Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 143

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chẳng trách người ta mới có câu "mua ngựa xem chuồng." Lấy vợ cũng vậy.Muốn lấy con gái nhà người ta, thì phải xem mẹ cô gái đó thế nào. Nếu người mẹ tốt, thì cô gái đó đa phần cũng không đến nỗi nào.Còn nếu người mẹ không ra gì, thì cô con gái đa phần cũng có vấn đề.Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, chỉ là đa số đều như vậy.Lời tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật.Hai ông bà cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết thở dài ngao ngán.Từ đó về sau, không khí trong nhà thay đổi hẳn. Hai đứa cháu trước đây quấn quýt lấy ông bà, giờ cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến, coi như không thấy.Còn Tôn Tú Lệ, khi có Thạch Chí Viễn ở nhà thì còn đỡ, hễ ông ta đi vắng là y như rằng bà ta lại đập phá đồ đạc, chẳng lúc nào yên ổn.Hai ông bà không thể ở lại đó được nữa, bàn bạc một hồi, quyết định về nhà.Trước khi về, ông bà nói thẳng với vợ chồng Thạch Chí Viễn rằng căn nhà đã sang tên cho Thạch Lôi rồi, họ không cần phải bận tâm nữa.Nghe ông bà nói vậy, trừ Thạch Chí Viễn ra, sắc mặt ba người còn lại đều vô cùng khó coi. Thạch Tân lập tức đứng phắt dậy, đi thẳng đến trước mặt ông bà, giơ tay chỉ thẳng mặt hai người.Miệng mắng: "Lời mẹ tôi nói đúng thật, ông bà quả nhiên không coi tôi là cháu, trong lòng chỉ có mỗi Thạch Lỗi.""Hai người già kia, đúng là uổng công chị tôi phải đích thân đến mời ông bà, hóa ra lại thiên vị như vậy.""Đã thiên vị như thế, sao ông bà còn ở nhà tôi làm gì? Sao không đến chỗ tên Thạch Lỗi kia mà dưỡng già?"Nghe vậy, Thạch Chí Viễn tức giận đánh cho Thạch Tân một trận.Thế nhưng ông bà cũng không thể ở lại đó được nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, đòi về nhà.Dù Thạch Chí Viễn có khuyên can thế nào cũng vô ích.Không còn cách nào khác, Thạch Chí Viễn đành phải mua vé, đích thân đưa ông bà ra nhà ga.Tuy nhiên, trước khi đi, ông ta cố sống cố c.h.ế.t bắt hai ông bà mang hai nghìn đồng kia về.Nói đến đây, bà nội lấy hai nghìn đồng ra, lần này là tiền mặt.Thạch Lỗi vẫn không muốn nhận, đang định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt van nài của bà nội.Chỉ đành nuốt lời từ chối vào bụng, anh không nỡ.Người anh không nỡ không phải là Thạch Chí Viễn, mà là bà nội.Dù trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ông bà đến nhà Thạch Chí Viễn, nhưng dù sao ông bà cũng là người nuôi anh khôn lớn, tình cảm rất sâu nặng.Nhìn bà nội vì chuyện này mà tiều tụy đi nhiều, anh không thể thốt ra lời từ chối.Nhưng anh cũng không muốn nhận một cách dễ dàng như vậy, anh khó xử nhìn sang Diệp Thư.Diệp Thư cũng không nói gì, cô biết phải làm sao bây giờ?Nhận thì bà nội vui, còn anh thì khó xử. Không nhận thì anh không sao, nhưng bà nội lại buồn lòng.Chuyện này đành để Thạch Lỗi tự quyết định.Dù Thạch Lỗi có cản thế nào, bà nội vẫn kiên quyết dúi vào tay anh hai nghìn đồng.Nhìn Thạch Lỗi, hai ông bà cảm động thấy rõ, đúng là đứa trẻ mình nuôi nấng, thật biết điều.Hai ông bà biết Thạch Lỗi không muốn nhận số tiền này, vợ chồng anh hiện tại cũng không thiếu thút gì, anh nhận chỉ vì sợ ông bà buồn lòng.Trong lòng hai ông bà cũng nghĩ, chỉ làm khó cháu trai một lần này thôi.Đây cũng là lần cuối cùng hai ông bà lo liệu cho con trai.Hai đứa con của Thạch Chí Viễn bên kia, sau này e là không trông cậy được gì, tuy rằng sau này Thạch Chí Viễn có lương hưu, cũng có thể vào ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, nhưng người ta sao có thể sống mà không có người thân bên cạnh?Sau này cho dù ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, người có con cái thường xuyên đến thăm nom và người không con cái cũng khác nhau.Thạch Lỗi nhận tiền, sau đó liền đưa cho vợ, hai ông bà ở bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.Diệp Thư nhận lấy tiền, bề ngoài là cất vào túi xách của mình, trên thực tế là cất vào trong quầy hàng ở siêu thị.

