anh đã vô tình nghe được lời Triệu Chiêu nói với Tôn Điềm, một lời khẳng định chắc nịch rằng giữa cô và anh sẽ không bao giờ có bất cứ khả năng nào.Mối tình đầu, còn chưa kịp thành hình, đã vội lụi tàn.Thế giới của Lâm Hành Chi từ đó tách làm hai. Một là sa mạc băng giá của hiện thực, nơi anh tự dựng lên những bức tường kiên cố, khoác lên mình vẻ lạnh lùng để dập tắt mọi hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất. Hai là ốc đảo bí mật của những giấc mơ, nơi anh có thể gỡ bỏ mọi lớp ngụy trang, để cho những khao khát cháy bỏng của mình được tự do bay lượn. Anh đã gửi gắm toàn bộ tâm tư của mình vào những dòng chữ trên Weibo, biến nó thành thánh địa chỉ thuộc về anh và cô.Trong thánh địa đó, họ là định mệnh của nhau, là tri kỷ quấn quýt không rời.Anh thậm chí còn để cho trí tưởng tượng của mình bay xa hơn sau khi xem vài bộ phim, dệt nên những kịch bản hiểm nguy, nơi anh có thể trở thành người hùng của riêng cô.Nhưng dù trong bất kỳ kịch bản nào, sự tồn tại của anh cũng trở nên thứ yếu. Anh có thể bị thương, có thể chết, có thể tan biến, miễn là Triệu Chiêu của anh được an toàn tuyệt đối. Suy nghĩ đó mang đến cho anh một sự thanh thản kỳ lạ.Bởi lẽ, dù là trong mơ hay ngoài đời thực, anh cũng không bao giờ cho phép cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.Và rồi, một giấc mộng ngọt ngào tựa mật ong ra đời.Trong giấc mộng viên mãn ấy, anh thấy mình và cô kết hôn, cùng nhau vun đắp một gia đình nhỏ. Họ có một cô con gái, một thiên thần đáng yêu tên là Niệm Chiêu.Lâm Hành Chi tin chắc rằng, ở ngoài đời thực, thân xác đang ngủ say của anh lúc đó cũng đang hạnh phúc mỉm cười.Anh chưa bao giờ ngờ rằng, cánh cửa dẫn vào thánh địa bí mật của mình lại có ngày bị một người khác mở ra. Càng không ngờ rằng, người đó lại chính là Triệu Chiêu.Toàn bộ thế giới nội tâm mà anh cất công che giấu, những bí mật thầm kín nhất, cứ như vậy mà bị phơi bày trần trụi trước mắt cô.May mắn thay, định mệnh đã mỉm cười với anh. Sau tất cả, Triệu Chiêu đã lựa chọn anh.Giờ đây, ảo mộng và thực tại đã hòa làm một. Ranh giới giữa hai thế giới không còn quan trọng nữa, bởi vì ở cuối con đường, dù là nơi đâu, Lâm Hành Chi cũng sẽ nắm chặt lấy tay Triệu Chiêu, cùng cô bước về một tương lai ngập tràn ánh sáng.