Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 76
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Trong lớp học đã có khá nhiều sinh viên, hoặc ngồi cùng bạn mới quen, hoặc là cùng phòng kí túc xá ngồi cùng nhau, đều đang nhỏ giọng nói chuyện.Cô tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau, đặt cặp sách lên bàn.Một nữ sinh ngồi phía trước quay đầu lại."Chào cậu, tôi tên là Mã Linh, đến từ tỉnh Hồ, sao cậu lại ngồi một mình vậy?""Chào cậu, tôi tên là Diệp Thư, đến từ Mông Cổ, bạn cùng phòng của tôi đều đi ăn cơm rồi, tôi không đi, nên đến đây trước."Vừa nói xong thì Cao Xướng bọn họ cũng đi vào, cô vẫy tay với bọn họ, bọn họ đều đi đến ngồi cạnh cô.Sinh viên lục tục vào lớp, lớp cô có lẽ có khoảng 30 người.Rất nhanh giáo viên bước vào, đứng trên bục giảng, tự giới thiệu: "Tôi tên là Ngô Hoành Vĩ, là cố vấn học tập của các em, sẽ đồng hành cùng các em trong suốt bốn năm đại học, mong các em học tập thật tốt, sớm trở thành trụ cột của đất nước."Giáo viên nói xong, phía dưới vang lên một tràng pháo tay.Giáo viên giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nói tiếp: "Bây giờ chúng ta hãy giới thiệu bản thân, sau đó chọn cán bộ lớp, ai xung phong lên trước?"Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.Lúc này, một bạn nam đứng dậy: "Để em trước."Bạn nam bước lên bục giảng."Tôi tên Triệu Chấn Hưng, 20 tuổi, đến từ huyện Ngô Ninh, tỉnh Tứ Xuyên, mong mọi người giúp đỡ." Nói xong, cậu ấy cúi chào mọi người rồi bước xuống."Tôi tên là..."Mọi người lần lượt lên giới thiệu về bản thân, rất nhanh đã đến lượt Diệp Thư."Tôi là Diệp Thư, 18 tuổi, đến từ huyện Phong Hoa, tỉnh Mông Cổ, hy vọng sau này được học tập và tiến bộ cùng mọi người, cảm ơn mọi người." Diệp Thư nói xong liền bước xuống.Rất nhanh mọi người đã giới thiệu xong, bắt đầu chọn lớp trưởng.Những bạn có ý định ứng cử đều lên phát biểu, cuối cùng đã chọn ra được ban cán sự lớp.Lớp trưởng là Triệu Chấn Hưng, lớp phó học tập là Trần Nam, một bạn nam đeo kính, còn Cao Xướng ở cùng phòng ký túc xá với cô được chọn làm lớp phó thể dục.Cố vấn viên thấy ban cán sự lớp đã được chọn xong, liền bảo lớp trưởng thống kê danh sách để phát trợ cấp.Diệp Thư khi đi học được nhận trợ cấp, nếu tiết kiệm thì cơ bản đủ chi tiêu.Lớp trưởng dựa theo danh sách, ai nhận trợ cấp thì ký tên vào, Diệp Thư cầm 12 đồng 5 hào trong tay, trong lòng rất vui, đây là lần đầu tiên cô nhận được tiền do chính mình làm ra.Mặc dù Diệp Thư có tiền, nhưng đó đều là tiền kiếm được từ siêu thị, không giống như thế này.Phát xong trợ cấp, cố vấn viên dặn mọi người chép thời khóa biểu, ngày mai đến lớp đúng giờ, sau đó mới cho mọi người về.Ngày tháng lên lớp trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã nửa tháng.Hôm nay là chủ nhật, Cao Xướng và mọi người muốn giặt quần áo, Diệp Thư vừa cầm bánh xà phòng lên đã thấy không đúng lắm, bánh xà phòng ít hơn hẳn lần trước cô dùng.Diệp Thư liền hỏi: "Ai dùng xà phòng của tôi?"Vương Giai Nghi và những người khác đều nói không dùng, Hứa Viên Viên cũng lắc đầu, trong phòng chỉ có Vương Chiêu Đệ là không có ở đây, Diệp Thư không nói gì nữa, cầm một bánh xà phòng mới đi giặt đồ.