Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 75

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Vương Chiêu Đệ lắc đầu “Không cần."Thấy vậy, Diệp Thư cởi giày leo lên giường trên, kéo rèm, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.Ban đầu cô còn nghe thấy tiếng Hứa Viên Viên cằn nhằn bố dọn dẹp chậm, giọng điệu nũng nịu, dần dần Diệp Thư chìm vào giấc ngủ.Đợi đến khi Diệp Thư tỉnh lại thì bên ngoài đã không còn tiếng động, cô vén rèm nhìn ra ngoài, gia đình Hứa Viên Viên đã rời đi, ngoài Triệu Uyển Nhu vẫn đang đọc sách, Cao Xướng và Vương Giai Nghi cũng đang ngủ.Vương Chiêu Đệ ở giường dưới nên Diệp Thư không nhìn thấy, cũng không biết cô ấy có còn ở đó không.Thấy Diệp Thư tỉnh, Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng hỏi: “Xuống nhà ăn ăn cơm không?Diệp Thư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giờ này nhà ăn còn ai không?”“Mấy hôm nay nhà ăn mở cửa cả ngày, để sinh viên và phụ huynh đến có cơm nóng ăn.” Triệu Uyển Nhu bỏ sách xuống nói.“Vậy xuống xem sao.” Diệp Thư lật người xuống giường.Trong lúc họ nói chuyện, Vương Giai Nghi và Cao Xướng cũng tỉnh dậy, thấy Diệp Thư và Triệu Uyển Nhu muốn xuống nhà ăn, hai người cũng vội vàng xin đi cùng.Vương Chiêu Đệ cũng ở kí túc xá, Diệp Thư hỏi cô ấy có muốn đi cùng không?Không ngoài dự đoán, cô ấy lại từ chối, xem ra, gia cảnh nhà cô ấy chắc là không được tốt lắm.Thật ra bây giờ những người có thể học lên đại học, điều kiện gia đình đều không tệ, như cô là số ít, còn như Vương Chiêu Đệ thì gần như là không có.Nhìn cách ăn mặc của cô ấy, gia đình chắc hẳn rất khó khăn, khó khăn như vậy mà vẫn có thể cho cô ấy học lên đại học, ở nông thôn trường hợp như vậy gần như là tuyệt vô cận hữu, nếu là con trai thì may ra còn có khả năng.Bốn người đến nhà ăn, trong nhà ăn đã chật kín người, ai cũng đã mua cơm, đang cắm cúi ăn ngấu nghiến.Các quầy bán cơm đều xếp hàng dài, bốn người xếp hàng phía sau, theo dòng người từ từ di chuyển.Đến lượt bọn họ thì đã là 20 phút sau, Diệp Thư nhìn cơm ở quầy, chẳng có chút ngon miệng nào, một rổ bánh bao bột ngô đen sì, một rổ rau xào, ít bắp cải, nhiều rau dại, rồi là một thùng canh rau.Bốn người nhìn nhau, chỉ có thể mỗi người mua một cái bánh bao, rồi lấy một bát canh rau miễn phí.Tìm một chỗ ngồi xuống, thử cắn một miếng bánh bao, thô ráp đến mức nghẹn họng, thật sự nuốt không trôi. Cô chỉ có thể bẻ nhỏ bánh bao ra, ngâm vào canh cho mềm rồi mới ăn được.Mọi người thấy cô ăn như vậy, cũng học theo cách ngâm bánh bao vào canh, lúc này mới thấy dễ nuốt hơn một chút.Ăn xong, bốn người liền trở về kí túc xá, bởi vì ngày mai chính thức khai giảng, hôm nay bọn họ dự định đi ngủ sớm, để dưỡng sức.Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, sáng sớm, trong kí túc xá đã có động tĩnh, thì ra là Vương Chiêu Đệ.Chỉ thấy cô ấy lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, lại lấy ra một miếng dưa muối nhỏ, ngồi trên giường ăn, có lẽ bánh bao quá cứng, khiến cô ấy phải rướn cổ nuốt.Vất vả lắm mới nuốt trôi, Vương Chiêu Đệ lấy ra một cái bình thủy tinh, liếc nhìn giường của cô, rồi cầm bình nước nóng của cô rót đầy bình thủy tinh.Thật ra cô định dậy đi vệ sinh, thấy Vương Chiêu Đệ như vậy liền nằm xuống lại.Nghĩ lát nữa hẵng đi, lúc này mà xuống, hai người đều sẽ ngại.Vương Chiêu Đệ ăn xong rất nhanh liền ra ngoài, lúc này cô mới xuống giường đi vệ sinh.Nghe tiếng động, mọi người trong kí túc xá cũng thức dậy, đều đứng dậy rửa mặt.Cô không muốn đi ăn ở nhà ăn, nên bảo Cao Xướng bọn họ đừng đợi, đợi bọn họ đi hết, cô đóng cửa lại, lấy một hộp sữa, một cái bánh mì ra ăn.Ăn xong, cô cất vở, bút vào cặp, ra khỏi cửa đi đến lớp học, hôm qua cô đã hỏi được vị trí lớp học rồi.Tòa nhà dạy học cách kí túc xá không xa, rất nhanh cô đã tìm thấy. Tòa nhà dạy học có tất cả bốn tầng, lớp của cô ở tầng ba, cô lên lầu, tìm được lớp học, liền nhìn thấy Vương Chiêu Đệ đã đến, đang ngồi ở vị trí phía trước.

