Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 3

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Đồ trong hầm cũng không nhiều, dựa vào tường xếp khoảng hơn 10 cây cải bắp, góc tường có một đống cát nhỏ.Diệp Thư tiến lên vạch ra xem là củ cải đỏ, trên giá còn có hai bao tải. Sờ thấy có vẻ một bao cao lương, một bao ngô, ngoài ra không còn gì nữa.Diệp Thư trèo lên trở về phòng phía đông, lại mở rương ra xem, rương bên trái nhìn là biết đồ của bà nội. Có hai bộ quần áo, cũng đều vá chằng vá đụp. Lại mở rương bên phải, rương bên phải đồ nhiều hơn một chút, có một số dây buộc tóc, găng tay mà cô gái thích.Diệp Thư cũng không động vào, lại đậy nắp lại, lúc này mới ngồi xuống mép giường nghĩ xem sau này phải làm sao.Còn đi học hay không, là một vấn đề.Thực ra theo trí nhớ của nguyên thân, cô ấy đã sớm không muốn đi học nữa.Bởi vì sau khi ông nội mất chỉ còn lại bà nội, nguyên thân không yên tâm về bà nội. Lại lo không có ông nội là lao động chính trong nhà thì không có tiền nên đã đề xuất với bà nội không đi học nữa, ở nhà kiếm công điểm.Nhưng bà nội nhất quyết không chịu, nói lúc cha cô còn sống đã nói khi lớn lên sẽ cho cô đi học đại học. Tên Diệp Thư của cô vẫn là nhờ người quân nhân giải phóng đến cải cách ruộng đất trong thôn đặt cho, chính là hy vọng cô đọc nhiều sách.Cho nên mấy năm nay tằn tiện dành dụm cũng cho Diệp Thư học hết cấp ba, năm ngoái khi Diệp Thư tốt nghiệp cấp ba không phải không có người khuyên bà nội, đừng cho Diệp Thư học tiếp nữa.Nói Diệp Thư là con gái chỉ cần học hết cấp hai là được, trong thôn con trai học hết cấp hai cũng ít, càng đừng nói đến con gái.Diệp Thư cũng nghĩ như vậy, không học nữa. Xem có thể làm gia sư ở trường huyện không, nếu không thì theo mọi người đi làm, cũng giảm bớt gánh nặng cho bà nội.Nhưng bà nội nhất quyết không đồng ý, cắn răng cho Diệp Thư vào học cấp ba. Diệp Thư cũng rất cố gắng, lên cấp ba cũng học hành chăm chỉ, kỳ thi cuối kỳ thi được hạng ba toàn khối, trường còn thưởng cho một quyển vở, hai cây bút chì.Diệp Thư gãi đầu nằm vật ra giường, học thì học, bây giờ cấp ba là hai năm, còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học, học phí, tiền sinh hoạt đều là vấn đề.Không học thì với thân hình nhỏ bé này của cô, mặc dù kiếp trước cô cũng không ít làm việc đồng áng nhưng thế kỷ 21 cái gì cũng cơ giới hóa rồi, từ trồng đến thu hoạch đều dùng máy móc, cần làm cũng chỉ là những góc máy móc không vào được. Bây giờ cái gì cũng dùng sức người, cô chưa chắc đã làm được.

Đồ trong hầm cũng không nhiều, dựa vào tường xếp khoảng hơn 10 cây cải bắp, góc tường có một đống cát nhỏ.

Diệp Thư tiến lên vạch ra xem là củ cải đỏ, trên giá còn có hai bao tải. Sờ thấy có vẻ một bao cao lương, một bao ngô, ngoài ra không còn gì nữa.

Diệp Thư trèo lên trở về phòng phía đông, lại mở rương ra xem, rương bên trái nhìn là biết đồ của bà nội. Có hai bộ quần áo, cũng đều vá chằng vá đụp. Lại mở rương bên phải, rương bên phải đồ nhiều hơn một chút, có một số dây buộc tóc, găng tay mà cô gái thích.

Diệp Thư cũng không động vào, lại đậy nắp lại, lúc này mới ngồi xuống mép giường nghĩ xem sau này phải làm sao.

Còn đi học hay không, là một vấn đề.

Thực ra theo trí nhớ của nguyên thân, cô ấy đã sớm không muốn đi học nữa.

Bởi vì sau khi ông nội mất chỉ còn lại bà nội, nguyên thân không yên tâm về bà nội. Lại lo không có ông nội là lao động chính trong nhà thì không có tiền nên đã đề xuất với bà nội không đi học nữa, ở nhà kiếm công điểm.

Nhưng bà nội nhất quyết không chịu, nói lúc cha cô còn sống đã nói khi lớn lên sẽ cho cô đi học đại học. Tên Diệp Thư của cô vẫn là nhờ người quân nhân giải phóng đến cải cách ruộng đất trong thôn đặt cho, chính là hy vọng cô đọc nhiều sách.

