Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 4
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nhớ ra bà nội của nguyên thân đã nói với cô ấy tiền trong nhà giấu ở đâu, phòng khi có chuyện gì không tìm thấy.Mặc dù nguyên thân chưa từng nhìn thấy nhưng cô ấy biết tiền giấu trong khe hở xà nhà.Nghĩ đến đây, Diệp Thư vội vàng bò dậy, bê một cái ghế để lên giường. Diệp Thư cởi giày lên giường, lại cẩn thận đứng lên ghế, ngửa đầu đưa tay mò mẫm trên xà nhà.Một lát sau đã mò thấy một cái túi vải, cầm túi vải từ trên ghế xuống. Cũng không lấy ghế xuống, lát nữa xem xong còn phải để lên.Mở túi vải ra xem bên trong là một xấp tiền dày cộp, cầm túi vải sờ độ dày Diệp Thư biết tiền hẳn không ít nhưng không ngờ toàn là tiền đoàn kết, nhìn sơ qua cũng phải hơn mười tờ.Diệp Thư lấy ra đếm, tổng cộng 12 tờ tiền đoàn kết, 120 đồng, còn có bốn tờ 5 đồng, tổng cộng 140 đồng, ở nông thôn bây giờ là một khoản tiền lớn.Diệp Thư đếm xong lại dùng vải bọc lại, để lại chỗ cũ trên xà nhà, đặt ghế xuống đất, lại theo trí nhớ của nguyên thân tìm thấy dưới chiếu giường mấy tờ một đồng, một hào, hai hào, còn có một xu, hai xu, tổng cộng 3 đồng 4 hào 8 xu.Nhìn số tiền này nghĩ đến chủ cũ vẫn luôn cho rằng gia đình rất khó khăn, đặc biệt là sau khi ông nội mất, trong nhà chỉ có một mình bà nội kiếm công điểm, còn phải cho nguyên thân đi học.Vì phải đi học ở huyện, bà nội đã may cho nguyên thân hai bộ quần áo vải thô. Nhưng từ sau khi ông nội mất, bà chưa từng may một bộ quần áo mới nào, mặc toàn là quần áo vá chằng vá đụp, ăn cũng theo làng ăn cơm tập thể.Nguyên thân tan học về nhà, chưa từng giống như những nhà khác trong làng cơm tập thể ăn không ngon thì về nhà ăn thêm, nếu không thì cũng không đến nỗi một chút bệnh nhỏ cũng không chống đỡ được.Thực ra Diệp Thư có thể hiểu được nguyên nhân bà nội tiết kiệm như vậy, thời đại này tiền không có chỗ tiêu cũng không dám tiêu. Lúc này không có phiếu thì có tiền cũng vô dụng, hơn nữa cô nhi quả mẫu nếu để lộ ra có nhiều tiền cũng sợ người ta để mắt tới.Mặc dù người nông thôn phần lớn chất phác, thật thà nhưng biết người biết mặt không biết lòng, đối mặt với tiền bạc không tránh khỏi có người động tâm.Bà nội tuổi đã cao như vậy, lại trải qua chiến tranh loạn lạc. Có thể nói chuyện gì, người gì bà cũng đã trải qua, đã gặp, cho nên Diệp Thư hoàn toàn có thể hiểu được tại sao bà nội lại làm như vậy.
Diệp Thư nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nhớ ra bà nội của nguyên thân đã nói với cô ấy tiền trong nhà giấu ở đâu, phòng khi có chuyện gì không tìm thấy.
Mặc dù nguyên thân chưa từng nhìn thấy nhưng cô ấy biết tiền giấu trong khe hở xà nhà.
Nghĩ đến đây, Diệp Thư vội vàng bò dậy, bê một cái ghế để lên giường. Diệp Thư cởi giày lên giường, lại cẩn thận đứng lên ghế, ngửa đầu đưa tay mò mẫm trên xà nhà.
Một lát sau đã mò thấy một cái túi vải, cầm túi vải từ trên ghế xuống. Cũng không lấy ghế xuống, lát nữa xem xong còn phải để lên.
Mở túi vải ra xem bên trong là một xấp tiền dày cộp, cầm túi vải sờ độ dày Diệp Thư biết tiền hẳn không ít nhưng không ngờ toàn là tiền đoàn kết, nhìn sơ qua cũng phải hơn mười tờ.
Diệp Thư lấy ra đếm, tổng cộng 12 tờ tiền đoàn kết, 120 đồng, còn có bốn tờ 5 đồng, tổng cộng 140 đồng, ở nông thôn bây giờ là một khoản tiền lớn.
Diệp Thư đếm xong lại dùng vải bọc lại, để lại chỗ cũ trên xà nhà, đặt ghế xuống đất, lại theo trí nhớ của nguyên thân tìm thấy dưới chiếu giường mấy tờ một đồng, một hào, hai hào, còn có một xu, hai xu, tổng cộng 3 đồng 4 hào 8 xu.
