Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 21

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Thư không quen biết, chỉ biết là người sống ở đầu làng phía Đông, nhà đông anh em. Diệp Thư không nói gì.Đội trưởng bực bội nói: "Nó là trẻ mồ côi, đội sản xuất phải chăm sóc chứ, Vương Lão Tam, anh nói năng hàm hồ gì đó, mẹ anh còn khỏe hơn tôi, cần gì phải chăm sóc."Đội trưởng nói xong, không ai nói gì nữa, đội trưởng tiếp tục phân công nhiệm vụ, phân công xong thì để đội trưởng các đội nhỏ dẫn mọi người đến ruộng đã chia để làm việc.Đợi mọi người giải tán hết, đội trưởng lại dẫn Diệp Thư đến chuồng gia súc, đội trưởng giới thiệu cho Diệp Thư, hiện tại đội sản xuất có hai con bò, còn có 7 con dê, bò thì không cần Diệp Thư quản, có người chuyên phụ trách, Diệp Thư chỉ cần chăn 7 con dê, ngày thường thì chăn dê, lại đi cắt cỏ, cỏ cắt về phơi khô, để dành cho mùa đông hoặc những ngày mưa gió cho bò dê ăn.Đội trưởng giới thiệu xong liền đi làm việc khác, Diệp Thư bỏ cặp sách xuống, mở cửa chuồng dê, cầm chổi bắt đầu dọn dẹp chuồng dê, gom phân dê và cỏ còn sót lại vào một chỗ, sau đó dùng xẻng xúc vào đống phân bên cạnh, những thứ này khi nào nhiều thì đội sản xuất sẽ cử người đến chở ra ruộng.Dọn dẹp chuồng dê xong, Diệp Thư lùa dê ra ngoài, đeo cặp sách lên, lùa dê lên núi. Hiện tại cỏ trên núi mới nhú, dê lên núi chỉ có thể ăn chút cỏ khô năm ngoái, hôm nay Diệp Thư muốn kiếm ít củi nên đi xa hơn một chút.Tìm được một khu rừng, bên trong có không ít cây khô, Diệp Thư lùa dê vào rừng, bỏ cặp sách xuống, lấy rìu từ trong siêu thị ra, nhắm vào một cây khô to bằng cánh tay mà chặt, Diệp Thư nghĩ thì hay lắm, lúc làm thật sự lại không phải như vậy, chặt một nhát, cánh tay Diệp Thư tê dại, nhìn lại cái cây, chỉ thấy trên vỏ cây lưu lại một vết mờ mờ.Diệp Thư ngồi bệt xuống đất, nhìn hai tay mình, ngồi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy, cầm rìu tiếp tục chặt, cứ từ từ làm vậy, không làm thì mùa đông biết làm sao, mỗi ngày chặt một cây thì đến mùa đông cũng được kha khá rồi.Diệp Thư cắn răng, tự cổ vũ bản thân, chặt khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại một chút ở giữa, lúc này không cần chặt nữa, giơ chân lên dùng sức đạp một cái, cây ngã xuống.Diệp Thư ngồi phịch xuống thân cây, lại lấy chai nước ra uống mấy ngụm, thở hổn hển, thật không dễ dàng, Diệp Thư nghĩ nếu bắt cô làm ruộng, cô thà c.h.ế.t quách cho xong, sớm đầu thai còn hơn.Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy dùng rìu chặt hết cành cây, lại chặt thân cây thành những khúc dài hơn một mét, nhìn xung quanh không có ai liền cất thân cây vào siêu thị, sau đó bó cành cây thành bó, lát nữa sẽ gánh xuống núi, đây là thứ để cho mọi người nhìn thấy.Diệp Thư tìm một tảng đá ngồi xuống, cảm thấy hơi đói bụng, liền lấy từ trong siêu thị ra hai cái bánh bao nhân thịt bò hành lá to, ăn bánh bao xong uống chút nước, Diệp Thư lại lấy sách chính trị ra, trước tiên xem qua chỗ mà nguyên chủ đã đánh dấu, ghi nhớ hết các ý chính.Diệp Thư cảm thấy mình chưa xem sách được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông ở đầu làng vang lên, người nông thôn đa số đều không có đồng hồ, ăn cơm, đi làm đều dựa vào một cái chuông treo trên cây ở đầu làng, cả làng chỉ có đội trưởng là có một chiếc đồng hồ cũ, cho nên đến giờ gõ chuông đã trở thành nhiệm vụ bất di bất dịch của đội trưởng.Diệp Thư vội vàng lùa dê xuống núi, dồn vào chuồng dê, xách một thùng nước đổ vào máng cho dê uống, sau khi đóng cửa chuồng xong, cô mới đi ăn cơm.Buổi trưa mọi người đều tranh thủ về nhà ăn cơm, ăn xong còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hiện tại tuy rằng nhẹ nhàng hơn so với mùa thu hoạch, nhưng lật đất cũng rất mệt.Diệp Thư cũng cầm hai cái bánh bao về nhà, mở cửa vào nhà, cởi áo khoác ngoài ra, vừa nãy đã ăn hai cái bánh bao, bây giờ cũng không đói, liền cất hai cái bánh bao vào siêu thị, lấy cái chậu trong siêu thị ra, cho cả bánh bao buổi sáng vào trong chậu.