Chẳng trách người ta mới có câu "mua ngựa xem chuồng." Lấy vợ cũng vậy.

Muốn lấy con gái nhà người ta, thì phải xem mẹ cô gái đó thế nào. Nếu người mẹ tốt, thì cô gái đó đa phần cũng không đến nỗi nào.

Còn nếu người mẹ không ra gì, thì cô con gái đa phần cũng có vấn đề.

Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, chỉ là đa số đều như vậy.

Lời tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật.

Hai ông bà cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết thở dài ngao ngán.

Từ đó về sau, không khí trong nhà thay đổi hẳn. Hai đứa cháu trước đây quấn quýt lấy ông bà, giờ cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến, coi như không thấy.

Còn Tôn Tú Lệ, khi có Thạch Chí Viễn ở nhà thì còn đỡ, hễ ông ta đi vắng là y như rằng bà ta lại đập phá đồ đạc, chẳng lúc nào yên ổn.

Hai ông bà không thể ở lại đó được nữa, bàn bạc một hồi, quyết định về nhà.

Trước khi về, ông bà nói thẳng với vợ chồng Thạch Chí Viễn rằng căn nhà đã sang tên cho Thạch Lôi rồi, họ không cần phải bận tâm nữa.

Nghe ông bà nói vậy, trừ Thạch Chí Viễn ra, sắc mặt ba người còn lại đều vô cùng khó coi. Thạch Tân lập tức đứng phắt dậy, đi thẳng đến trước mặt ông bà, giơ tay chỉ thẳng mặt hai người.

Miệng mắng: "Lời mẹ tôi nói đúng thật, ông bà quả nhiên không coi tôi là cháu, trong lòng chỉ có mỗi Thạch Lỗi."

"Hai người già kia, đúng là uổng công chị tôi phải đích thân đến mời ông bà, hóa ra lại thiên vị như vậy."

"Đã thiên vị như thế, sao ông bà còn ở nhà tôi làm gì? Sao không đến chỗ tên Thạch Lỗi kia mà dưỡng già?"

Nghe vậy, Thạch Chí Viễn tức giận đánh cho Thạch Tân một trận.

Thế nhưng ông bà cũng không thể ở lại đó được nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, đòi về nhà.

Dù Thạch Chí Viễn có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Không còn cách nào khác, Thạch Chí Viễn đành phải mua vé, đích thân đưa ông bà ra nhà ga.

Tuy nhiên, trước khi đi, ông ta cố sống cố c.h.ế.t bắt hai ông bà mang hai nghìn đồng kia về.

Nói đến đây, bà nội lấy hai nghìn đồng ra, lần này là tiền mặt.

Thạch Lỗi vẫn không muốn nhận, đang định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt van nài của bà nội.

Chỉ đành nuốt lời từ chối vào bụng, anh không nỡ.

Người anh không nỡ không phải là Thạch Chí Viễn, mà là bà nội.

Dù trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ông bà đến nhà Thạch Chí Viễn, nhưng dù sao ông bà cũng là người nuôi anh khôn lớn, tình cảm rất sâu nặng.

Nhìn bà nội vì chuyện này mà tiều tụy đi nhiều, anh không thể thốt ra lời từ chối.

Nhưng anh cũng không muốn nhận một cách dễ dàng như vậy, anh khó xử nhìn sang Diệp Thư.

Diệp Thư cũng không nói gì, cô biết phải làm sao bây giờ?

Nhận thì bà nội vui, còn anh thì khó xử. Không nhận thì anh không sao, nhưng bà nội lại buồn lòng.

Chuyện này đành để Thạch Lỗi tự quyết định.

Dù Thạch Lỗi có cản thế nào, bà nội vẫn kiên quyết dúi vào tay anh hai nghìn đồng.

Nhìn Thạch Lỗi, hai ông bà cảm động thấy rõ, đúng là đứa trẻ mình nuôi nấng, thật biết điều.

Hai ông bà biết Thạch Lỗi không muốn nhận số tiền này, vợ chồng anh hiện tại cũng không thiếu thút gì, anh nhận chỉ vì sợ ông bà buồn lòng.

Trong lòng hai ông bà cũng nghĩ, chỉ làm khó cháu trai một lần này thôi.

Đây cũng là lần cuối cùng hai ông bà lo liệu cho con trai.

Hai đứa con của Thạch Chí Viễn bên kia, sau này e là không trông cậy được gì, tuy rằng sau này Thạch Chí Viễn có lương hưu, cũng có thể vào ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, nhưng người ta sao có thể sống mà không có người thân bên cạnh?

Sau này cho dù ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, người có con cái thường xuyên đến thăm nom và người không con cái cũng khác nhau.

Thạch Lỗi nhận tiền, sau đó liền đưa cho vợ, hai ông bà ở bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.