Nhìn số tiền này nghĩ đến chủ cũ vẫn luôn cho rằng gia đình rất khó khăn, đặc biệt là sau khi ông nội mất, trong nhà chỉ có một mình bà nội kiếm công điểm, còn phải cho nguyên thân đi học.
Vì phải đi học ở huyện, bà nội đã may cho nguyên thân hai bộ quần áo vải thô. Nhưng từ sau khi ông nội mất, bà chưa từng may một bộ quần áo mới nào, mặc toàn là quần áo vá chằng vá đụp, ăn cũng theo làng ăn cơm tập thể.
Nguyên thân tan học về nhà, chưa từng giống như những nhà khác trong làng cơm tập thể ăn không ngon thì về nhà ăn thêm, nếu không thì cũng không đến nỗi một chút bệnh nhỏ cũng không chống đỡ được.
Thực ra Diệp Thư có thể hiểu được nguyên nhân bà nội tiết kiệm như vậy, thời đại này tiền không có chỗ tiêu cũng không dám tiêu. Lúc này không có phiếu thì có tiền cũng vô dụng, hơn nữa cô nhi quả mẫu nếu để lộ ra có nhiều tiền cũng sợ người ta để mắt tới.
Mặc dù người nông thôn phần lớn chất phác, thật thà nhưng biết người biết mặt không biết lòng, đối mặt với tiền bạc không tránh khỏi có người động tâm.
Bà nội tuổi đã cao như vậy, lại trải qua chiến tranh loạn lạc. Có thể nói chuyện gì, người gì bà cũng đã trải qua, đã gặp, cho nên Diệp Thư hoàn toàn có thể hiểu được tại sao bà nội lại làm như vậy.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nhớ ra bà nội của nguyên thân đã nói với cô ấy tiền trong nhà giấu ở đâu, phòng khi có chuyện gì không tìm thấy.Mặc dù nguyên thân chưa từng nhìn thấy nhưng cô ấy biết tiền giấu trong khe hở xà nhà.Nghĩ đến đây, Diệp Thư vội vàng bò dậy, bê một cái ghế để lên giường. Diệp Thư cởi giày lên giường, lại cẩn thận đứng lên ghế, ngửa đầu đưa tay mò mẫm trên xà nhà.Một lát sau đã mò thấy một cái túi vải, cầm túi vải từ trên ghế xuống. Cũng không lấy ghế xuống, lát nữa xem xong còn phải để lên.Mở túi vải ra xem bên trong là một xấp tiền dày cộp, cầm túi vải sờ độ dày Diệp Thư biết tiền hẳn không ít nhưng không ngờ toàn là tiền đoàn kết, nhìn sơ qua cũng phải hơn mười tờ.Diệp Thư lấy ra đếm, tổng cộng 12 tờ tiền đoàn kết, 120 đồng, còn có bốn tờ 5 đồng, tổng cộng 140 đồng, ở nông thôn bây giờ là một khoản tiền lớn.Diệp Thư đếm xong lại dùng vải bọc lại, để lại chỗ cũ trên xà nhà, đặt ghế xuống đất, lại theo trí nhớ của nguyên thân tìm thấy dưới chiếu giường mấy tờ một đồng, một hào, hai hào, còn có một xu, hai xu, tổng cộng 3 đồng 4 hào 8 xu.Nhìn số tiền này nghĩ đến chủ cũ vẫn luôn cho rằng gia đình rất khó khăn, đặc biệt là sau khi ông nội mất, trong nhà chỉ có một mình bà nội kiếm công điểm, còn phải cho nguyên thân đi học.Vì phải đi học ở huyện, bà nội đã may cho nguyên thân hai bộ quần áo vải thô. Nhưng từ sau khi ông nội mất, bà chưa từng may một bộ quần áo mới nào, mặc toàn là quần áo vá chằng vá đụp, ăn cũng theo làng ăn cơm tập thể.Nguyên thân tan học về nhà, chưa từng giống như những nhà khác trong làng cơm tập thể ăn không ngon thì về nhà ăn thêm, nếu không thì cũng không đến nỗi một chút bệnh nhỏ cũng không chống đỡ được.Thực ra Diệp Thư có thể hiểu được nguyên nhân bà nội tiết kiệm như vậy, thời đại này tiền không có chỗ tiêu cũng không dám tiêu. Lúc này không có phiếu thì có tiền cũng vô dụng, hơn nữa cô nhi quả mẫu nếu để lộ ra có nhiều tiền cũng sợ người ta để mắt tới.Mặc dù người nông thôn phần lớn chất phác, thật thà nhưng biết người biết mặt không biết lòng, đối mặt với tiền bạc không tránh khỏi có người động tâm.Bà nội tuổi đã cao như vậy, lại trải qua chiến tranh loạn lạc. Có thể nói chuyện gì, người gì bà cũng đã trải qua, đã gặp, cho nên Diệp Thư hoàn toàn có thể hiểu được tại sao bà nội lại làm như vậy.