Diệp Thư nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Thư không quen biết, chỉ biết là người sống ở đầu làng phía Đông, nhà đông anh em. Diệp Thư không nói gì.

Đội trưởng bực bội nói: "Nó là trẻ mồ côi, đội sản xuất phải chăm sóc chứ, Vương Lão Tam, anh nói năng hàm hồ gì đó, mẹ anh còn khỏe hơn tôi, cần gì phải chăm sóc."

Đội trưởng nói xong, không ai nói gì nữa, đội trưởng tiếp tục phân công nhiệm vụ, phân công xong thì để đội trưởng các đội nhỏ dẫn mọi người đến ruộng đã chia để làm việc.

Đợi mọi người giải tán hết, đội trưởng lại dẫn Diệp Thư đến chuồng gia súc, đội trưởng giới thiệu cho Diệp Thư, hiện tại đội sản xuất có hai con bò, còn có 7 con dê, bò thì không cần Diệp Thư quản, có người chuyên phụ trách, Diệp Thư chỉ cần chăn 7 con dê, ngày thường thì chăn dê, lại đi cắt cỏ, cỏ cắt về phơi khô, để dành cho mùa đông hoặc những ngày mưa gió cho bò dê ăn.

Đội trưởng giới thiệu xong liền đi làm việc khác, Diệp Thư bỏ cặp sách xuống, mở cửa chuồng dê, cầm chổi bắt đầu dọn dẹp chuồng dê, gom phân dê và cỏ còn sót lại vào một chỗ, sau đó dùng xẻng xúc vào đống phân bên cạnh, những thứ này khi nào nhiều thì đội sản xuất sẽ cử người đến chở ra ruộng.

Dọn dẹp chuồng dê xong, Diệp Thư lùa dê ra ngoài, đeo cặp sách lên, lùa dê lên núi. Hiện tại cỏ trên núi mới nhú, dê lên núi chỉ có thể ăn chút cỏ khô năm ngoái, hôm nay Diệp Thư muốn kiếm ít củi nên đi xa hơn một chút.

Tìm được một khu rừng, bên trong có không ít cây khô, Diệp Thư lùa dê vào rừng, bỏ cặp sách xuống, lấy rìu từ trong siêu thị ra, nhắm vào một cây khô to bằng cánh tay mà chặt, Diệp Thư nghĩ thì hay lắm, lúc làm thật sự lại không phải như vậy, chặt một nhát, cánh tay Diệp Thư tê dại, nhìn lại cái cây, chỉ thấy trên vỏ cây lưu lại một vết mờ mờ.