Đến trưa Vương Chiêu Đệ quay lại, Diệp Thư hỏi thẳng: "Vương Chiêu Đệ, có phải cậu đã dùng xà phòng của tôi không?"Vương Chiêu Đệ thấy mọi người đều nhìn mình, vội vàng nói: "Không có, tôi không dùng, Diệp Thư, cậu đừng có mà xem thường người khác."Diệp Thư tức đến mức bật cười: "Tôi xem thường cậu lúc nào, cậu nói cậu không dùng, vậy hôm qua cậu dùng gì để giặt quần áo, tôi chưa từng thấy cậu mua xà phòng bao giờ.""Lúc nãy tôi cầm bánh xà phòng thì nó vẫn còn ướt, hôm qua chúng tôi đều không giặt đồ, không phải cậu thì là ai?"Vương Chiêu Đệ bị Diệp Thư nói đến mức không trả lời được, cuối cùng bật khóc: "Diệp Thư, cậu bắt nạt người khác, các cậu hợp sức lại cô lập tôi, các cậu xem thường tôi."Phòng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, các phòng xung quanh đều thò đầu ra ngoài cửa xem.Rất nhanh, cô quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng động liền chạy đến: "Chuyện gì vậy, ồn ào cái gì?"
Trong lớp học đã có khá nhiều sinh viên, hoặc ngồi cùng bạn mới quen, hoặc là cùng phòng kí túc xá ngồi cùng nhau, đều đang nhỏ giọng nói chuyện.
Cô tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau, đặt cặp sách lên bàn.
Một nữ sinh ngồi phía trước quay đầu lại.
"Chào cậu, tôi tên là Mã Linh, đến từ tỉnh Hồ, sao cậu lại ngồi một mình vậy?"
"Chào cậu, tôi tên là Diệp Thư, đến từ Mông Cổ, bạn cùng phòng của tôi đều đi ăn cơm rồi, tôi không đi, nên đến đây trước."
Vừa nói xong thì Cao Xướng bọn họ cũng đi vào, cô vẫy tay với bọn họ, bọn họ đều đi đến ngồi cạnh cô.
Sinh viên lục tục vào lớp, lớp cô có lẽ có khoảng 30 người.
Rất nhanh giáo viên bước vào, đứng trên bục giảng, tự giới thiệu: "Tôi tên là Ngô Hoành Vĩ, là cố vấn học tập của các em, sẽ đồng hành cùng các em trong suốt bốn năm đại học, mong các em học tập thật tốt, sớm trở thành trụ cột của đất nước."
Giáo viên nói xong, phía dưới vang lên một tràng pháo tay.
Giáo viên giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nói tiếp: "Bây giờ chúng ta hãy giới thiệu bản thân, sau đó chọn cán bộ lớp, ai xung phong lên trước?"
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Lúc này, một bạn nam đứng dậy: "Để em trước."
Bạn nam bước lên bục giảng.
"Tôi tên Triệu Chấn Hưng, 20 tuổi, đến từ huyện Ngô Ninh, tỉnh Tứ Xuyên, mong mọi người giúp đỡ." Nói xong, cậu ấy cúi chào mọi người rồi bước xuống.
"Tôi tên là..."
Mọi người lần lượt lên giới thiệu về bản thân, rất nhanh đã đến lượt Diệp Thư.
"Tôi là Diệp Thư, 18 tuổi, đến từ huyện Phong Hoa, tỉnh Mông Cổ, hy vọng sau này được học tập và tiến bộ cùng mọi người, cảm ơn mọi người." Diệp Thư nói xong liền bước xuống.
Rất nhanh mọi người đã giới thiệu xong, bắt đầu chọn lớp trưởng.
Những bạn có ý định ứng cử đều lên phát biểu, cuối cùng đã chọn ra được ban cán sự lớp.
Lớp trưởng là Triệu Chấn Hưng, lớp phó học tập là Trần Nam, một bạn nam đeo kính, còn Cao Xướng ở cùng phòng ký túc xá với cô được chọn làm lớp phó thể dục.
