Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 22

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư phát hiện thời gian trong siêu thị là thời gian tĩnh, đồ ăn bỏ vào, để bao lâu cũng không hỏng, bỏ vào như thế nào lấy ra vẫn như thế ấy.Cho nên Diệp Thư đều bỏ hết vào trong, biết đâu năm sau lúc nạn đói còn có thể cứu mạng.Rửa mặt xong Diệp Thư nằm xuống giường, sáng sớm đốt không ít củi, trên giường còn hơi ấm, Diệp Thư lấy trong siêu thị ra một cái đồng hồ báo thức, hẹn giờ xong, đặt đồng hồ báo thức cạnh gối, Diệp Thư nhắm mắt ngủ.Diệp Thư bị đồng hồ báo thức đánh thức, giấc này ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy cả người thoải mái hơn không ít, Diệp Thư đứng dậy xuống đất, đợi đến khi tiếng chuông vang lên lại đi ra chuồng gia súc.Lần này người phụ trách thả bò cũng ở đó, Diệp Thư phải gọi là ông Hai, là ông nội của chồng chị Ngọc Bình, ông nội của Diệp Thư và ông ấy là anh em ruột, đến đời Diệp Thư thì vừa ra khỏi ngũ phục.Nhà Diệp Thư mấy đời đều là con một, đến đời Diệp Thư lại càng chỉ có một mình Diệp Thư, Diệp Thư chào hỏi ông Hai, ông lão thấy Diệp Thư đến sớm, liền nói với Diệp Thư."Thư à, cháu không cần đến sớm như vậy đâu, cháu đến muộn một chút cũng không sao, buổi trưa nghỉ ngơi thêm một lát, ông lớn tuổi rồi, ngủ ít, ông sẽ trông chừng giúp cháu."Chỉ cần chăm sóc gia súc cho tốt, sớm một chút muộn một chút cũng không ai quản, thời gian thoải mái, cho nên mọi người mới tranh nhau làm việc này.Cô dắt đàn dê ra: "Ông Hai, hay là cháu dắt luôn bò ra ngoài cho ông nhé?"Ông lão xua tay: "Không cần đâu, lát nữa ông dắt nó ra ruộng cày, trời sắp ấm rồi, cày xong là có thể gieo trồng được rồi.""Vậy cháu đi đây." Cô tiếp tục lùa dê lên núi, lần này đổi hướng khác, tìm một bãi cỏ nhiều cho dê ăn, cô lấy sách ra ôn bài.Thời gian học trôi qua rất nhanh, cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều rồi, cất sách vào cặp, lại cầm rìu ra chặt củi, lần này cô không chặt cành to nữa, chỉ tìm những cây bụi bằng ngón tay cái mà chặt, được một bó lớn thì dừng tay.Cô nghỉ tay uống nước, thấy dê ăn gần xong thì lùa dê xuống núi, cô vác củi về, lùa dê vào chuồng, đổ thêm nước vào máng, rồi dọn dẹp chuồng dê, đang dọn dẹp thì đại đội trưởng đi tới, thấy cô đang làm việc, ông liền đứng bên ngoài, nhìn cô dọn dẹp cẩn thận, đại đội trưởng gật đầu.Cô ngẩng đầu nhìn đội trưởng: "Bác.""Ngày đầu đi làm thế nào, đã quen chưa?" Đại đội trưởng hỏi cô."Dạ cũng ổn, cảm ơn bác đã quan tâm." Trải qua chuyện sáng nay, cô rất biết ơn vị đại đội trưởng này, cũng biết là ông ấy đã chiếu cố mình.Đại đội trưởng thấy cô hiểu chuyện: "Ừm, cháu cứ làm việc cho tốt đi."Đại đội trưởng nói xong lại đi dạo quanh căn nhà nhỏ bên chuồng bò.Ông lão đã dắt bò đi giúp người ta cày ruộng, trong nhà không có ai, đại đội trưởng thấy không có việc gì liền đi dạo.Diệp Thư lấy một chiếc ghế đẩu từ trong căn nhà nhỏ ra, ngồi đợi ông lão về, bò và dê đều là tài sản quan trọng của đội sản xuất, vì vậy ông lão ngủ ở căn nhà nhỏ này vào ban đêm để cảnh giữ.Không lâu sau ông lão đã trở về, thấy cô đang đợi mình, ông lão bước nhanh hơn, bảo cô: "Cháu nhốt dê vào chuồng cho cẩn thận, rồi về trước đi, không cần đợi ông, xung quanh đều là nhà người ta, không ai dám trộm đâu, tối cháu cũng không cần ra đâu, ông cho chúng nó ăn hộ cháu. Tầm 10 giờ tối phải cho bò và dê ăn thêm lần nữa."Cô nghĩ đêm hôm khuya khoắt bản thân cũng không dám ra ngoài, nên muốn nhờ ông lão cho ăn hộ luôn, trước đây lúc bà còn sống, bữa tối cũng là ông lão cho ăn hộ, bà làm đồ ăn ngon cũng hay chia cho ông lão một ít, cô nghĩ mình cũng sẽ không để ông lão thiệt thòi.Cô lại cảm ơn ông lão một lần nữa, cất ghế đẩu vào nhà, rồi mới tạm biệt ông lão, vác củi về nhà.Diệp Thư vác củi về đến nhà, vừa vào sân đã không về nhà mà đi thẳng ra sân sau, để bó củi xuống đất, lại lấy số củi hôm qua cất vào siêu thị ra, trải ra phơi nắng, đợi khô hẳn thì cất vào nhà kho.