Diệp Thư ngồi bệt xuống đất, nhìn hai tay mình, ngồi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy, cầm rìu tiếp tục chặt, cứ từ từ làm vậy, không làm thì mùa đông biết làm sao, mỗi ngày chặt một cây thì đến mùa đông cũng được kha khá rồi.Diệp Thư cắn răng, tự cổ vũ bản thân, chặt khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại một chút ở giữa, lúc này không cần chặt nữa, giơ chân lên dùng sức đạp một cái, cây ngã xuống.

Diệp Thư ngồi phịch xuống thân cây, lại lấy chai nước ra uống mấy ngụm, thở hổn hển, thật không dễ dàng, Diệp Thư nghĩ nếu bắt cô làm ruộng, cô thà c.h.ế.t quách cho xong, sớm đầu thai còn hơn.

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy dùng rìu chặt hết cành cây, lại chặt thân cây thành những khúc dài hơn một mét, nhìn xung quanh không có ai liền cất thân cây vào siêu thị, sau đó bó cành cây thành bó, lát nữa sẽ gánh xuống núi, đây là thứ để cho mọi người nhìn thấy.

Diệp Thư tìm một tảng đá ngồi xuống, cảm thấy hơi đói bụng, liền lấy từ trong siêu thị ra hai cái bánh bao nhân thịt bò hành lá to, ăn bánh bao xong uống chút nước, Diệp Thư lại lấy sách chính trị ra, trước tiên xem qua chỗ mà nguyên chủ đã đánh dấu, ghi nhớ hết các ý chính.

Diệp Thư cảm thấy mình chưa xem sách được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông ở đầu làng vang lên, người nông thôn đa số đều không có đồng hồ, ăn cơm, đi làm đều dựa vào một cái chuông treo trên cây ở đầu làng, cả làng chỉ có đội trưởng là có một chiếc đồng hồ cũ, cho nên đến giờ gõ chuông đã trở thành nhiệm vụ bất di bất dịch của đội trưởng.

Diệp Thư vội vàng lùa dê xuống núi, dồn vào chuồng dê, xách một thùng nước đổ vào máng cho dê uống, sau khi đóng cửa chuồng xong, cô mới đi ăn cơm.

Buổi trưa mọi người đều tranh thủ về nhà ăn cơm, ăn xong còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hiện tại tuy rằng nhẹ nhàng hơn so với mùa thu hoạch, nhưng lật đất cũng rất mệt.