Cho nên mấy năm nay tằn tiện dành dụm cũng cho Diệp Thư học hết cấp ba, năm ngoái khi Diệp Thư tốt nghiệp cấp ba không phải không có người khuyên bà nội, đừng cho Diệp Thư học tiếp nữa.

Nói Diệp Thư là con gái chỉ cần học hết cấp hai là được, trong thôn con trai học hết cấp hai cũng ít, càng đừng nói đến con gái.

Diệp Thư cũng nghĩ như vậy, không học nữa. Xem có thể làm gia sư ở trường huyện không, nếu không thì theo mọi người đi làm, cũng giảm bớt gánh nặng cho bà nội.

Nhưng bà nội nhất quyết không đồng ý, cắn răng cho Diệp Thư vào học cấp ba. Diệp Thư cũng rất cố gắng, lên cấp ba cũng học hành chăm chỉ, kỳ thi cuối kỳ thi được hạng ba toàn khối, trường còn thưởng cho một quyển vở, hai cây bút chì.

Diệp Thư gãi đầu nằm vật ra giường, học thì học, bây giờ cấp ba là hai năm, còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học, học phí, tiền sinh hoạt đều là vấn đề.

Không học thì với thân hình nhỏ bé này của cô, mặc dù kiếp trước cô cũng không ít làm việc đồng áng nhưng thế kỷ 21 cái gì cũng cơ giới hóa rồi, từ trồng đến thu hoạch đều dùng máy móc, cần làm cũng chỉ là những góc máy móc không vào được. Bây giờ cái gì cũng dùng sức người, cô chưa chắc đã làm được.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Đồ trong hầm cũng không nhiều, dựa vào tường xếp khoảng hơn 10 cây cải bắp, góc tường có một đống cát nhỏ.Diệp Thư tiến lên vạch ra xem là củ cải đỏ, trên giá còn có hai bao tải. Sờ thấy có vẻ một bao cao lương, một bao ngô, ngoài ra không còn gì nữa.Diệp Thư trèo lên trở về phòng phía đông, lại mở rương ra xem, rương bên trái nhìn là biết đồ của bà nội. Có hai bộ quần áo, cũng đều vá chằng vá đụp. Lại mở rương bên phải, rương bên phải đồ nhiều hơn một chút, có một số dây buộc tóc, găng tay mà cô gái thích.Diệp Thư cũng không động vào, lại đậy nắp lại, lúc này mới ngồi xuống mép giường nghĩ xem sau này phải làm sao.Còn đi học hay không, là một vấn đề.Thực ra theo trí nhớ của nguyên thân, cô ấy đã sớm không muốn đi học nữa.Bởi vì sau khi ông nội mất chỉ còn lại bà nội, nguyên thân không yên tâm về bà nội. Lại lo không có ông nội là lao động chính trong nhà thì không có tiền nên đã đề xuất với bà nội không đi học nữa, ở nhà kiếm công điểm.Nhưng bà nội nhất quyết không chịu, nói lúc cha cô còn sống đã nói khi lớn lên sẽ cho cô đi học đại học. Tên Diệp Thư của cô vẫn là nhờ người quân nhân giải phóng đến cải cách ruộng đất trong thôn đặt cho, chính là hy vọng cô đọc nhiều sách.Cho nên mấy năm nay tằn tiện dành dụm cũng cho Diệp Thư học hết cấp ba, năm ngoái khi Diệp Thư tốt nghiệp cấp ba không phải không có người khuyên bà nội, đừng cho Diệp Thư học tiếp nữa.Nói Diệp Thư là con gái chỉ cần học hết cấp hai là được, trong thôn con trai học hết cấp hai cũng ít, càng đừng nói đến con gái.Diệp Thư cũng nghĩ như vậy, không học nữa. Xem có thể làm gia sư ở trường huyện không, nếu không thì theo mọi người đi làm, cũng giảm bớt gánh nặng cho bà nội.Nhưng bà nội nhất quyết không đồng ý, cắn răng cho Diệp Thư vào học cấp ba. Diệp Thư cũng rất cố gắng, lên cấp ba cũng học hành chăm chỉ, kỳ thi cuối kỳ thi được hạng ba toàn khối, trường còn thưởng cho một quyển vở, hai cây bút chì.Diệp Thư gãi đầu nằm vật ra giường, học thì học, bây giờ cấp ba là hai năm, còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học, học phí, tiền sinh hoạt đều là vấn đề.Không học thì với thân hình nhỏ bé này của cô, mặc dù kiếp trước cô cũng không ít làm việc đồng áng nhưng thế kỷ 21 cái gì cũng cơ giới hóa rồi, từ trồng đến thu hoạch đều dùng máy móc, cần làm cũng chỉ là những góc máy móc không vào được. Bây giờ cái gì cũng dùng sức người, cô chưa chắc đã làm được.

Chương 3