Diệp Thư nhận lấy tiền, bề ngoài là cất vào túi xách của mình, trên thực tế là cất vào trong quầy hàng ở siêu thị.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chẳng trách người ta mới có câu "mua ngựa xem chuồng." Lấy vợ cũng vậy.Muốn lấy con gái nhà người ta, thì phải xem mẹ cô gái đó thế nào. Nếu người mẹ tốt, thì cô gái đó đa phần cũng không đến nỗi nào.Còn nếu người mẹ không ra gì, thì cô con gái đa phần cũng có vấn đề.Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, chỉ là đa số đều như vậy.Lời tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật.Hai ông bà cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết thở dài ngao ngán.Từ đó về sau, không khí trong nhà thay đổi hẳn. Hai đứa cháu trước đây quấn quýt lấy ông bà, giờ cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến, coi như không thấy.Còn Tôn Tú Lệ, khi có Thạch Chí Viễn ở nhà thì còn đỡ, hễ ông ta đi vắng là y như rằng bà ta lại đập phá đồ đạc, chẳng lúc nào yên ổn.Hai ông bà không thể ở lại đó được nữa, bàn bạc một hồi, quyết định về nhà.Trước khi về, ông bà nói thẳng với vợ chồng Thạch Chí Viễn rằng căn nhà đã sang tên cho Thạch Lôi rồi, họ không cần phải bận tâm nữa.Nghe ông bà nói vậy, trừ Thạch Chí Viễn ra, sắc mặt ba người còn lại đều vô cùng khó coi. Thạch Tân lập tức đứng phắt dậy, đi thẳng đến trước mặt ông bà, giơ tay chỉ thẳng mặt hai người.Miệng mắng: "Lời mẹ tôi nói đúng thật, ông bà quả nhiên không coi tôi là cháu, trong lòng chỉ có mỗi Thạch Lỗi.""Hai người già kia, đúng là uổng công chị tôi phải đích thân đến mời ông bà, hóa ra lại thiên vị như vậy.""Đã thiên vị như thế, sao ông bà còn ở nhà tôi làm gì? Sao không đến chỗ tên Thạch Lỗi kia mà dưỡng già?"Nghe vậy, Thạch Chí Viễn tức giận đánh cho Thạch Tân một trận.Thế nhưng ông bà cũng không thể ở lại đó được nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, đòi về nhà.Dù Thạch Chí Viễn có khuyên can thế nào cũng vô ích.Không còn cách nào khác, Thạch Chí Viễn đành phải mua vé, đích thân đưa ông bà ra nhà ga.Tuy nhiên, trước khi đi, ông ta cố sống cố c.h.ế.t bắt hai ông bà mang hai nghìn đồng kia về.Nói đến đây, bà nội lấy hai nghìn đồng ra, lần này là tiền mặt.Thạch Lỗi vẫn không muốn nhận, đang định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt van nài của bà nội.Chỉ đành nuốt lời từ chối vào bụng, anh không nỡ.Người anh không nỡ không phải là Thạch Chí Viễn, mà là bà nội.Dù trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ông bà đến nhà Thạch Chí Viễn, nhưng dù sao ông bà cũng là người nuôi anh khôn lớn, tình cảm rất sâu nặng.Nhìn bà nội vì chuyện này mà tiều tụy đi nhiều, anh không thể thốt ra lời từ chối.Nhưng anh cũng không muốn nhận một cách dễ dàng như vậy, anh khó xử nhìn sang Diệp Thư.Diệp Thư cũng không nói gì, cô biết phải làm sao bây giờ?Nhận thì bà nội vui, còn anh thì khó xử. Không nhận thì anh không sao, nhưng bà nội lại buồn lòng.Chuyện này đành để Thạch Lỗi tự quyết định.Dù Thạch Lỗi có cản thế nào, bà nội vẫn kiên quyết dúi vào tay anh hai nghìn đồng.Nhìn Thạch Lỗi, hai ông bà cảm động thấy rõ, đúng là đứa trẻ mình nuôi nấng, thật biết điều.Hai ông bà biết Thạch Lỗi không muốn nhận số tiền này, vợ chồng anh hiện tại cũng không thiếu thút gì, anh nhận chỉ vì sợ ông bà buồn lòng.Trong lòng hai ông bà cũng nghĩ, chỉ làm khó cháu trai một lần này thôi.Đây cũng là lần cuối cùng hai ông bà lo liệu cho con trai.Hai đứa con của Thạch Chí Viễn bên kia, sau này e là không trông cậy được gì, tuy rằng sau này Thạch Chí Viễn có lương hưu, cũng có thể vào ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, nhưng người ta sao có thể sống mà không có người thân bên cạnh?Sau này cho dù ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, người có con cái thường xuyên đến thăm nom và người không con cái cũng khác nhau.Thạch Lỗi nhận tiền, sau đó liền đưa cho vợ, hai ông bà ở bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.Diệp Thư nhận lấy tiền, bề ngoài là cất vào túi xách của mình, trên thực tế là cất vào trong quầy hàng ở siêu thị.

Chương 143