Diệp Thư phát hiện thời gian trong siêu thị là thời gian tĩnh, đồ ăn bỏ vào, để bao lâu cũng không hỏng, bỏ vào như thế nào lấy ra vẫn như thế ấy.

Cho nên Diệp Thư đều bỏ hết vào trong, biết đâu năm sau lúc nạn đói còn có thể cứu mạng.

Rửa mặt xong Diệp Thư nằm xuống giường, sáng sớm đốt không ít củi, trên giường còn hơi ấm, Diệp Thư lấy trong siêu thị ra một cái đồng hồ báo thức, hẹn giờ xong, đặt đồng hồ báo thức cạnh gối, Diệp Thư nhắm mắt ngủ.

Diệp Thư bị đồng hồ báo thức đánh thức, giấc này ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy cả người thoải mái hơn không ít, Diệp Thư đứng dậy xuống đất, đợi đến khi tiếng chuông vang lên lại đi ra chuồng gia súc.

Lần này người phụ trách thả bò cũng ở đó, Diệp Thư phải gọi là ông Hai, là ông nội của chồng chị Ngọc Bình, ông nội của Diệp Thư và ông ấy là anh em ruột, đến đời Diệp Thư thì vừa ra khỏi ngũ phục.

Nhà Diệp Thư mấy đời đều là con một, đến đời Diệp Thư lại càng chỉ có một mình Diệp Thư, Diệp Thư chào hỏi ông Hai, ông lão thấy Diệp Thư đến sớm, liền nói với Diệp Thư.

"Thư à, cháu không cần đến sớm như vậy đâu, cháu đến muộn một chút cũng không sao, buổi trưa nghỉ ngơi thêm một lát, ông lớn tuổi rồi, ngủ ít, ông sẽ trông chừng giúp cháu."

Chỉ cần chăm sóc gia súc cho tốt, sớm một chút muộn một chút cũng không ai quản, thời gian thoải mái, cho nên mọi người mới tranh nhau làm việc này.

Cô dắt đàn dê ra: "Ông Hai, hay là cháu dắt luôn bò ra ngoài cho ông nhé?"

Ông lão xua tay: "Không cần đâu, lát nữa ông dắt nó ra ruộng cày, trời sắp ấm rồi, cày xong là có thể gieo trồng được rồi."

"Vậy cháu đi đây." Cô tiếp tục lùa dê lên núi, lần này đổi hướng khác, tìm một bãi cỏ nhiều cho dê ăn, cô lấy sách ra ôn bài.

Thời gian học trôi qua rất nhanh, cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều rồi, cất sách vào cặp, lại cầm rìu ra chặt củi, lần này cô không chặt cành to nữa, chỉ tìm những cây bụi bằng ngón tay cái mà chặt, được một bó lớn thì dừng tay.