Diệp Thư cũng cầm hai cái bánh bao về nhà, mở cửa vào nhà, cởi áo khoác ngoài ra, vừa nãy đã ăn hai cái bánh bao, bây giờ cũng không đói, liền cất hai cái bánh bao vào siêu thị, lấy cái chậu trong siêu thị ra, cho cả bánh bao buổi sáng vào trong chậu.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Thư không quen biết, chỉ biết là người sống ở đầu làng phía Đông, nhà đông anh em. Diệp Thư không nói gì.Đội trưởng bực bội nói: "Nó là trẻ mồ côi, đội sản xuất phải chăm sóc chứ, Vương Lão Tam, anh nói năng hàm hồ gì đó, mẹ anh còn khỏe hơn tôi, cần gì phải chăm sóc."Đội trưởng nói xong, không ai nói gì nữa, đội trưởng tiếp tục phân công nhiệm vụ, phân công xong thì để đội trưởng các đội nhỏ dẫn mọi người đến ruộng đã chia để làm việc.Đợi mọi người giải tán hết, đội trưởng lại dẫn Diệp Thư đến chuồng gia súc, đội trưởng giới thiệu cho Diệp Thư, hiện tại đội sản xuất có hai con bò, còn có 7 con dê, bò thì không cần Diệp Thư quản, có người chuyên phụ trách, Diệp Thư chỉ cần chăn 7 con dê, ngày thường thì chăn dê, lại đi cắt cỏ, cỏ cắt về phơi khô, để dành cho mùa đông hoặc những ngày mưa gió cho bò dê ăn.Đội trưởng giới thiệu xong liền đi làm việc khác, Diệp Thư bỏ cặp sách xuống, mở cửa chuồng dê, cầm chổi bắt đầu dọn dẹp chuồng dê, gom phân dê và cỏ còn sót lại vào một chỗ, sau đó dùng xẻng xúc vào đống phân bên cạnh, những thứ này khi nào nhiều thì đội sản xuất sẽ cử người đến chở ra ruộng.Dọn dẹp chuồng dê xong, Diệp Thư lùa dê ra ngoài, đeo cặp sách lên, lùa dê lên núi. Hiện tại cỏ trên núi mới nhú, dê lên núi chỉ có thể ăn chút cỏ khô năm ngoái, hôm nay Diệp Thư muốn kiếm ít củi nên đi xa hơn một chút.Tìm được một khu rừng, bên trong có không ít cây khô, Diệp Thư lùa dê vào rừng, bỏ cặp sách xuống, lấy rìu từ trong siêu thị ra, nhắm vào một cây khô to bằng cánh tay mà chặt, Diệp Thư nghĩ thì hay lắm, lúc làm thật sự lại không phải như vậy, chặt một nhát, cánh tay Diệp Thư tê dại, nhìn lại cái cây, chỉ thấy trên vỏ cây lưu lại một vết mờ mờ.Diệp Thư ngồi bệt xuống đất, nhìn hai tay mình, ngồi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy, cầm rìu tiếp tục chặt, cứ từ từ làm vậy, không làm thì mùa đông biết làm sao, mỗi ngày chặt một cây thì đến mùa đông cũng được kha khá rồi.Diệp Thư cắn răng, tự cổ vũ bản thân, chặt khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại một chút ở giữa, lúc này không cần chặt nữa, giơ chân lên dùng sức đạp một cái, cây ngã xuống.Diệp Thư ngồi phịch xuống thân cây, lại lấy chai nước ra uống mấy ngụm, thở hổn hển, thật không dễ dàng, Diệp Thư nghĩ nếu bắt cô làm ruộng, cô thà c.h.ế.t quách cho xong, sớm đầu thai còn hơn.Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy dùng rìu chặt hết cành cây, lại chặt thân cây thành những khúc dài hơn một mét, nhìn xung quanh không có ai liền cất thân cây vào siêu thị, sau đó bó cành cây thành bó, lát nữa sẽ gánh xuống núi, đây là thứ để cho mọi người nhìn thấy.Diệp Thư tìm một tảng đá ngồi xuống, cảm thấy hơi đói bụng, liền lấy từ trong siêu thị ra hai cái bánh bao nhân thịt bò hành lá to, ăn bánh bao xong uống chút nước, Diệp Thư lại lấy sách chính trị ra, trước tiên xem qua chỗ mà nguyên chủ đã đánh dấu, ghi nhớ hết các ý chính.Diệp Thư cảm thấy mình chưa xem sách được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông ở đầu làng vang lên, người nông thôn đa số đều không có đồng hồ, ăn cơm, đi làm đều dựa vào một cái chuông treo trên cây ở đầu làng, cả làng chỉ có đội trưởng là có một chiếc đồng hồ cũ, cho nên đến giờ gõ chuông đã trở thành nhiệm vụ bất di bất dịch của đội trưởng.Diệp Thư vội vàng lùa dê xuống núi, dồn vào chuồng dê, xách một thùng nước đổ vào máng cho dê uống, sau khi đóng cửa chuồng xong, cô mới đi ăn cơm.Buổi trưa mọi người đều tranh thủ về nhà ăn cơm, ăn xong còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hiện tại tuy rằng nhẹ nhàng hơn so với mùa thu hoạch, nhưng lật đất cũng rất mệt.Diệp Thư cũng cầm hai cái bánh bao về nhà, mở cửa vào nhà, cởi áo khoác ngoài ra, vừa nãy đã ăn hai cái bánh bao, bây giờ cũng không đói, liền cất hai cái bánh bao vào siêu thị, lấy cái chậu trong siêu thị ra, cho cả bánh bao buổi sáng vào trong chậu.

Chương 21