Vương Chiêu Đệ lắc đầu “Không cần."

Thấy vậy, Diệp Thư cởi giày leo lên giường trên, kéo rèm, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đầu cô còn nghe thấy tiếng Hứa Viên Viên cằn nhằn bố dọn dẹp chậm, giọng điệu nũng nịu, dần dần Diệp Thư chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi Diệp Thư tỉnh lại thì bên ngoài đã không còn tiếng động, cô vén rèm nhìn ra ngoài, gia đình Hứa Viên Viên đã rời đi, ngoài Triệu Uyển Nhu vẫn đang đọc sách, Cao Xướng và Vương Giai Nghi cũng đang ngủ.

Vương Chiêu Đệ ở giường dưới nên Diệp Thư không nhìn thấy, cũng không biết cô ấy có còn ở đó không.

Thấy Diệp Thư tỉnh, Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng hỏi: “Xuống nhà ăn ăn cơm không?

Diệp Thư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giờ này nhà ăn còn ai không?”

“Mấy hôm nay nhà ăn mở cửa cả ngày, để sinh viên và phụ huynh đến có cơm nóng ăn.” Triệu Uyển Nhu bỏ sách xuống nói.

“Vậy xuống xem sao.” Diệp Thư lật người xuống giường.

Trong lúc họ nói chuyện, Vương Giai Nghi và Cao Xướng cũng tỉnh dậy, thấy Diệp Thư và Triệu Uyển Nhu muốn xuống nhà ăn, hai người cũng vội vàng xin đi cùng.

Vương Chiêu Đệ cũng ở kí túc xá, Diệp Thư hỏi cô ấy có muốn đi cùng không?

Không ngoài dự đoán, cô ấy lại từ chối, xem ra, gia cảnh nhà cô ấy chắc là không được tốt lắm.

Thật ra bây giờ những người có thể học lên đại học, điều kiện gia đình đều không tệ, như cô là số ít, còn như Vương Chiêu Đệ thì gần như là không có.

Nhìn cách ăn mặc của cô ấy, gia đình chắc hẳn rất khó khăn, khó khăn như vậy mà vẫn có thể cho cô ấy học lên đại học, ở nông thôn trường hợp như vậy gần như là tuyệt vô cận hữu, nếu là con trai thì may ra còn có khả năng.

Bốn người đến nhà ăn, trong nhà ăn đã chật kín người, ai cũng đã mua cơm, đang cắm cúi ăn ngấu nghiến.

Các quầy bán cơm đều xếp hàng dài, bốn người xếp hàng phía sau, theo dòng người từ từ di chuyển.