Cô nghỉ tay uống nước, thấy dê ăn gần xong thì lùa dê xuống núi, cô vác củi về, lùa dê vào chuồng, đổ thêm nước vào máng, rồi dọn dẹp chuồng dê, đang dọn dẹp thì đại đội trưởng đi tới, thấy cô đang làm việc, ông liền đứng bên ngoài, nhìn cô dọn dẹp cẩn thận, đại đội trưởng gật đầu.

Cô ngẩng đầu nhìn đội trưởng: "Bác."

"Ngày đầu đi làm thế nào, đã quen chưa?" Đại đội trưởng hỏi cô.

"Dạ cũng ổn, cảm ơn bác đã quan tâm." Trải qua chuyện sáng nay, cô rất biết ơn vị đại đội trưởng này, cũng biết là ông ấy đã chiếu cố mình.

Đại đội trưởng thấy cô hiểu chuyện: "Ừm, cháu cứ làm việc cho tốt đi."

Đại đội trưởng nói xong lại đi dạo quanh căn nhà nhỏ bên chuồng bò.

Ông lão đã dắt bò đi giúp người ta cày ruộng, trong nhà không có ai, đại đội trưởng thấy không có việc gì liền đi dạo.

Diệp Thư lấy một chiếc ghế đẩu từ trong căn nhà nhỏ ra, ngồi đợi ông lão về, bò và dê đều là tài sản quan trọng của đội sản xuất, vì vậy ông lão ngủ ở căn nhà nhỏ này vào ban đêm để cảnh giữ.

Không lâu sau ông lão đã trở về, thấy cô đang đợi mình, ông lão bước nhanh hơn, bảo cô: "Cháu nhốt dê vào chuồng cho cẩn thận, rồi về trước đi, không cần đợi ông, xung quanh đều là nhà người ta, không ai dám trộm đâu, tối cháu cũng không cần ra đâu, ông cho chúng nó ăn hộ cháu. Tầm 10 giờ tối phải cho bò và dê ăn thêm lần nữa."

Cô nghĩ đêm hôm khuya khoắt bản thân cũng không dám ra ngoài, nên muốn nhờ ông lão cho ăn hộ luôn, trước đây lúc bà còn sống, bữa tối cũng là ông lão cho ăn hộ, bà làm đồ ăn ngon cũng hay chia cho ông lão một ít, cô nghĩ mình cũng sẽ không để ông lão thiệt thòi.

Cô lại cảm ơn ông lão một lần nữa, cất ghế đẩu vào nhà, rồi mới tạm biệt ông lão, vác củi về nhà.