Cố vấn viên thấy ban cán sự lớp đã được chọn xong, liền bảo lớp trưởng thống kê danh sách để phát trợ cấp.
Diệp Thư khi đi học được nhận trợ cấp, nếu tiết kiệm thì cơ bản đủ chi tiêu.
Lớp trưởng dựa theo danh sách, ai nhận trợ cấp thì ký tên vào, Diệp Thư cầm 12 đồng 5 hào trong tay, trong lòng rất vui, đây là lần đầu tiên cô nhận được tiền do chính mình làm ra.
Mặc dù Diệp Thư có tiền, nhưng đó đều là tiền kiếm được từ siêu thị, không giống như thế này.
Phát xong trợ cấp, cố vấn viên dặn mọi người chép thời khóa biểu, ngày mai đến lớp đúng giờ, sau đó mới cho mọi người về.
Ngày tháng lên lớp trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã nửa tháng.
Hôm nay là chủ nhật, Cao Xướng và mọi người muốn giặt quần áo, Diệp Thư vừa cầm bánh xà phòng lên đã thấy không đúng lắm, bánh xà phòng ít hơn hẳn lần trước cô dùng.
Diệp Thư liền hỏi: "Ai dùng xà phòng của tôi?"
Vương Giai Nghi và những người khác đều nói không dùng, Hứa Viên Viên cũng lắc đầu, trong phòng chỉ có Vương Chiêu Đệ là không có ở đây, Diệp Thư không nói gì nữa, cầm một bánh xà phòng mới đi giặt đồ.
Đến trưa Vương Chiêu Đệ quay lại, Diệp Thư hỏi thẳng: "Vương Chiêu Đệ, có phải cậu đã dùng xà phòng của tôi không?"
Vương Chiêu Đệ thấy mọi người đều nhìn mình, vội vàng nói: "Không có, tôi không dùng, Diệp Thư, cậu đừng có mà xem thường người khác."
Diệp Thư tức đến mức bật cười: "Tôi xem thường cậu lúc nào, cậu nói cậu không dùng, vậy hôm qua cậu dùng gì để giặt quần áo, tôi chưa từng thấy cậu mua xà phòng bao giờ."
"Lúc nãy tôi cầm bánh xà phòng thì nó vẫn còn ướt, hôm qua chúng tôi đều không giặt đồ, không phải cậu thì là ai?"
Vương Chiêu Đệ bị Diệp Thư nói đến mức không trả lời được, cuối cùng bật khóc: "Diệp Thư, cậu bắt nạt người khác, các cậu hợp sức lại cô lập tôi, các cậu xem thường tôi."
Phòng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, các phòng xung quanh đều thò đầu ra ngoài cửa xem.
Rất nhanh, cô quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng động liền chạy đến: "Chuyện gì vậy, ồn ào cái gì?"
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Trong lớp học đã có khá nhiều sinh viên, hoặc ngồi cùng bạn mới quen, hoặc là cùng phòng kí túc xá ngồi cùng nhau, đều đang nhỏ giọng nói chuyện.Cô tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau, đặt cặp sách lên bàn.Một nữ sinh ngồi phía trước quay đầu lại."Chào cậu, tôi tên là Mã Linh, đến từ tỉnh Hồ, sao cậu lại ngồi một mình vậy?""Chào cậu, tôi tên là Diệp Thư, đến từ Mông Cổ, bạn cùng phòng của tôi đều đi ăn cơm rồi, tôi không đi, nên đến đây trước."Vừa nói xong thì Cao Xướng bọn họ cũng đi vào, cô vẫy tay với bọn họ, bọn họ đều đi đến ngồi cạnh cô.Sinh viên lục tục vào lớp, lớp cô có lẽ có khoảng 30 người.Rất nhanh giáo viên bước vào, đứng trên bục giảng, tự giới thiệu: "Tôi tên là Ngô Hoành Vĩ, là cố vấn học tập của các em, sẽ đồng hành cùng các em trong suốt bốn năm đại học, mong các em học tập thật tốt, sớm trở thành trụ cột của đất nước."Giáo viên nói xong, phía dưới vang lên một tràng pháo tay.Giáo viên giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nói tiếp: "Bây giờ chúng ta hãy giới thiệu bản thân, sau đó chọn cán bộ lớp, ai xung phong lên trước?"Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.Lúc này, một bạn nam đứng dậy: "Để em trước."Bạn nam bước lên bục giảng."Tôi tên Triệu Chấn Hưng, 20 tuổi, đến từ huyện Ngô Ninh, tỉnh Tứ Xuyên, mong mọi người giúp đỡ." Nói xong, cậu ấy cúi chào mọi người rồi bước xuống."Tôi tên là..."Mọi người lần lượt lên giới thiệu về bản thân, rất nhanh đã đến lượt Diệp Thư."Tôi là Diệp Thư, 18 tuổi, đến từ huyện Phong Hoa, tỉnh Mông Cổ, hy vọng sau này được học tập và tiến bộ cùng mọi người, cảm ơn mọi người." Diệp Thư nói xong liền bước xuống.Rất nhanh mọi người đã giới thiệu xong, bắt đầu chọn lớp trưởng.Những bạn có ý định ứng cử đều lên phát biểu, cuối cùng đã chọn ra được ban cán sự lớp.Lớp trưởng là Triệu Chấn Hưng, lớp phó học tập là Trần Nam, một bạn nam đeo kính, còn Cao Xướng ở cùng phòng ký túc xá với cô được chọn làm lớp phó thể dục.Cố vấn viên thấy ban cán sự lớp đã được chọn xong, liền bảo lớp trưởng thống kê danh sách để phát trợ cấp.Diệp Thư khi đi học được nhận trợ cấp, nếu tiết kiệm thì cơ bản đủ chi tiêu.Lớp trưởng dựa theo danh sách, ai nhận trợ cấp thì ký tên vào, Diệp Thư cầm 12 đồng 5 hào trong tay, trong lòng rất vui, đây là lần đầu tiên cô nhận được tiền do chính mình làm ra.Mặc dù Diệp Thư có tiền, nhưng đó đều là tiền kiếm được từ siêu thị, không giống như thế này.Phát xong trợ cấp, cố vấn viên dặn mọi người chép thời khóa biểu, ngày mai đến lớp đúng giờ, sau đó mới cho mọi người về.Ngày tháng lên lớp trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã nửa tháng.Hôm nay là chủ nhật, Cao Xướng và mọi người muốn giặt quần áo, Diệp Thư vừa cầm bánh xà phòng lên đã thấy không đúng lắm, bánh xà phòng ít hơn hẳn lần trước cô dùng.Diệp Thư liền hỏi: "Ai dùng xà phòng của tôi?"Vương Giai Nghi và những người khác đều nói không dùng, Hứa Viên Viên cũng lắc đầu, trong phòng chỉ có Vương Chiêu Đệ là không có ở đây, Diệp Thư không nói gì nữa, cầm một bánh xà phòng mới đi giặt đồ.Đến trưa Vương Chiêu Đệ quay lại, Diệp Thư hỏi thẳng: "Vương Chiêu Đệ, có phải cậu đã dùng xà phòng của tôi không?"Vương Chiêu Đệ thấy mọi người đều nhìn mình, vội vàng nói: "Không có, tôi không dùng, Diệp Thư, cậu đừng có mà xem thường người khác."Diệp Thư tức đến mức bật cười: "Tôi xem thường cậu lúc nào, cậu nói cậu không dùng, vậy hôm qua cậu dùng gì để giặt quần áo, tôi chưa từng thấy cậu mua xà phòng bao giờ.""Lúc nãy tôi cầm bánh xà phòng thì nó vẫn còn ướt, hôm qua chúng tôi đều không giặt đồ, không phải cậu thì là ai?"Vương Chiêu Đệ bị Diệp Thư nói đến mức không trả lời được, cuối cùng bật khóc: "Diệp Thư, cậu bắt nạt người khác, các cậu hợp sức lại cô lập tôi, các cậu xem thường tôi."Phòng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, các phòng xung quanh đều thò đầu ra ngoài cửa xem.Rất nhanh, cô quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng động liền chạy đến: "Chuyện gì vậy, ồn ào cái gì?"