Đến lượt bọn họ thì đã là 20 phút sau, Diệp Thư nhìn cơm ở quầy, chẳng có chút ngon miệng nào, một rổ bánh bao bột ngô đen sì, một rổ rau xào, ít bắp cải, nhiều rau dại, rồi là một thùng canh rau.

Bốn người nhìn nhau, chỉ có thể mỗi người mua một cái bánh bao, rồi lấy một bát canh rau miễn phí.

Tìm một chỗ ngồi xuống, thử cắn một miếng bánh bao, thô ráp đến mức nghẹn họng, thật sự nuốt không trôi. Cô chỉ có thể bẻ nhỏ bánh bao ra, ngâm vào canh cho mềm rồi mới ăn được.

Mọi người thấy cô ăn như vậy, cũng học theo cách ngâm bánh bao vào canh, lúc này mới thấy dễ nuốt hơn một chút.

Ăn xong, bốn người liền trở về kí túc xá, bởi vì ngày mai chính thức khai giảng, hôm nay bọn họ dự định đi ngủ sớm, để dưỡng sức.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, sáng sớm, trong kí túc xá đã có động tĩnh, thì ra là Vương Chiêu Đệ.

Chỉ thấy cô ấy lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, lại lấy ra một miếng dưa muối nhỏ, ngồi trên giường ăn, có lẽ bánh bao quá cứng, khiến cô ấy phải rướn cổ nuốt.

Vất vả lắm mới nuốt trôi, Vương Chiêu Đệ lấy ra một cái bình thủy tinh, liếc nhìn giường của cô, rồi cầm bình nước nóng của cô rót đầy bình thủy tinh.

Thật ra cô định dậy đi vệ sinh, thấy Vương Chiêu Đệ như vậy liền nằm xuống lại.

Nghĩ lát nữa hẵng đi, lúc này mà xuống, hai người đều sẽ ngại.

Vương Chiêu Đệ ăn xong rất nhanh liền ra ngoài, lúc này cô mới xuống giường đi vệ sinh.

Nghe tiếng động, mọi người trong kí túc xá cũng thức dậy, đều đứng dậy rửa mặt.

Cô không muốn đi ăn ở nhà ăn, nên bảo Cao Xướng bọn họ đừng đợi, đợi bọn họ đi hết, cô đóng cửa lại, lấy một hộp sữa, một cái bánh mì ra ăn.

Ăn xong, cô cất vở, bút vào cặp, ra khỏi cửa đi đến lớp học, hôm qua cô đã hỏi được vị trí lớp học rồi.