Diệp Thư vác củi về đến nhà, vừa vào sân đã không về nhà mà đi thẳng ra sân sau, để bó củi xuống đất, lại lấy số củi hôm qua cất vào siêu thị ra, trải ra phơi nắng, đợi khô hẳn thì cất vào nhà kho.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư phát hiện thời gian trong siêu thị là thời gian tĩnh, đồ ăn bỏ vào, để bao lâu cũng không hỏng, bỏ vào như thế nào lấy ra vẫn như thế ấy.Cho nên Diệp Thư đều bỏ hết vào trong, biết đâu năm sau lúc nạn đói còn có thể cứu mạng.Rửa mặt xong Diệp Thư nằm xuống giường, sáng sớm đốt không ít củi, trên giường còn hơi ấm, Diệp Thư lấy trong siêu thị ra một cái đồng hồ báo thức, hẹn giờ xong, đặt đồng hồ báo thức cạnh gối, Diệp Thư nhắm mắt ngủ.Diệp Thư bị đồng hồ báo thức đánh thức, giấc này ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy cả người thoải mái hơn không ít, Diệp Thư đứng dậy xuống đất, đợi đến khi tiếng chuông vang lên lại đi ra chuồng gia súc.Lần này người phụ trách thả bò cũng ở đó, Diệp Thư phải gọi là ông Hai, là ông nội của chồng chị Ngọc Bình, ông nội của Diệp Thư và ông ấy là anh em ruột, đến đời Diệp Thư thì vừa ra khỏi ngũ phục.Nhà Diệp Thư mấy đời đều là con một, đến đời Diệp Thư lại càng chỉ có một mình Diệp Thư, Diệp Thư chào hỏi ông Hai, ông lão thấy Diệp Thư đến sớm, liền nói với Diệp Thư."Thư à, cháu không cần đến sớm như vậy đâu, cháu đến muộn một chút cũng không sao, buổi trưa nghỉ ngơi thêm một lát, ông lớn tuổi rồi, ngủ ít, ông sẽ trông chừng giúp cháu."Chỉ cần chăm sóc gia súc cho tốt, sớm một chút muộn một chút cũng không ai quản, thời gian thoải mái, cho nên mọi người mới tranh nhau làm việc này.Cô dắt đàn dê ra: "Ông Hai, hay là cháu dắt luôn bò ra ngoài cho ông nhé?"Ông lão xua tay: "Không cần đâu, lát nữa ông dắt nó ra ruộng cày, trời sắp ấm rồi, cày xong là có thể gieo trồng được rồi.""Vậy cháu đi đây." Cô tiếp tục lùa dê lên núi, lần này đổi hướng khác, tìm một bãi cỏ nhiều cho dê ăn, cô lấy sách ra ôn bài.Thời gian học trôi qua rất nhanh, cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều rồi, cất sách vào cặp, lại cầm rìu ra chặt củi, lần này cô không chặt cành to nữa, chỉ tìm những cây bụi bằng ngón tay cái mà chặt, được một bó lớn thì dừng tay.Cô nghỉ tay uống nước, thấy dê ăn gần xong thì lùa dê xuống núi, cô vác củi về, lùa dê vào chuồng, đổ thêm nước vào máng, rồi dọn dẹp chuồng dê, đang dọn dẹp thì đại đội trưởng đi tới, thấy cô đang làm việc, ông liền đứng bên ngoài, nhìn cô dọn dẹp cẩn thận, đại đội trưởng gật đầu.Cô ngẩng đầu nhìn đội trưởng: "Bác.""Ngày đầu đi làm thế nào, đã quen chưa?" Đại đội trưởng hỏi cô."Dạ cũng ổn, cảm ơn bác đã quan tâm." Trải qua chuyện sáng nay, cô rất biết ơn vị đại đội trưởng này, cũng biết là ông ấy đã chiếu cố mình.Đại đội trưởng thấy cô hiểu chuyện: "Ừm, cháu cứ làm việc cho tốt đi."Đại đội trưởng nói xong lại đi dạo quanh căn nhà nhỏ bên chuồng bò.Ông lão đã dắt bò đi giúp người ta cày ruộng, trong nhà không có ai, đại đội trưởng thấy không có việc gì liền đi dạo.Diệp Thư lấy một chiếc ghế đẩu từ trong căn nhà nhỏ ra, ngồi đợi ông lão về, bò và dê đều là tài sản quan trọng của đội sản xuất, vì vậy ông lão ngủ ở căn nhà nhỏ này vào ban đêm để cảnh giữ.Không lâu sau ông lão đã trở về, thấy cô đang đợi mình, ông lão bước nhanh hơn, bảo cô: "Cháu nhốt dê vào chuồng cho cẩn thận, rồi về trước đi, không cần đợi ông, xung quanh đều là nhà người ta, không ai dám trộm đâu, tối cháu cũng không cần ra đâu, ông cho chúng nó ăn hộ cháu. Tầm 10 giờ tối phải cho bò và dê ăn thêm lần nữa."Cô nghĩ đêm hôm khuya khoắt bản thân cũng không dám ra ngoài, nên muốn nhờ ông lão cho ăn hộ luôn, trước đây lúc bà còn sống, bữa tối cũng là ông lão cho ăn hộ, bà làm đồ ăn ngon cũng hay chia cho ông lão một ít, cô nghĩ mình cũng sẽ không để ông lão thiệt thòi.Cô lại cảm ơn ông lão một lần nữa, cất ghế đẩu vào nhà, rồi mới tạm biệt ông lão, vác củi về nhà.Diệp Thư vác củi về đến nhà, vừa vào sân đã không về nhà mà đi thẳng ra sân sau, để bó củi xuống đất, lại lấy số củi hôm qua cất vào siêu thị ra, trải ra phơi nắng, đợi khô hẳn thì cất vào nhà kho.

Chương 22