Tòa nhà dạy học cách kí túc xá không xa, rất nhanh cô đã tìm thấy. Tòa nhà dạy học có tất cả bốn tầng, lớp của cô ở tầng ba, cô lên lầu, tìm được lớp học, liền nhìn thấy Vương Chiêu Đệ đã đến, đang ngồi ở vị trí phía trước.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Vương Chiêu Đệ lắc đầu “Không cần."Thấy vậy, Diệp Thư cởi giày leo lên giường trên, kéo rèm, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.Ban đầu cô còn nghe thấy tiếng Hứa Viên Viên cằn nhằn bố dọn dẹp chậm, giọng điệu nũng nịu, dần dần Diệp Thư chìm vào giấc ngủ.Đợi đến khi Diệp Thư tỉnh lại thì bên ngoài đã không còn tiếng động, cô vén rèm nhìn ra ngoài, gia đình Hứa Viên Viên đã rời đi, ngoài Triệu Uyển Nhu vẫn đang đọc sách, Cao Xướng và Vương Giai Nghi cũng đang ngủ.Vương Chiêu Đệ ở giường dưới nên Diệp Thư không nhìn thấy, cũng không biết cô ấy có còn ở đó không.Thấy Diệp Thư tỉnh, Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng hỏi: “Xuống nhà ăn ăn cơm không?Diệp Thư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giờ này nhà ăn còn ai không?”“Mấy hôm nay nhà ăn mở cửa cả ngày, để sinh viên và phụ huynh đến có cơm nóng ăn.” Triệu Uyển Nhu bỏ sách xuống nói.“Vậy xuống xem sao.” Diệp Thư lật người xuống giường.Trong lúc họ nói chuyện, Vương Giai Nghi và Cao Xướng cũng tỉnh dậy, thấy Diệp Thư và Triệu Uyển Nhu muốn xuống nhà ăn, hai người cũng vội vàng xin đi cùng.Vương Chiêu Đệ cũng ở kí túc xá, Diệp Thư hỏi cô ấy có muốn đi cùng không?Không ngoài dự đoán, cô ấy lại từ chối, xem ra, gia cảnh nhà cô ấy chắc là không được tốt lắm.Thật ra bây giờ những người có thể học lên đại học, điều kiện gia đình đều không tệ, như cô là số ít, còn như Vương Chiêu Đệ thì gần như là không có.Nhìn cách ăn mặc của cô ấy, gia đình chắc hẳn rất khó khăn, khó khăn như vậy mà vẫn có thể cho cô ấy học lên đại học, ở nông thôn trường hợp như vậy gần như là tuyệt vô cận hữu, nếu là con trai thì may ra còn có khả năng.Bốn người đến nhà ăn, trong nhà ăn đã chật kín người, ai cũng đã mua cơm, đang cắm cúi ăn ngấu nghiến.Các quầy bán cơm đều xếp hàng dài, bốn người xếp hàng phía sau, theo dòng người từ từ di chuyển.Đến lượt bọn họ thì đã là 20 phút sau, Diệp Thư nhìn cơm ở quầy, chẳng có chút ngon miệng nào, một rổ bánh bao bột ngô đen sì, một rổ rau xào, ít bắp cải, nhiều rau dại, rồi là một thùng canh rau.Bốn người nhìn nhau, chỉ có thể mỗi người mua một cái bánh bao, rồi lấy một bát canh rau miễn phí.Tìm một chỗ ngồi xuống, thử cắn một miếng bánh bao, thô ráp đến mức nghẹn họng, thật sự nuốt không trôi. Cô chỉ có thể bẻ nhỏ bánh bao ra, ngâm vào canh cho mềm rồi mới ăn được.Mọi người thấy cô ăn như vậy, cũng học theo cách ngâm bánh bao vào canh, lúc này mới thấy dễ nuốt hơn một chút.Ăn xong, bốn người liền trở về kí túc xá, bởi vì ngày mai chính thức khai giảng, hôm nay bọn họ dự định đi ngủ sớm, để dưỡng sức.Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, sáng sớm, trong kí túc xá đã có động tĩnh, thì ra là Vương Chiêu Đệ.Chỉ thấy cô ấy lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, lại lấy ra một miếng dưa muối nhỏ, ngồi trên giường ăn, có lẽ bánh bao quá cứng, khiến cô ấy phải rướn cổ nuốt.Vất vả lắm mới nuốt trôi, Vương Chiêu Đệ lấy ra một cái bình thủy tinh, liếc nhìn giường của cô, rồi cầm bình nước nóng của cô rót đầy bình thủy tinh.Thật ra cô định dậy đi vệ sinh, thấy Vương Chiêu Đệ như vậy liền nằm xuống lại.Nghĩ lát nữa hẵng đi, lúc này mà xuống, hai người đều sẽ ngại.Vương Chiêu Đệ ăn xong rất nhanh liền ra ngoài, lúc này cô mới xuống giường đi vệ sinh.Nghe tiếng động, mọi người trong kí túc xá cũng thức dậy, đều đứng dậy rửa mặt.Cô không muốn đi ăn ở nhà ăn, nên bảo Cao Xướng bọn họ đừng đợi, đợi bọn họ đi hết, cô đóng cửa lại, lấy một hộp sữa, một cái bánh mì ra ăn.Ăn xong, cô cất vở, bút vào cặp, ra khỏi cửa đi đến lớp học, hôm qua cô đã hỏi được vị trí lớp học rồi.Tòa nhà dạy học cách kí túc xá không xa, rất nhanh cô đã tìm thấy. Tòa nhà dạy học có tất cả bốn tầng, lớp của cô ở tầng ba, cô lên lầu, tìm được lớp học, liền nhìn thấy Vương Chiêu Đệ đã đến, đang ngồi ở vị trí phía trước.

Chương 75